Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ Tống Giai Âm lại là vợ chưa cưới của tôi, mặc dù nói việc như đính hôn từ nhỏ đã trở thành trò đùa của nhiều phụ huynh từ lâu, tôi cũng biết sau khi bố tôi gặp chuyện người nhà họ Tống cũng không để chuyện này trong lòng, nhưng trong lòng tôi, giữa hai chúng tôi vì mối hôn nhân kì diệu này bỗng trở nên khác biệt.

Mà việc hai chúng tôi đính hôn, Tống Giai Âm có biết không?

Lúc này, điện thoại Đoàn Thanh Hồ reo, chị ấy nhìn một cái, nói khẽ: "Trần Danh, chị ra ngoài nghe điện thoại."

Tôi gật đầu, Đoàn Thanh Hồ cầm điện thoại đi ra ngoài, Vương Duy đẩy tôi một cái, nhỏ giọng hóng hớt: "Ranh con, không phải cháu đang nghĩ về hôn ước với Tống đại tiểu thư đấy chứ? Thôi đi. Bố người ta không để ý cháu đâu, chúng ta đừng làm cái việc mặt dày thế, mặc dù Tống đại tiểu thư rất tốt, nhưng chú thấy Đoàn Thanh Hồ hợp với cháu hơn, thật đó. Hơn nữa, đính hôn từ nhỏ làm sao mà coi là thật được chứ?"

Tôi ngay lập tức nói: "Ai nói không coi là thật được? Chỉ cần cháu muốn thì có thể là thật."

Nghe thấy lời tôi nói, Vương Duy trợn to mắt, hóng hớt: "Vậy Đoàn Thanh Hồ thì sao?"

Tôi nói: "Cháu muốn cả hai."

Vương Tây Quyền đang uống nước, nghe thấy thế, thì phun cả ngụm nước lên mặt tôi, ông ấy nói: "Nhóc con, nhỏ tuổi mà thích nằm mơ ghê, chú Quyền đây lúc trẻ cũng từng ảo tưởng thế đó, sau đó ảo tưởng này bị thím của cậu cắt đứt."

Nghe thấy thế, Vương Duy cười ha hả, ông ấy nói: "Tôi khác hai người, từ khi biết vợ tôi, tôi đã thề, kể cả người phụ nữ khác cởi sạch đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không hứng thú."

Vương Tây Quyền bĩu môi nói: "Thế chẳng phải vì chị dâu đẹp quá sao? Người đẹp nhất Án Thành chúng ta cũng thu vào túi rồi, làm gì có người phụ nữ nào dám tự rước lấy nhục đi cởi sạch trước mặt ông chứ?"

Nghe thấy hai người họ cãi nhau, tôi không nhịn được bật cười, ánh mắt rơi trên người Đoàn Thanh Hồ đang gọi điện ở ngoài, nói khẽ: "Cháu không chung thủy như hai chú, việc này cháu thừa nhận, nhưng cháu nghĩ đây là sự loại hành hạ ngọt ngào, có trách thì trách ông trời đối xử với cháu quá tốt, thế mà lại khiến cháu gặp được ba người phụ nữ hoàn mỹ như vậy cùng lúc, ba người họ, cháu không muốn mất ai hết."

"Cái gì? Ba người?" Hai người họ đồng thời hét lên, kinh ngạc đầy mặt.

Tôi sợ nước bọt của họ bắn vào ảnh Tống Giai Âm, vội vàng nhấc album ảnh sang chỗ khác, Vương Tây Quyền đẩy kính, nói: "Ghê gớm, nhóc con, tôi còn tưởng cậu chỉ cậu chỉ ngồi hưởng phúc tề nhân (1), không ngờ cậu có ba người... ba người, là khái niệm thế nào chứ?"


Vương Duy giơ ba ngón tay ra, nói: "Ba người, trời ơi, chú nói này Tiểu Danh, ba người phụ nữ này chẳng lẽ đều biết sự tồn tại của nhau, cũng biết suy nghĩ của cháu?"

Tôi gật đầu, tiếp tục lật ảnh phía sau, phía sau chỉ có một bức ảnh, trong ảnh, Tống Giai Âm đứng trước một chiếc máy bay, gió thổi rối tóc cô ấy, nhưng lại không giảm đi vẻ đẹp của cô ấy.

Tôi vuốt ve gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô ấy, lấy điện thoại ra, không ngẩng đầu lên nói với Vương Duy: "Không sai, họ đều biết, cháu không làm được việc giấu giếm và lừa dối họ."

Vương Duy và Vương Tây Quyền nhìn nhau, Vương Duy nói: "Tiểu Danh, thận cháu... nhất định phải bồi bổ cẩn thận."

Nghe thấy thế tôi suýt nữa thì ngã khỏi sofa, tôi xấu hổ nhìn Vương Duy, nói: "Cảm ơn chú Vương quan tâm, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ ăn nhiều dái bò."

Đang nói thì đầu kia điện thoại lại nghe máy, sau đó tôi nghe thấy tiếng của Tống Giai Âm, cô ấy hỏi: "Dái bò cái gì?"
Mặt tôi đỏ ửng ngay lập tức, ấp a ấp úng nói: "Không... không có gì."

Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười khẽ của Tống Giai Âm, tôi cứ cảm thấy người con gái trí tuệ này đoán được gì rồi, cô ấy hỏi: "Nhận được đồ chưa?"

Tôi nói: "Nhận được rồi, Giai Âm, cảm ơn em."

Tống Giai Âm bình thản nói: "Anh coi em là người ngoài à?"

Tôi cười hỏi: "Tại sao lại hỏi thế?"

Cô ấy thản nhiên nói: "Nếu không sao cứ nói mấy lời khách sáo vậy? Biết rõ em không thích."

Nghe thấy thế, lòng tôi dâng lên chút ngọt ngào. Tôi nói khẽ: "Vậy em muốn nghe gì?"

Cô ấy cười không nói gì, tôi nhìn Vương Duy và Vương Tây Quyền đang vểnh tai nghe trộm, nghĩ bụng hai ông già này, càng già càng hóng hớt.

Cầm điện thoại đi ra chỗ khác, tôi nói nhỏ: "Anh nhớ em rồi."

Tống Giai Âm nói: "Nhóc con thông minh thật, nói cái hiểu ngay."
Sự ngọt ngào trong lòng tôi càng đậm hơn, vì tôi biết ý của Tống Giai Âm là cô ấy muốn nghe câu này, tôi cố lấy dũng khí hỏi: "Giai Âm, em thì sao? Nhớ anh không?"

Tống Giai Âm im lặng một lúc rồi nói: "Nhớ."

Tôi hít sâu một hơi, nhìn bên ngoài nói: "Mặc dù giờ vẫn chưa đến mùa hoa ven đường nở, nhưng anh vẫn muốn nói, nữ hoàng của anh, anh từ từ đợi em về (2)."

Tống Giai Âm dịu dàng nói: "Trần Danh."

"Ừ?"

"Em đợi anh."

Ba chữ đơn giản, khiến lòng tôi như có ngọn lửa bùng cháy, thoáng cái nóng hừng hực, tôi vân vê chiếc nhẫn cô ấy tặng, nói: "Có lẽ anh sẽ khiến em đợi rất lâu."

Tống Giai Âm cười khanh khách, nói: "Không lâu lắm đâu."

Tôi không nhịn được bật cười, nghĩ tới dáng vẻ gian xảo như hồ ly của cô ấy lúc này, nói: "Anh muốn hỏi em một việc, ừm... chính là hai chúng ta từng đính hôn từ nhỏ... em biết không?"
Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Biết chứ."

Vừa nghe thấy thế, tôi chợt sững người, nói: "Nhưng... nhưng sao em không nói với anh? Nếu biết trước em là vợ chưa cưới của anh, anh... anh sẽ..."

Tôi phát hiện tôi và Tống Giai Âm nói chuyện sẽ bất giác căng thẳng, Tống Giai Âm đột nhiên cười khẽ, hỏi tôi nếu biết rồi thì sẽ làm thế nào? Dám làm gì cô ấy?

Tôi sờ mũi, nuốt nước bọt. Muốn nói tôi đã ôm cô ấy lên giường từ lâu rồi, nhưng vừa nghĩ đến thân thủ lợi hại của cô ấy, tôi lại cảm thấy tốt nhất là giữ im lặng, vì thế tôi rất không có khí phách nói: "Anh đâu dám làm gì Tống đại tiểu thư chứ? Anh chỉ... ừm... ít nhất biết em là của anh."

Tống Giai Âm không nói gì, tôi hít sâu một hơi. Nghĩ bụng có lẽ cô ấy cũng không coi hôn ước là chuyện gì to tát, trong lòng hơi thất vọng, nhưng tôi cũng có thể hiểu, dù sao trong thế giới của cô ấy, tôi trước kia căn bản không ở cùng thế giới với cô ấy, cô ấy sao có thể thừa nhận tôi là chồng chưa cưới của cô ấy chứ?
Đang định xin lỗi vì sự tự đắc của mình, ai ngờ Tống Giai Âm đột nhiên nói: "Để không khiến ngài Trần Phong đáng yêu của chúng ta nghĩ linh tinh, có lẽ một số việc em phải nói rõ với anh một lần, nhưng việc thế này em chỉ nói một lần, nên anh nghe kĩ cho em đó."

Tôi không kìm được trở nên nghiêm túc, như học sinh nghe giáo viên dạy dỗ, trịnh trọng nói: "Sĩ quan Tống, mời nói."

Tống Giai Âm nói: "Từ nhỏ em đã biết mình có một người chồng chưa cưới, mẹ em nói mặc dù anh ấy chưa đến được thế giới này, nhưng nếu anh ấy còn ở thế gian, chắc chắn sẽ là một viên trân châu sáng chói, anh ấy sẽ lợi hại mà hài hước như bố anh ấy, dịu dàng mà ngay thẳng như mẹ anh ấy, anh ấy sẽ là người đàn ông đáng để phó thác nhất trên đời, sau đó bố em nói với em, người đàn ông đó còn sống, bảo em đi cứu anh ấy, trả hết ân tình ngày trước, đồng thời hủy bỏ hôn sự của hai nhà. Nhưng trong lòng em lại còn một suy nghĩ, đó chính là nếu anh ấy thực sự thú vị như lời mẹ em nói, thì em nhất định sẽ chọn anh ấy."
Tôi hơi kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"

Tống Giai Âm cười nói: "Đúng đó, tại sao chứ? Có lẽ vì bố em đã chọn cho em người chồng chưa cưới - Tô Cảnh Hoa, người em không yêu, dù em không gả cho gã đó thật, nhưng em biết, bố em có thể vì nhiệm vụ, bảo em đính hôn với người như thế, sau này cũng sẽ vì lợi ích gia tộc mà gả em cho một công tử nhà giàu khác, nhưng em từng nói với anh, em không có hứng thú với những người này, mà người bình thường cũng không lọt vào mắt em được, nên em chỉ muốn chọn một người thú vị lại có thể làm bố em tức chết làm nửa kia, trong đó có mong đợi cũng có sự nổi loạn của con cái."

Tôi không nhịn được bật cười, không ngờ Tống nữ thần của chúng ta cũng có lúc hành động theo cảm tính thế. Nhớ lại tình hình lần đầu gặp gỡ của chúng tôi. Tôi nói: "Rất thất vọng đúng không?"
Tống Giai Âm lại nói: "Không thất vọng chút nào, anh quên lúc trước em từng nói gì với anh rồi sao? Có lẽ lúc đầu anh hèn mọn, nhưng cũng đặc biệt, quan trọng là, cuối cùng anh đã thành công thu hút em. Chọn anh làm người đàn ông của em, em không thiệt, mà cũng không phải hành động theo cảm tính, em chọn anh, không phải vì chọc tức bố em, không vì hôn ước lúc đầu, chỉ vì em để ý anh thôi."

Tôi ngọt ngào nói: "Nữ thần Tống Giai Âm của chúng ta lần nào nói mấy câu tình cảm cũng như gió nhẹ thổi, thoải mái cực kì."

Tống Giai Âm cười như chú mèo lười biếng vươn eo, cô ấy nói: "Vì em chọn anh không liên quan hôn ước, nên em không nói việc này với anh. Còn nữa, em biết anh sẽ coi hôn ước là thật, nhưng em không muốn lấy cái gọi là hôn ước ràng buộc anh, em muốn anh, chỉ muốn quang minh chính đại dẫn anh đến trước mặt em, điều này với anh, với em, với hai người khác, thậm chí với người thứ tư, thứ năm xuất hiện sau này mới công bằng."
Nghe thấy thế, trong lòng tôi vừa cảm động vừa áy náy, tôi không ngờ, Tống Giai Âm lại nghĩ kĩ vậy, ngoài miệng cô ấy nói muốn độc chiếm tôi, nhưng lại không dùng bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào bắt ép tôi, vì cô ấy là Tống Giai Âm, Tống Giai Âm đứng trên vai người khổng lồ, ưu tú không thể tin nổi.

Tống Giai Âm nói khẽ: "Được rồi, điều cần nói em cũng nói hết rồi, Trần Danh, cố gắng đi, em vẫn nói câu đó, em đợi anh, dù anh ở đâu."


Chú thích:


(1) Phúc tề nhân: người đàn ông có một vợ một thϊếp.


(2) Đến mùa hoa ven đường nở, anh từ từ đợi em về: Nghĩa của câu nói mùa mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ, năm trong bức thư Ngô Việt Vương gửi cho phu nhân của ông.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK