Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nhược Thủy hoàn toàn không nhận ra là mình đang bị theo dõi, cô ấy mang theo một chiếc túi nhỏ và chậm rãi đi về phía quán cà phê, đi lên cùng với cô ấy là một vệ sĩ. Một lát sau, xuất hiện bốn người đàn ông bước xuống từ một chiếc xe cách đó không xa. Bốn người đàn ông đó không có vẻ gì đặc biệt cả, đều thuộc dạng nếu đem vứt ra giữa biển người mênh mông thì sẽ mất tăm mất dạng luôn.

Thẩm Nặc Ngôn nói: "Những kiểu người đặc biệt như sát thủ, bộ đội đặc nhiệm, gián điệp như thế này thường có khuôn mặt rất đại chúng. Bởi vì đẹp trai quá cũng không được mà ngoại hình càng bình thường thì càng dễ ẩn náu. Do cảm giác tồn tại thấp nên đừng thấy bốn người đàn ông đó tướng mạo không lấy gì làm nổi bật, kỳ thực họ chính là những người mà ta không thể coi thường được. "

Tôi không nín được liền lo lắng nói: "Vậy thì rắc rối rồi đây".

Thẩm Nặc Ngôn nhìn tôi một cách hiếu kỳ: "Rắc rối ở đâu?"

Tôi xoa xoa cằm nói: "Tôi nhìn đẹp trai thế này, sợ rằng khi bước vào đó sẽ gây sự chú ý của mọi người."

Thẩm Nặc Ngôn: “…”

Anh ấy nhìn tôi không nói nên lời, đảo mắt nói: " Đội mũ lên và đeo khẩu trang vào nhanh. Đi!"

Thế là tôi lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai đội lên, kéo vành mũ xuống thấp hơn và đeo khẩu trang vào. Tôi vừa quan sát xung quanh xem có bị ai theo dõi hay không, vừa nói: "May mà hôm nay thời tiết ở thủ đô xấu, người đi đường cũng đều đeo khẩu trang, nếu không chúng ta vừa xuất hiện mà đeo khẩu trang như vậy chả khác nào bị thần kinh. "

Thẩm Nặc Ngôn trợn mắt lên với tôi và nói: "Ăn nói kiểu gì thế, hai chúng ta có hình tượng đầy khí chất như này, người khác nhìn vào chắc chắn tưởng rằng chúng ta là minh tinh thì có."

Được lắm, anh chàng này còn tự mãn hơn cả tôi nữa!

Hai chúng tôi cùng đi về phía quán cà phê “Điềm Tâm”. Sau khi vào trong, tôi nhanh chóng đưa mắt tứ phía tìm kiếm một lượt và rất nhanh chóng quan sát thấy bốn người đàn ông khi nãy đang ngồi trên bàn ở góc tầng hai. Bốn gã đàn ông đó ngồi đánh bài hút thuốc lá như không có chuyện gì, một tên gọi người phục vụ mang ra cho hắn bộ bài, trông chúng hoàn toàn không khác gì những người bình thường khác. Tôi và Thẩm Nặc Ngôn nhìn nhau một cái sau đó lên trên lầu và ngồi xuống cách chỗ họ một bàn. Ở giữa có một đoạn ngăn cách cho nên chúng tôi không ai nhìn thấy ai, tuy nhiên cuộc nói chuyện của họ thì chúng tôi nghe rõ mồn một.

Ngay sau đó, một em gái phục vụ xinh đẹp đi tới, trên tay bưng một bối rượu vang đỏ, Thẩm Nặc Ngôn nhướn mày nhìn tôi, với tay cầm chiếc bút và tờ giấy trên bàn viết cho tôi mấy chữ: " Lafite năm 1982, bảy mươi nghìn tệ."

Tôi gật đầu, đưa tay lấy ra một chiếc máy nghe trộm từ túi "tác chiến" mà anh ấy mang theo, đứng dậy và đi về phía cô phục vụ xinh đẹp kia. Sau đó, tôi ‘vô tình’ đụng phải cô phục vụ đó khiến cho bối rượu vang trên tay cô ta rơi hướng xuống phía dưới đất. Tôi thấy mặt cô phục vụ đó trắng bệch ra liền vội vàng khom người, nhanh tay tóm lấy bối rượu nhấc lên, tay còn lại nắm lấy đế bối, tiện tay dính luôn thiết bị nghe trộm kia vào đáy bối.

Quán cà phê này cũng có thể coi là ổn, nhưng chắc chắn không phải quán cà phê cao cấp. Vào đây mà khách có thể gọi loại rượu vang này để uống thì phải nói là vô cùng hiếm. Do vậy khi vừa nhìn thấy mẩu giấy mà Thẩm Nặc Ngôn viết là tôi liền đoán ngay phải có đến tám phần mười bối rượu đó là do Thẩm Nhược Thủy và người mà cô ấy muốn gặp gọi, thế nên tôi mới làm chuyện đó.
Cô phục vụ thấy bối rượu vẫn còn nguyên vẹn thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô ta giận dữ nói: "Vị khách này xin anh hãy chú ý đường đi, anh có biết bối rượu này đắt như thế nào không hả?"


Tôi kéo vành mũ lên, cởi khẩu trang ra, nhìn cô phục vụ và cười một cách có lỗi: "Thật sự rất xin lỗi cô."

Cô phục vụ thấy bộ dạng tôi như thế thì không tức giận nữa, cô ấy lắc đầu cười và nói không sao.

Nói xong cô ấy liền bưng bối rượu đi, còn tôi thì cứ túc tắc đi phía sau cô ấy. Cô ấy thấy lạ liền hỏi rằng tôi làm gì thế. Tôi cười nói: "Này cô, tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên với nhau, liệu cô có muốn cùng tôi tiếp tục duy trì mối nhân duyên này không?”

Lúc này cô gái đã đến cửa một căn phòng riêng, nghe thấy tôi nói như vậy liền đỏ lựng mặt lên. Cô ấy cắn môi nói: “Anh đợi tôi một lát.”
Tôi cười với cô ấy một nụ cười dịu dàng và nói : "Đừng nói là chờ một lát, cho dù là phải chờ một ngày một đêm tôi cũng sẵn lòng."

Cô gái ngại ngùng quay lưng đi gõ cửa, bên trong có tiếng người hồn hậu vọng ra: “Vào đi.”

Sau đó, cô phục vụ mở cửa và bước vào trong. Qua khe cửa, tôi thấy Tô Nhược Thủy đang ngồi ở trong đó, ngồi đối diện cô ấy là một người đàn ông đẹp trai, diện mạo ngời ngời. Ngay lập tức tôi né qua một bên để tránh cho họ khỏi nhìn thấy tôi.

Đợi cô phục vụ đưa rượu vào trong thì tôi đội lại mũ lên và đeo khẩu trang vào rồi trở lại chỗ ngồi ban đầu của mình.

Sau khi tôi quay lại, Thẩm Nặc Ngôn nhìn tôi cười mờ ám và nói: "Anh được quá ha, đúng là cao thủ tán gái."

Tôi lắc đầu nói : "Thật không có tính thách thức gì cả."

Trước giờ tôi chưa bao giờ tự cảm thấy mình đẹp trai thì có gì là to tát, bởi vì chẳng có cô gái nào bởi vì tôi đẹp trai mà chú ý đến tôi, thích tôi. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng những cô gái đó chỉ là số đặc biệt, chứ khuôn mặt này của tôi thực ra cũng làm cho khối cô mê mẩn. Đương nhiên, trước đây tôi không thu hút được người khác có thể là do tôi khi đó quá tự ti và nhút nhát, đã thế còn lôi thôi nhếch nhác, ăn mặc thì toàn là hàng vỉa hè mười mấy hai mươi tệ một chiếc nên mới không được bắt mắt.
Sau khi cô gái kia đi ra nhìn không thấy tôi đứng ở cửa đợi cô ấy thì cô ấy bỗng cảm thấy hơi mất phương hướng. Lúc này tôi liền gõ ngón tay thật kêu về phía cô ấy và cô ấy vui vẻ đi hướng về phía tôi. Tôi nhét vào túi cô ấy mẩu giấy bên trên có viết số QQ rất cũ trước đây của tôi và nói: “Thường xuyên liên hệ nhé.”

Sau đó, tôi gọi hai suất bít tết và một bối rượu vang. Cô phục vụ đỏ mặt nói: “Tổng cộng 5600 tệ. Anh này, anh muốn thanh toán tiền mặt hay quẹt thẻ?”

Tôi nói với Thẩm Nặc Ngôn: “Trả tiền đi”.

Thẩm Nặc Ngôn vốn đang ngồi xem tôi tán gái, nghe thấy vậy liền mắt chữ A miệng chữ O hỏi tôi: “Tôi trả á?”

Tôi nhướn mày và thản nhiên nói trước ánh mắt thất vọng của cô phục vụ: “Chứ còn sao? Tôi làm gì có tiền.”

Thẩm Nặc Ngôn thở dài một hơi bất lực và lấy thẻ ra nói: “Quẹt thẻ.”
Cô phục vụ thu lại nụ cười trên môi và nói một cách không lấy gì làm vui vẻ: “Xin vui lòng đợi một lát.”

Cô ấy nói xong liền rời đi, chắc là cô ấy xuống lấy máy quẹt thẻ. Tôi nhìn thấy sau khi cô ấy đi xuống lầu dưới thì liền vứt tờ giấy mà lúc nãy tôi nhét vào trong túi cô ấy vào sọt rác. Thẩm Nặc Ngôn không nhịn được cười, nhìn tôi nói: “Trần Danh à, xem ra đẹp trai cũng không dễ ăn lắm nhỉ. Trong túi của anh phải có tiền, bây giờ các cô gái đều thực tế lắm đấy.”

Tôi mỉm cười và nói: "Thực tế ở một mức độ nhất định thì cũng không sao cả, ai yêu mà không muốn tìm những người có tiền một chút để sau này không phải lo lắng buồn khổ vì cơm áo gạo tiền, lo nuôi dưỡng con cái, chăm sóc phụng dưỡng bố mẹ chứ? Chưa nói đến phụ nữ, kể cả đàn ông chẳng phải cũng rất nhiều người ôm mộng lấy vợ có ông bố vợ giàu có để đỡ phải mất công phấn đấu thêm hai mươi năm hay sao? Hơn nữa phản ứng của cô gái đó không hề sai, tôi không có tiền mà lại còn giả vờ sĩ diện gọi rượu vang đắt đỏ, rồi lại nhờ bạn bè trả tiền. Như thế là đang làm lợi cho mình, làm khó bạn bè, có thể nói là nhân phẩm quá kém. Anh nói xem cô ấy còn giữ lại cách liên lạc với tôi để làm gì?"
Thẩm Nặc Ngôn đỡ cằm và cười nói: "Vậy nên anh cố tình gọi món đắt đỏ rồi lại cố tình giả vờ là không trả được?"

Tôi nhún vai nói: "Tôi thực sự không thể đủ khả năng để trả, trước đây khi rời khỏi Nam Kinh tôi đã đưa tất cả tiền của tôi cho Bào Văn, trên người một cắc tiền cũng không có. Tấm thẻ trên người tôi bây giờ cũng là do Tống Giai Âm đưa cho tôi đó chứ. Cô ấy nói trong thẻ có hơn một trăm nghìn tệ bảo tôi tùy ý tiêu pha nhưng mà tôi làm sao làm vậy được, nên chỉ có cách phải tiêu tiền của anh thôi. "

Thẩm Nặc Ngôn vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ nói: “Ấy, anh nói những lời này mà để Tô Cảnh Hoa nghe thấy thì chắc chắn từng giờ từng khắc hắn đều sẽ muốn băm vằm anh ra.”

Tôi lắc đầu và nói: "Sai! Cho dù là anh ta không nghe được những lời này thì cũng đã từng giờ từng khắc muốn gϊếŧ chết tôi rồi."
Thẩm Nặc Ngôn vừa cười vừa đưa tai nghe sang cho tôi. Xem ra anh ấy đã thiết lập được kết nối được với thiết bị nghe lén rồi. Hai chúng tôi mỗi người một cái tai nghe bắt đầu nghe một cách nghiêm túc.

Rất nhanh sau đó cô phục vụ khi nãy đi lên lầu, sau khi Thẩm Nặc Ngôn trả tiền xong thì cô ấy còn trợn mắt lên với tôi một cái rồi mới đi.

Lúc này, tai nghe truyền đến một giọng nói của người đàn ông: "Nhược Thủy à, như thế có đáng không? Người đàn ông đó đã chết rồi, cô lại vì muốn rửa sạch nỗi oan cho bố anh ta mà làm như thế, cô không sợ liên lụy đến người thân của mình sao?"

Khi nghe thấy điều này, trái tim tôi đột nhiên chùng xuống, như thế là có ý gì? Tôi chắc chắn rằng “cái người đàn ông” mà hắn này nhắc đến chính là tôi. Vậy thì hắn nói đến việc rửa sạch nỗi oan cho bố tôi là có ý gì? Lẽ nào ngày trước bố tôi đúng là bị kẻ khác hãm hại và có người lấy việc bắt giữ hung thủ làm điều kiện bắt Tô Nhược Thủy phải làm chuyện xấu xa gì đó chăng?
Đang suy nghĩ thì tôi nghe Tô Nhược Thủy thở dài một tiếng, cô ấy nói: "Vì Danh, tôi bắt buộc phải làm như thế. Đúng vậy, bố của anh ấy và cả anh ấy đều không còn trên thế giới này nữa. Nhưng nếu như bố anh ấy đúng là người đó thì tôi nghĩ nhất định sẽ có người tình nguyện báo thù cho họ. Còn về bố mẹ và anh trai tôi thì họ đều rất lợi hại, không lo bị tôi liên lụy đâu. "

Từ cuộc nói chuyện của họ có thể biết bố tôi là một nhân vật rất lợi hại, nhưng rõ ràng bố tôi là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn mà. Nếu như ông ấy thực sự lợi hại như thế thì tại sao ông ấy chết thảm như vậy lại không có ai quan tâm đến chứ?

Khi nghĩ đến đây đột nhiên tôi nghĩ đến một khả năng, đó là Tô Nhược Thủy bị lừa rồi. Đối phương đã tự thêu dệt lên một người “bố” mà tôi không biết hòng lừa Tô Nhược Thủy đồng thời nói với cô ấy rằng có thể giúp bố tôi rửa sạch nỗi oan, và cô ấy đã tin điều đó.
Nhất định là như vậy rồi! Điều này sẽ giải thích lý do tại sao Tô Nhược Thủy đã mạo hiểm liên hệ với người đáng lẽ không nên liên hệ, bởi vì cô ấy đang vì tôi!

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi vừa cảm động vừa tức giận. Tôi hận là không thể lập tức tìm Tô Nhược Thủy để vạch trần lời hứa của đại ca bí ẩn kia, để cô ấy đừng có ngốc nghếch vì tôi mà bị lừa.

Lúc này, người đàn ông nói: "Nếu như ý cô đã quyết tôi sẽ truyền đạt lại ý của cô cho bố nuôi. Cái này tôi đưa cô, cô hãy đặt nó trên bàn làm việc của bố cô."

"Ảnh của tôi?" Tô Nhược Thủy hỏi với một ngữ khí nghe có vẻ hơi ngạc nhiên

Người đàn ông nói: "Đúng vậy, bên trong tấm hình này có một thứ."

"Trong tấm ảnh này là máy nghe lén? Hay là camera?”

“Cô nói xem."

Người đàn ông không nói rõ nhưng tôi đoán phải đến tám phần mười thứ đó là camera, nếu không hắn đã không cần thiết phải nhấn mạnh là để nó trên bàn làm việc. Bởi vì bố của Tô Nhược Thủy là người nắm giữ chức vụ quan trọng, trên bàn làm việc của ông ấy không biết sẽ có bao nhiêu tài liệu mật. Nếu như bị rơi vào tay kẻ khác thì sự việc sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Cuối cùng, Tô Nhược Thủy nói một cách miễn cưỡng: “Anh hãy để tôi suy nghĩ kỹ hơn”.

Người đàn ông nói một cách đầy ngang ngược: "Tốt nhất cô hãy trả lời luôn cho tôi ngay bây giờ. Cô nên biết, bố nuôi là người cực kỳ thiếu kiên nhẫn đấy."

Tô Nhược Thủy đau khổ, nói: "Được rồi, để tôi cân nhắc. Tôi ra nhà vệ sinh một chút."

Tôi đặt tai nghe xuống, Thẩm Nặc Ngôn xoa cằm làm ra vẻ trầm tư và không nói gì cả. Ngay sau đó phía sau có tiếng mở cửa, tôi cẩn thận liếc nhìn một cái, thấy Tô Nhược Thủy đang nhíu mày, vẻ mặt buồn sầu đi về hướng nhà vệ sinh. Cô ấy đi được một lúc thì hai người bàn bên cạnh liền đứng dậy.

Tim tôi thót lên một cái biết rằng bọn chúng sắp hành động rồi.

Lúc này, bít tết của tôi cũng đã được bưng ra, tôi lấy cái nĩa trên bàn và nháy mắt với Thẩm Nặc Ngôn để anh ấy để mắt tới hai gã đàn ông bên cạnh, sau đó tiến về phía nhà vệ sinh.

Khi tôi đến chỗ nhà vệ sinh thì thấy phía ngoài nhà vệ sinh có một tấm biển “cấm dùng để quét dọn”. Tôi lấy chân đá luôn tấm biển đó sang một bên sau đó nhanh chóng vào nhà vệ sinh. Vừa mới bước vào, tôi đã nghe thấy tiếng cười hèn hạ của một gã đàn ông ở trong gian bên cạnh: "Cô Tô, đừng sợ, chỉ cần cô ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi sẽ không làm tổn hại đến cô, còn ngược lại chúng tôi có thể làm cho cô rất vui vẻ đấy.”


Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng giận dữ, từ từ bước đến trước cửa, kìm nén hơi thở, nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái. Bên trong có tiếng người vọng ra hỏi một cách đầy cảnh giác: “Ai?”


Tôi không nói gì mà vẫn tiếp tục gõ cửa thêm mấy tiếng, cánh cửa đã từ từ mở ra, nhưng không có ai bước ra cả.


Bởi vì tôi nấp đằng sau cánh cửa nên đối phương không thể không thò đầu ra. Cũng chính tại lúc này tôi liền chộp lấy cổ hắn một cách chính xác và lôi cổ hắn từ trong ra ngoài.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK