Người phụ nữ này chính là vợ trên danh nghĩa của tôi – Bào Văn.
Lúc nhìn thấy tôi, Bào Văn vui vẻ cười thật tươi. Cô ta đi tới ngồi đối diện với tôi, dịu dàng hỏi: “Chồng à, anh đợi có lâu không?”
Tôi lắc đầu nói không lâu, nhìn cô ta không chớp mắt. Tôi nghĩ chắc chắn tôi rất giống một con sói đói khát, mà hiển nhiên cô ta rất hưởng thụ ánh mắt của tôi.
Bào Văn hờn dỗi trừng mắt nhìn tôi, hỏi: “Anh nhìn gì thế? Sao không nói chuyện?”
Tôi đưa một tay lên chống cằm: “Em đẹp quá. Cho nên vừa thấy em đến, trong đầu anh chỉ có đôi chân dài của em thôi, làm sao còn tâm trạng gì để nói chuyện chứ?”
Nói xong, tôi nắm lấy tay của cô ta, cô ta nhìn xung quanh, tôi cười nói: “Hơn nữa, để gặp em, anh đợi thêm một ngày một đêm cũng được, chút thời gian này có là gì?”
Gương mặt Bào Văn lập tức tươi như hoa, nhìn tôi trìu mến: “Mấy tháng không gặp, miệng anh lại ngọt hơn rồi”.
Cô ta nói xong thì hơi đau lòng mà nói tiếp: “Chỉ là gương mặt thì đen đi nhiều, nhất định chịu khổ nhiều lắm”.
Tôi thản nhiên đáp: “Trước giờ anh chịu khổ còn ít sao? Vì em, vì tổ chức, cực khổ hơn nữa anh cũng có thể chịu được”.
Bào Văn như mở cờ trong bụng vì những lời đường mật của tôi. Tôi hỏi cô ta đói không, cô ta nói đói rồi. Tôi bảo vậy chúng ta ăn cơm đi. Thế nhưng cô ta lắc đầu, ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, tôi chồm người lên trước, cô ta đứng dậy nói bên tai tôi: “Em đói thật. Nhưng thứ em muốn ăn không phải đồ ăn, mà là anh”.
Nhìn thấy dáng vẻ nóng ruột của cô ta, trong lòng tôi rất chán ghét, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra vẻ mặt vui vẻ. Tôi đứng dậy đi đến bên cạnh cô ta, kéo cô ta vào trong vòng tay của mình, nói một cách cưng chiều: “Thật không may, anh cũng nghĩ như vậy”.
Hai người chúng tôi vội vã rời quán cà phê. Sau đó, đến một khách sạn. Sau khi mở cửa phòng, Bào Văn gần như là dùng tốc độ tên lửa xé rách quần áo của tôi, không đợi tôi làm gì thì cô ta đã đẩy ngã tôi lên giường. Tiếp theo đó, cô ta ngồi ngang trên người tôi, nhìn xuống từ trên cao, khóe môi treo nụ cười ‘không có ý tốt’, nói với vẻ vô cùng quyến rũ: “Chồng à, không phải anh nói thích dáng vẻ chủ động của em sao? Hôm nay em sẽ để cho anh nếm đủ”.
Tôi nghĩ Bào Văn nhất định là ‘người đẹp’ gián điệp thành công nhất, ưu tú nhất trên thế gian này. Kỹ năng diễn xuất của cô ta thật đến mức dù tôi biết rõ cô ta đang lợi dụng tôi, vậy nhưng vẫn cảm thấy cô ta thật lòng yêu tôi hết lần này đến lần khác.
Sau mấy lần mây mưa với nhau, Bào Văn thỏa mãn như một con mèo được cho ăn no, vẻ mặt tràn đầy quyến luyến với tôi. Tôi nhìn cô ta, nói: “Tối qua anh gọi cho em, cho nên hôm nay sau khi nghỉ phép, em nói em phải thương lượng với bố nuôi trước, là thương lượng chuyện gì vậy? Có phải cấp trên có nhiệm vụ giao cho anh không?”
Bào Văn mỉm cười ngẩng đầu lên, đôi mắt híp lại nhìn tôi, nói: “Em còn tưởng trong đầu anh chỉ có em, quên mất chuyện chính rồi đấy”.
“Anh làm sao dám? Lần trước anh và Trần Danh cãi nhau căng thẳng như vậy, có lẽ bố nuôi rất giận anh, thất vọng về anh rồi đúng không? Nếu anh không thể hiện thật tốt, làm sao xứng đáng với công lao nuôi dưỡng bao nhiêu năm của ông ấy được?” Tôi giả bộ nói.
Bào Văn cười đứng dậy khỏi giường, vừa đi về phía túi xách vừa nói: “Anh hiểu là tốt rồi. Anh có thể có lỗi với bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể có lỗi với bố nuôi. Suy cho cùng, bố nuôi là ân nhân cứu mạng của anh, còn có ơn nuôi dưỡng anh”.
Đến bây giờ vẫn còn tẩy não tôi! Tôi cười lạnh trong lòng, ngoài mặt gật đầu tán thành: “Em nói phải, anh hiểu rõ”.
Bào Văn lấy một cái đồng hồ đeo tay từ trong túi ra. Nhìn thấy cái đồng hồ đó, về cơ bản tôi đã đoán được cô ta sắp nói gì. Lòng tôi hơi trầm xuống, nghe được cô ta nói: “Anh cầm chiếc đồng hồ này, giấu kỹ vào. Đến khi anh quay về đội, người ‘anh em tốt’ Trương Nhất Sơn của anh có lẽ sẽ tặng anh một cái giống y hệt cái này. Anh giấu cái đó đi rồi đeo cái này vào, hiểu chưa?”
Tim tôi trùng xuống, nhíu mày: “Tại sao anh phải đổi đồng hồ của em và anh ta? Bên trong nó chứa thứ gì?”
Có lẽ là sắc mặt của tôi không tốt, Bào Văn cười khúc khích. Cô ta đến bên giường, cánh tay ngọc ngà vòng qua cổ tôi, nói: “Đây là định vị GPS, loại mà rất khó phát hiện ấy. Khi các anh làm nhiệm vụ, phía bên này có thể xác định được vị trí của các anh thông qua hệ thống định vị vệ tinh trên đồng hồ”.
Quả nhiên là vậy, tôi đoán được bọn chúng sẽ đưa tôi thứ này, nhưng trăm triệu lần không ngờ chúng sẽ hắt nước bẩn lên người anh em tốt của tôi. Bào Văn thấy tôi không nói chuyện thì hơi nheo mắt lại, cười như không cười: “Lẽ nào anh không nỡ hãm hại ‘anh em tốt’ của mình à?”
Tôi khẽ cau mày, biết cô ta đang nghi ngờ nhưng tôi không vội giải thích, dẫu sao tôi cũng không biết rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì. Cô ta thấy tôi không nói chuyện bèn cười nói: “Em còn tưởng rằng anh kết bạn với ba người họ là vì cảm thấy bọn họ ngu ngốc, dễ điều khiển, muốn thu nhận họ làm tay sai cho riêng mình. Thì ra anh thật sự định làm anh em với họ sao?”
Anh em chí cốt của mình bị xúc phạm như vậy, nói thật lòng tôi thật sự rất khó chịu, giống như bị người ta đâm một nhát. Thậm chí tôi muốn cho cô ta một cái bạt tai thật mạnh, nhưng tôi không thể. Cho nên tôi chỉ có thể nhịn, tôi hơi mất kiên nhẫn: “Anh ngu ngốc tới vậy sao? Anh vẫn luôn nhớ mình là một sát thủ, cũng nhớ rõ mục đích mình đến đây. Trong tình huống này, anh giao thiệp với đám lính kia vốn là để tiện thể cài tai mắt vào trong quân đội, để bản thân luôn nắm được tin tức một cách nhanh chóng”.
Bào Văn không nói chuyện, đoán chừng là nhất thời không biết có nên tin tôi hay không. Tôi nói tiếp: “Hơn nữa, hiện tại anh vào đội lính đặc chủng của Tô Quảng Hạ, ở đó cũng chỉ có ba người họ có thể ‘lợi dụng’, vả lại thành tích của họ nhất định không chỉ như hiện tại. Đến lúc đó, rất có khả năng họ sẽ phát triển trở thành tay trong đắc lực của anh. Hiện tại, anh cảm thấy thật sự là không cần thiết khi dùng ba con cờ này”.
Dừng lại một chút, tôi nói: “Đương nhiên, nếu mọi người muốn dùng anh ta trước, anh cũng không có ý kiến gì cả. Dù sao thì, một ngày nào đó anh sẽ thay thế Tô Quảng Hạ, đến lúc đó còn có thể dùng ba quân cờ này không vẫn là vấn đề đấy”.
Đột nhiên Bào Văn bật cười khanh khách, đầu dựa vào ngực tôi: “Dáng vẻ tự tin của anh thật sự rất quyến rũ”.
Tôi cố gắng không chế tâm trạng của mình, sợ tiếng tim đập của mình sẽ bán đứng tâm trạng thật sự của tôi. Tôi đốt điếu thuốc, không nói chuyện.
Bào Văn nhìn tôi, thấy tôi không có cảm xúc gì khác thì dường như yên tâm hơn hẳn, cũng tin tôi vài phần, nói: “Đương nhiên em biết tính toán của anh là đúng, nhưng phía tổ chức đã điều tra tên Trương Nhất Sơn này rồi. Bản tính hắn ta bốc đồng, hơn nữa chịu ảnh hưởng sâu sắc từ ông nội của mình, có thể nói là vô cùng trung thành với lãnh đạo của Hoa Hạ. Anh muốn lợi dụng hắn ta để đối phó với người trong quân đội e là rất khó, hơn nữa còn có thể bị hắn ta cắn ngược lại. Vậy cho nên mọi người mới quyết định nhân cơ hội này diệt trừ hắn ta, tránh cho sau này anh sẽ bị hắn ta ảnh hưởng, làm lỡ kế hoạch”.
Không ngờ đám người Bào Văn đã điều tra rõ ràng về Trương Nhất Sơn rồi. Tôi tức giận nhưng không dám để lộ ra, tỏ ra bình tĩnh nhận lấy đồng hồ: “Vậy thì làm theo lời em nói thôi. Cách nghĩ của em và bố nuôi chắc chắn là ổn hơn anh rất nhiều, cân nhắc mọi việc cũng chu toàn hơn”.
Bào Văn thấy tôi đồng ý, thở phào nhẹ nhõm. Tôi vuốt ve chiếc đồng hồ tầm thường kia, thăm dò: “Nhưng anh chỉ vừa gia nhập chiến đội, sợ là phải còn lâu mới có thể đi làm nhiệm vụ được”.
“Không lâu lắm đâu. Anh yêu, không phải các anh sẽ kiểm tra đánh giá sao? Trên thực tế, sau một tuần nữa, chiến đội đặc chủng Thương Khung của các anh sẽ được phái ra ngoài thực hiện nhiệm vụ”.
Tôi giả vờ kinh ngạc: “Thật sao?”
Bào Văn gật đầu: “Bọn em đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi, chỉ đợi các anh rồi cùng lên đường. Em nghĩ lần này Tô Quảng Hạ cũng sẽ đi theo. Dẫu sao, tuy thực lực hiện tại của anh không yếu, nhưng nhiệm vụ lần này không thể coi thường, anh ta không dám để anh tự mình đảm nhận trọng trách của một tay súng bắn tỉa đâu”.
Tôi nhíu mày, nói: “Cho nên các em định lợi dụng nhiệm vụ lần này, diệt trừ Tô Quảng Hạ và toàn bộ các thành viên của tiểu đội Thương Khung à?”
Bào Văn thấy tôi đoán được mục đích của bọn chúng, cười lên: “Không sai, chồng thông minh thật đấy”.
Cô ta nói xong dò xét hỏi tôi: “Chồng à, anh sẽ không cảm thấy chúng em rất quá đáng chứ?”
Tôi lắc đầu, nói: “Không đâu. Anh đã nói với em rồi, anh hiểu rất rõ mục đích mình vào quân đội. Huống chi, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, anh không hồ đồ như vậy đâu”.
Bào Văn khẽ cười: “Em biết, em cũng tin anh. Chồng, bố nuôi nói rồi, nếu chuyện này làm xong, ông ấy có cách để anh trực tiếp thay thế vị trí của Tô Quảng Hạ. Quân hàm trên vai của anh ta là thượng úy, chỉ cần anh ngồi lên vị trí đó, con đường tương lai chắc chắn sẽ vô cùng rộng mở”.
Tôi ôm lấy bả vai cô ta, nói: “Anh sẽ cố gắng vì gia đình của chúng ta”.
Bào Văn cảm động hôn lên mặt tôi, nói: “Chồng, em đợi anh về”.
…
Sau khi lãng phí một ngày tốt đẹp với Bào Văn, tôi tiễn cô ta về. Sau đó, tôi đi đến một sạp báo, dùng điện thoại công cộng bấm một dãy số mà tôi thuộc lòng.
Đầu kia điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng của Tống Giai Âm, tôi không nói chuyện, cô ấy hỏi: “Trần Danh đó hả?”
Tôi hít sâu một hơi nói: “Ừ”.
Tống Giai Âm hỏi tôi: “Đột nhiên lại gọi cho em thế này, có phải có chuyện gì không?”
Tôi nhìn đồng hồ trong tay, nói: “Anh không muốn nhận nhiệm vụ này”.
Tống Giai Âm không lên tiếng, tôi cũng không nói gì cả. Tôi đoán có lẽ cô ấy rất thất vọng. Dù sao tôi đã đồng ý với cô ấy là sẽ làm tốt, nhưng khi cần làm tôi lại bỏ chạy.
Hồi lâu sau, tôi mới nhỏ giọng nói: “Chúng muốn gán thân phận gián điệp cho Trương Nhất Sơn, anh không làm được. Giai Âm, anh thật sự không làm được… Đời này của anh, có thể chết vì nhiệm vụ, có thể chết vì người con gái anh yêu và anh em của mình. Chỉ có một điều duy nhất là không thể phản bội anh em mình. Nhiệm vụ này, không chỉ có thể cướp đi mạng của Tô Quảng Hạ, còn có thể sẽ lấy đi mạng của Trương Nhất Sơn. Anh thật sự không làm được”.
Tống Giai Âm từng nói, sẽ không ai biết tôi là ‘nội gián’, tôi luôn cho rằng ý của cô ấy là Tô Quảng Hạ sẽ không nghi ngờ tôi. Nhưng hiện tại tôi mới biết, vì tất cả những chứng cứ đều sẽ chỉ về phía Trương Nhất Sơn, cho nên cô ấy mới nói như vậy.
Trương Nhất Sơn vô tội biết bao chứ? Sao tôi có thể nhẫn tâm bắt anh ấy gánh tội ác này thay tôi được? Tôi dẫn anh ấy vào đội không phải để anh ấy làm bia đỡ đạn cho tôi, mà là để anh ấy có thể thực hiện lý tưởng hoài bão của mình.
Tống Giai Âm im lặng rất lâu. Lúc tôi chuẩn bị cúp điện thoại, cô ấy nói: “Em dùng danh dự của nhà họ Tống cam đoan với anh, Trương Nhất Sơn sẽ không sao. Anh ấy có thể sẽ bị nghiêm phạt, nhưng nhất định sẽ được trọng dụng”.
Tôi không nói chuyện, Tống Giai Âm nói: “Đây là quyền lợi lớn nhất mà em có thể giành lấy cho anh rồi. Trần Danh, em không thể làm được gì nhiều hơn thế đâu. Em nói rồi, nếu anh không muốn nhận nhiệm vụ này, sẽ có người khác hoàn thành nó thay anh. Người này có thể là một thành viên khác trong đội Thương Khung, nhưng cũng có thể là hai người anh em còn lại của anh. Đến lúc đó, em không giúp nổi anh nữa đâu”.