Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tôi trầm giọng nói ra được câu này, lồng ngực như trút được đám trọc khí ra ngoài, cả người bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm giác khoan khoái vô cùng. Đến Nam Kinh lâu như vậy rồi, đây cũng coi như là lần đầu tiên tôi được quang minh chính đại nói chuyện như vậy.

Tô Nhược Thủy há hốc miệng kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi.

Tôi cũng nhìn lại cô ta, tôi muốn nhìn rõ sự biến hóa trên gương mặt cô ta, không phải giả vờ mà là muốn xem tâm tư của cô ta thế nào.

Mà tôi tự nhiên mở miệng nói như vậy cũng không phải do bị Tô Nhược Thủy dụ dỗ, nhịn không được mà muốn chứng minh bản thân. Tôi chỉ là cảm thấy đã đến lúc tôi cho Tô Nhược Thủy biết tôi là người như thế nào rồi.

Kì thực tôi chính là đang đánh cược, tôi đang đánh cược cái người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đó không hại mình, cô ta nói Tô Nhược Thủy có thể giúp đỡ tôi, nên tôi phải đối xử thẳng thắn với Tô Nhược Thủy, như vậy sau này giao lưu cũng tiện hơn.

Hơn nữa tôi cũng đã biết bí mật của Tô Nhược Thủy rồi, chỉ có chứng minh được tôi là một người bình thường thì mới có thể uy hϊếp được cô ta, một khi có biến cũng coi như là chừa lại cho mình một con đường lui.

"Cậu, cậu có thể nói chuyện sao...?" Sau khi nhìn nhau khoảng nửa phút, Tô Nhược Thủy mới kinh ngạc mở miệng hỏi lại tôi, kinh ngạc đến mức lồng ngực thở phập phồng, trông rất gợi cảm.

Tôi khống chế lại sự hưng phấn của mình, không để bản thân lộ ra quá kích động, trầm giọng nói: "Đúng thế, tai chị không nghe nhầm đâu."

Tô Nhược Thủy lập tức tiếp tục hỏi tôi: "Vậy tại sao cậu phải giả làm người câm điếc, cậu là gián điệp bên cạnh Văn Văn sao?"

Tôi ngẫm nghĩ cô ta đã tưởng tôi và cô ta có thân phận giống nhau rồi, điều này càng chứng minh Bào Văn không đề đơn giản.

Tôi lắc đầu, trả lời: "Tôi không phải, tôi giả vờ câm điếc là chỉ muốn trở thành con rể nhà đó, tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi không có nguyên nhân nào khác".

Tô Nhược Thủy mở to đôi mắt mọng nước nhìn tôi, giống như là muốn nhìn thấu tôi có đang nói dối hay không.


Đột nhiên, cô ta ôm vòng tay ôm lấy cổ tôi thì thầm hỏi: "Cậu giấu cũng lâu đấy, vậy cậu vừa nãy đã nghe được những lời tôi và Cao Phong nói với nhau rồi, biết được vì sao tôi lại đối tốt với Văn Văn đúng không?"

Tôi nghiêm túc nhìn cô ta để bản thân trông thật thành thực, sau đó nói: "Đúng vậy, tôi nghe thấy hết rồi, tôi không chỉ nghe được cuộc trò chuyện giữa chị và Cao Phong mà còn nghe được đoạn trò chuyện giữa chị và Bào Văn".

Tôi vừa dứt lời, Tô Nhược Thủy thông minh tự nhiên sẽ hiểu được ý của tôi.

Vốn tưởng rằng cô ta sẽ hoảng loạn, sẽ ra điều kiện gì đó với tôi chẳng hạn, chưa từng nghĩ đến cô ta lại thổi vào mặt tôi, dùng âm thanh lả lơi nói: "Cậu đúng là tên biếи ŧɦái, không ngờ cậu vẫn luôn nghe lén chuyện giữa chị đây và Văn Văn, vậy sau khi nghe xong cậu đều tự mình giải quyết sao?"

Cái nháy mắt "đùa giỡn" của Tô Nhược Thủy đã thật sự công kích tôi, làm tôi thoáng chốc liền đỏ lựng lên, không biết mở miệng nói như thế nào.

Tô Nhược Thủy kéo mạnh cổ tôi, để mặt tôi kéo đến gần ngay trước ngực cô ta, cảm nhận được sự mềm mại và săn chắc của cô ta, suýt chút nữa là tôi đã không cầm cự nổi.

Nhưng tôi đã nhịn được, một tay đẩy Tô Nhược Thủy ra, lùi lại về sau vài bước, sau đó mới nói với cô ta: "Tô Nhược Thủy, chị, chị đừng làm như vậy, tôi chỉ muốn nói chuyện tử tế với chị, không có ý đồ gì khác".
"Haha, trai tân đúng là trai tân, cứ coi như cậu có thể nói đi thì cậu cũng vẫn chỉ là một tên dễ thương nhát gan mà thôi". Tô Nhược Thủy vừa chỉnh lại áo của mình vừa nói với tôi.

Tôi lại lúng túng như trước, cảm thấy Tô Nhược Thủy thật sự rất thu hút người khác, tôi thật sự đã bị cô ta áp đảo rồi.

Tôi gạt suy nghĩ đó sang một bên, tiếp tục nói với cô ta: "Chị nói gì cái gì thì là cái đó, có điều chị cứ yên tâm, mặc dù tôi biết được bí mật của chị, nhưng tôi sẽ không nói ra đâu, tôi cũng hi vọng chị có thể giữ bí mật của tôi. Nhìn chung mà nói thì chúng ta cũng cùng đi trên một con đường, chúng ta nên hợp tác với nhau đi"

Tô Nhược Thủy đi đến bên cạnh tôi, nở nụ cười quyến rũ nhìn tôi nói:" Nếu như em trai tân muốn hợp tác với chị đây vậy thì hợp tác thôi. Cậu hôm nay đến tìm chị là vì chuyện này sao?"
Tôi cũng không nói dong dài cái gì với Tô Nhược Thủy nữa mà nhanh chóng nói với cô ta điều tôi muốn nói, tôi nói hi vọng Tô Nhược Thủy có thể tiếp tục đến hát ở quán bar Bản Sắc, tôi đã chuyển lời của Hoàng Tam rồi, nói hắn ta muốn chung sống hòa bình với Tô Nhược Thủy.

Tô Nhược Thủy cười nói không thành vấn đề, cô ta nói dù sao tôi cũng đã mở lời rồi, tự nhiên sẽ giúp tôi, tôi cũng không biết là thật hay giả nữa.

Sau đó tôi có do dự một phen, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi Tô Nhược Thủy: "Chị Thủy, kì thực tôi muốn hỏi chị một câu, không biết là có nên hỏi hay không."

Tô Nhược Thủy bảo tôi hỏi đi, thế là tôi liền hỏi cô ta, tại sao lại phải ở bên cạnh Bào Văn để theo dõi cô ấy, tôi hỏi cô ấy rốt cuộc Bào Văn là thân phận như thế nào, không phải đơn giản chỉ là tiếp viên hàng không thôi sao?"
Tô Nhược Thủy dùng đôi mắt mê hoặc người khác nhìn tôi, cười nói: "Cậu thật sự muốn biết sao?"

Tôi nói rất muốn biết, tôi còn nói tôi chỉ là tò mò thôi chứ nhất định không nói ra ngoài.

Cô ta trực tiếp bảo tôi: "Cậu nằm xuống đi tôi mới nói được cho cậu biết."

Nhất thời tôi có chút lờ mờ, không biết ý của Tô Nhược Thủy là gì, lẽ nào muốn tôi nằm xuống ngủ cùng cô ta, cô ta mới nói cho tôi biết sao?

Tô Nhược Thủy hình như đã nhìn ra điều tôi đang nghĩ trong đầu, cười quyến rũ nói: "Em trai, cậu lại nghĩ linh tinh rồi, ý của tôi là chỉ có khi cậu nằm xuống, trở thành một người chết rồi thì tôi mới nói cho cậu biết, bởi vì chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật thôi."

Nghe xong lời Tô Nhược Thủy nói, thì tôi đã hiểu ra cô ta không đời nào sẽ nói với tôi.
Cho nên tôi cũng không nhiều chuyện hỏi cô ta nữa, quan hệ giữa chúng tôi vẫn chưa tốt đến mức độ đó, hôm nay miễn cưỡng thì có thể gọi là bạn bè thôi, tôi không thể được voi đòi tiên thêm nữa.

Thế là tôi liền tạm biệt Tô Nhược Thủy, trước lúc tôi rời đi, Tô Nhược Thủy còn cười cười ý giữ tôi lại, hỏi tôi có muốn ở lại ngủ cùng không, làm tôi sợ bỏ chạy lập tức, tôi thật sự sợ nếu ở lại chỗ đó lâu thêm một giây, tôi sẽ không giữ được mình mất.

Sau đó thì tôi về nhà, bởi vì một đêm trằn trọc không ngủ được, cho nên vừa ngủ liền ngủ một mạch đến chiều ngày hôm sau đến khi bị một trận ồn ào làm cho tỉnh dậy.

Đó là do cuộc cãi vã giữa cặp mẹ con Bào Văn và Trần Nhã làm cho tôi giật mình nên tỉnh giấc.

Không hay rồi, Bào Văn hạ cánh về rồi, Trần Nhã cũng tìm tới cửa rồi, Trần Nhã liệu có khi nào đem chuyện tôi nói với bà ấy nói ra, rồi chất vấn Bào Văn không?
Tôi sợ tới mức dựng cả lỗ tai lên, rất nhanh tôi đã nghe tiếng Trần Nhã nói: "Tiểu Văn, con còn mặt mũi quay về nữa à, chuyện xấu hổ mà con làm mẹ đều biết hết rồi."

Bào Văn bực tức nói: "Mẹ, lại làm sao nữa vậy? Mẹ lại nghe được ở đâu tin lá cải vậy?"

Trần Nhã tức giận nói: "Không phải tin lá cải, con thành thật nói với mẹ đi, có phải con và Trần Danh không có một chút tình cảm nào với nhau? Con có phải là dùng tiền để mua nó về lừa mẹ không? Có phải con và nó chưa quan hệ với nhau, nó cũng không có khả năng sinh đẻ, có đúng không?"

Trần Nhã liên tiếp hỏi dồn dập, khiến cho Bào Văn trong nháy mắt ngây ngốc cả người.

Nhưng Bào Văn cũng phản ứng lại rất nhanh, tố chất tâm lí của cô ấy cũng thật tốt, cô ấy trực tiếp phản pháo lại: " Mẹ, mẹ lại nghe ai nói xằng bậy như vậy? Con có thể đem hôn nhân của chính mình ra đùa cợt sao? Mẹ đừng nghĩ lung tung nữa mẹ, mẹ chỉ là đang nóng lòng muốn bế cháu thôi, mẹ cứ yên tâm, sắp có cháu bế rồi."
Trần Nhã đột nhiên đập mạnh xuống bàn nói: "Tiểu Văn, con vẫn muốn lừa mẹ sao, trong lòng con một chút cũng không nghĩ cho mẹ sao? Mẹ nói cho con biết, không phải mẹ nghe được mà là Trần Danh đích thân nói với mẹ".

Nghe đến đây, đầu tôi bỗng nổ toang một tiếng, lúc đó giống như có một trăm con ngựa đang chạy trong tim tôi vậy, tôi thầm nghĩ, mẹ vợ à mẹ vợ, mẹ là đang đẩy con vào chỗ nước sôi lửa bỏng hay sao?

Tuy rằng người tôi thì đang ở trên lầu, không nhìn thấy biểu cảm của Bào Văn, nhưng tôi đã cảm nhận được sát khí đã ngay sát bên cạnh mình rồi, tôi tự nghĩ mình tiêu rồi, cô ấy cho dù không đánh chết mình thì đánh cho thành tàn phế thật sự rồi.

Mà Trần Nhã tiếp tục nói: "Tiểu Văn, mẹ đã nói như vậy rồi, con đừng nghĩ đi tìm Trần Danh tính toán, mặc dù con không thích nó, nhưng nó dẫu sao cũng được gả vào nhà chúng ta rồi, con không được ngày nào cũng đánh mắng nó. Lần này nó đem chuyện này ra nói với mẹ, con cũng đừng đổ lên đầu nó nữa, mẹ sẽ làm chống lưng cho nó, con có tức giận như nào thì đổ lên người mẹ đây này."
Thấy Trần Nhã nói như vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm được một chút. Tôi thầm nghĩ Trần Nhã đúng là nói được làm được, đúng là đang bảo vệ tôi. Nhưng tôi cũng cảm nhận được cơn tức giận của Bào Văn, Trần Nhã cũng không thể bảo vệ được cho tôi, dù sao bà ấy cũng không ở đây cùng chúng tôi, đến lúc chỉ còn tôi và Bào Văn, Bào Văn nhất định sẽ xử lí tôi.

Nghĩ đến đây, tôi có chút không dám ngây ngốc ở đây nữa, tôi thầm nghĩ trốn được cứ trốn, vừa hay đến giờ đi làm, thế là tôi mau chóng giả vờ như không biết chuyện gì đi xuống lầu.

Vừa xuống lầu, tôi liền nhìn hai người cười cười rồi chuẩn bị ra ngoài.


Vậy mà hai mẹ con họ nghĩ rằng tôi không nghe được nên vẫn tiếp tục cãi nhau..


Bào Văn nói: "Mẹ, lần trước chúng ta không phải đã thống nhất rồi sao, mẹ đừng quản chuyện của con nữa, con nhất định sẽ nhanh chóng cho mẹ bế cháu. Nhưng mẹ sao lại vẫn cứ quản chuyện của con thế, con đã không còn là trẻ con nữa rồi."

Trần Nhã nổi giận đùng phản bác nói: "Cháu ngoại, cháu ngoại, vậy con thật sự đã sinh chưa? Tiểu Văn, con hãy thành thật với mẹ đi, con có phải là ghét chuyện đó nên không chịu mang thai đúng không?"


Dừng lại một chút, Trần Nhã nói một câu mà suýt nữa khiến tôi hét lên, bà ấy nói: "Tiểu Văn, nếu như con không muốn làm mẹ, nếu như con thật sự không muốn sinh em bé thì để mẹ và Trần Danh sinh!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK