Nhìn qua gương chiếu hậu thấy vài chiếc xe cảnh sát càng ngày càng đến gần, tôi và Tam gia nhìn nhau một cái rồi nói: "Xem ra là có kẻ muốn giở trò mánh khóe cũ, ở Nam Kinh này cũng không được sóng yên biển lặng như tôi muốn mà."
Tam gia trầm giọng nói: "Còn không phải vậy sao? Xem ra có người sớm đã đoán được chúng ta đi gặp Vương Khải Uy, cho nên mới dùng cái chết của Vương Khải Uy để hãm hại chúng ta."
Tôi thản nhiên nói: "Đối phương đã đoán được hai người chúng ta sẽ thấy đủ tự tin rằng ở Nam Kinh chúng ta không còn phải đề phòng nữa, cho nên mới sắp đặt chuyện này, chỉ là, cứ như vậy, tôi thật sự không hiểu Vương Khải Uy thật sự bị điên hay là giả vờ điên nữa. Nếu như là giả vờ điên, lẽ nào là hắn ta hoặc người đứng sau lưng hắn đã đoán ra được tôi muốn đưa hắn đi, vì để ngăn cản hành động của chúng ta nên mới để hắn diễn màn kịch này? Còn nếu như thật sự bị điên thì lẽ nào Vương Khải Uy không muốn làm như vậy, bởi vì hắn không muốn chết, cho nên bọn chúng mới ép hắn đến phát điên? Cũng là vì để ngăn cản chúng ta đưa hắn đi, khiến chúng có thể hoàn thành kế hoạch thuận lợi?"
Vừa nói tôi vừa rút súng ra, đồng thời cũng ra hiệu với Tam gia đưa súng cho tôi. Tam gia móc súng ra, tôi giấu hai khẩu súng đi, sau đó tiếp tục nói: "Nếu như là như vậy thì liệu có phải đã nói lên đối phương không những đã dự đoán được chúng ta sẽ đến gặp Vương Khải Uy, mà còn đoán được cả kế hoạch của chúng ta? Nếu đúng như vậy thì đầu óc của người này cũng thật quá khủng bố rồi."
Tam gia gật đầu nói: "Đúng vậy, người này nhất định rất hiểu tính cách của chúng ta, biết phong cách làm việc của chúng ta, năng lực phán đoán lòng người tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh được."
Anh ấy vừa nói vừa dừng xe lại, một nhóm cảnh sát giơ súng xuống xe, bao vây hai người chúng tôi.
Tôi nhìn đám cảnh sát thần sắc rất đề phòng này, không khỏi có chút buồn cười, vỗn dĩ chúng tôi là con mèo mà nháy mắt đã biến thành con chuột rồi.
Lúc này tôi nhận thấy phía không xa còn có một chiếc xe đang đỗ, là một chiếc Audi, biển số xe chỉ có vài số 8, trông vô cùng chướng mắt. Ai chẳng biết, quan chức đều sử dụng Audi, nhưng tôi thấy biển số xe của chiếc xe này là biển của thủ đô, bất giác nghĩ đến một khả năng.
"Có lẽ tin tức của anh có nhầm lẫn rồi." Tôi mở cửa xe, giơ hai tay lên đầu hàng, quay lại nói với anh ấy: "Tôi thấy chủ tịch của Nam Kinh này rất có thể không phải là ngay mai mới đến nhậm chức, mà chính là hôm nay."
Tôi và Tam gia đều xuống xe, nhanh chóng có người đến khống chế áp chặt chúng tôi vào xe, sau đó lục soát khắp xe, nhưng xe của Tam gia có một cái hộp bí mật đã được cải tạo lại, chúng tôi đã giấu súng vào trong cái hộp đó rồi, cho nên không ai có thể tìm ra được.
Tôi tùy ý để bọn họ tìm kiếm, đồng thời nói: "Mấy đồng chí cảnh sát, các anh lục soát chúng tôi dù sao cũng phải có đủ lí do chứ?"
Nghe tôi nói vậy, người đó nói: "Anh đã làm những gì, bản thân anh còn không rõ sao? Trần Danh, đừng tưởng có chút thế lực là ghê gớm lắm, có thể điên cuồng nổ súng gϊếŧ người ở trại tạm giam, anh thật sự coi Nam Kinh là thiên hạ của anh sao? Một tên rác rưởi sống trong bóng tối mà cũng ngông cuồng muốn làm hoàng đế?"
Hắn ta nói xong, thì móc được một khẩu súng ở trong túi áo ngực tôi ra, trên mặt lộ ra nét vui mừng, giống như vừa lập được chiến công vậy, còn một người đàn ông khác vác trên vai một chiếc máy quay, đã quay lại toàn bộ hình ảnh này, khi người cảnh sát này giơ súng lên nói: "Đã tìm thấy rồi, tìm thấy rồi." một nữ phóng viên bên cạnh người quay phim kích động giơ micro lên nói: "Trời ơi, là súng, không ngờ lại là súng! Không ngờ ở Nam Kinh của chúng ta lại có người ngang nhiên đem theo súng bên người."
Nói rồi cô ta liền bảo tên quay phim quay thật cận mặt tôi, e là từng lỗ chân lông trên mặt tôi đều quay được chi tiết rồi.
Tôi tạo ngay một tư thế thật ngầu, người phụ nữ đó nhìn tôi si mê, ánh mắt lưu luyến không rời, rồi kêu tên quay phim mau chóng đi theo tay cảnh sát kia.
Tay cảnh sát cầm khẩu súng đi về phía chiếc xe Audi, lúc này có ba người bước từ trên xe xuống, người đầu tiền mặc một chiếc áo măng-tô màu đen, cả người toát lên một vẻ uy nghiêm của bậc bề trên, nhưng trong vẻ uy nghiêm này lại có vài phần nham hiểm xảo quyệt. Đằng sau lưng ông ta là hai người nữa, một người là vệ sĩ của ông ta, còn một người mặc đồng phục cảnh sát, nhìn dáng vẻ thì chắc là cục trưởng gì đó.
Tay cảnh sát đi về phía trước, nói với người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát: "Cục trưởng, đây là hung khí tôi lục soát được từ trên người của phạm nhân."
Lúc này khẩu súng lục đã được tay cảnh sát cho vào trong bịch ni-lông gói lại rồi, sau khi hắn đưa cho tay cục trưởng đó, tay cục trưởng không nhận lấy mà vẻ mặt cung kính nói với người đàn ông đứng bên cạnh: "Ngài xem."
Nghe vậy, tôi thầm nghĩ những gì mình dự liệu quả nhiên không sai!
Lúc này Tam gia gọi tôi một tiếng, vẻ mặt tràn ngập sự lo âu, tôi nhìn anh ấy cười, ra hiệu với anh ấy không sao, anh ấy nhíu mày, không nói gì nữa.
Nữ phóng viên kia có chút kích động hỏi: "Xin hỏi, ngài là chủ tịch mới nhậm chức của tỉnh Nam Kinh chúng ta đúng không ạ?"
Người đàn ông gật đầu, đứng đối diện với ống kính nói: "Các vị, tôi là Tô Quốc Phú, từ hôm nay trở đi tôi sẽ là lãnh đạo của mọi người, chuyện đầu tiên sau khi tôi tới đây đó là truy kích thế lực thế giới ngầm, trả lại một môi trường sống trong sạch và an toàn cho dân chúng. Điều rất may mắn đó là trong đúng ngày đầu tiên tôi nhậm chức, đã bắt được khối ung nhọt lớn nhất trong thế giới ngầm, tiếp theo, tôi sẽ trừ tận gốc khối ung nhọt này, nếu như tôi không làm được, tôi sẽ tự nhận lỗi và từ chức."
Làm một khối ung nhọt là tôi đây vẫn im lặng nhìn Tô Quốc Phú đang thao thao bất tuyệt, tôi đã nghĩ ông ta sẽ là sự tồn tại thù địch với tôi, nhưng không ngờ ông ta lại chọn cách này để xuất hiện trước mặt tôi.
Lúc này, nữ phóng viên kia vẻ mặt vui mừng nói: "Đông đảo dân chúng, mọi người có nghe thấy không? Chúng ta cuối cùng cũng đã có một vị lãnh đạo vĩ đại, nhìn từ hành động ăn miếng trả miếng không hề sợ hãi với thế lực thế giới ngầm, niềm tin diệt trừ cái xấu của ngài, chúng ta có thể nhìn ra ngài ấy chính là một vị lãnh đạo yêu thương dân chúng."
Cô ta nói xong lại lạch bạch chạy tới, hướng mirco về phía tôi hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi anh tại sao lại bước chân vào con đường không thể quay đầu này vậy?"
Tôi nhìn Tô Quốc Phú một cái, biết ông ta muốn thông qua việc bắt được tôi để lập một đại công, đồng thời xây dựng hình tượng đẹp đẽ của bản thân, mặc dù cách thức này có chút khoa trương, còn thêm những lời nói khen ngợi của nữ phóng viên kia nghe vừa thối nát vừa buồn nôn, vừa nghe cũng đã biết là cố ý nịnh bợ rồi, nhưng chỉ cần chứng thực được tội danh của tôi, vậy thì sẽ chẳng ai để ý những thứ này, bọn họ sẽ chỉ biết rằng lãnh đạo của bọn họ đã bắt được một tên bại hoại.
Trong mắt của dân chúng bình thường, thế giới ngầm chính là những kẻ bại hoại không có việc xấu nào là không làm, cho dù những tên đồi bại đó chưa từng làm những việc tổn hại đến bọn họ, thì cũng vẫn nên biến mất. Chuyện này cũng không trách được bọn họ, bởi vì trong tâm niệm của mỗi con người bình thường đều có suy nghĩ này, đó chính là giá như thế giới này không có kẻ xấu, mọi người đều được sống bình bình an an.
Thấy tôi không nói gì, nữ phóng viên kia tiếp tục truy hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi anh không nói được sao? Có phải đã bị dọa rồi không? Anh có từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày bị bắt như thế này không?"
Nhìn nữ phóng viên ngu ngốc một cái, tôi bình tĩnh nở một nụ người mê người trước ống kính máy quay, nói: "Xin hỏi, đây có phải là truyền hình trực tiếp không?"
Nữ phóng viên không hiểu tại sao tôi vẫn còn cười được, nhìn tôi giống như bị thần kinh, nói: "Đúng vậy."
Đúng lúc này cảnh sát đẩy phóng viên sang một bên, muốn bắt tôi đi, tôi điềm tĩnh nói: "Trước khi bắt tôi, tôi muốn hỏi đồng chí cảnh sát một câu. Thứ nhất, các người vì sao bắt tôi?"
Tay cảnh sát vênh mặt nói: "Bởi vì anh đã ngang nhiên nổ súng gϊếŧ tội phạm Vương Khải Uy ngay tại trại tạm giam."
Tôi nhíu mày nói: "Không sửa lại chứ?"
Tay cảnh sát nhìn tôi tỏ vẻ cổ quái không hiểu nói: "Cái gì không sửa lại?"
Tôi nói: "Không sửa lại nguyên nhân bắt tôi chứ?"
Nghe tôi hỏi vậy, tay cảnh sát hừ lạnh một tiếng nói: "Chứng cứ vô cùng xác thực, máy quay giám sát có thể chứng minh anh vào thăm Vương Khải Uy, sau khi anh đi thì anh ta được phát hiện đã chết trong nhà giam, bây giờ chúng tôi lại phát hiện ra được khẩu súng lục trên người anh, tang vật đã được tìm thấy anh còn muốn chối cãi thế nào nữa?"
Anh ta nói xong, dường như sợ tôi sẽ lại gây ra phong ba gì đó, dù sao tôi cũng thường làm những việc như thế này, nên lập tức muốn bắt tôi lại, tôi lớn giọng gào lên: "Không ai được phép động vào tôi! Bởi vì tôi vốn dĩ không hề phạm tội, trên người tôi không có súng!"
Mọi người sửng sốt nhìn tôi, tôi chỉ vào khẩu súng đang được đựng trong bịch ni-lông kia nói: "Đó là súng đồ chơi, không thể gϊếŧ người được, bên ngoài mặc dù trông rất giống đồ thật, nhưng cự ly bắn của viên đạn ở bên trong chỉ có 10 mét, là súng đồ chơi của trẻ con thôi, cự ly bắn không phải chỉ có 10 mét sao? Nếu như mang theo loại súng này là bị coi là phạm tội thì tôi xin hỏi các vị, Hoa Hạ chúng ta có bao nhiêu trẻ em phạm tội rồi?"
Những gì tôi nói khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, nhất thời đều không lên tiếng, còn Tô Quốc Phú không tin nên lấy chiếc súng đó ra, hạ cò súng bắn xuống mặt đất, kết quả chỉ có những viên đạn nhựa rơi xuống đất mà thôi.
Một màn kịch này bị lật ngược lại khiến mọi người đều nhìn trân trân không nói nên lời, sắc mặt của Tô Quốc Phú trắng bệch như mặt heo, khó coi như ăn phải phân.
Tôi thầm nghĩ cũng không thăm dò trước xem tôi là ai mà đã dám quay truyền hình trực tiếp ở đây, bây giờ hay rồi, đường đường là lãnh đạo tỉnh Nam Kinh, tối nay coi như đã mất mặt trước dân chúng cả nước rồi.
Lúc này tôi nhìn tay cảnh sát kia, nói: "Anh cảnh sát, anh nói tôi gϊếŧ người sao? Hơn nữa còn dùng súng gϊếŧ người, nhưng tôi vốn dĩ không có súng, tại sao anh lại nói như vậy? Vương Khải Uy rốt cuộc là bị ai nổ súng bắn chết?"
Nữ phóng viên ra hiệu cho quay phim dừng quay, tôi không ngăn cản cô ta, dù sao chuyện tiếp theo nếu để lên truyền hình thì tình cảnh của tôi cũng sẽ rất phiền phức.
Tôi tiếp tục nói: "Còn nữa, mỗi phòng giam đều có máy quay giám sát an ninh, tôi rốt cuộc có gϊếŧ người hay không, các người kiểm tra máy quay an ninh không phải là rõ sao? Lẽ nào máy quay giám sát có thể bị tôi đập bể sao? Các người cũng không quan tâm? Ngoài ra tại sao tôi có thể trực tiếp đi vào phòng giam thăm tù? Ý của các anh là bên trong có người của các anh giúp tôi đi vào sao?"
Một loạt những câu hỏi này của tôi hỏi cho tay cảnh sát phải câm miệng không biết trả lời sao.
Tôi nói: "Nếu như không còn chuyện gì, có phải tôi có thể đi rồi không?"
Nói xong tôi quay người lên xe, tay cảnh sát muốn ngăn cản tôi thì Tô Quốc Phú nói: "Để anh ta đi!"
Như vậy tôi và Tam gia lại gặp dữ hóa lành, lái xe rời đi.
Trên đường, Tam gia hỏi tôi: "Cậu sao có thể nghĩ ra được chuẩn bị một cây súng đồ chơi vậy?"
Tôi cười nói: "Là Tống Giai Âm tặng tôi, tặng lúc tôi ở Hàng Châu, lúc đó tôi không hiểu vì sao cô ấy lại tặng tôi thứ này, đến hôm nay tôi mới hiểu ra, chỉ là, cô ấy rốt cuộc là thần cơ diệu toán đến mức nào mới có thể tính trước được sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay chứ."
Tam gia híp mắt, cười nói: "Chuyện này không dễ có thể tính ra được, thế mà cũng có thể sắp xếp được."
Nghe vậy, tôi có chút bất ngờ: "Anh nghi ngờ chuyện hôm nay là do Tống Giai Âm sắp xếp? Nhưng Tô Phú Quốc sẽ nghe cô ấy sao? Ông ta là chủ tịch tỉnh đó."
Tam gia cười nói: "Ai biết được, chỉ là Tô Quốc Phú thật sự rất không bình thường, một chủ tịch tỉnh bình thường sao có thể làm một chuyện ngu ngốc như vậy. Cậu không cảm thấy, cuộc phỏng vấn gì đó mà ông ta sắp xếp thoạt nhìn thì trông có vẻ như đột xuất phát sinh, nhưng cẩn thận cân nhắc suy nghĩ một chút là đã lộ rõ sự sắp xếp phô trương rồi, đặc biệt không phù hợp với thân phận của ông ta sao?"