Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nhược Thuỷ đột nhiên bảo tôi trao lần đầu tiên cho cô ấy, như vậy cô ấy sẽ tha thứ cho tôi.

Tôi nghe xong thấy rất lúng túng, đồng thời cũng trong lòng lại hơi cảm động, là một thằng con trai dồi dào sinh lực, làm sao mà tôi chịu được việc thế này chứ?

Tôi kiềm chế bản thân, vội nói với Tô Nhược Thuỷ: “Chị Thuỷ, chị đừng đùa tôi, quan hệ của chúng ta vẫn chưa tới mức đó. Chị chắc chắn đang đùa tôi, muốn thử xem tôi có háo sắc không. Nếu tôi là loại người như vậy, chị chắc chắn không cho tôi ở đây nữa.”

Tô Nhược Thuỷ bật cười thành tiếng, cô ấy dùng tay cào cào mũi tôi rồi nói: “Em trai tân bé nhỏ, em nghĩ nhiều rồi đấy, chị đây không thăm dò cậu. Chị nói thật đấy, giờ cậu mới chỉ là một nhân vật nhỏ bé nhưng chị tin cậu có tiền đồ, nhất định làm nên chuyện. Chị đang đầu tư, hiểu không? Chị phải đoạt lấy lần đầu tiên của em, không sau này lại bị Tống Giai Âm hay Bào Văn cướp mất.”

Nói xong, Tô Nhược Thuỷ còn ghé sát tai tôi hà mấy hơi vào, khiến tôi ngưa ngứa.

Tôi nhìn cô ấy và phát hiện người cô ấy hơi hướng về trước, lưng ưỡn về sau, tư thế này trông gợi cảm vô cùng.

Tôi suýt chút nữa thì đồng ý nhưng lúc này tôi nhớ ra Thân Oánh. Mặc dù lần đầu tiên của tôi là bị động, hơn nữa còn ngủ trong tình trạng say rượu mơ hồ nhưng cũng đã xảy ra chuyện đó rồi, cho nên thực ra tôi không còn là trai tân nữa. Nếu để Tô Nhược Thuỷ biết chuyện cô ấy còn đùa với tôi như vậy nữa không?

Tôi đang suy nghĩ thì Tô Nhược Thuỷ lấy tay vỗ nhẹ vào mặt tôi nói: “Dám hay không dám, em trai tân bé nhỏ yêu quý?”

Tôi nuốt nước miếng, trong lòng tự nhủ đàn ông mà làm gì có lần đầu với không phải đầu. Tôi nhìn dáng vẻ khiêu khích của Tô Nhược Thuỷ, cuối cùng tôi không chịu được bèn dùng sức lật người cô ấy đè cô ấy trên ghế sofa.

“Chị Thuỷ, chị đừng ép tôi nữa, giờ tôi đã ly hôn với Bào Văn rồi, cũng độc thân nên không có áp lực tâm lý. Nếu chị còn ép tôi nữa tôi buộc phải làm một thằng đàn ông thực sự đấy!” Tôi kiềm chế sự kích động của mình và nói với Tô Nhược Thuỷ.

“Ôi chao, biết doạ người đấy. Em trai tân oai lắm, sợ quá đi.” Tô Nhược Thuỷ bày bộ dạng sợ sệt dùng hai tay che ngực, bộ dạng đó e thẹn biết bao.

Động tác này của Tô Nhược Thuỷ đã đốt lên ngọn lửa trong người tôi. Tôi cảm giác đầu óc mộng mị, không kiềm chế nổi bản thân, trong vô thức tôi giơ tay ra kéo quần áo cô ấy.


Chẳng mấy chốc Tô Nhược Thuỷ để lộ bờ vai trắng ngọc ngà vô cùng xinh đẹp.

Tôi đang định tiến thêm bước nữa thì cô ấy đột nhiên đẩy tôi ra, đỡ cằm tôi nói: “Được rồi, cậu vội thật đấy, ý chị là đợi cậu có chút thành tựu rồi mới làm chuyện đó với cậu được. Trừ Bào Văn ra thì chị chưa bị bất cứ người đàn ông nào đụng vào người đâu, cậu cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng có được chị, như thế dễ quá đấy?”

Tôi ngẩn người trong lòng đầy thất vọng nhưng tôi hiểu ý của Tô Nhược Thuỷ, cô ấy không phải muốn trêu đùa tôi mà muốn cổ vũ tôi.

Tôi hơi nắm tay lại, tự nói với lòng mình Trần Danh tôi nhất định phải có tiếng tăm, không được để Tô Nhược Thuỷ thất vọng.

Nghĩ như vậy, trong đầu tôi chợt xuất hiện hình ảnh Tống Giai Âm, cô gái đội mũ lưỡi trai, đó chính là nữ thần của tôi, tôi phải thành công tới mức nào mới có thể tới gần cô ấy hơn một chút. Cô ấy rốt cục có thân phận gì?

Tôi đang suy nghĩ thì Tô Nhược Thuỷ vỗ vào mông tôi nói: “Em trai tân bé nhỏ, cậu không ngoan nhé, cậu đang nghĩ tới người con gái khác.”

Tôi ngây người, trực giác của con gái đúng là chuẩn.

Tôi không tranh cãi với cô ấy chủ đề này, chỉ nói với cô ấy tôi sẽ cố gắng không để cô ấy thất vọng. Sau đó chúng tôi đi tắm và ai về phòng ấy.
Đêm nay tôi lật đi lật lại mãi mà chưa ngủ được, tôi nhớ lại những nguy hiểm mà mình đã trải qua và tôi phát hiện kẻ thù của mình quá nhiều. Nhưng sau đó khi nghĩ kỹ thì một nhân vật bé nhỏ như tôi có lẽ cũng không khiến người khác bận tâm, chỉ cần tôi tránh đi thì nguy hiểm cũng sẽ qua, tất cả phiền toái cũng không còn và không ai nhớ tới tôi nữa.

Mấy ngày sau đó tôi đều sống ở chỗ Tô Nhược Thuỷ còn cô ấy không mấy khi ở nhà, chỉ thi thoảng quay về nhà thăm tôi.

Tôi cũng bảo Tô Nhược Thuỷ giới thiệu công việc cho tôi nhưng cô ấy nói bên ngoài còn chưa yên, tôi không nên vội lộ diện.

Cũng không biết Tô Nhược Thuỷ nói thật hay không nhưng tôi cũng không dám đi ra ngoài, có lúc cảm thấy bản thân mình đã trở thành một con chim bị nhốt trong lồng, một cái lồng tơ vàng mà Tô Nhược Thuỷ bao cấp nuôi dưỡng.
Hơn tám giờ tối hôm đó Tô Nhược Thuỷ vẫn chưa quay về, tôi vô cùng sốt ruột, định đi ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi khu nhà chưa lâu, chưa kịp đi tới cửa hàng gần đó mua chai nước ngọt thì có một con dao dí vào eo tôi, khiến tôi hốt hoảng giơ hai tay lên.

“Kém quá, ý thức về sự nguy hiểm quá kém.” Là giọng của Lâm Cường.

Lúc này tôi mới dám thở ra, vội xoay người hỏi anh ta: “Anh Cường, sao anh lại đến đây?”

Lâm Cường không quan tâm đến tôi mà kéo tôi lên xe. Sau khi lên xe anh ấy nói với tôi: “Trần Danh, cậu cho rằng bản thân có thể sống rụt đầu như con rùa cả đời à?”

Tôi biết Lâm Cường vì được Tống Giai Âm nhờ nên mới đến tìm tôi, tôi nghe ra khẩu khí thất vọng của anh ấy. Nếu không phải là Tống Giai Âm thì anh ấy cũng sẽ không quan tâm đến loại người như tôi.
Tôi vội nói với Lâm Cường: “Anh Cường, thực ra em cũng không muốn trốn mãi, em cũng muốn tự giải quyết phiền phức. Hôm nay em ra ngoài là muốn thăm dò tình hình.”

Lâm Cường hừ một tiếng lạnh nhạt nói: “Đơn giản, cậu đi tới bất cứ nơi nào vàng thau lẫn lộn như hộp đêm hỏi xe, hỏi xem một bàn tay của cậu và một cánh tay của cậu đáng giá bao nhiêu.”

Lúc đầu tôi chưa hiểu hết ý Lâm Cường nói, nghe anh ấy nói tôi mới hiểu chuyện, hoá ra lần này tôi chọc đúng tên điên rồi, đó chính là Phàm Khôn, Khôn thiếu gia.

Hắn và bọn Hoàng Tam, Cao Phong không giống nhau. Hắn là một tên điên phải bới lông tìm vết, báo thù bằng được, để tìm ra tôi, hắn đã tìm các thế lực, từ đám lưu manh thu phí bảo kê của các nhà hàng đến vệ sĩ cao cấp của sòng bạc tư nhân, chỉ cần trong khả năng của mình hắn đều dùng hết, giá niêm yết công khai một bàn tay năm mươi nghìn, một cái chân tám mươi nghìn. Nhưng hắn không muốn người chết mà phải là tôi khi còn sống vì hắn muốn đích thân hành hạ tôi.
Tôi sợ hãi, không ngờ bên ngoài nguy hiểm đến mức này rồi, thực sự không ngờ một nhân vật nhỏ bé như tôi có thể khiến các thế lực ở Nam Kinh dấy lên sóng gió. Chẳng trách Tô Nhược Thuỷ không cho tôi ra ngoài, cô ấy không hề lừa tôi, bên ngoài thật nguy hiểm.

Lúc này Lâm Cường lấy máy tính xách tay từ ghế sau, tiếp đó, anh ấy mở cho tôi xem một đoạn clip giống như được quay từ camera giám sát.

Tôi tò mò ngó xem, không lâu sau thì nhận ra đó là Tô Nhược Thuỷ và Bào Văn, hai người họ ở trong nhà Bào Văn.

Tô Nhược Thuỷ nói với Bào Văn: “Văn Văn mau nghĩ cách đi, Trần Danh giờ đến đường cùng rồi, nếu cứ thế này cậu ấy sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, sẽ bị đám người kia bức đến chết, chỉ có chị mới có thể cứu cậu ấy.”

Bào Văn hắng giọng lạnh lùng nói: “Sao chị phải cứu cậu ta? Chị không tự tay gϊếŧ cậu ta là đã nhân từ lắm rồi. Cậu ta dám lừa chị, tưởng Bào Văn là kẻ ngốc thật sao? Còn giả làm Chàng Hề, không biết tự lượng sức mình. Càng nghĩ càng buồn nôn, nụ hôn đầu tiên với đàn ông của chị lại bị cậu ta cướp mất. Tiểu Thủy, em đừng nhắc cậu ta với chị nữa nếu không chị sẽ tự tay gϊếŧ cậu ta.”
Tô Nhược Thuỷ lập tức nói tiếp: “Văn Văn, nhưng cậu ấy đã cứu chị, nếu không phải có cậu ấy thì chị sớm đã bị Hoàng Tam, Phàm Khôn làm nhục rồi. Mặc dù cậu ấy lừa chị nhưng cũng là vì muốn tốt cho chị. Trần Danh là một tên vô danh tiểu tốt không sai, nhưng lẽ nào chị không nhận ra chị đã yêu Chàng Hề đó rồi sao? Đó chính là sức hút của cậu ấy, chỉ là chị không dám thừa nhận thôi.”

Đột nhiên Bào Văn tức giận đập bàn nói: “Đừng nhắc đến cậu ta với chị nữa! Cậu ta cứu chị thì sao, cậu ta chính là một thằng hề, là tên rác rưởi. Em biết cảm giác của chị khi biết cậu ta là Chàng Hề thế nào không, giống như rút tiền mà rút phải tiền giả. Ăn cái bánh ngọt tươi mới mà biết nó làm bằng phân. Cảm giác này chị không thể hình dung nổi, dù sao chị cũng không thể cứu cậu ta.”
Tô Nhược Thuỷ đột nhiên phịch một tiếng rồi quỳ trước mặt Bào Văn nói: “Văn Văn, em biết trong lòng chị không phải như vậy, trong lòng chị chắc chắn có một vị trí dành cho Trần Danh hoặc cho Chàng Hề. Cho dù là không có thì coi như em cầu xin chị. Đi theo chị lâu như vậy em chưa từng cầu xin chị cái gì, cầu xin chị liên hệ với bọn Phàm Khôn để chúng rút lui, cho Trần Danh con đường sống. Văn Văn, bọn Phàm Khôn muốn làm nhục chị, lẽ nào chị lại để chúng hại người đã có ơn cứu chị sao?”

Bào Văn trợn mắt nhìn Tô Nhược Thuỷ, lạnh lùng nói: “Chị không thể cứu cậu ta, em càng xin chị càng có cảm giác em phản bội chị. Nếu em còn xin tiếp thì đến em chị cũng không nể tình đâu.”

Tô Nhược Thuỷ ngẩng đầu nhìn Bào Văn, ánh mắt cô ấy mặc dù đầy khẩn cầu nhưng tôi thấy nó rất kiên định.
Nói thực, lúc đó trong lòng tôi rất đau khổ, tôi thật không ngờ Tô Nhược Thuỷ vì tôi mà hạ mình cầu xin Bào Văn, thậm chí còn quỳ xuống xin. Tô Nhược Thuỷ của lúc này thật sự đã chạm tới nơi mềm yếu trong lòng tôi.

Tô Nhược Thuỷ nhanh chóng đứng lên đi ra khỏi nhà Bào Văn.

Vừa đi chưa bao lâu, cô ấy lại gọi điện thoại nói: “Cao Phong, được, tôi đồng ý với anh, giờ tôi thật lòng muốn phục vụ các anh, chỉ xin các anh cho Trần Danh con đường sống.”

Lâm Cường gấp máy tính lại sau đó nói với tôi: “Trần Danh, thấy chưa, đây chính là cậu, một con người nhỏ bé, cần phụ nữ đi cầu xin khắp nơi, thậm chí hi sinh cả thân mình để cậu được sống.”

Tôi nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu.

“Anh Cường, xin anh chỉ cho em con đường đi. Em không thể để cô ấy hi sinh, anh giúp em lần này em sẽ nhớ ơn anh cả đời.” Tôi nói nghiêm túc với Lâm Cường.

Lâm Cường đưa cho tôi con dao găm trong tay nói: “Lâm Cường tôi đây đã không quan tâm đến mấy chuyện như thế này từ lâu, tôi cũng là một con người, tôi không có khả năng đối đầu với loại người như Khôn thiếu gia.”


Trong lòng tôi bế tắc, cảm giác cả thế giới đều là màu đen.


Nhưng lúc này Lâm Cường đột nhiên nói: “Nhưng may là một số người bạn của tôi, chiến hữu ngày xưa đã đến Nam Kinh, tôi có thể bảo bọn họ giúp cậu nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.”


Tôi vội hỏi: “Anh Cường, chuyện gì vậy, anh cứ bảo em.”


Anh ấy nói: “Làm loạn lên cho tôi, quậy càng lớn càng tốt, tốt nhất là làm loạn cả thành phố lên. Cậu phải khiến cho tất cả các thế lực ngầm ở Nam Kinh này biết Trần Danh cậu không chỉ biết giả làm thằng hề mà còn là một thằng đàn ông đường đường chính chính.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK