Tam gia nhẹ nhàng nói: "Chuyện cậu muốn làm, tôi sẽ cố hết sức hỗ trỡ."
Nói xong anh ấy quan sát tôi trừ trên xuống dưới rồi nói: "Đi tắm rửa ngủ nghỉ đi, tôi bảo Côn Bằng mua sắm cho cậu một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày. Thời gian này cậu cứ sống ở đây là được."
Tôi gật đầu. Có Tam gia, tôi ở Nam Kinh cũng có chỗ dựa. Lúc này Tam gia mới hỏi dò tôi có muốn gặp Tôn Nam Bắc không, tôi nhắm mắt lại nói: "Cũng cần phải gặp, nhưng không phải bây giờ."
Nói xong câu đó, tôi qua căn phòng lúc trước ở để tắm. Quấn khăn tắm bên hông, tôi nằm trên giường, rồi đưa mắt nhìn cái giường kế bên. Cách bày biện của căn nhà này không hề thay đổi chút nào, bao gồm cả hai cái giường trong căn phòng này cũng không hề bị động đến. Tôi nhớ lúc đó tôi và anh Đậu nằm trên giường, buổi tối thường uống rượu cùng nhau, cùng nhau chém gió, tưởng tượng tương lai. Ai mà biết được chỉ chớp mắt đã là gặp nhau bằng binh đao.
Chỉ là giờ đây tôi không còn cảm giác đau không thiết sống nữa. Cũng có lẽ trải qua thử thách trong nửa năm này, tôi đã sớm suy nghĩ thoáng hơn. Đã từng có ý muốn mãnh liệt rằng sẽ quay về chất vấn anh ấy, đến nay cũng không còn ý nghĩ đó nữa rồi. Tâm trạng chán ngán mở TV lên, chuyển đến một kênh đang chiếu Tom và Jerry, tôi xem chăm chú rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Trước mặt có bóng người lấp ló, tôi mở mắt ra, vươn tay kẹp cổ người phía trước. Vừa định kẹp chặt thì đập vào mắt là khuôn mặt sợ hãi của Triệu Côn Bằng, tôi nhanh chóng buông anh ấy ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi hổn hển nói: "Vào sao không gõ cửa?"
Triệu Côn Bằng sờ cổ, tôi áy náy nhìn anh ấy, lúc này cổ anh ấy đã bị tôi bóp đỏ lên rồi. Nếu như không kịp thời buông tay, bây giờ có thể anh ấy đã biến thành một cái xác chết.
Triệu Côn Bằng hít vào một hơi nói: "Tôi gõ cửa mà cậu không phản ứng nên tôi mở cửa vào luôn. Tính để mấy bộ đồ mua cho cậu xuống nè, tiện tay đắp chăn lại cho cậu, ai biết được cậu..."
Tôi nhìn lại tấm chăn trên người, càng thêm áy náy nói: "Em nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy em bị người ta truy sát ở Vân Nam, tinh thần vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ. Cảm giác được có người đến gần, vậy nên mới ra tay. Thật lòng xin lỗi nha, anh Triệu. May là không làm anh bị thương, nếu không em cũng không biết làm sao luôn."
Triệu Côn Bằng nhẹ nhàng nói: "Không sao, tôi không sao. Chỉ là có mấy tháng ngắn ngủi không gặp thôi, thân thủ của cậu vậy mà đã tăng đến độ như vậy, có thể thấy cậu ở thủ đô bị dồn ép đến mức nào, phải cố gắng nhiều như thế nào."
"Cũng tạm", tôi hờ hững đáp, đứng dậy thay đồ rồi hỏi: "Anh Triệu, chị em có liên hệ với anh không?"
Triệu Côn Bằng lắc đầu, tôi cũng không biết nói sao: "Cô gái ngốc nghếch đó, chẳng lẽ định cả đời không về Nam Kinh nữa sao? Trời đất bao la, em nên đi đâu để tìm chị ấy đây?"
"Cần gì phải tìm?", Triệu Côn Bằng cười nói: "Nếu cậu nổi danh thiên hạ, cô ấy cũng sẽ nghe được tin tức thôi. Nếu biết được cậu vẫn còn sống, cô ấy vui hơn bất cứ ai. Vậy nên cậu không cần phải đi tìm cô ấy, chỉ cần chờ cô ấy tìm cậu là được."
Tôi cười nói: "Anh Triệu nói đúng ghê."
Vào nhà vệ sinh tắm lần nữa, tôi và anh ấy cùng rời khỏi phòng. Vừa bước ra tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm vô cùng. Tam gia đã ngồi sẵn trước bàn ăn, nói: "Dậy rồi à? Ngồi xuống ăn cơm đi."
Cái bụng lập tức réo ọc ọc. Tôi ngồi xuống, nói vừa hay cũng đang đói, vừa ăn vào miệng là biết ngay đây là biết thức ăn ở Nhà Tần Hoài Nhân mà tôi thích ăn nhất. Trước đây tôi vẫn luôn rất thích ăn, nhưng không biết hôm nay làm sao, cứ cảm thấy những món ăn này không còn ngon như trước nữa.
Có thể do thấy tôi không có khẩu vị, Tam gia hỏi đùa tôi có phải ở thủ đô được ăn ngon quá, xem thường thức ăn Nam Kinh rồi không? Tôi đột nhiên nhớ đến hình dáng Tống Giai Âm đeo tạp dề nấu ăn trong nhà bếp, nhớ đến hình ảnh người con gái không vướng bụi trần như cô ấy học từng chút từng chút một theo sách dạy nấu ăn, vừa xinh đẹp vừa buồn cười, nhớ đến khuôn mặt mỉm cười của cô ấy khi nhìn tôi vui vẻ ăn cơm. Nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên ruột gan rối bời, sống mũi cay cay, mí mắt nóng lên.
Tam gia và Triệu Côn Bằng thấy tôi như vậy nên ngồi ngẩn người ra đó. Tôi buông đũa, trầm giọng nói: "Hôm đó đột nhiên xảy ra chuyện, khi tôi phát hiện ra mình bị người ta chơi xỏ xoay vòng vòng thì đau buồn phẫn nộ đan xen, không suy nghĩ gì cả mà trút hết giận lên người cô ấy. Cô ấy hỏi tôi có phải thật lòng không tin tưởng cô ấy không cũng cả hai lần, tôi trả lời chắc như đinh đóng cột. Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu như mình tin tưởng cô ấy, chẳng phải lại cho cô ấy thêm một cơ hội lợi dụng sao?"
Thở dài một cái, tôi buồn phiền nói: "Lúc đó tôi quyết tâm đoạn tuyệt, nhưng bây giờ nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, tôi lại nhớ đến cô ấy. Một người con gái địa vị cao quý, rõ ràng không cần làm gì hết cũng có thể làm tôi say như điếu đổ. Nhưng cô ấy lại xắn tay áo lên nấu canh cho tôi, cố gắng ghi nhớ những món ăn tôi thích. Không chỉ như thế, mỗi một bộ quần áo mà cô ấy chọn cho tôi đều là phong cách mà tôi thích. Nếu như nói cô ấy chỉ lợi dụng tôi, không có tình cảm gì với tôi thì ai mà tin. Chỉ có người đau khổ đến mức mất lí trí như tôi mới tin thôi."
"Trần Danh, tín ngưỡng thì không thể thay đổi được."
Đây là câu mà mẹ nói với tôi, khi đó tôi vẫn luôn không hiểu ý nghĩa của câu nói này. Đến hôm nay, sau khi tất cả mọi chuyện đều đã lắng xuống, tôi đột nhiên hiểu ra được. Tống Giai Âm có sự bất đắc dĩ của cô ấy, nhưng không phải cũng đang giúp tôi sao? Cô ấy muốn tôi trở thành cây cao bóng cả, để tôi tích lũy chiến công lẫy lừng thì có gì sai? Nếu như tất cả là một vở kịch, nếu như tôi và cô ấy cùng sắm vai nhân vật trong vở kịch này, thì sự tổn thương của cô ấy có ít hơn tôi là bao?
Thì ra, mẹ tôi đã sớm nhìn ra tất cả, còn tôi thì vẫn không nhìn thấu, chỉ biết đắm chìm trong nỗi đau của sự phản bội. Nếu như tôi cho cô ấy một cơ hội giải thích, nếu như tôi chịu nói chuyện rõ ràng với cô ấy thì có lẽ chúng tôi cũng không đi đến bước đường như hôm nay.
Tam gia buông đũa xuống nói: "Nếu như suy nghĩ thấu đáo rồi thì gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại. Tôi nghĩ cô ấy cũng có thể hiểu được sự nóng giận của cậu. Bởi vì cô ấy là Tống Giai Âm, là Tống Giai Âm luôn bao dung cậu."
Tôi lắc đầu, rót một ly rượu cho Tam gia, cũng rót cho mình một ly rồi cụng với anh ấy, uống một hơi cạn sạch. Rượu đế nóng rát như ngọn lửa đốt cháy cổ họng tôi. Tôi nói: "Tôi sẽ không gặp cô ấy nữa."
"Trần Danh!"
"Tam gia, anh nghe tôi nói hết", tôi nói: "Trước khi tôi có thể không bị người khác thao túng, có đủ tư cách nói chuyện với bọn họ, tôi sẽ không đi tìm cô ấy đâu. Tôi sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội dùng cô ấy để uy hϊếp tôi, cũng không để bất cứ ai có cơ hội mang cái gọi là ích nước lợi nhà ra ép cô ấy lợi dụng tôi. Lần này, tôi muốn đích thân đánh bàn cờ thiên hạ, không ai có thể tùy ý khống chế tôi. Tôi không muốn làm con cờ, tôi muốn làm kẻ nắm cờ trong tay."
Sau khi bình tĩnh nói xong những lời này, tôi thấp giọng nói: "Tôi tin cô ấy sẽ đợi đến ngày tôi trở thành kẻ mạnh."
"Nếu như cô ấy không đợi được đến ngày đó, lựa chọn người khác thì sao?", Tam gia hơi nôn nóng hỏi. Tôi phát hiện dường như anh ấy đã thản nhiên chấp nhận chuyện tôi và Tống Giai Âm.
Tôi cười nói: "Nếu như cô ấy thật sự có người phù hợp và cho rằng ở bên cạnh người đó sẽ vui vẻ hơn, tất nhiên tôi vẫn sẽ chúc phúc."
Tam gia không nói gì cả, nhíu chặt chân mày, nhìn có vẻ khá là tức giận. Tôi biết anh ấy cảm thấy tôi không có tiền đồ, không biết trân trọng, dù gì không phải ai cũng có thể được người con gái như Tống Giai Âm đối xử khác biệt. Tôi cười nói thêm: "Tất nhiên là cái gì nợ vẫn phải trả."
Tam gia bất đắc dĩ, thở dài mà nói: "Thôi không lo chuyện hai người nữa. Tình cảm của hai người đúng là làm người khác nhìn thấy cũng nôn nóng giùm, không hiểu mô tê gì được. Sớm biết như vậy, tôi tuyệt đối không nhường cô ấy cho cậu."
Tôi cười hí hí nói: "Tam gia, anh thua tôi mà, đâu phải nhường cho tôi."
Tam gia cười giở khóc giở cười nhìn tôi, hai chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau, rồi lập tức cất tiếng cười to.
Không ngờ rằng chuyện chia cách lần này không những không làm hai chúng tôi trở nên xa lạ, mà còn làm chúng tôi càng thêm thân thiết, tôi nghĩ đây cũng tính là trong họa có phúc.
Ăn xong bữa cơm, nghỉ ngơi thêm nửa tiếng đồng hồ, tôi bắt đầu tập luyện theo kế hoạch mà ông Nhĩ đã lập ra cho mình cho đến tận khi màn đêm buông xuống. Tôi tắm một cái, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai rồi rời khỏi Cẩm Tú. Trước khi đi, Tam gia đưa tôi một chiếc di động mới, còn làm cả sim cho tôi nữa, bảo tôi có gì liên hệ anh ấy.
Tôi đi thẳng một đường, nhanh chóng đến Cảnh Minh. Cảnh Minh đêm nay nhìn có vẻ yên ắng lạ thường.
Lúc này, tôi nghe thấy có người ồn ào đi về phía này, vội vàng núp vào phía sau một gốc cây to ở bên cạnh. Sau đó, tôi nhìn thấy một nhóm người cầm theo ống thép gào to đi vào Cảnh Minh. Tôi đếm thử, thấy người đến cũng không nhiều, cùng lắm là hai mươi người thôi. Xem ra Lý Cô Tiếu vô cùng tự tin vào chuyện lần này, nếu không sẽ không để cho có vài mống đến như vậy.
Vốn dĩ tôi định cho đám người đó vào trong hết rồi mới vào, nhưng ai ngờ chưa kịp đợi cả đám vào trong thì một chiếc Bentley dừng ngay trước cửa Cảnh Minh. Sau đó, một người đàn ông mặc vest mang giày da bước xuống. Người đàn ông này mặt mũi khôi ngô, nụ cười nhã nhặn nhưng ánh mắt lại ẩn giấu sự lạnh lùng và nham hiểm như một con rắn độc.
Tôi nắm chặt bàn tay lại, trầm giọng gằn: "Lý Cô Tiếu."
Không ngờ rằng tối nay chỉ làm một chuyện nhỏ ở Cảnh Minh mà lại khiến ông ta đích thân đến, thật không tầm thường chút nào. Đang suy nghĩ thì thấy ông ta mở cánh cửa xe bên kia, dịu dàng cười nói: "Tiểu Nhã, xuống xe thôi, anh cho em xem món quà mà anh chuẩn bị cho em."
Tiểu Nhã? Trần Nhã? Tôi kinh ngạc nhìn vào bên trong xe, một người phụ nữ bước ra từ bên trong. Bà ấy mặc một bộ sườn xám màu xanh lam nhạt đoan trang tao nhã, nhưng gương mặt lại có nét lạnh lùng, chau mày nói: "Lý Cô Tiếu, anh phải nói rõ ràng, tôi cùng anh đến đây không phải để nhận món quà của anh, mà là vì bị anh uy hϊếp."
Nhìn Trần Nhã lạnh lùng như thế, tôi biết chắc chắn bà ấy đang tức giận. Đồng thời tôi cũng tò mò Lý Cô Tiếu có thể tặng gì cho bà ấy ở Cảnh Minh chứ? Không lẽ ông ta muốn tặng luôn Cảnh Minh cho bà ấy?
Vừa suy nghĩ vừa nhìn hai người họ rời khỏi, đợi bọn họ vào Cảnh Minh xong xuôi, tôi mới chậm rãi bước ra từ phía sau gốc cây rồi đi đi về hướng Cảnh Minh.
Tôi trèo thẳng lên tầng hai theo đường ống, nhảy cửa sổ chui vào trong rồi tìm một căn phòng, nhẹ nhàng vén màn kéo ra thì nhìn thấy một đám người đang quỳ ở dưới lầu, trong đó còn có cả Tôn Nam Bắc, còn Lý Cô Tiếu thì đứng ở trước mặt Tôn Nam Bắc.
Trần Nhã khẽ chau mày hỏi: "Lý Cô Tiếu, rốt cuộc anh muốn làm gì? Đây là quà anh tặng tôi à?"
Lý Cô Tiếu cười nói: "Đúng rồi Tiểu Nhã à. Món quà anh tặng em là Cảnh Minh của đêm nay."
Cảnh Minh của đêm nay? Có ý gì vậy?
Không đợi tôi suy nghĩ rõ ràng, Lý Cô Tiếu lạnh lùng nói: "Anh muốn cho em nhìn thấy kẻ không nghe lời anh sẽ rơi vào kết cục như thế nào, cho em biết được khả năng nhẫn nại của Lý Cô Tiếu cũng có giới hạn thôi!"
"Anh!", Trần Nhã có hơi ngạc nhiên, khuôn mặt từ cổ đến vành tai lập tức đỏ lên, rõ ràng là rất giận rồi.
Tôi còn tưởng quà gì, thì ra là Lý Cô Tiếu muốn uy hϊếp Trần Nhã. Xem ra có vẻ như không chỉ muốn nhân lúc Bào Văn không ở đây đụng chạm vào người của tôi mà còn muốn bắt ép đưa Trần Nhã vào khuôn khổ. Đúng là ngựa quen đường cũ.
Lý Cô Tiếu đưa tay lên, thản nhiên nói: "Đánh cho tôi!"
Thuộc hạ của ông ta lập tức đánh từ tứ phía, cả cái Cảnh Minh phút chốc biến thành một bãi chiến trường.
Đánh cũng được một trận kha khá, Lý Cô Tiếu mới nói: "Dừng tay lại hết."
Tôi đẩy cửa bước ra, đứng ngay cầu thang lầu hai, hờ hững hỏi: "Đánh đủ chưa?"
Tất cả mọi người đều bị giọng nói đột ngột của tôi dọa hú hồn chim én. Lý Cô Tiếu bất thình lình ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy tôi, gương mặt ông ta tràn đầy khϊếp sợ. Tôi mím môi cười một cái rồi nói: "Đánh đủ chưa? Đến lượt tôi đánh rồi!"