Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nặc Ngôn nói nếu như bố mẹ anh ấy thật sự là nông dân thì tốt, ít nhất nếu là vậy, xuất thân của anh ấy sẽ trong sạch, lời này có ý nghĩa gì đây? Ý là anh ấy xuất thân không trong sạch sao?

Nhìn bóng lưng của Thẩm Nặc Ngôn, tôi tựa như có thể cảm nhận được sự đau khổ và kìm nén trong lòng anh ấy.

Tôi thở dài, nói: "Nặc Ngôn, chúng ta không thể lựa chọn xuất thân của mình. Tôi không biết bố mẹ ruột của anh có thân phận như thế nào, điều tôi muốn nói là, cho dù họ có kinh khủng giống như lời anh nói hay không, thì ở trong mắt tôi, trong mắt bọn Nam Bắc, anh là người anh em tốt, tài giỏi và có nghĩa khí, đáng để chúng tôi cùng đồng hành suốt cuộc đời này. Huống hồ, anh nhìn Tam gia đi, bố của anh ấy là một tên tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp, anh nhìn tôi đi, bố tôi là một tên "giặc phản quốc", ít nhất là nhìn bên ngoài, xuất thân của hai chúng tôi cũng không có gì vẻ vang cả, nhưng anh sẽ vì thế mà xem thường chúng tôi sao?"

Thẩm Nặc Ngôn chậm rãi ngồi dậy, anh ấy nghiêng mặt sang nhìn tôi, nói: "Dĩ nhiên là không rồi, cám ơn anh, Trần Danh, thật ra tôi vốn cũng không phải là tự ti, chẳng qua là… tôi biết tương lai mình sẽ trải qua điều gì, những thứ đen tối kia, những lựa chọn có lẽ không có đường sống kia, khiến tôi không có tư cách thích một ai mà thôi."

Nghe thấy vậy, tôi thật sự không biết nên khuyên anh ấy như thế nào, tôi nói: "Người anh em chúng ta đi cùng nhau, con đường này sẽ không đi lâu lắm đâu, đợi đến khi tất cả kết thúc, anh báo thù được, tôi tin rằng anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình."

Thẩm Nặc Ngôn cười nói: "Điều đó là đương nhiên rồi."

Nói xong, anh ấy thở dài, vỗ mặt mình, nói: "Không nghĩ nữa, trông cái vẻ giả tạo của tôi này, ngủ thôi, sáng mai dậy cùng đi huấn luyện."

Tôi bảo anh ấy ngủ trước, tôi phải đợi Tam gia về, xem tình hình thế nào.

Tài sản của Lý Cô Tiếu bị Vương Khải Uy tiếp quản, lại không có tài sản của Diệp Phong, nhưng theo tôi suy đoán, qua vài ngày nữa, tài sản của Diệp Phong vẫn sẽ bị Vương Khải Uy tiếp quản, mà hành động tối nay của Tam gia, chỉ khiến tốc độ ra tay của đối phương nhanh hơn mà thôi.

Thẩm Nặc Ngôn gật đầu, nằm xuống là ngủ luôn, tôi gỡ mặt nạ xuống, rửa mặt, tắt đèn, cầm quyển sách ra ghế sô pha ở ngoài phòng khách, lúc đi ngang qua cửa phòng Đoàn Thanh Hồ, tôi do dự xem có nên vào hay không, sau đó vừa nghĩ tới suy nghĩ trong lòng mình, thì không quấy rầy chị ấy nghỉ ngơi nữa, mà thật sự cầm sách lên đọc.

Một giờ sau, Tam gia quay về với dáng vẻ mệt mỏi, thấy tôi ở phòng khách, anh ấy hơi bất ngờ, hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"


Tôi cười nói: "Không phải là đang đợi anh sao?"

Vừa nói, tôi vừa rót trà đã pha xong cho anh ấy, anh ấy ngồi xuống, uống một ngụm trà nóng, nói: "Tôi vừa có được một tin tức chính xác, tài sản dưới sự quản lý của Diệp Phong sắp bị niêm phong tịch thu rồi. Qua một thời gian ngắn, bên trên sẽ đem những tài sản này ra bán đấu giá, tôi đã nói chuyện với người phụ trách chuyện này rồi, quà phải tặng, tiền phải đưa cũng làm cả rồi, đối phương đồng ý sẽ bán tất cả những tài sản này cho tôi, cái gọi là đấu giá cũng chỉ là hình thức mà thôi."

Tôi gật đầu, nói: "Chắc hẳn tối nay tin tức này có thể sẽ truyền tới tai của Triệu Kiến Hoa, tôi muốn buổi đấu giá này không thể tổ chức được, bởi vì Vương Khải Uy sẽ ra tay trước, mà Triệu Kiến Hoa nhất định sẽ chạy tới khóc lóc kể lể với tôi, nói tất cả là do người phụ trách làm, không liên quan gì đến ông ta cả."
Trên thực tế, ban đầu hai chúng tôi không có ý định nhân cơ hội tiếp nhận tài sản của Diệp Phong, Tam gia hành động nhanh như vậy, chẳng qua là vì muốn đối phương ra tay nhanh hơn mà thôi.

Tam gia bình thản nói: "Đúng rồi, muốn tôi hẹn người đứng đầu Án Thành - Vương Tây Quyền ăn bữa cơm không? Tôi thấy bây giờ là thời cơ tốt đấy."

Tôi gật đầu, nói: "Mấy ngày tới tôi và anh chọn thời gian cùng nhau đến Án Thành một chuyến, đã là mời, thì sao có thể không đến địa bàn của người ta chứ?"

Tam gia nói: "Cậu nói đúng, có điều lúc đến phải mang theo quà gì, là chuyện đáng để cân nhắc đó. Căn cứ theo những gì trong tài liệu, với cả theo miêu tả của những người tôi biết, cho dù Vương Tây Quyền cũng không phải người trong sạch gì, nhưng những món quà bình thường và tiền ông ấy cũng sẽ tuyệt đối sẽ không nhận, huống hồ, chuyện chúng ta muốn nhờ ông ấy, tuy rằng rất có lợi cho ông ấy nhưng cũng hết sức mạo hiểm, không khiến ông ấy vui vẻ, biết đâu ông ấy không muốn cùng hội cùng thuyền với chúng ta thì sao?"
Nghe anh ấy nói như vậy, tôi cũng hơi lo lắng, Vương Tây Quyền có sở thích gì? Tam gia nói: "Sở thích của ông ấy là đọc sách, trừ cái này ra, không có sở thích gì khác cả."

Đọc sách sao? Xem ra chúng ta phải động não nhiều rồi đây.

Tam gia nhìn thời gian, nói: "Đừng nghĩ nữa, đi nghỉ ngơi trước đi."

Thế nên, chúng tôi trở về phòng của mình nghỉ ngơi, ngày thứ hai, vừa sáng ra, tôi và Thẩm Nặc Ngôn đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài tập luyện, kết quả vừa ra thì nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ mặc bộ đồ thể thao, lúc này chị ấy buộc tóc củ tỏi đáng yêu, ăn mặc trông thì rất bình thường, nhưng lại khó có thể che nổi khí chất quốc sắc thiên hương của chị ấy. Chị ấy thấy tôi, sắc mặt ửng đỏ, tôi đi tới cười nói: "Chị, tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào?"

Đoàn Thanh Hồ hơi nhăn mặt, nói: "Nhờ phúc của em, nghỉ ngơi rất tốt."
Tôi nhìn theo Thẩm Nặc Ngôn đang đi gọi Tam gia cùng tập luyện, nói nhỏ: "Chị, tối nay chúng ta đến khách sạn ăn bữa tối dưới ánh nến, hai người cùng xem phim điện ảnh trong phòng riêng, thế nào?"

Đoàn Thanh Hồ nghe thấy vậy, biết ngay tôi đang suy nghĩ gì, chị ấy véo eo tôi một cái, đau đến nỗi khiến tôi kêu oai oái, vẻ mặt đau khổ nói: "Nếu như chị không muốn đi thì thôi vậy…"

Gò má Đoàn Thanh Hồ đỏ ửng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ai nói chị không muốn đi chứ?"

Nghe thấy câu nói đó, lòng tôi khấp khởi, Đoàn Thanh Hồ vì xấu hổ mà rời khỏi chung cư trước, tôi ở phía sau cười ngớ ngẩn, cho đến khi Tam gia và Thẩm Nặc Ngôn dùng một ánh mắt kì quái nhìn tôi, tôi mới phản ứng lại, giống như một thằng ngốc, lúng túng sờ đầu nói: "Chúng ta đi thôi."

Sau khi kết thúc huấn luyện cùng nhau, chúng tôi trở lại chung cư, lúc này Đoàn Thanh Hồ về trước đã chuẩn bị xong bữa sáng cho chúng tôi, tôi ở bên cạnh nhìn, chị ấy hỏi tôi nhìn gì thế? Tôi vội vàng cầm điện thoại di động lên, nói: "Ồ, tìm chỗ xem phim điện ảnh."
Thẩm Nặc Ngôn tặc lưỡi, nói: "Anh sống cuộc sống thoải mái thật đấy, sự nghiệp, tình yêu không bỏ lỡ cái nào cả."

Tôi cười, nói: "Anh ghen tị sao? Ghen tị thì cũng tìm một người phụ nữ đi."

Nói xong, tôi nhìn về phía Tam gia, hỏi Tam gia Vương Mộng Như mấy ngày nay có liên lạc với anh ấy hay không? Tam gia phiền não nói không, còn nói anh ấy đã kéo số điện thoại của Vương Mộng Như vào danh sách đen rồi, Thẩm Nặc vừa nghe xong ngay trực tiếp phun cơm ra, tôi nhìn anh ấy một cái, cười trên sự đau khổ của người khác nói: "Cùng là người sao số lại khác xa nhau vậy chứ?"

Thẩm Nặc Ngôn lập tức gắp một miếng trứng cuộn chặn miệng tôi.

Vừa ăn sáng vừa chém gió xong, Tam gia đến công ty xử lý công việc, Đoàn Thanh Hồ thì trốn ở trong phòng đan áo len cho tôi, tôi và Thẩm Nặc Ngôn liên lạc với Tôn Nam Bắc, rồi đến công ty bảo vệ. Bởi vì chuyện trước kia, công ty bảo vệ tuy chỉ có khoảng chừng một trăm người, nhưng phần lớn vẫn đang ở trạng thái "thất nghiệp", bây giờ những người này đều đang huấn luyện theo bảng huấn luyện mà tôi lập ra, mà ngoại trừ bọn họ, Tôn Nam Bắc còn đưa đến cho tôi một nhóm người mới khác, trong đó có một gương mặt quen thuộc, chính là Tráo Tử, người bên cạnh Bào Văn.
Nhìn thấy tôi, Tráo Tử có chút ngượng ngùng, Tôn Nam Bắc dường như rất thích hắn, vỗ vai hắn, nói với những người khác: "Xếp hàng đi, tôi giới thiệu thiệu cho mọi người một người."

Tôi bình thản nói: "Để tự tôi làm."

Nói xong, tôi nhìn nhóm người mới xếp thành hàng, điềm đạm nói: "Tôi là Trần Danh, tôi nghĩ mọi người đang ngồi ở đây hầu hết đều nghe tên tôi rồi, ít nhiều cũng biết tôi từ nơi thấp nhất từng bước leo lên như bây giờ như thế nào, cho nên, mọi người hẳn cũng biết tôi đi con đường này khó khăn nhường nào. Tục ngữ nói rất đúng, thứ gì đạt được càng khó thì người ta mới càng biết trân trọng nó. Để bảo vệ tất cả những gì bây giờ tôi đã đạt được, để bảo vệ những người anh em thề chết sẽ luôn theo tôi, tôi không ngại trở thành một thanh đao, một tên gϊếŧ người. Nếu ai hai lòng, gây thiệt hại đến tài sản của tôi, tổn hại đến lợi ích của tôi và các anh em, thì tôi sẽ tiễn người này đi gặp Lý Cô Tiếu và Diệp Phong, tuyệt đối không nể tình."
Sau khi nghe lời nói của tôi, những người này ai nấy đều trở nên nghiêm túc, có người nhìn vào mắt tôi, bị ánh mắt sắc bén của tôi làm cho vội vàng tránh né, tôi bình thản nói: "Đương nhiên, nếu mọi người đồng ý một lòng trung thành với tôi, tôi ăn thịt, tuyệt đối sẽ không để cho mọi người chỉ uống canh, tôi sẽ đối xử tử tế với tất cả những người đồng ý đi theo tôi. Tôi cũng cảm ơn mọi người đã đồng ý theo tôi, tình nghĩa này, những thứ mà mọi người bỏ ra, Trần Danh tôi sẽ khắc ghi trong lòng."

Những người này hơi kinh ngạc nhìn tôi, có lẽ bọn họ không nghĩ người làm "đại ca" như tôi, lại biết nói những lời như vậy, dẫu sao thì những người này trước đây đi theo Lý Cô Tiếu, mà Lý Cô Tiếu là một người rất kiêu ngạo, ở trong mắt ông ta, e rằng không có gì là anh em cả, chỉ có thuộc hạ của ông ta, những người này sống vì ông ta, chết vì ông ta, là chuyện rất hiển nhiên.
Tôi nhìn bọn họ nói: "Tôi không biết mọi người muốn gì, nhưng tôi có thể bảo đảm với mọi người, trừ phụ nữ ra, tôi đồng ý chia sẻ với mọi người tất cả những gì tôi có."

Nghe thấy câu này, rất nhiều người bật cười.

Tôi nói: "Nam Bắc, gọi người đưa bọn họ đi huấn luyện. Khoảng thời gian này, mọi người huấn luyện trước đã."

Nam Bắc lập tức kêu một người tới, giao phó mọi việc, người đó bèn đưa đám người này đi, trước khi đi, Tôn Nam Bắc gọi Tráo Tử, anh ấy nói: "Anh Danh, trong số này có rất nhiều người là do nghe Tráo Tử khuyên nhủ mà qua đây, cũng có thể nói là bọn họ theo Tráo Tử đến, Tráo Tử giúp tôi rất nhiều trong việc thu phục những người này."

Tôi gật đầu, Tráo Tử thấp thỏm bất an nói: "Anh Tôn khách sáo rồi, tôi chỉ là muốn để cho các anh em chọn một con đường sống mà thôi."
Tôi cười nói: "Tráo Tử, mặc dù thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau ngắn, nhưng cũng là người quen cũ nhỉ?"

Tráo Tử gật đầu, nhìn tôi nói: "Trần Danh, anh yên tâm, tôi đi theo anh không có bất kì mục đích gì cả, chỉ là muốn kiếm miếng cơm mà thôi, tôi tuyệt đối sẽ một lòng một dạ làm việc cho anh."

Tôi nói là mình biết rồi, tôi cũng không có ý nghi ngờ hắn, còn nữa, tôi chuẩn bị chia nhóm người kia cho hai người phụ trách, hắn là một, người vừa rồi dẫn người đi là hai, để cho hắn làm cho tốt. Hắn nghe thấy tôi muốn cất nhắc hắn thành làm người phụ trách, trong lòng vui vẻ, liên tục nói cám ơn tôi. Tôi bảo hắn đi huấn luyện, hắn vội vàng chạy đi.

Thẩm Nặc Ngôn nhìn bóng lưng của hắn, nói nhỏ: "Anh tin hắn ta?"

Tôi đốt điếu thuốc nói: "Không tin, nhưng có thể tin hay không, chỉ cần tìm một cơ hội thăm dò hắn là biết ngay, mấy ngày tới vừa hay có cơ hội này."

Tôn Nam Bắc hỏi tôi cơ hội gì, tôi bảo anh ấy cứ chờ thông báo đi.


Cả ngày hầu như đều ở công ty bảo vệ, đến lúc gần tối, tôi nhớ đến khách sạn đã đặt chỗ, nói với bọn Thẩm Nặc Ngôn là tôi còn có việc, tối nay về trước. Thẩm Nặc Ngôn biết tôi phải đi hẹn hò, vỗ mông tôi nói: "Đi đi, nhớ tắm rửa sạch sẽ."


Vẻ mặt Tôn Nam Bắc mập mờ hỏi tôi: "Anh… cần tôi mua bao hộ không?"


Tôi bảo hai người bọn họ cút càng xa càng tốt, sau đó lái xe đến khách sạn. Tối hôm nay, tôi phải mang lại cho Đoàn Thanh Hồ một đêm tốt đẹp.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK