Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lên xe của Bào Văn, cô ấy đưa tôi đến thẳng nhà hàng Kim Lăng.

Tôi ngồi ở ghế sau của xe, thường xuyên nhìn lén mặt cô ấy, tôi nhận ra mặt cô ấy ngập sắc xuân, rõ ràng là cực kỳ vui vẻ. Mà cô ấy càng vui vẻ thì lòng tôi lại càng buồn.

Khoảng mười một giờ trưa, chúng tôi đến khách sạn Kim Lăng, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà hàng cao cấp thế này. Mà sau khi đến nơi, tôi mới nhận ra Bào Văn vậy mà lại bao cả nhà hàng.

Sảnh nhà hàng được trang trí đặc biệt, cao cấp xa hoa mà điều khiến tôi ngạc nhiên là có rất nhiều người đến!

Bào Văn vậy mà lại mời rất nhiều người, vừa nhìn đã biết là nhân vật có máu mặt trên thường trường hoặc xã hội đen, thậm chí tôi còn thấy cả Hoàng Tam, nhưng hình như hắn ta chỉ như một nhân vật bé nhỏ, tôi thấy hắn ta đang khom lưng cúi đầu với mấy người đàn ông trung niên.

Tôi cũng nhìn thấy Cao Phong bạn trai cũ của Tô Nhược Thủy, nhưng hắn cũng không phải nhân vật quan trọng gì.

Lòng tôi hốt hoảng, Bào Văn định làm gì thế này?

Không lâu sau Bào Văn đã dẫn tôi đến sân khấu ở đầu sảnh, cô ấy bảo tôi đứng một chỗ, sau đó cô ấy nói chuyện với những người ở dưới sân khấu.

Nói xong, tôi mới hiểu là có việc gì, thì ra Bào Văn định mở một hộp đêm tư nhân, hôm nay đã mời những người có máu mặt trong giới đến, để đánh tiếng trước với mọi người, mời mọi người ăn bữa cơm, kết bạn giao lưu.

Nói dễ nghe thì là giao lưu, thực ra là một loại thông báo, cô ấy muốn cả Nam Kinh biết, nhà họ Bào của họ không dễ bắt nạt. Thậm chí còn một tầng ý nghĩa nữa phía sau, đó chính là nhắc nhở những thế lực này, cô ấy đại diện cho nhân vật ở Vân Nam kia một lần nữa tiến vào Nam Kinh, hi vọng mọi người biết điều một chút. Mà từ việc có nhiều người thế này đến dự hôm nay có thể thấy, rất nhiều người nể mặt Bào Văn.

Phải nói rằng tôi vẫn đánh giá thấp người phụ nữ Bào Văn này, nhưng việc này thì liên quan gì tới tôi?

Đang nghĩ thì Bào Văn đột nhiên nói với những người đó: "Đương nhiên, hôm nay tôi mời nhiều bạn bè như vậy còn vì muốn tuyên bố hai việc, hai việc này đều liên quan đến hôn nhân của tôi."

Nói xong, Bào Văn nhìn Trần Nhã dưới sân khấu, còn có cả Tô Nhược Thủy, xem ra việc này cô ấy không hề bàn với người khác.

Sau đó cô ấy mới nói tiếp: "Tôi biết ở bên ngoài có nhiều lời đồn về tôi, tôi không muốn nhắc nữa, sau này cũng không muốn nghe người khác nhắc đến nữa. Hôm nay việc đầu tiên tôi muốn tuyên bố là ly hôn, chính xác là bỏ chồng, tôi sẽ giải trừ hôn ước với người chồng câm điếc kia của tôi."

Dưới sân khấu truyền đến một vài tiếng thảo luận, nhiều người nhìn vào tôi, khiến tôi vô cùng khó chịu.

Còn Bào Văn lại tiếp tục nói: "Có lẽ mọi người cảm thấy tôi không phúc hậu, không có lòng thương người, nhưng tôi muốn nói là đó không phải cuộc hôn nhân mà tôi muốn, mà cậu ta lại là một người đê tiện, tôi chọn cách khiến cậu ta mất hết thể diện thế này, đều là do cậu ta tự chuốc lấy."

Nói xong, Bào Văn đặt thư sám hối tôi viết tay kia trước máy chiếu, cho mọi người xem.

Đột nhiên, dưới sân khấu xôn xao.

Mọi người đều đang đọc thư sám hối tôi viết, mỗi khi họ đọc đến những việc sỉ nhục tôi như tôi "trộm đồ", "gan to tày trời", "có ý đồ bất chính với bạn thân của vợ", thì những ánh mắt đó đều trở nên độc ác hơn bao giờ hết.

Khinh thường, coi thường, chán ghét... tôi trở thành một người xấu xa trong mắt mọi người.

Tôi cúi đầu vừa tức vừa xấu hổ, dù có không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Tôi không ngừng nói với bản thân, Trần Danh, nhịn đi, nhịn thêm chút nữa, sau ngày hôm nay mọi thứ sẽ kết thúc.
Mà đuôi mắt tôi nhác thấy Tô Nhược Thủy ở chỗ không xa, cô ấy lúc này nhìn tôi chằm chằm, cô ấy biết tôi không làm gì sai, biết Bào Văn đang sỉ nhục tôi, ánh mắt cô ấy hơi lo lắng, nhưng thất vọng nhiều hơn.

Tôi nghĩ, lúc này đây, đối diện với kẻ vô dụng như tôi, Tô Nhược Thủy cũng sẽ không gọi tôi một tiếng em trai tân nhỏ bé nữa, nghi ngờ tôi là đại anh hùng kia của Bào Văn rồi.

Cuối cùng, Bào Văn cầm thư sám hối này đi, đồng thời, cô ấy còn mở miệng nói: "Bào Văn tôi trước giờ luôn là một người biết nói lý, nhưng nếu chơi xấu với tôi thì tôi sẽ khiến hắn trả giá nặng nề, Trần Danh cũng như vậy."

Tôi không ngốc, ngay lập tức hiểu tại sao Bào Văn lại làm vậy với tôi, không chỉ vì muốn ly hôn với tôi mà còn là vì gϊếŧ gà dọa khỉ, khiến những người có mặt ở đây biết, nếu ai đắc tội với cô ta, cô ta có rất nhiều biện pháp khiến kẻ đó sống không bằng chết, mà tôi chính là ví dụ sống.
Đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn.

Nhiệm vụ của tôi coi như xong tôi, tôi như một con chó lang thang, gập eo kéo cơ thể mệt mỏi từ từ đi đến cửa.

Mỗi một bước đi, tôi đều cảm nhận được vô số ánh mắt chế nhạo, khinh thường nhìn vào tôi, trong mắt họ tôi không bằng một con chó.

Đang đi, đột nhiên tôi nghe thấy Bào Văn nói tiếp: "Còn việc thứ hai tôi muốn tuyên bố hôm nay là Bào Văn tôi đã yêu một người đàn ông chân chính."

Cơ thể tôi cứng lại, thì ra đây chính là niềm vui bất ngờ cho Chàng Hề, cô ấy đúng là muốn cho Chàng Hề một danh phận.


Nói thực, Bào Văn dám nói vậy trong sự kiện thế này, cũng coi là một người phụ nữ dám yêu dám hận, nếu đứng ở góc độ của Chàng Hề thì cô ấy là một người phụ nữ đáng để yêu.

Nhưng trên đời này không có Chàng Hề, chỉ có một con chó lang thang là tôi thôi.
Tôi tiếp tục bước đi, mà vì Chàng Hề chưa đến nên Bào Văn cũng tạm ngừng nói, bảo mọi người ăn cơm trước, cô ấy nói người đàn ông cô ấy yêu lát nữa sẽ đến, sẽ không vắng mặt.

Tôi tiếp tục đi ra cửa, không dám nhìn bất kỳ ai có mặt ở đây.

Mà khi tôi mới đi được hai bước, chân tôi đột nhiên bị người ngáng một cái, sau đó tôi ngã xuống đất, vồ ếch.

Tôi đang định đứng dậy thì lưng bị đạp một cái, có người giẫm lên eo tôi.

"Không có mắt à? Cứ đập vào gót chân bố mày là sao?" Một giọng nói vang lên bên tai tôi, vậy mà lại là Cao Phong.

Xem ra Cao Phong đã vẫn hận việc tôi phá hoại hắn và Tô Nhược Thủy, muốn xử tôi.

Tôi giả vờ không nghe thấy, hai tay chống đất, chuẩn bị bò dậy.

Còn Cao Phong lại lần nữa cười nhạo, nói: "Ồ, quên mất mày là thằng tàn tật, không nghe thấy, đây là một con chó câm điếc!"
Cao Phong nói xong, mấy người ở cạnh hắn đều không nhịn được mà cười chế giễu, tôi còn nghe thấy tiếng cười của Hoàng Tam, thậm chí Trương Hạo cũng có mặt, xem ra mấy kẻ xấu xa này ngồi với nhau, tụ lại thành một đám rồi.

Tôi không để ý hắn, tiếp tục dùng sức đứng dậy, lúc này đầu tôi đột nhiên bị người ấn xuống, là Hoàng Tam.

Hoàng Tam ấn đầu tôi, nói: "Ôi, đây không phải là phục vụ của tôi sao, là trai bao mà, đừng đi, đừng đi, phục vụ cho chúng tôi đã."

Nghe đến đây, tôi mới hiểu ra, bọn Hoàng Tam không chỉ muốn nhằm vào tôi mà còn muốn gây chuyện trong bữa tiệc này của Bào Văn, dù sao bọn chúng và Bào Văn cũng bất hòa, tôi nghĩ bụng những việc này có lẽ đã được lên kế hoạch trước, muốn khiến bữa tiệc của Bào Văn không yên ổn.

Nhưng sau khi Bào Văn bỏ tôi, dường như không muốn quan tâm việc của tôi nữa, cô ta không đến giải quyết tranh chấp.
Bọn Hoàng Tam cảm thấy chán, cuối cùng hắn ta lấy tay ấn đầu tôi, chỉ vào đũng quần mình nói: "Chẳng phải mày không có mắt ư, vậy chui qua đũng quần tao đi ra đi."

Nhìn bộ dạng khinh thường tôi của Hoàng Tam, tôi rất muốn gϊếŧ chết đồ khẩu phật tâm xà này, thằng chó này thấy tôi bị Bào Văn bỏ rồi không có giá trị lợi dụng nữa, mới đó đã trở mặt, muốn ép tôi vào đường chết.

Tôi cắn chặt răng, nắm chặt tay, nhưng vì trên lưng tôi còn bị giẫm, nên tôi không cử động được.

Tôi rất ức chế, cảm giác tất cả những người ở đây đều đang nhìn con chó lang thang là tôi.

Không, dù tôi có là chó thì tôi cũng biết cắn người.

Cảm giác khả năng chịu đựng của tôi đã đến giới hạn, để bản thân hồi phục năng lực hành động, tôi bèn gật đầu, ra vẻ bằng lòng chui qua đũng quần Hoàng Tam.
Vì vậy Hoàng Tam dạng hai chân ra, còn Cao Phong cũng bỏ cái tay đang khống chế tôi.

Hai tay tôi chống đất, từ từ bò về phía trước, tôi nghe rõ được nhiều người đang cười, thậm chí có người còn nói: "Đúng là giống chó thật, loại rác rưởi này sao lại gả vào nhà họ Bào được vậy?"

Tôi nắm chặt tay, đang định bùng nổ, ra đòn đánh Hoàng Tam, bên tai lại truyền đến giọng nói tức giận: "Đậu, bà đập chết cả nhà bọn mày, mau thả anh Danh của tao ra!"

Đến khi tôi phản ứng lại được thì một bóng người xinh đẹp đã xông đến, bất ngờ thay cô ấy lại là Thân Oánh, cũng không biết cô ấy tìm đến đây bằng cách nào.

Lúc này trong tay Thân Oánh cầm một cục gạch, không hề do dự xông đến chỗ Hoàng Tam.

Không lâu sau có người của Hoàng Tam chặn cô ấy lại, nhưng cô bé này đúng là ghê gớm thật, cô ấy không hề do dự đập gạch lên đầu kẻ đó, kẻ đó loạng choạng một cái rồi ngất luôn.
Sau đó cô ấy tiếp tục xông về phía Hoàng Tam, đập gạch, gạch đập vào ngực Hoàng Tam, Hoàng Tam hét á một tiếng, sau đó bảo người của ông ta bắt Thân Oánh.

Thân Oánh giãy giụa vẫn muốn đánh Hoàng Tam, còn Hoàng Tam thì lại tiến lên nắm cằm Thân Oánh, nói: "Con điên ở đâu ra đây, nhưng trông cũng khá được, nhốt nó vào xe tao, lát nữa tao sẽ dạy dỗ nó cẩn thận."

Người của Hoàng Tam định dẫn Thân Oánh đi, mà Thân Oánh lại không hề sợ hãi, vẫn ở đó giãy giụa.

"Dừng tay, không muốn bò ra ngoài thì thả người ra cho tao."

Lúc này giọng Bào Văn đột nhiên vang lên, sau đó Hoàng Tam liền ngoan ngoãn, còn Bào Văn thì bảo người đỡ Thân Oánh. Việc này cũng bình thường, dù sao trong bụng Thân Oánh cũng là con của cô ấy, nhưng điều cô ấy không biết là đứa bé này là của tôi và Thân Oánh.
Thân Oánh tức giận hỏi Bào Văn: "Chị Văn, sao chị có thể làm vậy với anh Danh?"

Vừa dứt lời, Bào Văn chỉ dùng mắt ra hiệu, sau đó đã có người bụm miệng Thân Oánh, dẫn Thân Oánh đi.

Lúc bị dẫn đi, Thân Oánh vẫn giãy giụa, cô ấy cứ nhìn tôi, ánh mắt ấy như đang nói với tôi: “Anh Trần Danh, sợ gì chứ, đừng có sợ, cứng lên, xử chúng đi!”

Tôi cũng muốn điên cuồng như Thân Oánh, nhưng tôi vẫn cứ nhịn, tự nói với bản thân trong lòng, chỉ cần thả tôi đi, thì nỗi nhục này tôi sẽ nuốt.

Nhưng tôi vừa định đứng dậy thì Cao Phong lại ấn gáy tôi, cùng lúc đó còn cười nhạo nói: "Ôi, con chó câm điếc này còn có bạn cơ đấy, vẫn có một con cɧó ©áϊ dại bằng lòng cứu nó, đúng là cảm động thật, cứ như đang xem thế giới động vật ấy."

Cao Phong vừa dứt lời thì cả sảnh lập tức vang lên tiến cười chế giễu, thậm chí có người còn vỗ tay khen hay, cảm thấy Cao Phong vừa hài hước vừa giỏi.
Thân Oánh ra tay vì cứu tôi, Cao Phong lại sỉ nhục chúng tôi như vậy, lúc này sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn.

Thân Oánh nói đúng, không thể sợ, xử con mẹ nó đi!

Tôi không quan tâm gì nữa, cùng lắm thì chết thôi, tôi nâng mạnh người dậy, dùng cực kỳ nhiều sức, kể cả kẻ luyện võ như Cao Phong, trong lúc bất ngờ vẫn bị tôi đập cho loạng choạng, nếu không phải có người đỡ hắn thì hắn đã ngã rồi.

Tôi lao vào Cao Phong như kẻ điên, hắn không ngờ tôi đột nhiên lại dùng sức, sửng sốt mất một lúc, còn tôi đã đến chỗ hắn rồi.

Tôi biết tôi không đánh lại hắn, nên tôi ôm chặt lấy hắn, sau đó tôi cắn một cái vào cổ hắn.

"Á?"

Cao Phong kêu lên một tiếng như lợn bị chọc tiết, sau đó hắn bắt đầu điên cuồng đập đầu gối vào bụng tôi, tôi cảm thấy cả người tê dại, nhưng vẫn không nhả ra.
Tôi cắn chặt hắn, cắn đến mức rỉ máu, máu chảy vào miệng tôi, mùi máu tanh nồng như kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính trong tôi, dù năm, sáu người tiến lên kéo tôi, cũng không kéo ra được.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn bị chúng kéo ra, tôi không còn sợ hãi mà liếm khóe môi dính đầy máu, nhìn chúng với ánh mắt đỏ ngầu.

Để mặc cho chúng đánh tôi ngã lăn quay, tôi vẫn nhìn chằm chằm chúng, thậm chí tôi còn nhe rằng cười, tôi phải nhớ kĩ từng gương mặt bọn chúng, nếu tôi chết rồi, biến thành quỷ cũng phải gϊếŧ chết chúng.

"Điên rồi, hắn, hắn điên rồi..."

Không biết là ai nói trước, sau đó mọi người đều có vẻ không dám đánh tôi nữa, dù ai cũng không dám đánh chết người giữa ban ngày ban mặt.

"Đậu, đánh, tiếp tục đánh cho tao." Cao Phong ôm vết thương trên cổ, hung dữ nói với tôi.
Sau đó hắn đến trước mặt tôi, vươn tay bóp cổ tôi.

Vì tay chân tôi đã bị khống chế, nên chỉ có thể bị hắn túm cổ, tôi cảm thấy sắp tắt thở rồi, cảm giác khó thở này vô cùng khó chịu.

Cao Phong vẫn đang giận điên, hắn tiếp tục túm tôi chửi: "Mẹ nó, đồ chó ghẻ, chỉ biết cắn người, bố mày bóp chết mày. Không phải mày có con bạn cɧó ©áϊ sao, gọi cɧó ©áϊ đến cắn tao đi."

Tôi không muốn nhìn gương mặt dữ tợn của Cao Phong, tuyệt vọng nhắm mắt, vì tôi biết tôi hết đường sống rồi, tôi không còn bạn nữa.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Cao Phong, dừng tay lại cho tôi, anh điên rồi, sẽ chết người đấy."

Tô Nhược Thủy, là Tô Nhược Thủy đứng ra, lòng tôi chợt ấm lên.

Cao Phong ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Thủy đang đi đến, nói: “Tiểu Thủy, em vẫn muốn bảo vệ thằng chó ghẻ này? Em có thấy nó là đồ rác rưởi thế nào không?”
Tô Nhược Thủy nhìn tôi đang vô cùng nhếch nhác, ánh mắt đó tôi cũng không biết là đồng cảm, thương hại hay lo lắng nữa.

Cô ấy nói thẳng: "Không sai, tôi muốn bảo vệ cậu ta, anh còn không thả cậu ta ra thì đừng trách tôi."

Tôi biết Tô Nhược Thủy đang uy hϊếp Cao Phong, nếu không thả người, cô ấy sẽ nói việc làm nội gián ra.

Nhưng Cao Phong lại như điên rồi, hắn chắc hẳn thích Tô Nhược Thủy thật, dường như không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Cao Phong hét lên giận dữ, rồi đấm mạnh lên mũi tôi, máu mũi đột nhiên chảy ra.

Lúc này Bào Văn cũng đi đến, cô ta kéo Tô Nhược Thủy, nói thẳng: "Tiểu Thủy, việc lúc trước chị không truy cứu nữa, lần này em đừng cầu xin cho đồ vô dụng này nữa, chị sẽ không khách sáo nữa đâu."

Tôi dùng chút sức lực cuối cùng nhìn Tô Nhược Thủy, dùng ánh mắt nói với cô ấy: "Chị Thủy, cảm ơn chị, nhưng không cần quan tâm tôi nữa đâu, đừng chọc giận Bào Văn, chị không sao là được."
Nhưng Tô Nhược Thủy lại dứt khoát nói: "Văn Văn, em dùng thân phận bạn bè xin chị, thả Trần Danh đi, nếu không chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ."

Ngực Bào Văn phập phồng, cuối cùng cô ta không nhịn được, tát cho Tô Nhược Thủy một cái.

Tô Nhược Thủy đỏ mắt nhìn cô ta, nói: "Các người đều là lũ điên, bắt nạt một nhân vật bé nhỏ thế có gì thú vị chứ? Tôi nói cho các người biết, dù các người có địa vị cao hơn người khác, có tự cao tự đại đến đâu thì trong mắt tôi, thựcc ra các người còn không tốt bằng cậu ấy. Trong mắt tôi, Trần Danh mạnh mẽ hơn bất kỳ ai trong các người!"

Nói xong, Tô Nhược Thủy đẩy Bào Văn ra, muốn qua kéo tôi dậy.

Tôi kinh ngạc, Cao Phong và Bào Văn cũng tức đến ngu người rồi.

Cuối cùng Bào Văn bảo người giữ Tô Nhược Thủy lại, giống như Thân Oánh, Tô Nhược Thủy cũng bị dẫn đi.
"Mẹ nó, con chó ghẻ này có sức hút thật đấy, bỏ bùa gì không biết, thế mà lại để đàn bà xin tha cho mày?"

Cao Phong bóp cổ tôi, đấm tôi một cái, mắng chửi.

"Cao thiếu gia, có lẽ vì nó thực ra là một con đàn bà nên mới có đàn bà cứu nó." Hoàng Tam hùa theo sỉ nhục tôi.

Cao Phong giơ tay tát tôi một cái, hắn cũng không quan tâm tôi có nghe được không nữa, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục chửi tôi: "Đồ chó ghẻ, ẻo lả, chẳng phải có đàn bà cứu mày sao, con mẹ mày có giỏi thì gọi một con đàn bà nữa ra cứu mày xem."

Làm gì còn người con gái nào đến cứu tôi nữa chứ, tôi cảm thấy mình đã hấp hối rồi, vì vậy tôi tuyệt vọng nhắm mắt.

"Làm gì còn đàn bà nào cứu nó, ai dám cứu nó? Lôi con chó chết này ra ngoài, bẩn chỗ." Bào Văn nói vô cùng lạnh lùng.

Sau đó thì có người giữ tay tôi, kéo tôi đi như con lợn chết.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái nhưng lại như tiếng trời: "Ai nói không có phụ nữ cứu anh ta? Còn có tôi!"

Giọng nói này không hống hách ngang ngược, không lạnh lùng sắc bén, yên bình như nước chảy.

Nhưng chính sự yên bình của nó, lại tạo thành khác biệt rõ rệt trong sự ồn ào, khiến cả sảnh đột nhiên an tĩnh, không khí như đóng băng.

Một người phụ nữ chậm rãi bước tới, cô ấy mặc bộ quần áo có vẻ đơn giản, đầu đội một cái mũ lưỡi chai, mũ lưỡi chai che kín cả mặt cô ấy, nhưng không che được phong thái khuynh quốc khuynh thành của cô ấy.

Tất cả mọi người đều nhìn cô ấy, nhìn cái người phụ nữ dám ở bữa tiệc của Bảo Văn, lấn át Bào Văn.

Khi mọi người nhận ra không ai biết cô gái này thì mới bắt đầu thảo luận.

"Ai thế, dám gây chuyện ở đây?"
"Hình như cùng một giuộc với con điên cắn người vừa nãy, Trần Danh này cũng có duyên với phụ nữ thật."

"Ôi, cô gái này trông có vẻ rất xinh đẹp, có điều lại tự đi tìm đường chết, sao có thể ra mặt giúp con chó chết này chứ?"

Mọi người bắt đầu ồn ào thảo luận, nghe vào tai mà lòng tôi như bị kim đâm.

Mà đúng lúc này, mọi âm thanh ngừng lại, vì mọi người giờ mới nhận ra, phía sau cô gái đội mũ lưỡi trai còn có một ông già năm, sáu mươi tuổi.

Khi ông già ấy xuất hiện, mấy đại ca trung niên luôn yên lặng trong sảnh đột nhiên đứng hết dậy.

Tiếp đó, tất cả đàn em cũng đứng hết dậy.

Cả sảnh đứng dậy.

"Chào chú Lôi!"

Những đại ca có máu mặt này khép na khép nép chào hỏi với ông già đứng sau cô gái mũ lưỡi chai.


Mà chú Lôi này lại không nhìn họ lấy một cái, ông ấy chỉ cúi đầu nhìn tôi, sau đó hỏi cô gái mũ lưỡi chai: "Đại tiểu thư, cô muốn cứu thằng nhóc này? Nó là bạn cô?"

Cô gái mũ lưỡi chai vẫn bình tĩnh nói: "Tống Giai Âm tôi không có nhiều bạn."


Đột nhiên, cô ấy cúi đầu nhìn tôi, nói: "Anh ta tính là một bạn."


Cả sảnh tiệc ồ lên...



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK