Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Tam vậy mà lại để tôi nửa đêm phải mở cửa, và còn bảo tôi làm cho Bào Văn ngất đi.

Dùng đầu ngón chân nghĩ tôi cũng biết là hắn muốn làm gì, chắc chắn không có tâm địa gì tốt cả, chắc chắn có mưu đồ với Bào Văn.

Nhưng trong lòng tôi cũng rất hoang mang, gan của Hoàng Tam cũng lớn quá đi, thực sự đến tận nơi làm bậy, hắn ta không sợ bị bại lộ sao, thật là khó đoán, đóng cửa đánh chó sao?

Đang nghi ngờ hắn thì Hoàng Tam tiếp tục đánh chữ nói: lúc tôi sắp đến tôi sẽ nhắn tin cho cậu, lúc ấy cậu hãy đổ thuốc mê ra 1 cái khăn, trực tiếp úp lên mũi của Bào Văn, cô ấy sẽ lập tức ngất đi.

Mặc dù tôi rất sợ Hoàng Tam, nhưng vẫn không nhịn được mà lắc đầu.

Tôi không thể làm vậy, không thể làm tổn thương Bào Văn , mặc dù tôi cũng rất hận cô ấy, nhưng mà bây giờ cô ấy sắp có con với tôi rồi, cô ấy là vợ của tôi, làm sao tôi có thể bắt tay với người đàn ông khác cùng bắt nạt cô ấy được.

Nếu có bắt nạt, thì cũng là tôi, như thế nào cũng không đến lượt Hoàng Tam.

Nhìn thấy tôi lắc đầu, Hoàng Tam liền chau mày, hắn ta nhả ra 1 cột khói thuốc, nhìn đúng vẻ của một con hồ ly già.

Tưởng sẽ bị hắn đánh, nhưng hắn lại lấy từ trong ngăn bàn ra tờ giấy ghi nợ của tôi.

Hắn dùng đầu ngón tay ấn vào tờ giấy ghi nợ, sau đó đánh chữ nói: Trần Danh, tối nay tôi sẽ mang tờ giấy ghi nợ này qua, chỉ cần làm tốt mọi việc cho tôi, ngay lập tức tôi sẽ đưa tờ giấy nợ này cho cậu.

100 nghìn tệ, chỉ cần tôi làm theo lời của Hoàng Tam, 100 nghìn tệ này sẽ tự nhiên mà biến mất.

Nói thật lòng, tôi có chút động lòng, dù gì lúc này cũng là lúc tôi thiếu tiền nhất.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn lắc đầu, tôi đánh chữ nói: ông chủ Hoàng, không phải là tôi không muốn giúp ông, Bào Văn trước đây có luyện võ, tôi không chắc mình sẽ thành công. Cho dù thành công thì sau khi sự việc kết thúc, cô ấy cũng sẽ biết là do tôi làm, cô ấy sẽ đánh tôi chết mất. Tôi không thể vì tờ giấy ghi nợ này mà đến mạng sống của mình cũng không cần nữa.

Hoàng Tam cười cười, nhưng rất nhanh thu nụ cười đó lại, hắn ta tiếp tục nói: Trần Danh à, tôi thấy hình như cậu có tình ý với Bào Văn? Có phải cậu sợ tôi động vào cô ấy nên không muốn giúp tôi không?


Tôi chuẩn bị đánh chữ giải thích, Hoàng Tam tiếp tục dùng điện thoại nói với tôi: Trần Danh, cậu yên tâm đi, nói thế nào thì cô ấy cũng là vợ cậu, tôi nhất định sẽ nể mặt, sẽ không động vào cô ấy. Tôi đến nhà cậu, là vì có món đồ cần lấy, món đồ đó có lẽ được giấu ở trong phòng của Bào Văn, tôi phải đến lấy nó đi.

Nghe Hoàng Tam nói vậy, tôi có chút phản ứng không kịp, thì ra là muốn trộm đồ à. Như vậy là hợp lý rồi, chẳng trách hắn ta phải vào nhà tôi bằng bất cứ giá nào.

Tôi rất tò mò Hoàng Tam muốn trộm cái gì, tôi nghĩ chắc chắn món đồ đó rất quan trọng với Hoàng Tam, nếu không hắn cũng sẽ không mạo hiểm như vậy, lẽ nào là vật chứng phạm tội của hắn?

Tôi muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ Hoàng Tam không vui.

Cuối cùng tôi cũng đánh chữ nói: Ông chủ Hoàng, nếu ông muốn lấy đồ, và ông tin tưởng ở tôi, có thể giao nhiệm vụ này cho tôi. Ông nói ông muốn lấy đồ gì, tôi nhất định lấy được.

.

Hoàng Tam tiếp tục lộ ra nụ cười thâm hiểm của hắn, đánh chữ nói: Trần Danh à, không phải tôi không tin cậu, thật sự là món đồ đó không thể để người khác nhìn thấy được, tôi bắt buộc phải tự mình đi lấy, nếu không tôi cũng sẽ để cho tiểu đệ của tôi đến lấy rồi.

Tôi có chút khó xử, nhưng nếu chỉ đơn thuần là trộm đồ, thì tôi nghĩ cũng có thể làm như vậy.

Tôi đang do dự, sắc mặt Hoàng Tam đột nhiên trầm xuống, hắn đập mạnh xuống bàn và đứng dậy.

Hắn đi đến bên cạnh, đưa tay khoác lên vai tôi, dùng lực rất mạnh, ấn xuống vai làm tôi có chút đau.
Sau đó hắn đánh chữ nói: Trần Danh, Lão Tam tôi đây tin tưởng mới để việc này cho cậu làm, chỉ cần cậu làm tốt, thì chính là tâm phúc của tôi rồi. Nếu cậu từ chối, lão Tam tôi cũng không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đến thăm người em gái bệnh tật của cậu, xem xem nó còn có thể sống được bao lâu nữa.

Nghe Hoàng Tam nói vậy, tim tôi nhảy lên, tôi cũng phải ngốc, hắn ta là đang uy hϊếp tôi, nếu tôi không làm theo lời hắn, hắn sẽ gϊếŧ em tôi.

Lời Hoàng Tam đã nói ra, tôi tin chắc rằng hắn có thể làm ra chuyện đó.

Tôi sợ rồi, hơn nữa khi Hoàng Tam đi kiểm tra em gái tôi, hắn sẽ có thể điều tra ra thân thế của tôi, và sẽ biết tôi đóng giả người câm điếc, đến lúc ấy hắn sẽ nhớ ra là tôi dùng chai rượu đánh hắn, sau đó thù mới hận cũ cộng lại, tôi sẽ sống dở chết dở.
Nhìn gương mặt cực kì giảo hoạt của Hoàng Tam, cuối cùng tôi cũng chỉ có thể gật đầu.

Sau đó tôi liền nhận lấy cái chai nhỏ, tiếp tục đi làm.

Những giây cuối cùng sau đó đối với tôi đều là cực hình, tôi vừa muốn thời gian trôi nhanh một chút, lại muốn thời gian có thể ngừng lại.

Giây phút này, để mọi âm mưu đều không tiếp tục nữa.

Tôi suy nghĩ vô số các phương án, một mình chạy trốn, tìm Tô Nhược Thủy thương lượng, thậm chị chủ động nói thật với Bào Văn….. Tất cả mọi cách tôi đều nghĩ qua, nhưng cuối cùng đều bị tôi phủ định, lí do rất đơn giản, tôi không thể để em gái của mình bị lôi vào cuộc, không cần biết Hoàng Tam có phải đơn thuần uy hϊếp tôi hay không, tôi cũng không thể kéo em mình vào chỗ nguy hiểm, nó đã đủ đáng thương rồi.

Tôi biết mình làm vậy là rất ích kỉ, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác, đây chính là hiện thực, tôi căn bản không có năng lực để có thể quản nhiều chuyện như vậy được.
Khó khăn lắm mới chờ đến tan ca, tôi đem theo tâm trạng nặng nề về nhà.

Tôi về nhà, trước là vào phòng Bào Văn xem một chút, cô ấy đang ngủ, đầu giường để những loại thuốc mà cô ấy cần uống.

Tôi rất muốn chung sống với cô ấy một cách yên bình, cảm thấy ông trời đang đùa giỡn với mình, tưởng rằng quan hệ của chúng tôi có một chút cải thiện, nhưng lại làm khó dễ cho tôi.

Lúc này, điện thoại báo có tin nhắn đến, là tin nhắn của Hoàng Tam, hắn nói: đã đến giờ hành động rồi, thuốc này sẽ không làm tổn hại đến cơ thể của cô ấy, chỉ làm cho cô ấy hôn mê khoảng 1 tiếng thôi, cậu làm cô ấy ngất đi, sau đó xuống dưới mở cửa cho tôi.

Nhìn thấy Bào Văn đang say ngủ, hai chân thon dài thò ra khỏi chăn, tự nhiên tôi có chút không nhẫn tâm.

Nhưng tôi không làm không được, trong lòng tôi nghĩ, không sao hết, chỉ là ngủ sâu giấc hơn một chút thôi, đợi đến khi cô ấy tỉnh dậy, coi như là không có chuyện gì xảy ra. Còn đối với đồ mà cô ấy mất, cũng không thể hoàn toàn trách tôi được, cô ấy chắc cũng sẽ nghi ngờ là Hoàng Tam phái người đến để lấy trộm.
Thế là tôi hạ quyết tâm, lấy trong túi ra một miếng vải và chai thuốc mê.

Tôi cẩn thận đến bên đầu giường của Bào Văn, đem thuốc mê đổ lên miếng vải, để cho an toàn, tôi chỉ đổ một phần ba chai thuốc mà thôi,

Khi thuốc mê đổ lên miếng vải, lập tức có một mùi hăng bốc lên, rất khó ngửi, làm tôi bị sặc.

Tôi cứ tưởng rằng loại thuốc này không có mùi, đột nhiên mũi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tôi rất hoảng loạn, mùi sặc như vậy, tôi nghĩ rằng có thể là ete, sợ là sẽ làm Bào Văn thức giấc mất.

Nghĩ đến đây, trong đầu tôi đột nhiên có một suy nghĩ dâng lên, có gì đó không đúng ở đây, Hoàng Tam tại sao lại cần tôi dùng một loại thuốc mê có mùi hăng như vậy? Hắn ta hoàn toàn có thể đổi một loại khác, như vậy không phải là hại tôi bị bại lộ sao.

Đang suy nghĩ, Bào Văn quả nhiên khịt mũi và sau đó mở mắt ra.
Tôi bị dọa giật mình, trong lúc vội vàng không suy nghĩ được nhiều tôi bèn đưa miếng vải lên bịt vào mũi Bào Văn.

Bào Văn đột ngột tỉnh dậy, cô ấy vặn mình để chống cự, mà tôi thì đã dùng một bàn tay khác che mắt cô ấy lại, ấn đầu cô ấy xuống.

Lúc đó cả người tôi đều hoàn toàn hoảng loạn, thật là không ngờ sẽ có một ngày, tôi dày vò cô ấy như vậy. Mặc dù giây phút này tôi đã tưởng tượng ra vô số lần, nhưng khi nó thật sự xảy ra, lại không có cảm giác suиɠ sướиɠ của việc trả thù, chỉ còn sự sợ hãi.

Tôi biết cô ấy đang nhìn, tôi chỉ cầu mong cô ấy đừng nhận ra tôi mà thôi.

Sau một hồi vật lộn chống cự, thân thể Bào Văn trở lên mềm nhũn, sau đó thì ngất đi.

Mũi tên bắn đi sẽ không thể quay trở lại, sự việc đã xảy ra rồi, tôi chỉ có thể cắn răng làm tiếp.
Tôi đi nhanh xuống lầu, mở cửa to ra.

Hoàng Tam đến rất nhanh, hắn đến một mình, điều đó làm tôi nhẹ nhõm một chút, xem ra là chỉ đến để trộm đồ thôi.

Sau khi vào đại sảnh, Hoàng Tam lập tức đưa chữ đã viết sẵn cho tôi xem, hắn hỏi Bào Văn đã ngất đi chưa?

Tôi gật đầu, nói đều làm xong rồi, ngất rồi.

Thế là hắn đi lên lầu, hướng về phía phòng của Bào Văn.

Tôi nhận thấy mục tiêu của Hoàng Tam quá rõ ràng, sợ là đã biết đồ cần trộm nằm ở đâu rồi.

Tôi đi theo hắn lên lầu, cùng tiến vào trong phòng.


Hắn nhìn thấy tôi đi vào phòng, liền đánh chữ cho tôi xem: Cậu ra ngoài trước, đồ vật này không thể để cậu nhìn thấy, tôi tìm thấy rồi sẽ lập tức rời đi.


Tôi không muốn rời đi, chỉ quay lưng lại, nhưng Hoàng Tam nhất quyết muốn tôi rời đi, tôi vẫn không chịu, hắn lại mang em tôi ra, hơn nữa hắn còn đưa tờ giấy ghi nợ 100 nghìn tệ cho tôi.

Cuối cùng tôi cũng phải lui về sau cửa, nhưng tôi không đóng cửa, tôi đứng lại ở cửa phòng.


Nhưng mà Hoàng Tam rất nhanh đến và đóng cửa lại, vừa đóng cửa hắn vừa đắc ý hưng phấn mà nói: “Thật là cmn một thằng đần, rất dễ lừa, không sai, ông đây là đến trộm đồ, có điều đó là trộm trinh tiết của Bào Văn. Haha, ngủ với phụ nữ cực phẩm, nhất định là cực kì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK