Nhớ lại những trò đùa mà Tô Nhược Thuỷ hay trêu trọc tôi, tôi cảm thấy rợn người, nhịn không được nên sặc một ngụm nước.
Tôi mặc đồ nhanh chóng ra ngoài, nhưng tôi không vội gặp Tô Nhược Thuỷ vì tôi hiểu cô ấy không phải kiểu người xinh đẹp nhưng dung tục, không thể nghĩ đến “chuyện đó” được. Cô ấy gọi tôi tới nhất định có chuyện quan trọng cần nói.
Tôi bắt xe, đúng ba mươi phút là tới nhà Tô Nhược Thuỷ. Tôi gõ cửa nhẹ cô ấy liền mở cửa. Quả nhiên chưa ngủ.
Cô ấy kéo tôi vào phòng, đồng thời lấy tay gẩy dưới cằm tôi rồi nói: "Em trai tân, cậu đúng là nhanh đấy. Nhớ chị thế cơ à?"
Nghe xong, tôi lúng túng đỏ mặt và cúi đầu xuống. Lý do khiến tôi xấu hổ không hoàn toàn vì sự trêu đùa của Tô Nhược Thuỷ, mà bởi vì tôi nghĩ đến đêm mộng mị đó với Thân Oánh. Tôi không còn là trai tân nữa. Nếu Tô Nhược Thuỷ biết, liệu cô ấy còn như vậy với tôi nữa không?
Lại còn ngây ra nữa, Tô Nhược Thuỷ cười hỏi tôi: "Em nghĩ gì đấy? Hôm nay chị đẹp đến mức cậu ngây người ra vậy à?"
Hôm nay Tô Nhược Thuỷ thực sự rất đẹp. Cô ấy mặc một chiếc váy liền thân màu đen cảm giác nửa kín nửa hở rất thu hút.
Tôi quay đầu sang một bên và nói: "Chị Thủy, đừng trêu tôi. Tôi biết chị tìm tôi chắc chắn có việc gì đó. Chị nói đi."
Sau khi nói xong, tôi ngồi trên sofa còn Tô Nhược Thuỷ ngồi đối diện tôi. Cô ấy nheo mắt nhìn tôi nói: "Cậu nghĩ chị tìm cậu còn có thể có việc gì? Cậu nghĩ cậu có thể giúp chị làm gì?"
Tôi thành thật lắc đầu và nói rằng tôi không biết, vì với khả năng của mình tôi thực sự không thể giúp gì cho Tô Nhược Thuỷ.
Lúc này, Tô Nhược Thuỷ nói với tôi bằng giọng nũng nịu: "Vậy là đúng rồi còn gì. Cậu không giúp chị được gì thì sao lại nói chị tìm cậu đến để giúp chị. Chị thấy vô vị, tìm cậu đến nói chuyện. "
Tôi ngượng ngùng nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ, và cô ấy nhìn tôi chớp đôi mắt với con ngươi vô cùng lôi cuốn khiến tôi hơi bối rối.
"Chuyện đó, vậy, vậy thì chúng ta nói chuyện gì, chị có chuyện gì sao? ” Tôi hỏi cô ấy trong vô thức.
Cô ấy đột nhiên đứng dậy và ngồi gần tôi. Tôi có thể cảm thấy được hơi thở ấm áp từ mũi của cô ấy thổi vào má khiến tôi hơi nhột nhột.
Tôi lúng túng đến mức căng cả người, còn cô ấy tiếp tục mỉm cười và nói: "Chị có thể ngồi gần hơn chút nữa không, chị nghe không rõ cậu đang nói gì."
Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy với khuôn mặt dặm chút phấn vô cùng thanh tú, tôi để lỡ mất một nhịp thở. Suýt chút nữa đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi. Vì lần trước đó tôi và Thân Oánh đã từng quan hệ. Mặc dù lúc đó tôi trong trạng thái mơ hồ nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm giác đó giữa nam và nữ vô cùng khó cưỡng cho nên tôi không nhịn được. Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại đến lần nữa.
Tôi suýt chút nữa đưa tay ra ôm eo cô ấy. Đúng lúc này, từ cửa vọng lại âm thanh tùng tùng làm tôi bị doạ đến mức đứng bật dậy. Tôi giật mình cuống lên như con kiến trong chảo lửa. Vì tôi cảm giác rất có khả năng đó là Cao Phong hoặc Bào Văn. Nếu để bọn họ thấy tôi, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, khó tránh khỏi một trận đòn. Hơn nữa còn liên luỵ đến Tô Nhược Thuỷ.
Tô Nhược Thuỷ ngay lập tức đứng dậy nói với tôi: "Cậu trốn trong phòng tắm trước đi, chị xem đó là ai."
Tôi gật đầu và lao vào phòng tắm.
Tôi vừa vào nhà tắm liền nghe thấy tiếng cửa, và ngay sau đó là giọng của Bào Văn: “Tiểu Thuỷ, chị về rồi. Nhớ em chết đi được” .
Tim tôi ngay lập tức nhảy dựng lên. Chính xác là Bào Văn. Cũng trùng hợp quá rồi? Điều đó có quá trùng hợp không? Căn phòng này của Tô Nhược Thuỷ dạng phòng công vụ, không phải dạng phòng xép, nó là kiểu một phòng gồm cả phòng ngủ phòng khách và nhà vệ sinh. Tôi rất dễ bị bại lộ.
Tôi hoảng hốt đến tột độ. Còn Tô Nhược Thuỷ lại cười nói với Bào Văn: "Văn Văn, chị nhanh thế, không phải cần một tiếng hay sao. Chưa đến một tiếng đồng hồ đã đi từ sân bay về đây rồi?"
Những lời của Tô Nhược Thuỷ khiến tôi hiểu ra. Cô ấy rõ ràng sớm đã biết Bào Văn chuẩn bị về? Thế còn gọi tôi đến làm gì?
Tôi rất hoảng loạn. Trong lòng thấp thỏm không yên, luôn nghĩ sẽ có chuyện xảy ra.
Chẳng mấy chốc, Bào Văn và Tô Nhược Thuỷ bước vào phòng. Căn phòng không xa phòng tắm, nhưng cách âm khá tốt. Sau khi họ bước vào, tôi không nghe thấy hai bọn họ nói gì nữa.
Tôi nghĩ nên tận dụng cơ hội này trốn đi. Nhưng đúng lúc bước tới cửa nhà vệ sinh thì cửa phòng họ bật mở. Tô Nhược Thuỷ đi từ trong ra. Tô Nhược Thuỷ yểu điệu nói: “Văn Văn, đợi em một chút, em đi tắm chút nhé.”
Sau đó cô ấy rất nhanh đến phòng tắm. Đợi cô ấy bước vào tôi vội nói nhỏ: "Có chuyện gì vậy, tôi vừa nghe hai người nói chuyện. Chị biết Bào Văn về à?”
Tô Nhược Thuỷ mỉm cười và gật đầu với tôi, điều đó làm tôi tức điên lên được. Tôi tiếp tục nói: "Chị còn gọi tôi đến làm gì, đây không phải hại tôi à!"
Ngay khi tôi nói xong, Tô Nhược Thuỷ đột nhiên đến bên cạnh tôi. Cô ấy áp người vào tôi và choàng tay qua cổ tôi. Cô ấy mỉm cười nhìn tôi và nói: "Em trai tân, cậu không thấy như vậy rất tốt sao? Không thấy có cảm giác khác lạ sao? "
Tôi sững sờ. Mặc dù cô ấy nói rất có lý, tôi nghe thấy mà tim cũng rung động. Nhưng như vậy không phải đang đùa với lửa sao. Nếu để Bào Văn biết hai chúng tôi đều đi tong.
Tôi đưa tay ra và nhẹ nhàng đẩy Tô Nhược Thuỷ, đồng thời nói: "Chị Thủy, đừng gây rắc rối, chị đi giữ chân Bào Văn, tôi nhân cơ hội này chuồn đi. "
Tô Nhược Thuỷ vỗ nhẹ vào mặt tôi với kiểu rất gợi cảm nói: "Không."
Tôi cuống chết đi được, nghĩ Tô Nhược Thuỷ còn có khẩu vị mặn như vậy. Cô ấy không sợ Bào Văn sao?
Tôi đang suy nghĩ thì Tô Nhược Thuỷ đẩy tôi vào tường.
Cô ấy dùng tay chạm vào ngực của tôi và hỏi: "Em trai tân, cậu có dám chạm vào chị không? "
Nếu vào những lúc khác, cô ấy khiêu khích tôi thế này tôi chắc chắn chạm vào cô ấy, nhưng bây giờ tôi thật sự không dám!
Tôi cong người về phía sau bảo cô ấy đừng làm to chuyện nữa. Tôi nói để khi khác có dịp tôi sẽ “hầu hạ” cô ấy sau. Nói xong tôi chuẩn bị đi ra cửa xem tình hình, định chuồn luôn.
Nhưng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bào Văn: "Tiểu Thuỷ, Tiểu Thuỷ, sao lâu thế."
Tô Nhược Thuỷ vội vàng nói với giọng hoảng loạn: "Af, Văn Văn, em, em xong giờ đây..."
Mồm thì nói hoảng loạn nhưng cơ thể của Tô Nhược Thuỷ càng gần tôi hơn. Mặt cô ấy còn đem theo nụ cười quyến rũ, giống như vô cùng muốn hưởng thụ cảm giác khác lạ.
Tôi cuống lên, không dám dùng sức đẩy cô ấy. Chỉ sợ động mạnh sẽ khiến Bào Văn phát hiện. Chỉ có thể để cô ấy mặc sức ép người vào ngực tôi.
Ai ngờ Bào Văn lại mở miệng nói: “Tiểu Thuỷ, người chị cũng dính dính, chị vào tắm cùng em.”
Tôi sợ đến mức tim treo lên tận họng. Tô Nhược Thuỷ cũng vội nói: "Ah, đừng, Văn Văn, đừng, em ra ngoài ngay đây."
Miệng thì từ chối Bào Văn như vậy nhưng cả người Tô Nhược Thuỷ đè lên người tôi, miệng còn phát ra âm thanh trầm trầm, như thể đang làm chuyện đó vậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Thuỷ với ánh mắt kinh hoàng, nghĩ cô ta điên rồi, còn không sợ Bào Văn phát hiện.
Tô Nhược Thuỷ đột nhiên nở một nụ cười rất kỳ dị với tôi. Đúng lúc này, cô ấy đột nhiên giật tung chiếc váy đen của mình, trông vô cùng quyến rũ.
Tôi sững sờ còn Bào Văn cũng đã nghe thấy tiếng động bên trong. Cô ta nói: "Tiểu Thuỷ, sao chị cảm thấy bên trong có người vậy? Chị vào đấy.”
Nói xong Bào Văn thực sự đã đẩy cửa bước vào.
Tôi đã hoàn toàn ngây người, thậm chí đến một cử động phản kháng tôi cũng không làm ra được.
Còn Tô Nhược Thuỷ lại dùng tay che ngực, như một con chim non đang sợ hãi nép vào một bên rồi nói: "Ah, Văn Văn. Em, không phải em, không thể đổ lỗi hết cho em, là Trần Danh hắn…"
Nghe xong câu nói của Tô Nhược Thuỷ, não tôi như nổ tung. Cô ta thực sự đang hại tôi!
Tôi lập tức tỉnh ngộ. Hóa ra tin nhắn Tô Nhược Thuỷ gửi cho tôi và hàng loạt những hành động mà cô ấy đã làm với tôi thực sự đang hại tôi, tất cả đều là diễn cho Bào Văn xem.
Tôi thần người, nhìn Tô Nhược Thuỷ với sự kinh ngạc tột độ. Không biết tại sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy.
Bào Văn cũng nổi điên lên, cô ta lao về phía tôi như một con hổ, giơ tay giáng cho tôi một cái tát. Tôi chưa kịp phản ứng lại. Côta lại đá tôi, đạp vào ngực tôi khiến tôi ngã nhào ra nền phòng tắm.
"Tiểu Thuỷ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, làm sao thứ rác rưởi này lại xuất hiện trong nhà em. Các người rốt cục đang làm gì, có mối quan hệ gì?” Sau khi đá tôi, Bào Văn giận dữ hỏi Tô Nhược Thuỷ.
Tô Nhược Thuỷ cúi đầu xuống như thể không dám nhìn Bào Văn, nhưng tôi biết cô ấy đang diễn kịch.
Cô ấy rụt rè nói với Bào Văn: "Thật ra, Văn Văn, không thể trách hắn ta. Là em bảo hắn đến nhà em. Chị mấy ngày không đến chỗ em rồi, em khó chịu chết đi được. Hắn lại câm với điếc, sẽ không nói chuyện của bọn em ra. Em chịu không nổi nên muốn cùng hắn làm “chuyện đó”.
Bào Văn nghe thấy mặt xanh lét lại. Tô Nhược Thuỷ lại tiếp tục: "Văn Văn, nhưng chị yên tâm bọn em chưa làm gì cả. Đây thực sự chỉ là lần đầu tiên. Em sai rồi. Xin chị hãy tha thứ cho em."
Bào Văn giận đến mức run người. Cô ấy giơ tay bạt tai Tô Nhược Thuỷ rồi nói: “Tiểu Thuỷ, em điên rồi à? Sao em lại muốn làm chuyện đó với thứ rác rưởi này? Mắt em mù à? Tại sao lại là hắn?”
Tô Nhược Thuỷ cúi đầu, ngân nga như một con muỗi và trả lời: "Văn Văn, chị cũng biết em rất ghét đàn ông. Ít nhất hắn ta còn là chồng của chị. Em không ghét hắn ta lắm. Vả lại, em, em nghĩ Trần Danh hắn cũng khá đẹp trai. "
"Bộp".
Bào Văn lại bạt tai Tô Nhược Thuỷ lần nữa rồi quay đi giận dữ.
Khi Bào Văn rời đi, tôi vẫn đang nằm trong bồn tắm cả người thẫn thờ. Tôi không biết tại sao chuyện này lại xảy ra.
Tô Nhược Thuỷ đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi. Cô ấy không còn hoảng hốt như vừa nãy, nhưng quay sang nhìn tôi và nói: "Em trai tân, có vui không?"
Tôi nhìn cô ấy một cách bàng hoàng, hỏi: "Chị Thủy, ý chị là sao? Tại sao chị làm vậy? Chị đang tự làm hại mình, hại người!"
Cô ấy thu lại nụ cười và nói với tôi rất nghiêm túc: "Chị làm vậy vì muốn tốt cho cậu, biết vì sao không?"