Khi tôi nói hết câu này, có một bóng người chầm chậm đi ra từ phía sau cái cây to. Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống qua kẽ hở giữa những chiếc lá. Người này đứng dưới cây, khuôn mặt khí khái xinh đẹp, mặc bộ đồ thể thao đơn giản phác họa một cách hoàn hảo đường cong đẹp đẽ của cô ấy. Cô ấy cứ đứng như trời trồng trước mặt tôi, không sợ hãi không trốn tránh, nhìn tôi không chút hoang mang. Sau khi nhìn tôi một lúc, cô ấy hỏi tôi: “Cậu muốn gϊếŧ tôi để diệt khẩu sao?”
Bông hồng có gai này chính là Bào Văn sắp rời khỏi Nam Kinh.
Tôi muốn châm thuốc nhưng lại sợ sẽ để lại dấu vết nên gài điếu thuốc lên tai, tôi đánh giá Bào Văn từ trên xuống dưới và nói: “Bao giờ cô đi?”
Bào Văn hơi sửng sốt sau đó cau mày nói: “Cậu không sợ tôi nói chuyện tối nay ra sao?”
Cô ấy rất thông minh, đương nhiên là lập tức hiểu được ý của tôi. Bào Văn biết tôi không có ý định truy cứu chuyện cô ấy nhìm trộm, nhưng chắc chắc tôi sẽ không khoan dung để ở cô ấy ở lại Nam Kinh. Lời tói nói một là có ý tạm biệt, hai là ra lệnh đuổi khách.
Tôi hỏi ngược lại cô ấy: “Cô ghi bằng chứng rồi à?’
Bào Văn lắc đầu, tôi cười nói: “Vậy cô cứ việc nói với bên ngoài đi, để tôi xem có ai tin lời cô nói không. Hơn nữa tôi cảm thấy cô sẽ không nói với bên ngoài đâu.”
Bào Văn cười khẩy và nói: “Cậu dựa vào cái gì mà có tự tin như vậy? Cậu tưởng tôi còn là Bào Văn trước đây sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ nắm lấy mọi cơ hội để hủy hoại cậu! Nếu cậu không muốn bị tôi hành cho ra bã, thì tốt nhất là ra tay đối phó với tôi, đừng nói đến nhân từ với phụ nữ nữa.”
Tôi không nói gì, còn Đoàn Thanh Hồ ở bên cạnh tôi đột nhiên đi về phía Bào Văn, tôi muốn gọi chị ấy lại, nhưng Tam gia lại tóm lấy cánh tay tôi, ra hiệu cho tôi đừng quan tâm đến chuyện này. Tôi vừa mới thở dài trong lòng đã nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ ra tay với Bào Văn, cô ấy lập tức tránh sang một bên. Nhưng cô ấy vẫn bị mất thế thượng phong chỉ trong một chiêu, Đoàn Thanh Hồ tóm cánh tay của cô ấy và đẩy lên trên cây. Sau đó, một tay Đoàn Thanh Hồ nhanh chóng không chế Bào Văn, tay còn lại nhanh chóng kiểm tra cơ thể cô ấy, chẳng bao lâu sau đã móc được điện thoại của cô ấy, ngoài ra còn có một con dao nhỏ.
Đoàn Thanh Hồ ném dao nhỏ và điện thoại cho tôi kiểm tra. Tôi cầm điện thoại lên kiểm tra, không phát hiện ra điều bất thường nào, lại kiểm tra kĩ con dao nhỏ. Sau khi xác định trong vỏ dao không để bất cứ thứ gì, Đoàn Thanh Hồ mới buông Bào Văn ra và hờ hững nói: “Bào Văn, cô nghe cho kĩ đây, cô đối xử tốt với Trần Vi chỉ có thể dùng để bù đắp cho việc trước đây cô đối xử tệ với Trần Danh. Cô và Trần Danh đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi. Còn về bố cô, ông ta vốn dĩ nợ Trần Danh một cái mạng, cô có tư cách gì báo thù cho ông ta? Tôi nói cho cô biết, nếu còn để tôi biết cô muốn gây bất lợi cho cậu ấy thì tôi có thể lấy mạng của cô bất cứ lúc nào.”
Đoàn Thanh Hồ nói xong bèn quay người trở về bên cạnh tôi. Bào Văn cắn môi, mặt đỏ bừng lên, cô ấy phẫn nộ trừng mắt lên nhìn Đoàn Thanh Hồ và nói một câu tôi không thể hiểu được: “Đoàn Thanh Hồ, cô diễu võ dương oai cái gì chứ? Sớm muộn gì cô cũng phải trải qua khổ sở bây giờ tôi phải trải qua thôi, không phải sao?”
Tôi cau mày, nhìn thấy sắc mặt Đoàn Thanh Hồ hơi tái đi, tôi nhẹ nhàng nắm tay chị ấy và dịu dàng nói: “Chị đừng so đo với cô ấy.”
Nói xong, tôi bảo họ lên xe trước đợi tôi. Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp rồi quay người rời đi. Bọn Tôn Nam Bắc bảo tôi cẩn thận Bào Văn rồi cũng rời đi. Sau khi bọn họ đi, tôi chầm chậm đi đến trước mặt Bào Văn, trả lại điện thoại và dao cho cô ấy: “Bào Văn, đồ của cô.”
Bào Văn vô cảm nhận lấy hai thứ này, hôm nay cô ấy đi giày đế bằng, tôi cao hơn cô ấy một cái đầu, tôi nhìn cô ấy và nói: “Cho dù thế nào tôi cũng cảm ơn cô vì những việc cô đã làm cho Vi Vi, tuy chúng ta đã được định sẵn là kẻ thù, nhưng tôi cũng chúc cô thuận buồm xuôi gió, hi vọng cô đến vùng đất mới sẽ có cuộc đời hoàn toàn mới.”
Nói xong tôi quay người rời đi, nhưng đúng vào lúc này, cảm giác bị đe dọa trào dâng trong lòng tôi. Cơ thể tôi nghiêng sang một bên, một tay vững vàng tóm lấy cổ tay của Bào Văn, tôi dùng sức siết, con dao nhỏ trong tay cô ấy rơi xuống dưới đất. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi và nói: “Cậu nhìn thấy chưa? Cậu thả tôi đi không an toàn, tôi muốn gϊếŧ cậu, tôi rất muốn gϊếŧ cậu.”
Lúc này có vẻ hận thù tuyệt vọng sâu trong mắt của Bào Văn, không biết tại sao mà tôi lại thấy đau lòng. Tôi thở dài ôm Bào Văn vào lòng, vuốt mái tóc cô ấy và nhẹ nhàng nói: “Tôi biết cô hận tôi, cũng biết cô yêu tôi. Tôi biết vừa rồi cô không thật sự muốn gϊếŧ tôi, cô chỉ muốn thông qua cách này để tôi đối phó với cô, hoặc là tôi hoàn toàn đập nát chút ít lưu luyến trong lòng cô, hoặc là giữ cô lại Nam Kinh, để cô tự điên cuồng hành hạ bản thân giữa yêu và hận, để cô có thể lặng lẽ nhìn tôi. Nhưng Bào Văn à, tôi không làm được, tôi không thể giữ cô ở lại, tôi cũng sẽ không làm tổn thương cô. Tôi chỉ có thể nói với cô một câu “tạm biệt”, mong rằng khi chúng ta gặp lại, bên cạnh cô không còn là ảo ảnh của tôi, trên mặt cô có thể có nụ cười.”
Sau khi từ từ buông Bào Văn ra, tôi nhìn gương mặt tiều tụy mất hồn mất vía của cô ấy, tôi không nói gì nữa mà quay người sải bước rời khỏi đó.
Bào Văn đau khổ giận dữ hét lớn sau lưng tôi: “Trần Danh, cậu không giữ tôi lại thật sao? Cậu không giữ tôi lại, tôi sẽ làm ra chuyện khiến cậu đau khổ hơn. Cậu chắc chắn… chắc chắn là muốn thả tôi đi không? Trần Danh… sao cậu lại nhẫn tâm như vậy? Cậu biết rõ là nếu cậu nói một câu yêu tôi, có lẽ tôi sẽ từ bỏ nỗi hận thù trong tim. Nhưng tại sao… tại sao…”
Tôi đứng ở trên bậc thềm và dứt khoát nói: “Bởi vì tôi biết, cô không bao giờ bỏ được mối thù gϊếŧ bố, tôi cũng không bỏ được, cho nên giữa hai chúng ta không có khả năng nào cả.”
Nói xong những lời này tôi dứt khoát đi thẳng xuống núi, nhanh chóng lên xe của Tôn Nam Bắc và trầm giọng nói: “Đi thôi.”
Tôn Nam Bắc lập tức lái xe đi theo sau xe của Tam gia. Đoàn Thanh Hồ giơ tay lên gỡ một chiếc lá rơi trên đầu tôi xuống và hờ hững nói: “Em thả cô ta đi là vì em không nhẫn tâm đối phó với cô ta, chỉ đáng tiếc là có lẽ cô ta không hiểu.”
Tôi nhìn nghĩa trang đang xa dần qua gương chiếu hậu rồi hờ hững nói: “Cô ấy hiểu hay không cũng thế, em chỉ mong không thẹn với lòng là được.”
Nghe tôi nói xong, Đoàn Thanh Hồ không nói gì nữa, còn tôi lập tức gọi điện cho Triệu Kiến Hoa, chuông điện thoại reo lên mới được mấy tiếng, tôi đã cúp máy rồi, đây là tín hiệu tôi cho Triệu Kiến Hoa. Chẳng bao lâu sau đã có người của cục cảnh sát đến nghĩa trang kéo cơ thể Diệp Phong đi. Từ nay về sau không còn cậu ấm nhà họ Diệp làm mưa làm gió nữa.
Thẩm Nặc Ngôn hờ hững đáp: “Bố con nhà họ Diệp sa cơ lỡ vận, chắc hẳn thế lực của nhà họ Diệp sẽ ảnh hưởng nặng nề, nhưng Triệu Kiến Hoa đủ lông đủ cánh rồi, hơn nữa thành tích nổi bật, nếu bên trên không có suy nghĩ gì khác, chắc chắn sẽ cho ông ta vị trí đứng đầu.”
Tôn Nam Bắc nói: “Như vậy tốt quá rồi còn gì? Bây giờ thằng cha đó nghe lời anh Danh, ông ta nắm quyền lớn nhất, Nam Kinh này không phải của anh Danh thì là của ai?”
Tôi híp mắt hờ hững nói: “Triệu Kiến Hoa chắc chắn không thể thăng tiến được.”
Tôn Nam Bắc hỏi tôi tại sao với vẻ hơi kì lạ.
Thẩm Nặc Ngôn do dự trong chốc lát rồi nói: “Trần Danh nói đúng, chắc chắn Triệu Kiến Hoa không thể thăng tiến được, vì tuy ông ta sợ Trần Danh nhưng có lẽ ông ta ngày nào cũng mong Trần Danh chết. Trong tình hình thế này, anh thật sư thấy ông ta sẽ thật lòng giúp đỡ Trần Danh? E rằng đến lúc đó ông ta sẽ ném đá giấu tay, bắt tay với thằng cha Vương Khải Uy hại chết Trần Danh.”
Tôi gật đầu nói: “Chắc chắn Triệu Kiến Hoa nghĩ như vậy. Nếu không thì ông ta hoàn toàn có thể cho thêm bằng chứng phạm tội của Vương Khải Uy vào trong bằng chứng ông ta gửi cho tôi, chứng minh Vương Khải Uy và Diệp Phong cùng hội cùng thuyền. Nhưng ông ta không làm như vậy, trong bằng chứng ông ta gửi cho tôi chỉ có của Diệp Phong. Chuyện này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Triệu Kiến Hoa đã xóa sạch lời nói của ông ta với Vương Khải Uy rồi.”
Tôn Nam Bắc tò mò hỏi: “Tại sao anh lại chắc chắn là Triệu Kiến Hoa xóa đi mà không phải là ông ta không hề đi gặp Vương Khải Uy?”
Tôi hững hờ nói: “Tôi bảo chị Tang tìm người đi theo ông ta rồi, lúc đó ông ta gặp Diệp Phong, Vương Khải Uy, anh thấy Vương Khải Uy sẽ không nói gì sao? Tôi đã cho thằng cha Triệu Kiến Hoa này một cơ hội rồi, ông ta đã không muốn nhận lấy cơ hội này, vậy thì tôi sẽ khiến ông ta phải trả giả vì lựa chọn của mình.”
Tôn Nam Bắc hỏi tôi định làm thế nào? Tôi nói không cần vội, cứ để Triệu Kiến Hoa bay nhảy một thời gian trước đã, lần sau ông ta ra tay sẽ là lúc ông ta thân bại danh liệt.”
Nói xong, tôi nhìn thời gian và nói với Tôn Nam Bắc: “Đúng rồi, Nam Bắc, chuyện hôm qua tôi giao cho anh, anh làm thế nào rồi?”
Tôn Nam Bắc cười hì hì nói: “Hoàn thành siêu tốt, anh Danh, bây giờ chúng ta đi qua đó à?”
Tôi gật đầu nói: “Ừ, qua đó đi, tôi gọi điện cho Tam gia, xem anh ấy muốn về nghỉ ngơi hay là đi chơi với chúng ta.”
“Được thôi.”
Thế là tôi gọi điện thoại cho Tam gia, nói với anh ấy chúng tôi muốn đến Cảnh Minh, tôi hỏi anh ấy có đi không? Anh ấy nói đi, vậy nên đám người chúng tôi cùng đến Cảnh Minh. Trên đường đi có xe cảnh sát lướt qua chúng tôi, tôi nghĩ mấy tay cảnh sát này mãi mãi không ngờ được kẻ phạm tội gϊếŧ người như tôi lại ung dung ngồi trên chiếc xe đi ngang qua bọn họ.
Tôi thay đổi thật rồi, trước đây gϊếŧ một người ít nhất cũng sẽ hoảng hốt bất an, sẽ sợ nếu bị bại lộ, sẽ bị còng tay bắt vào tù. Bây giờ tôi hoàn toàn không kiêng kị gì, cứ như căn bản không sợ mình sẽ có kết cục gì. Vì tôi có tự tin, tôi biết cuối cùng tôi sẽ không sao đâu.
Nửa tiếng sau, chúng tôi đỗ xe ở trước cửa Cảnh Minh.
Đoàn Thanh Hồ tò mò hỏi: “Trông Cảnh Minh có vẻ rất yên tĩnh? Có chuyện gì thế? Sao lại đóng cửa sớm thế?”
Tôi cười với chị ấy và nói: “Ừm, em muốn yên tĩnh, em vừa bảo họ về hết rồi, đi thôi chị, chúng ta đi xem sao.”
Đoàn Thanh Hồ gật đầu, tôi kéo tay chị ấy và nói: “Còn nhớ lần đầu tiên em và anh Đậu đến đây tìm chị, lúc đó chị mặc sườn xám, quyến rũ ngồi ở đó thưởng thức rượu vang, sự tao nhã đó, phong thái đó, luôn quanh quẩn trong đầu em, mãi không phai mờ. Lúc đó em không dám mong chị sẽ thích em, em chỉ thấy được là chân chạy vặt của chị, em đã hạnh phúc lắm rồi. Ai ngờ được trong chớp mắt, em lại có thể nắm tay chị đến nơi này. Cuộc sống đúng là tràn ngập bất ngờ.”
Đoàn Thanh Hồ khẽ cười nói: “Đúng vậy, lúc đó chị cũng chưa từng nghĩ đến sẽ tình cảm với em, vì lúc đó em không phù hợp với yêu cầu của chị.”
Biết là Đoàn Thanh Hồ đang đùa, tôi bất giác thấy vui vẻ, tôi sờ mũi mình và nói: “Lúc đó đúng là em kém cỏi nhát gan, nhưng bây giờ cuối cùng em cũng có thể tự tin nói với chị là em sẽ bảo vệ chị cả đời, em có thể bảo vệ chị cả đời. Xin chị đừng bao giờ rời xa em, chị là người phụ nữ của em, chị hãy làm nữ vương của em được không?”