Tôi quay người lại, nhìn thấy mẹ kế của Dương Viễn Hàng mặt trắng bệch đứng lặng ở đó, còn Dương Chấn thì nằm bệt dưới đất thở gấp. Tôi vốn định cởi trói cho ông ta nhưng rồi lại đổi ý. Tôi ngồi lên ghế sofa, châm một điếu thuốc, thong thả hỏi: "Ngoài Ông Thanh, ông còn biết được gì nữa? Tôi không hỏi về người đó, tôi hỏi về tổ chức đứng sau lưng hắn ta".
Dương Chấn lắc đầu, nói: "Tổ chức gì đó mà cậu nói , tôi thực sự không biết. Từ trước tới giờ, tôi chỉ làm tay sai cho Ông Thanh. Ngoài hắn ra, tôi chưa từng gặp ai khác. Hắn từng nói chỉ cần tôi làm việc cho hắn thì sẽ cho tôi lên làm người đứng đầu Hàng Châu".
"Tôi đã bí mật điều tra Ông Thanh, nhưng không tìm được thông tin gì về hắn. Tôi cũng từng nghi ngờ hắn lừa mình nhưng căn cứ vào những việc xảy ra ở Hàng Châu, có thể khẳng định hắn không hề lừa tôi. Hơn nữa, sau khi biết hắn lợi hại như vậy, tôi lại càng không dám làm trái lời hắn".
Có vẻ như Dương Chấn không hề lừa tôi, tôi nheo mắt lại nghĩ Ông Thanh này đúng thật là thần bí. Có điều, việc này cũng làm sáng tỏ một điều, đó chính là những kẻ này đều rất cẩn thận. Ông trùm đứng sau lưng tổ chức này chắc chắn là một kẻ vô cùng khôn ngoan. Muốn đấu với kẻ như vậy, chắc chắn không thể vội vã.
Tôi đang mải suy nghĩ thì Dương Viễn Hàng gõ cửa rồi bước vào. Khi nhìn thấy Dương Chấn đang nằm dưới đất, anh ta lặng người rồi vội lao tới hỏi: "Bố, bố làm sao vậy?"
Dương Chấn nói mình không sao, còn Dương Viễn Hàng nổi trận lôi đình nhìn tôi rồi hét lên: "Không phải anh đã nói chỉ cần tôi làm theo lời anh thì sẽ không động đến bố tôi sao? Sao anh có thể lật lọng như vậy? Tôi ... tôi liều mạng với anh!"
Dương Viễn Hàng vừa nói vừa cầm cây gậy đánh golf ở bên cạnh lao về phía tôi. Dương Chấn vội vàng nói: "Viễn Hàng, dừng tay!"
Tôi cười lạnh rồi cầm súng chĩa về phía Dương Viễn Hàng, nói: "Anh có thể thử xem tay anh nhanh hơn hay súng của tôi nhanh hơn".
Nhìn thấy họng súng đen ngòm, Dương Viễn Hàng nuốt nước bọt, còn Dương Chấn vội nói: "Viễn Hàng, mau tránh ra, bố không sao cả".
Dương Viễn Hàng bỏ cây gậy đánh golf xuống đất, vội vã nhấc kệ sách lên nhưng sức lực có hạn. Tôi bước tới bên cạnh anh ta, dùng một tay nhấc bổng kệ sách rồi chĩa súng thẳng về phía cửa chính - nơi Trần Như Ngọc đang đứng. Thấy tình hình bất lợi nên cô ta đang định bỏ trốn. Tôi lạnh lùng nói: "Trần Như Ngọc, cô có thể thử xem cô chạy nhanh hay súng của tôi nhanh hơn".
Trần Như Ngọc bị tôi dọa sợ đến nỗi không dám nhúc nhích. Sau đó, cô ta chầm chậm quay lại nhìn Dương Viễn Hàng với vẻ phẫn nộ rồi nói: "Hay lắm Dương Viễn Hàng, anh dám cố tình đẩy tôi vào chỗ chết".
Dương Viễn Hàng mặt lạnh tanh đáp: "Trần Như Ngọc, đừng trách tôi, muốn trách thì trách số mệnh cô không tốt, có một ông bố lòng dạ ác độc, đi gây thù chuốc oán khắp nơi".
Trần Như Ngọc nghe xong, cuối cùng cũng hiểu ra mục tiêu cuối cùng của tôi là bố cô ta. Cô ta chau mày hỏi tôi rốt cuộc là ai. Tôi hờ hững đáp: "Vào đây nói chuyện".
Trần Như Ngọc vẫn đứng im, không muốn vào trong phòng. Mẹ kế của Dương Viễn Hàng vội vã đi tới, kéo cô ta vào trong phòng. Người phụ nữ này đúng là gió chiều nào theo chiều đó, mới một lát mà đã chủ động tìm cách lấy lòng tôi. Nghĩ cũng phải, bây giờ cô ta đã chọc giận Dương Chấn, cũng biết bí mật không nên biết. Nếu không có tôi bảo vệ thì cô ta chỉ còn đường chết.
Trần Như Ngọc nhìn tôi với ánh mắt đầy oán giận, tôi lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi muốn xoay chuyển tình thế. Hai bố con họ Dương kia, nếu không muốn bị liên lụy thì ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, hiểu chưa?"
Dương Chấn và Dương Viễn Hàng bốn mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Tôi bước tới bên cạnh Trần Như Ngọc, cô ta lùi về sau mấy bước, chạm phải bức tường. Trần Như Ngọc nhìn tôi đầy cảnh giác, hỏi rốt cuộc tôi muốn thế nào. Tôi bảo Dương Viễn Hàng đi tìm một bộ quần áo nam cho mẹ kế của mình, bọn họ đều không hiểu tôi định làm gì, nhưng vẫn làm theo lời tôi.
Đợi khi Dương Viễn Hàng mang bộ quần áo nam tới, tôi bảo mẹ kế anh ta mặc bộ đồ đó lên rồi đưa hai người phụ nữ đó sang một căn phòng khác. Sau đó, tôi đẩy Trần Như Ngọc xuống giường, trói cô ta lại rồi xé rách quần áo. Cô ta kinh hãi hỏi tôi muốn làm gì. Tôi lấy chiếc điện thoại trên người Trần Như Ngọc rồi nhét giẻ vào miệng cô ta, đáp: "Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu vì cô không hợp khẩu vị của tôi".
Trần Như Ngọc tức giận lườm tôi, tôi lùi về phía sau vài bước, mở máy ảnh ra rồi nói với mẹ kế của Dương Viễn Hàng: "Cô hãy giả vờ như đang cưỡиɠ ɧϊếp cô ta đi".
Mẹ kế của Dương Viễn Hàng tò mò đứng yên nhìn tôi. Tôi hỏi có vấn đề gì, cô ta như cười như không đáp: "Anh là người xấu nhưng thực ra có lúc lại rất giống người tốt. Rõ ràng có thể tìm vài gã đàn ông làm nhục cô gái này, nhưng anh lại không làm vậy. Xem ra Dương Chấn đã đúng, anh chính là kiểu người khẩu xà tâm Phật".
Tôi hờ hững đáp: "Tôi không thích tay mình vấy máu quá nhiều người, nhưng kẻ nào ép tôi đến bước đường cùng thì kẻ đó chỉ có đường chết".
Có lẽ khi nói lời này, trên người tôi toát ra vẻ gì đó rất đáng sợ, nên sắc mặt của mẹ kế Dương Viễn Hàng thay đổi hẳn. Cô ta không nói gì với tôi nữa mà tiến về phía chiếc giường hoàn thành nhiệm vụ tôi giao.
Tôi bấm nút ghi hình, mẹ kế của Dương Viễn Hàng thao tác rất thuần thục trên người Trần Như Ngọc. Trên mặt Trần Như Ngọc đầy vẻ uất ức, tủi nhục, nước mắt cô ta rơi xuống. Tôi biết, cho dù lúc này nằm bên trên cô ta là một người phụ nữ thì cô ta vẫn cảm thấy bản thân mình đang bị bôi nhọ, làm nhục.
Khi đã ghi hình xong, tôi tắt điện thoại của Trần Như Ngọc rồi bảo mẹ kế của Dương Viễn Hàng chỉnh đốn lại trang phục cho cô ta. Xong xuôi, tôi đưa Trần Như Ngọc quay lại phòng đọc sách rồi nói với hai bố con họ Dương: "Trước mắt, hai người hãy trông coi cô ta giúp tôi. Hai người có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào".
Nói xong, tôi bảo Dương Viễn Hàng đưa điện thoại của anh ta cho tôi rồi rời khỏi đó.
Tôi đang định đi thì mẹ kế của Dương Viễn Hàng vội vã nắm lấy cánh tay tôi rồi nói: "Tôi đi cùng anh".
Tôi nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của cô ta, cô ta vội vã bỏ tay ra, nói: "Tôi xin anh, cho tôi theo với. Chuyện xảy ra ở đây hôm nay tôi sẽ mang theo xuống mồ".
Tôi nhìn Dương Chấn, hỏi: "Ông thấy thế nào?"
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn tình cảm hai vợ chồng họ không thể nào như trước được nữa. Thực ra chuyện này cũng là do tôi mà ra, cho nên tôi cũng có chút áy náy với người phụ nữ này. Có điều dù áy náy thế nào đi nữa, những chuyện cần làm thì tôi vẫn sẽ làm mà không hề đắn đo.
Dương Chấn nhìn vợ bé của mình, thở dài nói: "Hỏa Hòa, nếu lúc này em rời khỏi đây thì người ngoài chắc chắn sẽ phát hiện ra có chuyện gì đó bất thường, cho nên em đừng đi. Em cứ ở lại bên cạnh anh đi, em yên tâm, anh sẽ không hại em miễn là em chịu nghe lời anh".
Hóa ra người phụ nữ này tên là Hỏa Hòa. Cô ta nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nói: "Tôi đã làm gì sai? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?"
Tôi cau mày, Dương Chấn nói tiếp: "Em không làm gì sai cả, là anh sai. Anh không nên vì mưu lợi cá nhân mà hi sinh em. Chỉ cần em giữ bí mật chuyện này thì trước đây anh đối xử với em thế nào thì sau này cũng sẽ đối xử với em như vậy".
Thấy Dương Chấn có vẻ thành thật, sắc mặt Hỏa Hòa khá hơn một chút. Có lẽ biết mình không thể rời khỏi đây, lại thêm việc ham thích cuộc sống xa hoa ở nơi này nên cô ta nói: "Được, tôi sẽ ở lại đây".
Nói đến đây, cô ta thay đổi sắc mặt, bước tới bên cạnh Dương Chấn, ôm lấy cánh tay ông ta nũng nịu: "Mình à, vừa nãy em chỉ nóng giận nhất thời, mình đừng trách em. Mình yên tâm, hai chúng ta ngồi chung một thuyền, em đâu dại mà đi bán đứng mình cơ chứ".
Dương Chấn cũng biết trước đây mình có lỗi với Hỏa Hòa nên đành gật đầu đồng ý.
Mặc dù chuyện nhà người khác không liên quan gì đến tôi nhưng việc bớt được chút nghiệp cho bản thân âu cũng là một chuyện tốt. Hơn nữa, để Dương Chấn trông coi cô ta cũng khiến tôi yên tâm hơn việc để cô ta rời khỏi nơi này.
Tôi nói: "Sau khi tôi đi khỏi, các người hãy tung tin đồn, nói rằng có kẻ đột nhập tấn công nhà mình. Như vậy, Trần Thiên sẽ biết được Dương Viễn Hàng đã đưa Trần Như Ngọc đến đây. Ông ta cũng sẽ cho rằng tôi đã đưa cô ta đi khỏi, cho nên sẽ bỏ qua việc điều tra nơi này".
Dương Viễn Hàng gật đầu, nói: "Được, chỉ là ... nếu sau này ông ta phát hiện ra thì phải làm sao?"
Tôi cười lạnh, đáp: "Sau này? Không, ông ta sẽ không có sau này đâu. Nhiều người chết vì Trần Thiên như vậy mà ông ta vẫn được sống yên thì linh hồn những người đã khuất đâu thể yên nghỉ được?"
Sau khi rời khỏi nhà họ Dương không lâu, tôi nhìn thấy trong căn nhà đó loạn hết cả lên. Về sau, cả cảnh sát cũng tới. Biết đám người Dương Viễn Hàng đã làm theo lời tôi nói, tôi mới yên tâm rời khỏi, đi tới một quán ăn. Tôi bao hết cả quán, sau đó lượn một vòng xung quanh, cẩn thận thăm dò những con đường có thể trốn thoát khỏi nơi này khi bị tập kích. Sau đó, tôi đào một cái hố trong bụi cỏ đằng sau quán ăn, giấu một quả lựu đạn ở đó rồi lấp đất và lấy cỏ che lên. Khi đã chắc chắn không ai có thể phát hiện ra, tôi mới yên tâm quay lại quán ăn nọ.
Trần Thiên và đám người của ông ta chắc chắn suy đoán rằng sau khi ra tay, tôi sẽ tẩu thoát qua lối cửa sổ đằng sau. Do vậy, sẽ cho người chặn tôi ở lối đó. Chỉ cần bọn chúng giẫm phải thì lựu đạn sẽ nổ tung. Đây cũng là lí do mà tôi chọn bao cả quán ăn này. Tôi không phải người lương thiện mà là kẻ không từ thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn. Tuy nhiên, tôi cũng không hề muốn làm hại người vô tội.
Khi trở lại quán ăn, một nhân viên phục vụ cũng vừa bưng đĩa salad lên cho tôi. Tôi rút ra một nghìn tệ làm cậu nhân viên sợ hết hồn. Tôi nói: "Giúp tôi làm một chuyện, số tiền này sẽ là của cậu".
"Quý khách cứ nói", lương của một nhân viên phục vụ có thể được bao nhiêu kia chứ? Bỗng nhiên kiếm được một nghìn tệ, cậu nhân viên vui mừng ra mặt.
Tôi nói: "Cậu tìm giúp tôi một bộ quần áo của người phục vụ rồi mang tới đây. Ngoài ra, lát nữa tôi sẽ thết đãi một vị khách cực kỳ quan trọng. Trong lúc tôi tiếp khách, nếu có ai định làm phiền thì cậu hãy ở bên dưới lớn tiếng nói: "thêm một phần rau trộn thịt bò", đã hiểu chưa?"
Cậu nhân viên gật đầu, tôi đưa một nghìn tệ cho cậu ta, nói: "Nếu cậu làm tốt, tôi sẽ cho cậu thêm hai nghìn tệ nữa".
"Được ạ", nghe thấy chỉ trong nháy mắt có thể kiếm được ba nghìn tệ, cậu nhân viên vô cùng vui mừng, ngoan ngoãn nghe lời tôi rồi rời khỏi đó.
Chỉ một lát sau, cậu nhân viên đã mang tới cho tôi một bộ quần áo của người phục vụ. Sau khi bảo cậu ta rời khỏi, tôi mặc chồng bộ đồ của người phục vụ lên bộ quần áo ban đầu. Xong xuôi tôi mới mở điện thoại của Trần Như Ngọc ra, tìm số của Trần Thiên, gửi đoạn video lúc nãy cho ông ta.
Rất nhanh sau đó, Trần Thiên gọi điện tới. Tôi nhấn nút nhận cuộc gọi, Trần Thiên gằn giọng hỏi: "Mày là ai?"
"Ông đoán xem", tôi cười lạnh đáp.
Trần Thiên hít một hơi, hỏi tôi với vẻ kinh ngạc: "Nhĩ Hải? Mày chưa chết sao?"
Xem ra hôm đó ông ta vội vàng rời khỏi hiện trường nên cho rằng khi nhảy khỏi vách núi, chắc chắn tôi đã chết chìm dưới biển rồi. Vậy còn Trần Danh giả và Bào Văn thì sao? Bọn chúng nghĩ gì nhỉ?
Tôi đáp: "Ông còn chưa chết thì tôi đâu dám đi trước? Trần Thiên, tôi không muốn phí lời với ông, tôi đang ở quán cơm Như Ý. Nếu ông muốn con gái mình bình an vô sự thì trong vòng nửa tiếng phải xuất hiện trước mặt tôi. Còn nữa, ông phải tới một mình. Nếu tôi phát hiện ông đưa thêm người thì kết cục của con gái ông ra sao, tôi không dám bảo đảm!"
Trần Thiên có hai đứa con, đứa con trai thì đã chết. Hiện tại, Trần Như Ngọc có thể coi là viên minh châu quý giá của ông ta. Chính bởi lẽ đó, mà sau khi xảy ra chuyện, ông ta mới cấm túc con gái mình, sợ có người hại cô ta. Chỉ tiếc là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Có những hiểm họa dù chuẩn bị trước cũng không tránh được!
"Được, tao sẽ đến đó, nhưng mày phải đảm bảo con gái tao bình an vô sự. Nếu không, cá chết lưới rách là kết cục của hai ta! Trần Thiên lạnh lùng đáp.
Tôi hờ hững nói: "Đừng đến tay không, tôi cần một bản di chúc có hiệu lực pháp lý của ông đấy".