Tuy Bào Văn đã đồng ý sẽ giúp tôi đối phó với nhà họ Dương, nhưng tôi không hề cảm thấy yên tâm với người phụ nữ này, dù sao cô ta nói mà không làm cũng đã nhiều lần rồi. Dù lần trước đúng là tôi đã hiểu nhầm cô ta, là tôi có lỗi với cô ta, nhưng từ sau khi cô ta ức hϊếp Tô Nhược Thủy, tôi càng hận cô ta hơn, càng thêm đề phòng cô ta, cho nên tôi mới lo cô ta lại muốn thông đồng với người khác để đối phó tôi.
Thẩm Nặc Ngôn rõ ràng cũng đã nhìn thấy Bào Văn, anh ta và tôi nhìn nhau, cố ý nói một cách rất tự nhiên: “Trần Danh, hôm nay để chào mừng đại ca tôi đến đây, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Tôi nghĩ đúng là hiểu tôi nhất chỉ có Nặc Ngôn, rồi nói: “Được, anh, anh muốn đi đâu ăn?”
Tô Quảng Hạ lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn ăn cơm do em gái tôi nấu.”
Tôi xụ mặt, Thẩm Nặc Ngôn cười nói: “Cũng phải, đại ca chắc là muốn nếm thử tay nghề của chị dâu, nhưng trong nhà không còn thức ăn nữa, chị dâu chắc phải hâm lại đồ ăn lúc trưa thôi, đại ca, chắc anh vẫn chưa biết, nhìn Trần Danh sạch sẽ thế này thôi, nhưng lúc anh ấy ăn cơm thì ghê lắm, nước miếng bắn tứ tung, thức ăn toàn nước miếng thôi, khiến cho người khác không dám ăn nữa.”
Tôi đang định bảo anh ta ăn nói linh tinh, thì bị anh ta giẫm mạnh lên chân một phát, đau đến mức tôi trợn tròn mắt, còn Tô Quảng Hạ sau nghe thấy thế, tỏ ý luôn là tối nay ra ngoài ăn, tôi vội vàng nói tôi có biết một nhà hàng món Âu rất ngon, rồi nói cho anh ấy tên nhà hàng, bảo anh ấy đi đón Tô Nhược Thủy, anh ấy cũng không nghĩ nhiều, thả chúng tôi ở ven đường luôn, đóng cửa xe lại rồi lái xe về hướng khu dân cư.
Tôi và Thẩm Nặc Ngôn thì mua hai chiếc mũ lưỡi bối và khẩu trang ở lề đường, rồi bắt taxi đến nhà hàng món Âu đó.
Đến nhà hàng món Âu, tôi đứng ở sảnh nhìn một lượt, cũng không thấy bóng dáng của Bào Văn đâu, hai người này chắc chắn là trốn ở bên trong rồi, chỉ là không biết ở phòng nào thôi, tôi hỏi Thẩm Nặc Ngôn chúng ta nên làm gì bây giờ? Thẩm Nặc Ngôn không trả lời tôi, tôi quay mặt sang mới phát hiện anh ta đang không ở bên cạnh tôi, tôi vội vàng nhìn ngó xung quanh, cuối cùng thấy anh ta và một phục vụ nữ đang nói chuyện rất xôm ở đó.
Tôi trước đây có từng nói, anh chàng Thẩm Nặc Ngôn này ngoại hình cùng lắm được gọi là thanh tú, nhưng khi cười lên thì cực kỳ đẹp trai, cộng thêm tính cách khiến người ta thích, tôi nghĩ nếu anh ta muốn cưa cẩm người phụ nữ nào, trừ khi người đó khó lay động như Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ, nếu không nhất định sẽ bị cuốn vào vòng xoáy dịu dàng ân cần của anh ta.
Tôi nghĩ anh chàng này lắm mưu mô, chắc là thấy không tìm được Bào Văn nên anh ta muốn thông qua nhân viên phục vụ để hỏi dò. Quả đúng như vậy, Thẩm Nặc Ngôn nhanh chóng trở lại, còn nháy mắt với tôi tỏ vẻ đã hỏi ra được kết quả, rồi chỉ về một hướng, tôi liền đi theo hướng đó, anh ta đuổi theo, đeo khẩu trang lại rồi nói: “Nhân viên phục vụ ở đây đúng là ‘hồng nhan họa thủy’, ai ai cũng căng mọng như cây cải thảo vậy.”
Hồng nhan họa thủy là cái gì thế? Anh chàng này lại dùng thành ngữ linh tinh rồi, trong lòng tôi cảm thấy thương hại cho những nhân viên phục vụ ở đây.
Thẩm Nặc Ngôn đưa tôi đến cửa của một căn phòng, bảo tôi rằng bọn Bào Văn đang ở trong phòng này, hỏi tôi có cần nhìn lén từ bên ngoài cửa sổ không? Tôi gật đầu nói được, sau đó chúng tôi liền ra khỏi nhà hàng, đi vòng về phía sau của căn phòng đó, cửa sổ phòng đóng kín, rèm cũng kéo kín nốt, từ bên ngoài không thể nhìn được tình hình bên trong như thế nào, chỉ có thể nghe được tiếng nhạc giao hưởng vang lên một cách thong thả.
Tôi nghĩ một lát, rồi rút ra con dao vô cùng sắc bén mà Đoàn Thanh Hồ đã tặng tôi, dùng sức cắt một mảnh kính trên cửa. Con dao này luôn sắc một cách khó tin, lần này càng phát huy được độ sắc ngọt khủng khϊếp của nó, không ngờ lại khoét được một lỗ trên cửa sổ kính đó một cách dễ dàng.
Tôi cẩn thận cầm lấy mảnh thủy tinh vỡ vừa cắt ra, ném xuống đất, rồi dùng dao khều rèm cửa lên, đập vào mắt tôi là một cảnh tượng hết sức kinh ngạc, trong phòng được bày biện vô cùng hoa lệ, ngoài chiếc bàn tròn đẹp ra, còn có một chiếc sofa, lúc này Bào Văn đang nằm trên sofa đó, sắc mặt tái nhợt, cổ tay máu me be bét, tôi kinh ngạc, nghĩ bụng không biết đã có chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt tôi chuyển từ cơ thể Bào Văn sang hướng khác, tôi nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đó, vẻ mặt đầy sự háo sắc, đôi mắt của hắn như điên cuồng, hắn cười rồi nói: “Bào Văn, sao cô phải như vậy? Dù sao cô cũng đã từng kết hôn, cơ thể này không biết đã để cho tên nhãi ranh ấy chơi bao lâu rồi, Dương Tiêu tôi thích cô, là vinh hạnh của cô đó, nói dễ nghe chút thì Bào Văn cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, nói khó nghe thì cô chẳng phải chỉ là chiếc giày rách nát thôi sao?”
Lòng tôi nặng trĩu, nghĩ thầm người đàn ông này miệng lưỡi độc ác, hơn nữa hắn họ Dương, liệu có phải là người của nhà họ Dương không?
Bào Văn không để ý hắn, mà nhìn vào một góc, ở đó, có một lão già với thân hình gầy đét đang đứng, đầu cúi xuống, nhìn giống như một nhà sư nhập định vậy, tôi có chút sững sờ nhìn về phía người đó, không thể ngờ ông ta vậy mà lại thờ ơ nhìn mọi việc, tôi bất giác nghĩ rằng, thế giới này lẽ nào điên loạn rồi sao?
Người này không phải ai khác, chính là người hết mực trung thành với Bào Văn, là Nhất Diệp Phù Bình.
Nhưng lúc này, Nhất Diệp Phù Bình lại nhìn Bào Văn bị ức hϊếp một cách thản nhiên như vậy, giống như đang nhìn thấy cảnh tượng không liên quan chút gì đến bản thân mình vậy.
Bào Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất Diệp Phù Bình, bố tôi đối xử với ông không tệ đúng không? Ông lại ăn cây táo rào cây sung, sao ông có thể vô liêm sỉ như vậy?”
Nhất Diệp Phù Bình dửng dưng nói: “Điều mà tôi muốn là một người chủ vì thăng tiến mà mất chấp thủ đoạn, có thể đoạn tuyệt mọi thứ tình cảm, có thể khiến Nhất Diệp Phù Bình tôi hưởng thụ ánh hào quang đứng dưới một người trên vạn người, vốn tưởng bố cô là người như vậy, ai ngờ ông ta khiến tôi vô cùng thất vọng, còn cô, lại càng khiến tôi thất vọng hơn, nhất là cô lại vì tên oắt con Trần Danh đó mà muốn trở mặt với nhà họ Dương, không hề nghĩ tới hậu quả. Lòng tôi sao có thể không khó chịu chứ? Nói chung, chim khôn chọn cây mà đậu, cô chủ, lần này xin lỗi cô nhé.”
Nghe thấy những lời nói của Nhất Diệp Phù Bình, trong lòng tôi vô cùng cảm khái, bất giác nghĩ đến việc thế giới này quả nhiên không có đồng minh nào là mãi mãi, một người không phản bội anh, có thể không phải là cô ta trung thành nhiều thế nào, mà là chưa đủ lý do để phản bội. Tuy tôi không biết Dương Tiêu cho lão già này lợi ích gì, nhưng lợi ích này chắc chắn đã khiến ông ta động lòng, và điều khiến tôi cảm thấy không thoải mái đó là, lý do Nhất Diệp Phù Bình phản bội cô ta lại là do tôi, điều này khiến tôi có chút áy náy với cô ta.
Vừa nghĩ, Dương Tiêu đã bảo Nhất Diệp Phù Bình ra ngoài, Nhất Diệp Phù Bình không yên tâm, ông ta cười khẩy nói: “Ông già, có gì không yên tâm chứ? Tôi là ông chủ của chỗ này, kể cả Bào Văn có kêu rách họng, cũng không có ai dám vào đâu, huống hồ tôi sẽ không cho cô ta cơ hội để kêu, ha ha ha. Nhưng mà nếu ông có hứng thú muốn xem, thì tôi cũng không ngại đâu.”
Hắn nói xong thì đổ ập lên người Bào Văn, Bào Văn cắn chặt răng, con dao trong tay đâm về hướng Dương Tiêu, nhưng hình như cô ta không còn chút sức lực nào nữa, Dương Tiêu nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô ta, cướp lấy con dao trong tay cô ta, cô ta liền giơ chân đạp hắn, hắn cũng nhanh chóng tránh được, vì cô ta dùng lực quá mạnh nên bị ngã lăn trên nền nhà.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi tưởng rằng tôi sẽ thấy rất vui sướng, vì tôi luôn muốn gϊếŧ chết cô ta, nhưng kỳ lạ là, tôi lại không hề cảm thấy vui, ngược lại còn có ý muốn đi cứu cô ta, tôi cũng không biết vì sao lại như vậy, có thể là vì tôi biết được Bào Văn vì tôi nên mới bị rơi vào cảnh ngộ như vậy, cho nên đã động lòng trắc ẩn.
Nhưng tôi phải cứu cô ta thật sao? Người phụ nữ này làm bao nhiêu chuyện sai trái như vậy, đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, vì sao tôi phải đi cứu cô ta chứ?
Đang lúc do dự, Dương Tiêu giơ tay lên tóm lấy tóc của Bào Văn, rồi cười khẩy nói: “Bào Văn, đừng giằng co vô ích nữa, sẽ không có người đến cứu cô đâu, người tình mà cô luôn nhớ thương sẽ không đến đâu!”
Bào Văn nói với giọng lạnh lùng: “Dương Tiêu, ông dám động vào tôi xem, tôi sẽ bảo bố tôi phanh thây ông!”
Dương Tiêu cười ha ha, nói: “Bố cô? Bố cô bây giờ đến tính mạng của ông ta còn khó mà giữ được.”
Cái gì? Phía Lý Cô Tiếu có chuyện rồi sao? Thảo nào Dương Tiêu lại có thể đối xử với Bào Văn như vậy, thì ra là biết cô ta không còn chỗ dựa nữa. Đang nghĩ, thì tôi lại nghe thấy tiếng Dương Tiêu hét to, tập trung nhìn, thì ra là hắn đang muốn sàm sỡ Bào Văn, nhưng lại bị cô ta cắn mạnh cho một phát, hắn tức giận liền tát cho cô ta một cái, tôi cảm thấy hơi bực bội, tôi cũng không biết mình đang tức giận điều gì, nói chung là nhìn Dương Tiêu thấy rất đáng ghét.
Dương Tiêu nói một cách hung dữ: “Con đĩ! Tối nay bố mày sẽ khiến mày phải khóc gọi bố mẹ mày! Để mày biết rằng, tao tốt hơn gấp vạn lần thằng chồng cũ nhát chết của mày."
Sau khi Bào Văn nghe thấy thì nhổ toẹt một bãi nước bọt vào hắn, rồi nói một cách dữ tợn: “Mười thằng như ông cũng không bằng một anh ta!”
Nghe thấy vậy, tôi có chút kinh ngạc, không ngờ Bào Văn lại nói về tôi như vậy, và câu nói đó đã khiến Dương Tiêu tức điên hẳn, hắn chửi một tiếng ‘mẹ kiếp’, rồi nói: “Hắn lợi hại? Hắn lợi hại sao không đến cứu cô?”
Tôi liền đứng phắt lên, hét vô cùng khí khách: “Chẳng phải tôi đã đến rồi sao?”
Hét xong, tôi đạp mạnh cửa sổ, lao vào bên trong như một con báo hoang, lúc tôi xuất hiện, tất cả mọi người đều ngẩn người, sau đó, Bào Văn vui mừng gọi tôi, chỉ là rất nhanh sau đó cô ta đã nghiêm túc lại, nhìn tôi với sắc mặt rối rắm.
Dương Tiêu thấy khách không mời là tôi, đôi mắt cay nghiệt mang đầy vẻ căm phẫn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày chính là tên Trần Danh đó?”
Tôi lau mồ hôi, rồi nói một cách khí phách: “Không sai, tao chính là tên Trần Danh đó!”
Tôi nói xong, Nhất Diệp Phù Bình liền lao đến chỗ tôi nhanh như một cơn gió, nắm đấm của ông ta đập thẳng vào tôi, tôi nhìn ông ta cười, không tránh né gì cả, lúc ông ta giơ nắm đấm ra, thì Thẩm Nặc Ngôn trốn bên ngoài cửa sổ đột nhiên xông ra, tay cầm một viên gạch, đập luôn vào đầu của Nhất Diệp Phù Bình.