Thấy Đoàn Thanh Hồ bóp cò, tôi nhắm mắt lại, thầm nghĩ nếu kết cục là chết trong tay chị ấy, thì có lẽ đây là một kết cục không tồi.
Viên đạn sượt qua tai tôi, phía sau đột ngột vang lên một tiếng “bụp”. Tôi mở choàng mắt, quay lại nhìn thì thấy có một người vắt lộn ngược trên cái cây cách đây không xa, thứ đỏ đỏ trắng trắng từ đầu kẻ đó chảy tí tách xuống đất, hẳn là đã chết.
Lòng tôi kinh hãi, hiểu ra Đoàn Thanh Hồ vừa mới cứu mình thì nhất thời mừng rỡ. Tôi quay sang nhìn về phía chị ấy thì chị ấy bỗng nhảy thẳng xuống. Một viên đạn lướt qua đỉnh đầu Đoàn Thanh Hồ. Lòng tôi trầm xuống. Giờ không phải là lúc suy nghĩ miên man. Tôi dẹp mọi ý nghĩ sang một bên, ẩn nấp cho tốt.
Mấy viên đạn bắn đùng đoàng ngay trên đỉnh đầu tôi. Tôi nghe được giọng Bào Văn truyền tới từ tai nghe. Cô ta hỏi tôi đang ở đâu, bảo tôi rút lui.
Tôi lạnh nhạt đáp: “Bảo vệ Trần Danh cho tốt, anh không cần em quan tâm!”
“Chồng…”
Không chờ Bào Văn nói xong, tôi cắt luôn liên lạc. Chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột, không ngờ phản ứng đầu tiên của Bào Văn lại không phải là lao về phía tôi, mà là về phía Trần Danh giả. Điều này cho thấy cái gì? Vậy có nghĩa là, trong mắt Bào Văn, tên Trần Danh giả kia quan trọng hơn kẻ mang danh chồng như tôi. Bản thân tôi thì không có cảm giác cô ta thích Trần Danh giả. Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, đó là cô ta quan tâm tới nhiệm vụ hơn cả tôi. Cô ta hiểu được địa vị của Trần Danh giả trong lòng đám Tống Vân Hải và vị trí của hắn trong cả kế hoạch lớn, vậy nên phản ứng đầu tiên của Bào Văn chính là đi bảo vệ Trần Danh giả.
Không phải tôi tức giận vì điều này, nhưng tôi cần thể hiện rằng mình tức giận lắm. Nếu không việc tôi tắt tai nghe vô cớ chẳng phải sẽ khiến cô ta hoài nghi hay sao?
Nghĩ vậy, tôi nhìn về phía Đoàn Thanh Hồ, chị ấy đã không còn ở vị trí bắn tỉa ban nãy nữa. Tay súng bắn tỉa kỵ nhất là cứ ở mãi một chỗ, điều này sẽ khiến vị trí của bản thân bị bại lộ, cho kẻ địch cơ hội. Giống như tôi bây giờ vậy.
Tôi nhìn ra xung quanh, không thấy Đoàn Thanh Hồ đâu thì trong lòng cũng có bận tâm. Dù sao thì bụng chị ấy như vậy, tôi sợ lỡ không cẩn thận một cái sẽ xảy ra vấn đề.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Đoàn Thanh Hồ đã thủ tiêu xong hai kẻ nổ súng về phía tôi. Chị ấy nhanh chóng tời gần tối, trầm giọng nói: “Chiến trường là chốn chết chóc, không có thời gian để anh thất thần đâu!”
Tôi áy náy nói: “Xin lỗi, chỉ là…”
Tôi cần thận ló đầu ra ngó thử. Cách đó không xa, trận chiến vẫn đang rất kịch liệt, mà rừng cây bên phía chúng tôi lại có vẻ vô cùng yên ắng. Tôi cảm nhận được rõ ràng hơi thở của vài người. Đếm sơ qua thì thấy số lượng có lẽ không dưới mười. Mà những kẻ này khác với những người vừa rồi bị hai chúng tôi gϊếŧ, hơn nữa còn chẳng rõ là người của Trần Danh giả hay Trần Thiên, chỉ e là cả hai đều có.
Cảm thấy phiền muộn trong lòng, tôi nói với Đoàn Thanh Hồ: “Không ngờ Trần Thiên lại lật lọng bất ngờ, xem ra là tôi nhìn lầm ông ta”.
Đoàn Thanh Hồ bình thản: “Ông ta sốt ruột muốn gϊếŧ Trần Danh mà không để ý tới tính mạng người vô tội. Hành vi độc ác, máu lạnh vô tình, trở mặt như bàn tay. Thẩm Nặc Ngôn đi theo ông ta e là không phải hành động sáng suốt”.
Tôi gật đầu, cắn răng đáp: “Cô nói không sai, do tôi nghĩ mọi chuyện đơn giản quá. Nặc Ngôn tuyệt đối không được đi theo ông ta. Nếu muốn sống sót, cách tốt nhất là tiêu diệt Trần Thiên và những người biết chuyện bên cạnh, sau đó thì chiếm lấy địa bàn, để Nặc Ngôn lật đổ địa vị của Trần Thiên bằng tốc độ nhanh nhất! Còn nữa, hiện giờ trong những kẻ muốn gϊếŧ tôi, có người của Trần Thiên và cả người của Trần Danh. Hiện giờ tôi đã trở thành mục tiêu tấn công, cô đi theo tôi không có kết quả hay ho gì đâu. Tôi yểm trợ cho, cô rút trước đi”.
Nói tới đây, tôi phát hiện ra Đoàn Thanh Hồ mãi vẫn không nói gì. Tôi quay sang thì thấy chị ấy nhìn chằm chằm vào mình. Tôi hỏi: “Sao thế?”
Đoàn Thanh Hồ từ tốn: “Vừa rồi anh gọi Thẩm Nặc Ngôn là “Nặc Ngôn”?”
Tôi chột dạ không nói gì thêm. Trong lòng lại tự trách bản thân sơ suất. Vừa rồi, trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến chuyện làm sao đẩy lùi kẻ địch, cuối cùng thành ra để lộ cách xưng hô. Hai người không quen không biết, bất kể thế nào tôi cũng không nên gọi anh ấy như vậy. Đang nghĩ ngợi xem làm thế nào để đánh trống lảng, tôi đột nhiên thấy bụi cỏ cách phía sau lưng Đoàn Thanh Hồ không xa dường như thoáng lay động.
Tuy rằng chỉ lay động rất nhẹ, hơn nữa cỏ cây xung quanh cũng đang lay theo gió. Có điều tôi vẫn nhạy bén nhận ra được, vị trí của bụi cỏ ấy lay động khác với xung quanh. Tôi không khỏi nghi ngờ: phải chăng phía đó có người.
Mặc kệ là có người hay không, chuyện này cũng liên quan đến an nguy của tôi và Đoàn Thanh Hồ. Tôi không do dự mà nổ súng về phía ấy, một đường máu bắn lên từ chỗ bụi cỏ. Tôi biết mình đã bắn trúng, lòng thầm cảm thấy cao hứng.
Bởi vì tôi ra tay thành công, nhưng kẻ đang ẩn mình trong rừng cây bắt đầu cẩn thận hơn. Trong một thoáng chốc, cả khu vực đã khôi phục lại sự yên lặng. Có thể nói bọn họ đã bị khả năng bắn súng chuẩn xác, nhanh gọn của tôi và Đoàn Thanh Hồ làm cho e dè, và sẽ không ra tay trong khoảng thời gian ngắn.
Tôi nắm tay Đoàn Thanh Hồ: “Mau đi đi! Bọn họ sẽ dùng cách đánh bọc sườn để đối phó với chúng ta sớm thôi!”
Đoàn Thanh Hồ siết chặt lấy tay tôi: “Có đi thì cùng đi!”
Lòng tôi chấn động. Tôi nhìn chị ấy, chị ấy vẫn nhìn tôi như thế. Tôi cảm giác mình đã bị chị ấy nhìn thấu hoàn toàn. Tôi tỏ vẻ không ưa, bỏ tay chị ấy ra, nhíu mày bảo: “Tôi không muốn đi với cô đâu! Chỉ tổ liên lụy”.
Đoàn Thanh Hồ cau mày nhìn tôi. Tôi thấy chị ấy không phản ứng gì, rồi lại nhớ tới chuyện những tên kia sắp hành động tới nơi, lòng bỗng nảy ra một ý. Tôi ôm lấy chị ấy, kéo cả người chị ấy vào lòng. Đoàn Thanh Hồ kinh ngạc nhìn tôi. Tôi kéo mặt nạ trên mặt chị ấy xuống, cài lên ba lô của mình. Sau đó, tôi nhanh chóng cởϊ áσ ngoài của chị ấy ra. Chị ấy giữ lấy tay tôi, không cho tôi làm thế. Tôi bảo: “Cô nghe này, tôi mang theo áo của cô đi, bọn chúng sẽ cho là tôi cõng cô chạy. Tôi đánh lạc hướng, kéo bọn họ đi nơi khác, cô trốn ở đây đừng có ra”.
Hai má Đoàn Thanh Hồ đỏ lên: “Tôi đã nói là giúp anh thì sẽ giúp đến cùng”.
“Cô là một người mẹ đấy!” Tôi nhìn bụng chị ấy, quát khẽ.
Đoàn Thanh Hồ giật mình, để mặc tôi cởϊ áσ ngoài của mình ra phủ lên lưng. Tôi thấy chị ấy chỉ mặc một chiếc áo len cổ thấp bên trong, nhớ tới ban đêm trời sẽ lạnh: “Tốt nhất là cô nhanh nhanh về mà mặc áo vào. Nếu không nhiễm lạnh rồi có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng kệ đấy!”
Tiếng súng nổi lên bốn phía. Tôi nhân dịp này, lấy đà phóng thật nhanh về phía sau núi. Những viên đạn như thể có mắt, đuổi san sát theo hướng tôi chạy. Cũng may là tốc độ của tôi quá nhanh, nếu không rất có thể đã bị bắn thành cái sáng rồi. Dù là vậy, cảm giác áp bách từ cái chết vẫn khiến lông tơ trên người tôi dựng đứng, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chạy một hồi, gió lạnh lùa vào người, gặp phải mồ hôi. Cái cảm giác lạnh thấu vào tận xương này thực sự khiến người ta muốn sụp đổ.
Chẳng mấy chốc, tôi đã chạy tới sau núi. Tôi nhìn xuống rìa ngoài rừng cây. Độ cao nơi này sợ là cũng phải mấy chục mét. Tôi không phải người sắt, không có vật gì giúp giảm thiểu sự va chạm, ngã xuống thì không chết cũng bị thương nặng. Nhưng giờ tôi hoàn toàn chẳng có thời gian mà suy nghĩ nữa, bởi vì luồng đạn phía sau đã sắp sửa ập tới như mưa. Nếu không nhảy, chắc chắn sẽ phải chết; nhảy xuống có lẽ vẫn còn mọt con đường sống.
Nghĩ vậy, tôi nhìn thẳng xuống dòng sông bên dưới. Con sông này ngay sát rừng cây, không rộng, nhưng lại rất gần vách núi. Nếu nhảy xuống đó, có bị thương thì hẳn là cũng không tới nỗi mất mạng. Thấy bọn chúng chuẩn bị nã súng về phía mình, tôi nhảy thẳng xuống dưới. Không biết có phải là do con người có thể bộc phát ra năng lực tiềm ẩn dưới sự thúc đẩy của ý chí sinh tồn hay không, tôi cảm thấy mình như thể mọc cánh. Tôi bật rất xa ra phía ngoài, ngưng lại giữa không trung trong nháy mắt rồi nhanh chóng rơi xuống.
“Tùm!” Tôi cảm giác cơ thể mình như một tảng đá, rơi thẳng vào dòng nước. Đại não như ngừng hoạt động, tôi cảm thấy bản thân mất hết sức lực, chỉ có thể để mặc dòng nước xiết cuốn mình đi…
Tiếng nói truyện mơ hồ vang lên từ phía rừng cây. Tôi thoáng nghe thấy có kẻ bảo mau tới bờ sông, xem có phải tôi rơi xuống không. Kẻ đó còn nói Trần Danh giả đã có lệnh: bất kể thế nào, đêm nay cũng phải đưa tôi vào chỗ chết…
Nghĩ tới Trần Danh giả, ngọn lửa thù hận nơi đáy lòng lại bùng lên. Tôi cảm giác như đã có sức hơn một chút, bèn kéo quần áo vắt trên người xuống, phủ lên một nhánh cây bên sông, rồi đem một con dao ra vứt ở gần đó. Xong việc, tôi hít sâu một hơi, lặn xuống đáy nước, ra sức bơi về phía trước. Sau khi đã bơi ra cách đó một đoạn, tôi nghe thấy phía sau truyền tới tiếng sung. Tôi biết là bọn chúng đã tưởng bộ quần áo đó là tôi, giờ đang nổ súng vào nó.
Những kẻ này sẽ nhanh chóng phát hiện ra con dao rơi ở bờ sông. Khi ấy, hẳn là bọn chúng sẽ nghĩ tôi dùng quần áo để đánh lừa, nhưng thực tế đã chạy dọc theo bụi cỏ đằng ấy. Tôi khẽ thở phào, cơ thể mất hết sức lực, ngất đi không còn biết gì nữa.