Khi tôi nói xong câu đó, Tống Giai Âm chợt cười khanh khách, cô ấy nhìn tôi nói: "Tôi không chỉ không mù, mà mắt của tôi còn rất tốt nữa, thứ mà tôi nhặt là báu vật hay là đá, tôi đều biết rõ hơn ai hết."
Tôi ấm lòng, rất muốn mắng cô ấy là đồ ngốc, trên thế gian này trừ cô ấy ra, chỉ sợ là không có người thứ hai cảm thấy Trần Danh tôi là một khối báu vật. Nhưng đồng thời cũng rất cảm động, tôi không hiểu, nói: "Vì sao lại là tôi?"
Tống Giai Âm cong mắt, nghiêng đầu, nói: "Đúng vậy, vì sao lại là cậu chứ? Chắc là do duyên phận, là do vận mệnh sắp đặt."
Tống Giai Âm vẫn y như cũ chưa cho tôi một câu trả lời xác thực, ngay cả khi chúng tôi đều hiểu rõ, cô ấy trợ giúp tôi chắc chắn là có điều gì đó phía sau, nhưng ai cũng không muốn chọc thủng lớp giấy này, bởi vì giờ phút này cô ấy ở bên cạnh tôi, thế là đủ lắm rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói trăng đêm nay tròn quá, hay là chúng ta men theo con phố này đi dạo một chút đi?
Tống Giai Âm nhướng mày cười, quyến rũ vô cùng, trong lời nói lại có hàm ý, hỏi: "Cậu có thời gian đi cùng tôi sao?"
Tôi cười nói: "Thời gian để đi cùng nữ thần làm sao không có được? Đi cùng cô thì dù có men theo con đường này đi một ngày một đêm, tôi cũng bằng lòng."
Tống Giai Âm cười nói: "Miệng cũng ngọt lắm, vậy được, chúng ta đi thôi, tôi nhớ là gần đây có một con phố, tên là ‘Minh Ngõa Lang’, nằm khuất ở đầu phố, là một khu chợ đêm rất náo nhiệt, chúng ta qua đó dạo đi?"
Tôi phấn chấn hẳn lên, nói đi thôi, sau đó đi thẳng đến phố Minh Ngõa Lang với cô ấy. Tuy rằng thời gian mà tôi đến Nam Kinh không ngắn, nhưng tôi chưa từng đi ra ngoài dạo phố lần nào, Minh Ngõa Lang gì đó, thật sự đây là lần đầu tiên mà tôi đi, cho nên vẫn là do Tống Giai Âm dẫn đường cho tôi, cũng may cô ấy không phải loại con gái tầm thường, mới không cảm thấy rằng tôi như thế này là mất mặt biết bao nhiêu.
Tới Minh Ngõa Lang, người ở đây rất đông đúc, mùi của các loại đồ ăn ngon trộn lẫn vào nhau cùng bay tới, khiến bụng tôi cồn cào. Tôi hỏi Tống Giai Âm có muốn ăn gì đó hay không, cô ấy gật đầu, vì thế tôi bắt đầu xếp hàng, mua đồ ăn vặt, sau đó trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đưa đồ cho Tống Giai Âm.
Cô ấy đứng ở đó, ngược hướng ánh đèn, gương mặt xinh đẹp không tì vết dưới ánh đèn vàng khiến người ta nhìn không rõ, lại càng làm tôn lên cảm giác bí ẩn, cộng thêm ý cười trên khóe môi cô ấy, trong thoáng chốc lại có cảm giác giống như nàng Mona Lisa, mà hàng vạn ngọn đèn của các ngôi nhà phía sau cô ấy, lúc này chỉ có thể nép mình làm nền cho cô ấy.
Trong tay tôi cầm đồ ăn, nhìn cô ấy, ánh mắt ngẩn ngơ, mà người xung quanh đều giống như tôi, như thể tất cả đều bị bất động trong một bức tranh, ngắm lúm đồng tiền như hoa của cô ấy, không dám phá vỡ sự yên tĩnh, sợ rằng sẽ quấy nhiễu bức tranh này.
Khi tỉnh tảo lại, thì Tống Giai Âm đã cầm lấy đồ ăn vặt trong tay tôi, sau đó, cô cắn một miếng, nói: "Rất ngon."
Nói xong, cô ấy chớp chớp đôi mắt nhìn tôi, nói: "Lần sau tôi đến Nam Kinh, cậu nhất định phải mời tôi tới đây nữa đó, đêm nay dạo đến đây thôi, tôi phải đi rồi."
Khóe môi vốn tràn đầy ý cười ngọt ngào biến mất dạng trong tích tắc, tôi nhìn Tống Giai Âm, dè dặt hỏi: "Cô lại phải đi sao?"
Tống Giai Âm gật đầu, tôi buồn cô cùng, cô ấy cười hỏi tôi: "Không nỡ sao?"
Tôi gật đầu thật mạnh, cô ấy nói: "Vậy cố gắng đi đến thế giới của tôi đi. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu một điều để cậu chuẩn bị trước tâm lý, lần này tôi trở về, nếu như may mắn thì còn có thể trở lại được bên cạnh cậu bất kì lúc nào, còn nếu không may, có lẽ sẽ phải gả cho người ta, sống qua ngày."
Tim tôi đau đớn dữ dội, nhìn Tống Giai Âm, ngay cả dũng khí để hỏi cô ấy tôi cũng không có. Tôi biết, ý của Tống Giai Âm vừa rồi chính là cô ấy phải kết hôn với người khác, cô ấy đã sẵn sàng đấu tranh, nhưng mà đấu tranh có thành công hay không vẫn chưa biết được.
Trong tiểu thuyết thường hay viết một việc, đó chính là những cuộc hôn nhân không tình nguyện của các gia tộc lớn, con gái của gia tộc lớn ít khi được tự do yêu đương, hôn nhân của bọn họ được xây dựng dựa trên lợi ích và sự hưng thịnh của gia tộc, tôi nghĩ là Tống Giai Âm làm đại tiểu thư của gia tộc lớn cũng sẽ như vậy.
Nhìn cô gái xinh đẹp đến mức tất cả phụ nữ đều phải tự thấy kém hơn này, tôi nghĩ đối tượng kết hôn với cô ấy hẳn là rất ưu tú, gia thế hiển hách, không phải một con kiến bình thường như tôi có thể so sánh được, tôi nghĩ cô ấy đi theo anh ta có lẽ sẽ không phải trải qua những ngày tháng lo toan cuộc sống đến phát chán đâu, mà sẽ có thể giống như một quý bà, mỗi ngày uống trà, đi mua sắm, xịt loại nước hoa mà có lẽ cả đời này tôi cũng không thể mua nổi cho cô ấy, ăn các loại sơn hào hải vị mà người giúp việc làm, lái một loại siêu xe mà tôi không thể phát âm đúng được tên nhãn hiệu, sống như một công chúa.
Nhưng mà, ngay cả khi biết rõ tôi không sánh người đàn ông kia, tôi cũng không muốn cô ấy bị gả cho người khác, không chỉ bởi vì tôi thích cô ấy, mà còn bởi vì tôi không muốn cô ấy không vui, tôi nhìn ra được, cô ấy không yêu người kia.
Nữ thần Tống Giai Âm của tôi, cho dù cô ấy không gả cho tôi, cho dù cuối cùng cũng rồi sẽ thuộc về người khác, từ từ biến mất khỏi thế giới của tôi, thì người mà cô ấy gả cho, nhất định phải là người đàn ông mà cô ấy yêu thương sâu đậm, nhất định phải có thể làm cho cô ấy thoải mái cười to, người đàn ông có thể làm cho cô ấy mỗi khi nhớ đến anh ta đều sẽ tươi cười, nữ thần Tống Giai Âm của tôi, không một ai có tư cách cấm đoán hôn nhân và tự do của cô ấy.
Nhưng mà, tôi có tư cách gì xen vào chuyện này chứ? Cô ấy ưu tú, rực rỡ biết bao, tựa như một tòa nhà cao tầng, mà tôi chỉ là một ngôi nhà tranh vách đất nhỏ bé, tôi cách cô ấy vô số lớp đất bùn sắt thép, cách nhau vô số con phố lấp lánh sắc màu, cách nhau vô số tòa nhà cao tầng khác, tôi không thể thay đổi được quyết định hãy quỹ đạo cuộc đời của cô ấy. Dù một ngày nào đó, tòa nhà cao tầng của cô ấy bị đập phá để xây lại, thì tôi cũng không xen vào được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Vô dụng biết bao, nhưng cũng rất thực tế.
Trong khi đang miên man suy nghĩ, tôi và Tống Giai Âm đã đi tới cuối đường, tài xế lái xe đến bên cạnh cô ấy, cô ấy xoay người cười với tôi, nụ cười tươi sáng trước sau như một, nhưng tôi lại cảm thấy trái tim tựa như bị vô số bụi gai đâm vào, tôi dường như có thể thấy được máu tươi đang rỉ ra từ khe hở.
Tống giai Âm đã lên xe đi, tôi hoang mang đứng nhìn chiếc xe đang dần dần khuất xa kia, thậm chí ngay cả một câu "sau này gặp lại" cũng không dám nói ra miệng.
Phía sau, anh Đậu vỗ bả vai của tôi, hỏi tôi thích cô ấy tại sao không nói cho cô ấy biết?
Tôi châm một điếu thuốc, nói: "Cô ấy không phải là người mà em có thể mơ tưởng đến, người cô ấy muốn phải là người một lòng một dạ, có thể sống trọn đời bên cô ấy, nhưng mà em… em không xứng với cô ấy."
Anh Đậu thở dài, tôi nói đi thôi, đêm nay các anh em vì đóng kịch cho tôi mà đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, tôi mời các anh em đi uống rượu.
Vì thế, chúng tôi tập hợp lại tất cả bốn mươi người ở một nhà hàng cùng nhau ăn uống, rượu quá ba tuần, tôi cũng đã lung lay, choáng váng buồn ngủ, anh Đậu dìu tôi về nhà của anh ấy, sau đó tôi ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa hôm sau.
Lúc tỉnh dậy, anh Đậu đưa cho tôi một xấp tài liệu, tôi lật xem xấp tài liệu trong tay, những cái này đều là do đám thuộc hạ kia của chú Lôi đưa tới.
Chú Lôi ở Nam Kinh phất lên nhờ thị trường đồ cũ, sau khi ông ấy đứng vững ở Nam Kinh, thì nhà họ Tống đã cứ những người này đến để giúp tham gia vào những lĩnh vực khác, mấy năm nay, chú Lôi gần như lũng đoạn cả thị trường đồ cũ ở Nam Kinh, ngoài ra, ông ấy còn có một công ty bảo vệ, bảo vệ công ty này đào tạo được đưa tới hơn nửa trung tâm thương mại của Nam Kinh, nhà hàng cao cấp, khu chung cư, thậm chí cả đưa đón học sinh, những người ưu tú hơn thì được một vài người có thân phận thuê.
Đây là một quần thể thế lực khổng lồ, tôi tính toán sơ qua, ngay lúc này số người tôi có thể điều động được hẳn hai mươi nghìn người, có thể nói tôi giờ tôi ‘hô cái vạn người thưa’. Tôi cảm giác mình như đang nằm mơ, nhưng cuối cùng cũng có thể hiểu được vì sao những nhân vật có uy tín và danh dự đều phục tùng chú Lôi như vậy rồi, không phải là bọn họ tâng bốc ông ta quá, mà là vì thế lực trong tay của ông ta thật sự quá mạnh.
Đọc xong xấp tài liệu này, tôi lười biếng vươn vai một cái, đứng ở cửa sổ, nhìn xuống thành phố cổ kính lâu đời này, trong lòng tôi dâng lên cảm giác hào hứng. Tôi chợt nghĩ tới hai gia tộc lớn đang rình rập tôi, nghĩ đến số tài sản trong tay bọn họ, chợt nổi lên lòng tham.
Thế lực ngầm ở Nam Kinh bây giờ đã bị bão hòa rồi, nếu như muốn tiếp tục mở rộng thế lực của chính mình, tôi nhất định sáp nhập một số thế lực nhỏ, nhưng mà, cho dù có sáp nhập thì đã sao? Dù sao vẫn là xưng bá trong thế giới ngầm.
Nhưng mà tôi không cam tâm chỉ làm vua của thế giới ngầm, điều tôi muốn chính là đi từ trong bóng tối ra ánh sáng, bởi vì chỉ có như vậy, khi đứng trước mặt một người có thân phân như Diệp Phong, lời nói của tôi mới có thể có chút trọng lượng, mà thế ngoài sáng của Nam Kinh đã bị phân chia gần hết rồi, cho nên tôi ngay lập tức chú ý ba gia tộc lớn.
Nếu như tôi có thể chiếm được chút tài sản từ nhà họ Dương và nhà họ Cao, tôi nghĩ mình có thể rút ngắn được khoảng thời gian phấn đấu lại mười năm.
Khi tôi nói ý tưởng này cho anh Đậu nghe, anh ấy có chút kinh ngạc nhìn tôi, tôi hỏi anh ấy làm sao vậy? Anh ấy nói: "Trước kia cậu không phải là loại người tràn đầy ý chí chiến đấu như này, à không, tràn đầy ý chí chiến đấu đã không đủ để hình dung cậu nữa rồi, cậu giống một người đầy dã tâm hơn."
Đầy dã tâm sao? Tôi khép hờ mắt, nói: "Có lẽ vậy, em không muốn giậm chân tại chỗ nữa, em cũng không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, em muốn nỗ lực leo lên chỗ cao hơn, em muốn nhảy ra khỏi Nam Kinh, muốn nhảy đến một nơi cao hơn xa hơn."
Anh Đậu vỗ vỗ bả vai của tôi, nói: "Là đàn ông đương nhiên phải như vậy. Trần Danh, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu gian nan, tôi đều sẽ đi cùng cậu."
Tôi cười với anh ấy, nói: "Cám ơn."
Anh Đậu tức giận nói làm anh em không cho phép khách sáo như vậy.
Tôi bật cười ha ha.
Lúc này, một dãy số xa lạ gọi đến, tôi ấn nút nghe máy, nghe được lời nói của đối phương không khỏi cong khóe miệng, chờ khi đã cúp máy, tôi cười nói với anh Đậu: "Anh xem, nếu như em không có mưu đồ với nhà họ Dương và nhà họ Cao, thì hai nhà này cũng sẽ không buông tha cho em."
Anh Đậu khẽ nhíu mày, hỏi: "Là ai gọi tới vậy?"
Tôi nói: "Một người tên là Tôn Nam Bắc, chính là cái người mà tối qua xuýt chút đã bị em dùng dao cắt đứt nửa bàn tay."
"Hắn? Hắn gọi điện thoại cho cậu thì liên quan gì đến nhà họ Dương và nhà họ Cao?" Anh Đậu khó hiểu.
Tôi nói: "Bọn họ nói muốn hợp tác với Tôn Nam Bắc đối phó em, tám giờ tối nay, tại Ba Thục Hồng, bọn họ đã chuẩn bị sẵn một Hồng Môn Yến."