Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi đã nghiêm túc mà hứa hẹn với Tống Giai Âm rằng sẽ sống sót trở về. Cho dù có trải qua trăm ngàn khó khăn, tôi cũng phải quay về. Vậy cho nên, bất kể ra sao, tôi cũng sẽ không gục ngã.

Không biết có phải là tâm trạng của tôi đã truyền tới cả những người khác hay không. Lúc này, tất cả mọi người đều yên lặng.

Tôi hít sâu một hơi, thu lại toàn bộ cảm xúc. Lặng lẽ ngó đầu ra, tôi trông thấy bụi cỏ cách đây không xa thoáng lay động. Biết đám người kia đang bò rạp xuống để di chuyển, tôi nhịn xuống cảm giác muốn nổ súng, yên lặng tính toán xem khoảng cách bao nhiêu là tốt nhất để bắn.

Tôi nhanh chóng lùi lại, chờ thời gian gần tới bèn hô lên: “Đi!”

Tôi xách súng, đứng lên, nhanh chóng xả đạn về hướng mấy bụi cỏ kia. Đạn lửa mang theo sự giận dữ của tôi rít lên lao về phía bọn họ. Chỉ trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp rừng cây. Kẻ trúng đạn lập tức mất mạng, có vài kẻ không trúng đạn cũng bị thiêu thành người lửa, hét lên thê thảm rồi ngã xuống. Tình thế đột ngột khiến cho cả đám người vốn tràn ngập tự tin trở nên khϊếp sợ. Trong lúc nhất thời, bọn họ không kịp có phản ứng gì.

Tôi căn chuẩn thời gian, bắn đạn lửa về phía đống cỏ khô. Ngọn lửa lập tức bùng lên, lan ra cây cối hai bên. Đúng lúc tôi đang chuẩn bị châm lửa ở một đống cỏ khác thì đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm ập tới. Thân thể tôi lăn sang trái theo bản năng. Một viên đạn bay qua gần như sát rạt với da đầu. Theo sau đó, mấy viên đạn khác cũng thi nhau lao tới. Tôi nhanh chóng né qua né lại. Nhưng người đang bắn tôi đúng là một cao thủ. Mặc dù tôi đã dùng hết khả năng của mình, trên vai vẫn trúng một phát súng.

Tôi định đứng lên, không ngờ lại trượt chân, ngã văng cả người xuống dốc núi. Giữa không trung, tôi gần như không kịp suy nghĩ gì cả, chỉ ghìm súng bắn một loạt lên bên trên.

Có một kẻ xông tới định nổ súng về phía tôi, kết quả lại trúng đạn do tôi bắn, ngã thẳng từ vách núi xuống. Hắn ta kinh ngạc trợn tròn mắt, đại khái là đến chết vẫn không hiểu được vì sao tôi lại nổ súng giữa không trung.

“Nhĩ Hải!” Ngay vào lúc tôi cho rằng mình sẽ ngã xuống thật đau, giọng nói của Tô Quảng Hạ đột nhiên vang lên. Sau đó, tôi cảm thấy mình rơi trúng phải ai đó, không cảm thấy quá khó chịu. Lòng tôi trầm xuống, tôi nhanh chóng nhổm dậy thì trông thấy Tô Quảng Hạ đang nằm bên dưới mình, ho ra máu.

Tôi lập tức sốt ruột kêu lên: “Đội trưởng!”

Vừa rồi, ngay trong lúc tôi nghĩ rằng mình sắp ngã trọng thương, không ngờ Tô Quảng Hạ vốn đang trượt tới gần dưới chân dốc lại trực tiếp nhảy xuống, lao tới chỗ tôi rơi, nằm gục ở đây để tôi ngã lên người anh ấy. Nhờ thế mà tôi mới không gặp chuyện gì, vậy nhưng anh ấy lại vì tôi mà bị thương nặng.

“Đội trưởng!” Cả nhóm Báo Săn vừa thành công trượt từ dốc xuống thì lập tức lao tới, lo lắng hỏi han tình hình của Tô Quảng Hạ.

Tô Quảng Hạ đứng dậy, trầm giọng bảo: “Tôi không sao”.


Nói xong, anh ấy liếc mắt nhìn toi, hỏi vết thương trên bả vai tôi sao rồi? Tôi nói mình không việc gì, sau đó nhìn thoáng qua phía bên trên. Lúc này, trên dốc núi đang nổi khói mù mịt, lòng tôi cũng vững vàng hơn nhiều. Xem ra việc châm lửa thành công hơn cả trong tưởng tượng.

Tôi lên tiếng: “Trận cháy lớn này nhất định sẽ thu hút sự chú ý từ trong thôn, và cả đám người ở phía Bắc nữa. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rút lui thì hơn”.

“Cứ thế mà đi thì dễ dàng cho bọn chúng quá”. Giọng Báo Săn lạnh đi.

Tô Quảng Hạ trầm giọng: “Phi Đao đã xác định rồi, đám người buôn ma túy đã bị diệt sạch sẽ. Những kẻ còn lại đại khái cũng chỉ còn đám côn đồ liều mạng do tổ chức Sói Đói thuê tới thôi. Tiêu diệt bọn chúng không phải là nhiệm vụ của chúng ta”.
Nghe từ miệng của Tô Quảng Hạ những lời kiểu như “việc không liên quan đến mình thì cứ mặc kệ” thế này, rõ ràng là mọi người đều có hơi ngạc nhiên. Dù sao thì Tô Quảng Hạ vốn là một người ghét ác như thù mà.

Tô Quảng Hạ cau mày bảo: “Tôi đâu phải kẻ ngốc. Chẳng việc gì phải để các cậu đi mạo hiểm cùng tôi vì một nhiệm vụ không phải của mình. Huống hồ chuyện này là từ ai bắt đầu, và phải do ai chịu trách nhiệm cũng không liên quan gì đến chúng ta cả”.

Xem ra Tô Quảng Hạ cũng không phải người hoàn toàn trung thành một cách mù quáng. Nếu anh ấy phát hiện lòng trung thành của mình bị lợi dụng, ắt hẳn sẽ cảm thấy phẫn nộ. Điều này khiến tôi không khỏi nghi thầm, nếu biết được người vẫn bẫy mình chính là tín ngưỡng của mình, anh ấy sẽ ra sao đây?
Đang nghĩ ngợi thì Tô Quảng Hạ bỗng nhìn về phía tôi: “Nhĩ Hải, bả vai cậu bị thương, không được động vào nước. Để tôi cõng cậu qua sông”.

Tôi lắc đầu bảo không được, dù sao thì anh ấy cũng đang bị thương. Báo Săn cũng bảo: “Đúng thế, đội trưởng. Anh đang bị thương mà, đừng lo cho Nhĩ Hải nữa. Để tôi cõng Nhĩ Hải qua sông là được”.

Tô Quảng Hạ cũng không cố nữa: “Vậy cũng được, anh cẩn thận một chút. Đừng để vết thương của Nhĩ Hải bị nhiễm trùng”.

Báo Săn gật đầu, bảo anh ấy cứ yên tâm. Cứ thế, Báo Săn cõng tôi, mọi người cũng nhau vượt qua sông.

Sau khi qua được sông, quần áo của mọi người đều ướt đẫm. Tôi nói: “Thời gian cấp bách, tôi sợ người ở hướng khác đã đi đường vòng để vây lấy chúng ta. Để đề phòng, tốt nhất là chúng ta đi nhanh lên. Báo Săn, không phải tôi có bảo anh lột quần áo của mấy tên địch sao? Giờ mọi người mau thay vào, sau đó tiếp tục chạy về phía trước đi”.
Báo Săn có hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Anh nghĩ tới chuyện này nên mới bảo tôi lột đồ sao?”

Tôi gật đầu, bắt đầu cởϊ áσ. Tôi dùng bật lửa hơ qua lưỡi dao, lấy băng gạc và thuốc tiêu viêm từ ba lô không thấm nước ra. Tôi lấy viên đạn ra, nghiền nát thuốc tiêu viêm rồi đắp lên vết thương, rồi dùng băng gạc băng lại.

Chờ sau khi làm xong tất cả những việc này một cách nhanh nhẹn lưu loát, tôi mới phát hiện ra mọi người đang nhìn mình chằm chằm. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy, từ Tô Quảng Hạ ra, tất cả những người khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Tôi hỏi: “Sao vậy?”

“Nhĩ Hải, trên vai cậu ít nhất đã trúng đạn ba lần đúng không? Cả trên tay cậu nữa, sao lại có nhiều sẹo đến thế?” Phi Đao cau mày hỏi.

Tôi nhìn lại những vết sẹo trên người mình, nói tỉnh bơ: “À, hồi còn đi săn thú bị thương đó”.
“Vết thương ở trên vai là do súng gây ra, hẳn không phải là dã thú cào cậu đấy chứ?” Trong câu nói của Phi Đao còn mang theo ẩn ý.

Tôi không trả lời câu hỏi mà chỉ nhìn anh ấy, hỏi lại: “Rốt cuộc anh muốn nói gì nào?”

Có lẽ là không ngờ rằng tôi sẽ trực tiếp hỏi lại một cách thẳng thắn như thế, Phi Đao có hơi giật mình. Anh ấy lập tức đỏ mặt bảo: “Anh đã hỏi thế thì tôi cũng không vòng vo nữa. Nhĩ Hải, tôi là người thô lỗ, có gì nói nấy. Tôi cứ nói thẳng vậy. Trông anh hoàn toàn không giống một người bình thường, có phải còn gì đó giấu diếm chúng tôi không?”

Tôi nhìn qua những người khác. Thấy ánh mắt họ cũng lộ ra vẻ hoài nghi, tôi biết họ đang có cùng suy nghĩ với Phi Đao.

Tôi châm một điếu thuốc, nhả một hơi khói, ý bảo người đang muốn nói đỡ cho tôi Tô Quảng Hạ đừng lên tiếng. Tôi nhìn họ và bảo: “Mỗi người đều có những chuyện không muốn nhắc lại, tôi tin là mọi người cũng thế”.
Mấy người họ bị tôi làm cho nghẹn họng, không trả lời được. Tôi thản nhiên nói tiếp: “Có điều tôi hiểu được ý của các anh. Các anh đang hoài nghi tôi chính là tên “gián điệp” kia đúng không?”

Sắc mặt của mọi người đều xấu đi. Dù có là ai thì chuyện nghi ngờ đồng đội thế này cũng không dễ chịu gì. Mà nếu nghi ngờ nhầm người, thì lại càng là một chuyện không hay.

Tô Quảng Hạ cau may: “Mọi người yên tâm. Nhĩ Hải không thể có vấn đề gì được”.

Thấy anh ấy nói vậy, mọi người đều không nhắc gì thêm. Tôi biết, vì bọn họ tín nhiệm Tô Quảng Hạ vô điều kiện nên mới không muốn phản bác, chứ thực ra trong đầu chắc chắn vẫn còn nghi ngờ.

Tôi không hi vọng lòng quân vì mình mà bất ổn. Suy nghĩ thêm một chút, tôi nói: “Thế này đi. Nếu trong số chúng ta thực sự có gián điệp tiết lộ hành tung. Vậy thì để cho công bằng, mỗi người chúng ta đều đem ba lô và quần áo giao lại hết cho đội trưởng Tô kiểm tra. Mọi người không tin tôi thì chắc cũng phải tin đội trưởng chứ?”
Mọi người liếc nhìn nhau, có lẽ là không ngờ tôi lại bình tĩnh đến thế. Ngược lại, họ vì vậy mà có hơi do dự. Tô Quảng Hạ hiểu ý của tôi bèn gật đầu bảo: “Cứ làm vậy đi”.

Thấy Tô Quảng Hạ cũng đồng ý, mọi người cũng không chần chừ thêm nữa. Tất cả đều lột đồ ra, chỉ chừa lại chiếc quần đùi, sau đó thay quần áo địch vào. Tô Quảng Hạ nhận lấy quần áo và ba lô của chúng tôi, bắt đầu kiểm tra một cách cẩn thận. Vào lúc này, mọi người đều có phần căng thẳng, chỉ mình tôi vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, tỏ vẻ như bản thân chẳng chột dạ chút nào.

Khi Tô Quảng Hạ sắp kiểm tra xong, trong lòng tôi có thoáng thở phào. Tôi nghĩ, có lẽ chỉ cần tôi không giao đồng hồ ra, sẽ hông có ai nghi ngờ gì cả, mà tôi cũng không cần phải vu cáo hãm hại Trương Nhất Sơn. Vậy nhưng, sự thật chứng minh tôi đã quá ngây thơ, bởi vì thoáng chốc đã có người hỏi vì sao tôi không đưa đồng hồ ra.
Tôi hơi tức giận đáp lại: “Thứ này do anh em của tôi tặng, lẽ nào các anh đang nghi ngờ anh ấy hả?”

Mọi người đều biết tình cảm giữa tôi và Trương Nhất Sơn rất tốt, vậy nên cũng không lấy gì làm lạ về phản ứng này của tôi cả. Hơn nữa, trông bề ngoài tôi rất bình tĩnh, tất cả mọi người đều thực sự cho là tôi trong sạch, thái độ dành cho tôi cũng tốt lên nhiều.

Báo Săn cười bảo: “Nhĩ Hải, không phải chúng tôi có ý đó đâu. Với lại, nếu anh đã tin tưởng người anh em của mình như thế thì nên giao nó ra, để chứng minh sự trong sạch cho anh ấy chứ, không phải sao?”

Những người khác cũng gật đầu phụ họa. Lúc này, Tô Quảng Hạ nói đồ đạc của mọi người đều không có vấn đề gì cả. Tôi nhìn chiếc đồng hồ trên tay, nhíu nhíu mày và bảo: “Vậy được. Dù sao thì anh ấy cũng chẳng thể có vấn đề gì được”.
Tôi tháo đồng hồ đưa cho Tô Quảng Hạ, anh ấy nhận lấy nó. Sau khi mở nó ra, ánh mắt anh ấy đột nhiên thay đổi. Tất cả mọi người đều nhanh nhạy mà nhìn về phía ấy. Anh ấy lấy từ trong đồng hồ ra một thứ gì đó trông giống linh kiện điện tử: “Đây là máy định vị loại mới nhất hiện giờ”.

Nghe nói thế, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Lòng nặng trĩu, tôi cau mày nói: “Không thể nào!”

Tô Quảng Hạ nhìn tôi: “Trừ cậu ra, có ai động vào chiếc đồng hồ này nữa không?”

Tôi lắc đầu, bảo từ khi nhận được đến giờ, tôi vẫn luôn đeo trên tay, chưa từng tháo ra.

Tô Quảng Hạ cau mày không nói gì, những người khác cũng nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông. Tôi nhìn họ: “Biết đâu không phải do Trương Nhất Sơn lắp thì sao?”

Tô Quảng Hạ thản nhiên đáp: “Thứ này không dễ mà có được đâu, trừ phi sau lưng còn người khác. Hơn nữa người nọ còn phải có nền tảng không vừa mới có thể lấy được thứ này. Vậy nên…”

Báo Săn nhìn tôi: “Tôi biết anh trọng tình trọng nghĩa. Chúng tôi cũng đều đã chứng kiến tình cảm giữa cậu và mấy người nhóm Trương Nhất Sơn. Nhưng luật pháp không có chỗ cho tình thân. Nhĩ Hải, hi vọng cậu đừng quá buồn lòng”.


Đúng lúc này, giữa trời bỗng vang lên tiếng quạt mạnh, gió nổi lên bốn phía. Tôi ngẩng lên thì trông thấy một chiếc trực thăng ở ngay trên đỉnh đầu.


Tô Quảng Hạ bỏ chiếc đồng hồ vào túi: “Cứu viện đến rồi, chúng ta phải đi thôi. Có chuyện gì thì về rồi nói tiếp”.


Nghe xong câu anh ấy nói, mọi người lần lượt vỗ vai tôi, cả đám xếp hàng lên máy bay.


Tôi cũng lên máy bay, sau đó tìm một vị trí trong góc mà ngồi xuống. Qua cửa sổ, tôi nhìn về phía rừng cây đang càng lúc càng xa. Tôi biết, lúc này, tôi đang tự tay đẩy anh em của mình xuống địa ngục. Hơn nữa còn là dần dần từng bước, có kế hoạch đàng hoàng.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK