Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Nam Bắc nói đêm nay Diệp Vân Sơn sẽ ăn cơm cùng Dương Tuyết Tình ở một hộp đêm tư nhân khá kín đáo, hỏi tôi có muốn qua đó không.

Không ngờ Dương Tuyết Tình lại tìm đến Diệp Vân Sơn nhanh như vậy, không thể không nói người phụ nữ này thực sự rất thủ đoạn. Nhà họ Dương bọn họ đã âm thầm về cùng một phe với Tống Xuân Thành, tìm Diệp Vân Sơn hẳn là không phải vì việc công, vậy chắc chắn vì việc riêng rồi, trực giác mách bảo tôi có liên quan đến tôi.

Diệp Vân Sơn là ai? Đó là người đứng đầu Nam Kinh, ngồi vững trên đỉnh của Nam Kinh lâu lắm rồi, là một người kiểu mẫu và đáng tin. Theo như tôi biết, Diệp Phong là vì không thích ỷ lại ông ta nên mới không ra tay đối phó tôi, nếu không tôi đã bị quét ra khỏi Nam Kinh lâu rồi. Nếu như Dương Tuyết Tình thuyết phục được Diệp Vân Sơn, bảo ông ta ra tay, vậy không phải là tôi thảm rồi ư?

Nghĩ đến đây, tôi ngay lập tức nói mình sẽ qua đó.

Cúp máy, Thẩm Nặc Ngôn hỏi tôi có việc gì thế, tôi kể lại mọi chuyện, sau đó bảo anh em Tô Nhược Thủy cứ ăn trước đi, tôi phải đi trước có chút việc, nếu tôi về muộn, thì họ cứ về trước. Tô Quảng Hạ nói có cần anh ấy đi cùng không? Lòng tôi ấm áp hẳn lên, lắc đầu nói rằng không cần, bảo anh ấy chăm sóc tốt Tô Nhược Thủy, sau đó dẫn Thẩm Nặc Ngôn rời nhà hàng.

Ra khỏi nhà hàng, trước tiên chúng tôi về nhà tôi, lấy một vài thứ cần thiết, rồi cất kỹ quyển sổ kia, sau đó mới đến hộp đêm tư nhân mà Tôn Nam Bắc đã nói cùng Thẩm Nặc Ngôn.

Tên của hộp đêm tư nhân đó là Giang Nam, là một hộp đêm rất có phong cách, giống Nhất Thoa Yên Vũ, hộp đêm này thực hiện chế độ hội viên, nhưng điểm khác nhau giữa nó và Nhất Thoa Yên Vũ là nó là một hộp đêm rất chính quy, dù như vậy, cũng có rất nhiều người đổ xô đến chỗ này, về nguyên nhân thì phải nói từ ông chủ bí ẩn của hộp đêm.

Ông chủ của hộp đêm này rất thần bí, không mấy người biết ông ta là ai, những người biết thì tuyệt đối cũng không dám tiết lộ. Có lời đồn rằng chủ của hộp đêm này là phụ nữ, cũng có chút quan hệ với Diệp Vân Sơn, cũng có người nói, cô ta là người tình của Diệp Vân Sơn; còn có người nói cô ta là tiểu thư của một gia tộc lớn lâu đời nào đó ở thủ đô, đến Nam Kinh mở hộp đêm chỉ là chơi cho vui thôi.

Tóm lại, mọi lời đồn đại cũng chỉ là đồn đại, nhưng nói đi nói lại, thì vẫn chưa có ai từng qua chủ của hộp đêm này. Không chỉ có vậy, bà chủ này cũng không hứng thú với Nam Kinh lắm, ngoại trừ cái hộp đêm này ra, thì cũng không động chạm đến những địa bàn khác, đó cũng có thể là nguyên nhân vì sao không có tên của cô ấy trong giới.

Đương nhiên, những việc này tôi đều biết qua lời của Thẩm Nặc Ngôn, lúc anh ta nói những việc này, trong mắt tràn ngập cuồng nhiệt, khiến tôi không khỏi không hoài nghi có phải anh ta đã vừa ý bà chủ của hộp đêm kia rồi hay không, tôi không nhịn được mà chọc anh ta: “Gã độc thân đáng thương, đừng có mà thích kiểu người như thế nhé, phụ nữ mà có thể leo lên được vị trí này, nếu không phải người đàn ông cô ta ngủ cùng rất giỏi, thì cũng là người đàn ông ngủ với mẹ cô ta rất giỏi, không phải cùng một dạng với loại thanh niên trong sáng như chúng ta đâu. Hơn nữa, người ta cũng có thể là đàn ông mà.”


Nghĩ đến việc Thẩm Nặc Ngôn có thể có tình cảm đối với người đàn ông này, tôi bỗng có cảm giác buồn nôn, ánh mắt nhìn anh ta cũng sai sai.

Trán Thẩm Nặc Ngôn nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được xem tôi là con gái, nếu không tôi sẽ đánh anh.”

Tiêu rồi, đúng là hết thuốc chữa!

Tôi quá lười để khuyên anh ta, nghĩ bụng một ngày nào đó chủ nhân của hộp đêm đó xuất hiện, nếu thực sự là đàn ông, tôi sẽ khuyên nhóc này đi tặng ‘hoa cúc’ của mình đi.

Đang nghĩ rất bỉ ổi, thì Thẩm Nặc Ngôn đưa cho tôi một cái thẻ, tôi cầm lấy xem, thì ra là thẻ hội viên của hộp đêm Giang Nam, thoáng cái có chút kinh ngạc.

Thẩm Nặc Ngôn vừa mới nói, hộp đêm Giang Nam này chỉ có tiền thôi cũng chưa chắc có thể vào được, tôi còn đang định hỏi xem Tam gia có thẻ hội viên không, không ngờ Thẩm Nặc Ngôn lại có, hơn nữa vừa nãy tôi còn nhìn thấy anh ta rút từ trong ví ra, vậy chứng tỏ anh ta vẫn luôn mang theo.
Tôi không thể không hoài nghi, thân phận của anh ta rốt cuộc là gì? Nếu như anh ta thực sự chỉ là một người xuất thân từ gia đình bình thường, thì tại sao lại có thể có tấm thẻ hội viên đó?

Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Thẩm Nặc Ngôn nói: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, đây là của bạn gái cũ tôi làm, thẻ trong tay anh cầm là của cô ấy, còn của tôi thì đang ở trong tay tôi.”

Thẩm Nặc Ngôn vừa nói vừa quơ quơ cái thẻ trong tay.

Tôi nghĩ bụng bạn gái cũ của anh ta có thân phận ghê, hỏi anh ta người ta đến đây làm gì, anh ta sao lại chia tay với người ta? Thẩm Nặc Ngôn nhíu mày, dường như không muốn nhắc đến việc này, tôi cũng thấy mình có chút nhiều chuyện rồi, nên không cố truy hỏi nữa, ai ngờ anh ta lại mở van, nói với tôi rằng ngày trước anh ta tìm một cô bạn gái con nhà giàu, cô bạn gái đó đối xử với anh ta rất tốt, cũng không coi thường anh ta nghèo, anh ta vẫn cứ luôn nghĩ rằng hai người bọn họ sẽ tiến đến hôn nhân, ai ngờ rằng, anh ta vừa đi bộ đội được nửa năm, thì cô ấy lại kết hôn với bạn trai con nhà giàu, mấu chốt là anh ta và người bạn trai con nhà giàu kia còn là kẻ thù không đội trời chung của nhau.
Lần đầu gặp Thẩm Nặc Ngôn tôi đã biết anh ta là người từng trải, không ngờ anh ta lại trả qua việc tồi tệ như vậy, tôi hỏi rằng cậu ta có trách cô gái đó không?

Thẩm Nặc Ngôn châm một điếu thuốc, cười chua chát đáp: “Nếu nói không trách thì là giả, loại đàn ông không cho cô ấy được tương lai, không mang lại một cuộc sống ổn định cho cô ấy như tôi, dựa vào cái gì mà bắt cô ấy đợi? Huống hồ, cô ấy lại thuộc về thế giới phồn hoa rực rỡ, mà tôi lại chỉ thuộc về nơi nghèo nàn thế này, ở bên nhau đã định trước là không có kết quả, rồi cũng sẽ chia tay thôi.”

Nói đến đây, anh ta thở dài một hơi, nói: “Tôi chỉ không hiểu, cô ấy rõ ràng biết giữa tôi và tên đàn ông kia là mối quan hệ gì, vì sao vẫn cứ muốn chọn hắn?”

Tôi vỗ Thẩm Nặc Ngôn, an ủi: “Rồi anh sẽ tìm được một bông hoa nhài nguyện ý cắm vào bãi phân trâu như anh thôi.”
Thẩm Nặc Ngôn tức giận nói: “Đây mà là an ủi tôi ư? Anh mới là phân trâu ấy.”

Nói nói cười cười một hồi, chúng tôi đã đến cửa hộp đêm Giang Nam tự lúc nào, Tôn Nam Bắc đang đứng ở cửa hút thuốc, nhìn thấy chúng tôi đến, vội vã dập tàn thuốc đứng dậy chào hỏi với chúng tôi: “Anh Danh, Nặc Ngôn, cuối cùng hai người cũng đến rồi, hai người mà không tới tôi sợ bọn họ sẽ đi mất.”

Nói đoạn rồi dẫn chúng tôi tiến vào bên trong, tôi nhìn thấy anh ấy vô cùng thành thạo đưa thẻ hội viên cho người trưởng ca, trong lòng thầm kinh ngạc, có vẻ như địa vị của Tôn Nam Bắc ở Nam Kinh cũng không quá thấp.

Nghĩ thì nghĩ, tôi và Thẩm Nặc Ngôn cũng đưa thẻ hội viên ra, sau khi quẹt thẻ, thì trưởng ca nhìn tôi một cái, tôi tức khắc có chút lo lắng, thì nghe thấy anh ta nói: “Thưa anh, thẻ của chúng tôi là kiểu của ai thì người đó dùng, thẻ này hình như không phải của anh?”
Tôi nghĩ, thôi xong rồi, thông tin trên thẻ này hiển thị là nữ, nhưng tôi lại là đàn ông, bọn họ chắc chắn sẽ không cho tôi vào.

Ai ngờ tôi vừa nghĩ xong, Thẩm Nặc Ngôn đã nói một câu khiến tôi muốn nôn ra máu, anh ta nói: “Cái thẻ này là của anh ấy, anh ấy vốn dĩ là con gái, vừa mới phẫu thuật chuyển đổi giới tính ở Thái Lan về, thật đấy, đây là bạn gái cũ của tôi, nếu anh không tin, hai chúng tôi sẽ hôn nhau cho anh xem.”

Lời nói của Nặc Ngôn khiến bọn tôi quá là buồn nôn, tôi tức giận mà không làm gì được, bà nó, tôi thà không vào trong đó cũng không muốn làm kiểu người ái nam ái nữ như thế!

Mà cái thằng này còn thấy chưa đủ buồn nôn, thế mà lại chu môi định hôn tôi thật, tôi giơ tay ra cho anh ta một cái bạt tai, bảo anh tránh xa ra, rồi vội vàng rời đi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Ai mà biết được trưởng ca đó lại gọi tôi lại, tôi tò mò quay mặt lại, thì thấy anh ta đưa thẻ cho tôi, nói: “Thưa anh, anh có thể vào rồi.”

Xung quanh là tiếng than thở đầy kinh ngạc, tôi cũng có chút bất ngờ, nghĩ bụng trưởng ca nãy chẳng lẽ tin mấy lời vớ vẩn của Thẩm Nặc Ngôn thật. Còn đang nghĩ thì trưởng ca đã đưa cho tôi một cái thẻ vàng nói: “Đây là thẻ hội viên của anh, với chiếc thẻ này, anh lúc nào cũng có thể đến đây, hơn nữa được miễn phí toàn bộ.”

Nghe thấy thế, tôi sững sỡ, mặt Thẩm Nặc Ngôn và Tôn Nam Bắc đầy vẻ kinh ngạc.

Khoan, chuyện gì đây? Tôi không nhận thẻ, mà hỏi trưởng ca thẻ này là ai đưa cho tôi? Anh ta bình bình đáp: “Đây là do ông chủ của chúng tôi đích thân gọi điện thoại tới, bảo tôi đưa cho anh, vẫn mong anh nhận cho.”
Câu này vừa được nói xong, đừng nói những phục vụ kia, mà ngay cả những vị khách ở gần đây cũng nhìn tôi với ánh mắt quái lạ, dường như ai cũng tò mò rốt cuộc tôi có gia cảnh thế nào mà khiến ông chủ bí ẩn tặng thẻ, lại còn miễn phí toàn bộ cho tôi, tôi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị của rất nhiều đàn ông.

Vừa định từ chối, Thẩm Nặc Ngôn nhanh chóng nhận thẻ, tôi nhìn anh ta, anh ta cười hì hì nói: “Còn không mau cảm ơn ông chủ đi?”

Dù vẫn không tài nào hiểu được rốt cuộc là chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ hưng phấn của Thẩm Nặc Ngôn, tôi chỉ đành cảm ơn ông chủ đó, sau đó, tôi hỏi trưởng ca rằng tôi có thể gặp ông chủ đó không? Người trưởng ca đó lắc đầu, nói: “Không thể, ông chủ của tôi từ trước đến nay đều không gặp khách.”
Tôi có chút tiếc nuối, nhưng cũng không cố gây khó dễ cho người khác, hơn nữa hôm nay tôi đến đây là vì một việc quan trọng, vì vậy, sau khi nói cảm ơn xong, thì rời khỏi quầy lễ tân cùng bọn Tôn Nam Bắc, nhưng lúc tôi vừa vào, đã bị rất nhiều đôi mắt dòm ngó, tin tức ông chủ đích thân tặng thẻ cho tôi đã truyền đi khắp hộp đêm rồi.

Cũng có thể là đám người đó đang người đó đang ngưỡng mộ tôi, nhưng tôi lại thấy hơi chột dạ, tôi không thể hiểu nổi, ông chủ thần bí kia sao lại đối xử ‘tốt’ với tôi vậy? Lại còn biết tôi đang ở đây? Tục ngữ có câu: “Tự nhiên mà ân cần niềm nở, không phải kẻ gian thì cũng là trộm”, tôi thực sự lo lắng kẻ đó có phải có ý đồ gì với tôi không.

Vì thế, lúc đi trong hôm đêm tôi đều dè dặt cẩn thận vô cùng, toàn thân tôi cứng đờ, lưng cũng cong lại, đây là biểu hiện cảnh giác của tôi, để nếu như có gì nguy hiểm, tôi có thể lập tức phản ứng.
Mà Thẩm Nặc Ngôn và Tôn Nam Bắc cũng y chang như vậy.

Nhưng đến tận khi tôi đến cửa gian phòng của Diệp Vân Sơn, nguy hiểm trong tưởng tượng của tôi vẫn chưa thấy xuất hiện.


Tôi đẩy nhẹ cửa tạo ra một khe hở, sau đó nghe thấy giọng của một người phụ nữ, bà ta nói: “Anh Diệp, việc đối phó Trần Danh phải làm sớm chút, thằng nhóc đó rất gian xảo, nếu cứ để mặc hắn như vậy, sau này hắn có thể sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của chúng ta.”


Không cần nói cũng biết, người phụ nữ chỉ hận không thể để tôi chết không có chỗ chôn này là Dương Tuyết Tình.


Ngay tức khắc, một giọng nói đàn ông vang lên, ông ta nói: “Cô yên tâm, Trần Danh là ung nhọt của Nam Kinh chúng ta, ảnh hưởng đến sự phát triển hài hòa của Nam Kinh, dù chỉ là vì lợi ích của người dân, tôi cũng sẽ nhanh chóng trừ khử cậu ta.”

Nghe đến đây, tôi bất thình lình đẩy cửa ra, hai người trong phòng ngay lập tức như chim sợ cành cong, tôi không vội bước vào, mà chỉ dựa người vào cửa, châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, hỏi: “Không biết hai người định trừ khử cái ung nhọt là tôi thế nào nhỉ?”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK