Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bào Văn vậy mà lại nói cô ta đến dẫn chồng đi, lúc nói lời này, cô ta nhìn tôi chằm chằm, khiến lòng tôi rối loạn.

Cô ta vừa gọi tôi là gì? "Chồng"? Mụ điên này, rốt cuộc đang làm gì thế?

Lúc này Hồng Nhan đấm một phát lên ngực kẻ kia, kẻ kia đột nhiên lùi lại phía sau liền mấy bước, thế mà lại ngồi bệt xuống đất luôn, ngực dính vệt máu lớn. Bàn tay xinh đẹp của Hồng Nhan vừa lật, miếng dao lam trong tay bắn ra một chuỗi máu, chị ấy lạnh lùng nói: "Không biết tự lượng sức mình, nếu hai năm trước, mày gặp tao thì chắc chắn tao đã lấy mạng mày!"

Sự chú ý của tôi đột nhiên bị Hồng Nhan thu hút, chị ấy xoay người, vẻ mặt lạnh nhạt, trong đôi mặt vậy mà lại có mấy phần sát khí, đây là hình ảnh mà tôi chưa bao giờ thấy ở chị ấy, nói thực lòng, tôi thậm chí còn thấy hơi sợ chị ấy thế này.

Diệp Phong dường như cũng không ngờ Hồng Nhan lại giỏi như vậy, sững sờ một lúc lâu không nói gì.

Bào Văn có vẻ rất không hài lòng vì mình bị lờ đi, cười khẩy nói: "Giỏi đánh nhau thì sao? Tôi không tin cô dựa vào năng lực bất phàm là có thể bảo vệ em gái Trần Danh bình an, có thể cứu Dương Siêu khỏi nước sôi lửa bỏng, có thể giúp đám anh em của hắn thoát kiếp ngồi tù."

Nghe lời này, lòng tôi lạnh lẽo. Bào Văn đứng trước mặt Diệp Phong, giơ tay ra cướp ống tuýp trong tay hắn, nói: "Diệp đại thiếu gia, anh vừa từ nước ngoài về nước, huênh hoang thế này có phải là không hay lắm không?"

Sắc mặt Diệp Phong xám xịt, lạnh lùng liếc nhìn Bào Văn, nói: "Bào Văn, cô chỉ vừa mới đứng vững ở Nam Kinh, dám nói chuyện với tôi thế này, chẳng lẽ không huênh hoang sao?"

Bào Văn không tiếp lời, mà lấy điện thoại ra, bấm số, sau đó, cô ta đưa điện thoại cho Diệp Phong, Diệp Phong cau mày, cầm điện thoại, sau đó biểu cảm hơi thay đổi.

Nhân lúc Diệp Phong nghe điện thoại. Bào Văn ngồi xuống, đánh giá tôi đang trong trạng thái vô cùng chật vật thật cẩn thận, tôi có cảm giác không còn mặt mũi nào cả, vì với tôi mà nói, để Bào Văn nhìn thấy sự sa sút của tôi là một loại sỉ nhục, vậy mà lần nào cô ta cũng thấy hết sự bối rối của tôi, không chỉ vậy, cô ta còn hay "dang tay giúp đỡ", có điều mỗi lần đều không có ý tốt gì.

Tôi cúi đầu, nghe thấy Bào Văn hỏi: "Muốn sống không?"

Tôi không nói gì.

Bào Văn lại hỏi: "Muốn để em gái, các anh em của cậu, Tô Nhược Thủy sống không?"

Tôi giật mình, sau đó gật mạnh đầu nói: "Muốn."

Bào Văn nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào cô ta, nói khẽ: "Muốn thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, tái hôn với tôi, được không?"

Khoảnh khắc này, cô ta nhìn tôi từ trên cao, tôi cảm giác hơi thở mạnh mẽ của cô ta sắp nuốt chửng tôi rồi. Mặt tôi nóng phừng phừng, trong lại thấy rất tủi thân, đặc biết là ở trước mặt Hồng Nhan, đột nhiên tôi thấy lòng tự trọng của mình như bị Bào Văn xé tan, vứt xuống đất, rồi giẫm nát vụn.


Nỗi đau khiến tôi chỉ muốn nói một câu thật khí phách: "Tôi không muốn!" Nhưng hiện thực ở ngay trước mắt, tôi không thể không thỏa hiệp, tôi nhắm mắt, gật mạnh đầu, nói: "Được."

Bào Văn xoa mặt tôi như xoa mặt con chó, con mèo, dịu dàng rặn ra một chữ: "Ngoan."

Nhưng trong giọng điệu dịu dàng thế này ẩn giấu sát khí mãnh liệt.

Tôi chỉ cảm giác ở trước mặt cô ta, mình đúng là một con chó đáng thương ngoe nguẩy đuôi, mặc cho cô ta sỉ nhục, điều khiển. Tôi biết, nếu chúng tôi tái hôn, cô ta chắc chắn sẽ hành hạ tôi tàn nhẫn như trước kia. Tôi sẽ lại một lần nữa sống không bằng chết.

Thậm chí tôi không dám ngẩng đầu nhìn Hồng Nhan, vì tôi cảm thấy mình quá mất mặt, không còn mặt mũi nào nhìn chị ấy.

Lúc này, Bào Văn hỏi Diệp Phong: "Giờ tôi có thể dẫn chồng tôi đi chưa?"
Diệp Phong khinh thường nhìn tôi một cái, nói: "Được, nhưng Bào Văn này, mắt cô cũng kém thật đấy, với thân phận và ngoại hình của cô, có thể chọn người rất ưu tú, có thể giúp cô nhanh chóng đứng vững ở Nam Kinh, nhưng cô lại cứ chọn thằng này, tôi thấy tiếc thay cho cô."

Bào Văn lạnh nhạt nói: "Đến cả người phụ nữ anh vừa mắt cũng bằng lòng đưa tay cho Trần Danh, xông vào nơi nước sôi lửa bỏng vì cậu ta, tôi chọn cậu ta thì có gì mà đáng tiếc chứ?"

Câu này khiến lòng tôi hơi dao động, bất ngờ, thêm cả một chút tự giễu, nghĩ bụng Bào Văn vậy mà lại nói đỡ tôi. Tôi lặng lẽ ngẩng đầu, thấy sắc mặt Diệp Phong trở nên vô cùng khó coi vì câu của Bào Văn, mừng thầm trong bụng. Sau đó, tôi nhìn Hồng Nhan.

Vẻ mặt Hồng Nhan lạnh nhạt, chị ấy trực tiếp đánh mấy người đang giữ tôi lùi lại mấy bước, sau đó kéo tôi dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, thấp giọng nói: "Thẳng lưng lên, cậu cúi đầu trước cuộc đời vì người cậu quan tâm, không mất mặt."
Câu này đột nhiên sưởi ấm trái tim tôi, tôi vậy mà lại có xúc động muốn khóc. Tôi ưỡn thẳng lưng, gật đầu, thấy Bào Văn lạnh lùng nhìn hai chúng tôi, nói: "Trần Danh, cút đến cạnh tôi, còn về người này, mong cô đến từ đâu thì về lại đó, hầu người khác uống rượu mới là việc cô nên làm."

Thấy Bào Văn hạ nhục Hồng Nhan như vậy, tôi hơi tức giận. Vừa định nói cô ta thì thấy ánh mắt cô ta nhìn tôi lạnh lùng, tôi bỗng cố gắng nuốt lời đã đến bên môi xuống.

Diệp Phong cười khẩy nói: "Hồng Nhan, thấy chưa? Đây chính là người đàn ông mà em chọn, loại người kém cỏi không có năng lực này, đáng để em trở thành kẻ thù của tôi và Tam gia sao?"

Tôi nắm chặt tay, cảm giác tim đang rỉ máu, nhìn Hồng Nhan, nghĩ đến lời chúng tôi nói trên xe, tôi càng cảm thấy mình mất sạch mặt mũi. Ai ngờ Hồng Nhan chỉ hờ hững nói: "Cậu ấy đáng hay không, Đoàn Thanh Hồ tôi mới có quyền quyết định. Còn việc tôi đi hay không, chỉ có Trần Danh nói mới tính."
Hồng Nhan nói xong thì nhìn về phía tôi. Tôi chỉ cảm giác khi được nhìn bởi đôi mắt của chị ấy, cứ như được viên đá quý đẹp nhất trần đời nhìn chằm chằm, trái tim bất giác đập nhanh hơn.

Tôi cố lấy can đảm, nói với Bào Văn: "Chị Thanh Hồ là ân nhân cứu mạng của tôi, là người thân của tôi, nếu cô tái hôn với tôi nhưng không thể chấp nhận người thân của tôi, thì việc tái hôn của chúng ta còn có ý nghĩa sao?"

Bào Văn nhìn tôi với vẻ giễu cợt, tôi nhìn Hồng Nhan, nghĩ bụng tôi đã dẫn chị ấy ra, mà chị ấy đã rời xa Tam gia vì tôi, thì tôi sẽ không bỏ rơi chị ấy, nếu bỏ rơi chị ấy, tôi và Tam gia có khác gì nhau đâu. Vậy nên tôi kiên quyết nói: "Tôi muốn giữ chị ấy ở cạnh tôi, nhưng cô yên tâm, chị ấy thực sự chỉ là người thân của tôi thôi."

Bào Văn hừ lạnh một tiếng, có vẻ cảm thấy có nói tiếp thì cũng không có gì thú vị, nói: "Tùy cậu!" Nói xong cô ta xoay người lên xe, đến tận lúc cô ta lên xe mới bực mình hét: "Còn không mau cút lên đây?"
Tôi nhìn Hồng Nhan, không, giờ tôi nên quên cái tên Hồng Nhan này đi, mà gọi chị ấy là Đoàn Thanh Hồ.

Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, nói: "Chị Hồng Nhan, khiến chị tủi thân rồi."

Đoàn Thanh Hồ lắc đầu nói: "Bị người phụ nữ chỉ giỏi nói như vậy khiêu khích vài câu, với tôi mà nói chẳng có ảnh hưởng gì, tôi chỉ lo cô ta khiến cậu khó xử. Mặc dù tôi ở lại cạnh cậu, nhưng tôi không thể lúc nào cũng ở bên bảo vệ cậu được."

Nghe thấy lời này, lòng tôi nóng lên, thì ra Đoàn Thanh Hồ nói ở lại cạnh tôi là vì sợ tôi bị bắt nạt, vì giúp tôi, nên chị ấy thậm chí bằng lòng nhẫn nhịn sự sỉ nhục của Bào Văn, ngoài cảm động ra, lúc nhìn người phụ nữ hoàn mỹ không tì vết này, lòng tôi còn có thứ tình cảm không thể coi nhẹ.

Tôi nói: "Chị Thanh Hồ, yên tâm đi, em không sao. Cùng lắm thì em sẽ dỗ Bào Văn, chị cũng nói rồi, cô ta cũng chỉ giỏi nói miệng, trong lòng thực sự yêu em không chịu được." Nói xong, tôi còn giả vờ ung dung nói: "Hai, sức hút quá lớn đúng là việc khiến người ta đau đầu."
Đoàn Thanh Hồ cười dịu dàng, trong ánh mắt nhìn tôi vậy mà lại có sự chiều chuộng dành cho em trai.

Bào Văn liều mạng ấn còi xe, tôi và Đoàn Thanh Hồ, cả người anh em lái xe cùng lên xe cô ta, sau khi lên, tôi hỏi: "Anh Đậu đâu? Em gái tôi hiện giờ thế nào? Còn cả chị Thủy nữa, cô ấy đang ở đâu?"

Bào Văn thản nhiên nói: "Em gái cậu rất khỏe, còn về Dương Siêu và Thủy Thủy, sau khi chúng ta tái hôn, tất nhiên cậu có thể gặp được họ."

Người anh em lái xe hơi phẫn nộ hét: "Mau giao anh Đậu ra đây, nếu không tôi không khách khí với cô đâu."

Bào Văn lạnh lùng nói: "Có tin giờ tôi cho cậu biết chết là thế nào không?"

Tôi vội vàng kéo người anh em lái xe, nói: "Tôi tái hôn với cô, cô thả họ đi."

Bào Văn không nói gì, đến tận khi sắp đến nhà cô ta, cô ta mới đột nhiên nói: "Cậu không tò mò sao hôm nay kế hoạch của các cậu lại bị Diệp Phong biết à?"
Tôi không nói gì, thực ra tôi cũng luôn tự hỏi vấn đề này. Tôi cảm thấy khả năng lớn nhất có thể là có vấn đề chỗ anh Đậu, anh Đậu nhiều anh em như vậy, khó tránh được việc có người ăn cây táo, rào cây sung.

Còn về phía tôi, ngoài việc tối qua để lại một bức thư cho Tô Nhược Thủy, có nhắc đến việc này ra thì không có ai khác biết cả, tôi tin chị Thủy sẽ không nói chuyện này ra.

Bào Văn đột nhiên cười một cách quái đản, tôi hỏi cô ta cười gì? Cô ta nói: "Tôi à, cười cậu ngây thơ."

Lời này nghe vào tai khiến tôi cực kì khó chịu, tôi cứ cảm thấy cô ta đang ám chỉ gì đó.

Lúc này, Bào Văn dừng xe lại, nói: "Đi thôi."

Tôi nhìn nhà cô ta một cái. Lòng khổ không chịu được, với tôi mà nói, nhà cô ta đúng là địa ngục, tôi không muốn bước vào chút nào. Tôi nói với lái xe: "Cậu về trước đi, nói với các anh em, anh Đậu không sao hết, sẽ được thả ra nhanh thôi."
Cậu ấy gật đầu, nhảy xuống xe chạy đi.

Tôi và Đoàn Thanh Hồ cùng đến nhà Bào Văn, vừa vào trong, đã thấy Trần Nhã đứng ở đó, trong tay còn cầm một bộ com lê, trên sô pha còn để một cái quần, giày da, thắt lưng, đồng hồ mới.

Những thứ này vừa nhìn đã biết vô cùng đắt đỏ.

Thấy tôi vào, mắt Trần Nhã xẹt qua cảm xúc phức tạp, đôi môi nở nụ cười ấm áp, nói: "Đến rồi? Trần Danh, cậu qua đây thử đi, đây đều là quần áo tôi đến trung tâm thương mại chọn cho cậu, cậu xem có hợp không?"

Tôi nhìn Trần Nhã với ánh mắt hơi khó hiểu, nghĩ bụng hai mẹ con bà ấy đã biết trước tôi sẽ gặp chuyện gì, vậy mà còn chuẩn bị sẵn cả đồ cưới cho tôi luôn rồi?

Lúc Trần Nhã nhìn Đoàn Thanh Hồ, đáy mắt xẹt qua nét kinh ngạc, tiếp đó coi chị ấy như không khí, cứ như không có sự tồn tại của người này.
Bào Văn nói: "Thử đi, tôi cố tình bảo mẹ tôi bỏ dở công việc mua cho cậu đấy, không biết cỡ bà ấy mua có vừa với cậu không."

Tôi nhìn Bào Văn, thấy cô ta cười khẩy, đột nhiên hiểu ra, cô ta cố tình bảo Trần Nhã đi, cô ta đang dùng cách này để kí©ɧ ŧɧí©ɧ mẹ ruột của mình, khiến Trần Nhã nhớ kĩ thân phận của hai chúng tôi, nhắc nhở hai chúng tôi đừng có vượt giới hạn.

Nhìn Trần Nhã mặt thì cười những mắt lại vô hồn, tôi biết lòng bà ấy chắc chắn chẳng dễ dịu gì. Sau khi hai chúng tôi xảy ra chuyện đó, tôi không thể coi bà ấy như mẹ vợ của mình, tôi nghĩ bà ấy cũng không làm được.

Tôi nói được, sau đó cầm quần áo đi mặc thử.

Trần Nhã rất tinh mắt, hơn nữa quần áo mua còn cực kỳ vừa người, tôi đứng trước gương, sắp không nhận ra bản thân rồi. Đến khi tôi đi ra, Trần Nhã hài lòng gật đầu, Bào Văn lại châm chọc: "Cũng vừa ghê cơ, xem ra mẹ rất hiểu kích cỡ của cậu đấy."
Trần Nhã rất hiểu "kích cỡ" của tôi, câu này chẳng hiểu tại sao đột nhiên lại khiến tôi hơi đỏ mặt.

Tôi giả vờ không nghe thấy lời cô ta nói, nhìn Đoàn Thanh Hồ, hỏi: "Chị, đẹp không?"

Đoàn Thanh Hồ gật đầu, tôi mỉm cười, nói với Trần Nhã: "Dì Trần, cảm ơn dì."


Trần Nhã đỏ mắt, có lẽ là bị lời của Bào Văn chọc tức, lại không dám nổi giận trước mặt Đoàn Thanh Hồ, chỉ đành cố nhịn không bật khóc.


Còn cách mà tôi không để ý Bào Văn, cũng khiến mặt cô ta xám xịt, cô ta lạnh mặt lên lầu, nói: "Chuẩn bị cẩn thận, tiệc cưới vào ngày mai."


Dừng một lát, cô ta dùng ánh mắt kì quái nhìn tôi, cười bí hiểm, nói: "Đến lúc đó, tôi chuẩn bị cho cậu một phận quà lớn."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK