Trung tướng nói chắc như đinh đóng cột, tôi phải bình tĩnh lại, tôi biết là một người lính thì phải luôn luôn chuẩn bị đối mặt với cái chết, nhưng tôi vẫn cảm thấy chán ghét và không thích câu nói này, đương nhiên nguyên nhân lớn nhất ở đây là tôi sợ chết.
Mặc dù lúc nào tôi cũng bốc phét, nói cái gì mà nếu là một người lính tôi sẵn sàng hi sinh tính mạng vì Tổ quốc, nhưng đó chỉ là khích lệ mọi người thôi, trong lòng tôi thật sự vẫn muốn quay về Nam Kinh để lấy lại những gì đã mất, bởi vì đó chính là nơi thuộc về tôi, việc đi lính căn bản chỉ là do ở trên sắp xếp, hoàn toàn không phải là lựa chọn của tôi.
Trung tướng nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, mặt trầm tư hỏi: “Sợ à?”
Tôi thẳng thừng gật đầu nói: “Thưa trung tướng, sợ, nhưng nếu làm như vậy có thể hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẵn sàng chấp nhận sự sắp xếp của cấp trên.”
Tôi coi trọng mạng sống của mình nhưng tôi lại càng coi trọng lời hứa với Tống Giai Âm hơn, tôi đã nói với cô ấy sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, đây là lời hứa với người đã từng là tín ngưỡng của tôi, cho dù có cược cả mạng sống hay tôn nghiêm của bản thân, tôi đều sẽ hoàn thành nó, tôi chính là muốn để Tống Giai Âm biết được Trần Danh tôi không phải là một người nói suông, đương nhiên tôi còn có một suy nghĩ ích kỷ khác đó là nếu như tôi chết đi, cô ấy nhất định sẽ cả đời cảm thấy tội lỗi, tôi thấy vậy cũng rất tốt, bởi vì chỉ khi cảm thấy tội lỗi mới khiến cô ấy cả đời không quên được tôi.
Nếu như tôi không thể khiến cô ấy yêu mình, ít nhất cũng có thể khiến cô ấy mãi mãi nhớ lấy tôi.
Suy nghĩ này hình thành trong đầu tôi, tôi không nhận ra được tôi yêu người phụ nữ đã làm tan nát trái tim tôi đến chừng nào.
Nghe xong câu trả lời của tôi, trung tướng có chút bất ngờ rồi lập tức vui vẻ nói: “Tốt, rất tốt, đây chính là giác ngộ mà một người đàn ông chân chính phải có. Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi vẫn không nỡ để cậu chết, tôi nói “chết” ở đây không phải là chết thật.”
Nói xong, ông ấy tỏ ý muốn tôi ngồi, sau khi ngồi xuống ghé sát tai vào, ông ấy nói nhỏ với tôi về kế hoạch, sau khi nói xong liền đưa cho tôi một gói bưu kiện, nói: “Bên trong có tất cả mọi thứ mà cậu cần.”
Tôi nhìn qua thì thấy bên trong là một bộ đồ, mũ quần tất cả mọi thứ đều đầy đủ, ngoài ra còn có một con dao được chế tác rất tinh xảo, và một cái điện thoại còn nhỏ hơn lòng bàn tay.
Trung tướng trầm giọng nói: “Bên trong chiếc điện thoại này có hệ thống chống nghe lén, cậu cứ yên tâm mà dùng, muốn liên lạc cho ai cũng được, còn về con dao này, có máy nghe trộm trong cán dao, cậu mang theo phòng thân, ngoài ra ở đây còn có thẻ ngân hàng, ở trong có hai mươi nghìn tệ, cậu muốn mua gì thì cứ lấy mà mua.”
Tôi nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay trung tướng, tắc lưỡi nói: “Thiệt là keo kiệt.”
Trung tướng ngại ngùng hắng giọng hai tiếng, nói: “Cậu sinh hoạt hàng ngày đều ở trong quân đội, cần tiền làm gì?”
Tôi bĩu môi không đáp, ông ấy cười mắng tôi là thằng ranh con, kêu tôi nhanh chóng cút đi, tôi liền thực hiện động tác chào, nói: “Rõ, tạm biệt trung tướng.”
Nói xong tôi nhìn về phía người phụ nữ, bà ấy lúc này vẫn đang chăm chăm nhìn tôi, ánh mắt buồn bã làm tôi cảm thấy có lỗi. Tôi hành lễ với bà ấy, nói: “Tạm biệt tiến sĩ Vệ.”
Tiến sĩ Vệ cười dịu dàng mà mê hoặc, như trăng sáng trên đầm sen, bà ấy nói: “Ừ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Tôi luôn cảm thấy trong lời bà ấy nói lại có ẩn ý, nhưng cũng không nghĩ nhiều rồi quay lưng đi, vừa đi được một nửa đột nhiên nhớ ra chuyện bồi thường, tôi nói: “Đúng rồi, ông có nói bồi thường, tôi biết tôi muốn gì rồi.”
Trung tướng và tiến sĩ Vệ nhìn nhau rồi cùng nhìn tôi, cùng lúc đồng thanh hỏi tôi cái gì? Tôi nói: “Các ông xem trọng tôi chắc là cũng có lí do, cũng giống như là lí do mà người đó theo dõi tôi vậy, tôi cần lí do, đây là điều kiện để tôi cam tâm làm con tốt thí.”
Nghe xong trung tướng cau mày, trầm giọng nói: “Sự việc lần này quan trọng...”
Ông ấy chưa kịp dứt lời thì người phụ nữ kia nói: “Được, tôi đồng ý với cậu.”
Trung tướng cau mày trầm giọng nói: “Tiến sĩ Vệ, việc này không hợp quy tắc.”
Người phụ nữ nhíu mày nói: “Hình như trong hợp đồng tôi kí ban đầu không có mục giữ bí mật với Trần Danh, cậu ấy bị gạt lâu như thế, vì Tổ quốc cống hiến xương máu, đáng lý nên được biết những điều này.”
Ngừng một chút, bà ấy có chút buồn bã nói: “Các anh luôn nói giữ bí mật vì muốn tốt cho cậu ấy, nhưng có thật sự như thế? Đừng cho rằng tôi không biết lý do mà các anh giấu cậu ấy...”
Tôi bây giờ càng lúc càng không hiểu lời người phụ nữ kia nói nữa, còn trung tướng khi nghe bà ấy nói sắc mặt có chút không vui, muốn nói gì đó nhưng người phụ nữ nói một tiếng thôi đi, ông ấy cũng không định nói nữa.
Có vẻ người phụ nữ này trẻ hơn trung tướng, nhưng khí phách toát ra từ bà ấy hoàn toàn lấn áp được trung tướng, cũng không biết vì sao trong lòng tôi cảm thấy có chút sảng khoái, có lẽ tôi rất sẵn lòng để thấy trung tướng bị mất mặt.
Một tuần tiếp theo tôi và các đồng đội vẫn ăn uống cùng nhau, còn đồ tôi để ở nhà Tống Giai Âm đều bị cô ấy đem trả lại, hơn nữa người trả lại là Tô Cảnh Hoa, điều này khiến tôi rất không vui nhưng còn thế nào được nữa chứ.
Một tuần trôi qua, một tiếng trước khi chúng tôi kết thúc tập luyện thì Tô Cảnh Hoa đi vào, đóng cửa lại, vỗ tay nói: “Xếp hàng.”
Mọi người lập tức xếp thành hàng ngũ.
Tô Cảnh Hoa nhìn chúng tôi, nói: “Cấp trên có nhiệm vụ, lần này là nhóm bốn bộ đội đặc nhiệm cùng nhau hành động, chủ yếu phụ trách truy bắt tội phạm buôn lậu, đám tội phạm này tối mai sẽ thoát vòng vây ở biên giới Vân Nam đến Myanmar rồi lại từ Myanmar dùng máy bay trốn sang Mỹ. Theo như tin báo, chúng buôn lậu lần này ngoài mẫu vật của các động vật quý hiếm còn có một vật cực kỳ quan trọng. Vật này liên quan đến việc khoa học và công nghệ của chúng ta có thể đạt được bước đột phá mới không. Vì thế nhiệm vụ lần này chỉ được thành công, không được thất bại, chúng ta phải thành công ngăn bọn chúng lại. Lần này băng đảng buôn lậu được trang bị súng và đạn dược, còn thuê cả một đội lính đánh thuê “trung thành” từ quốc tế để hộ tống chúng, đám lính đánh thuê này thật sự rất lợi hại, nghe nói những binh sĩ tinh nhuệ nhất của nhiều quốc gia đều thất bại dưới tay chúng.”
Nếu nói như vậy thì nhiệm vụ lần này là muôn trùng nguy hiểm, nhưng vụ này không chỉ không làm chúng tôi sợ, mà còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý chí chiến đấu của chúng tôi.
Tô Cảnh Hoa nói xong liền lên kế hoạch cụ thể, đến lúc đó đội chúng tôi và bốn người đội họ sẽ thay nhau canh giữ bốn phía Đông Tây Nam Bắc của ngọn núi, như vậy có thể bảo đảm dù chúng đi vào bằng hướng nào chúng tôi đều có thể thấy được, điều làm tôi ngạc nhiên là Tô Cảnh Hoa bỗng chọn ra một mình tôi, nói rằng tôi và anh ta còn có một nhiệm vụ khác phải làm.
Tôi sao mà biết được, anh ta có ý định hại tôi, sau khi vào núi, anh ta gϊếŧ chết tôi, thì làm gì có ai biết. Lúc này tôi bỗng nhiên nhớ đến cái người đã chết ở nơi đất khách quê người kia, suy nghĩ xem có khi nào người đó cũng chết như thế? Nghĩ đến khả năng này toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, lại càng khiến tôi để tâm hơn về việc đi Vân Nam lần này.
Thật kì lạ, rõ ràng là người phụ nữ chỉ nói một câu là người đó bị oan, tôi cứ thế mà tin nó là thật, tôi cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy rằng có thể khiến một người phụ nữ vừa đẹp vừa ưu tú như vậy yêu sâu đậm, nhất định người đó phải là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản quốc dơ bẩn như vậy.
Chia đội xong, chúng tôi về ký túc xá thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.
Tôi mặc bộ đồng phục trung tướng đã đưa, áo ngụy trang, mũ, đạn dược tất cả đều chuẩn bị xong, mua thêm ít đồ ăn phòng khi đói, đợi mọi thứ xong xuôi liền xuất phát đến Vân Nam.
Đến ngọn núi ở Vân Nam thì trời đã tối, khu rừng rộng lớn tạo thành một mảng màu đen, bốn bề nghe tiếng lá xào xạc, tiếng côn trùng vo ve, còn có cả tiếng rắn trườn dưới đất.
Chúng tôi đã bôi đồ lên mặt nên khu rừng tối tăm và chúng tôi dường như hòa vào nhau, nếu không quan sát cẩn thận chắc chắn sẽ không biết được sự tồn tại của chúng tôi.
Ngoài tôi ra thì những người còn lại đều thường xuyên làm nhiệm vụ ngoài trời như vậy, đương nhiên đều đã quen với hoàn cảnh này. Hầu Tử có chút lo lắng hỏi tôi có thích nghi được không? Tôi cười đáp không sao, tôi cũng từng qua đêm trên núi, cậu ấy gật đầu, đưa cho tôi bình xịt muỗi nói rằng muỗi ở đây nhiều, nếu như chịu không nổi thì cứ xịt, tôi cầm lấy bình xịt, trong lòng thầm cảm động rồi dặn bọn họ cũng nên cẩn thận.
Tô Cảnh Hoa lạnh lùng nhìn chúng tôi, nói: “Được rồi đó, đều là đàn ông cả, đừng có lằng nhằng như phụ nữ, bây giờ mọi người tìm chỗ mai phục đi.”
“Rõ!”
Trừ tôi và Tô Cảnh Hoa, tất cả mọi người đều rất nhanh tìm được vị trí mai phục. Tôi hỏi Tô Cảnh Hoa: “Đội trưởng, bây giờ chúng ta làm gì?”
Tô Cảnh Hoa nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm hiểm, có thể anh ta cảm thấy tôi sắp chết đến nơi rồi, anh ta nhìn tôi với ánh mắt giống như nhìn người chết, nói: “Đi theo tôi.”
Tôi gật đầu, đút tay vào túi sờ vào viên đá quý trên cán dao, sau đó ấn xuống, máy nghe lén trên cán dao cũng có chức năng ghi âm, một phần để đề phòng việc mất tín hiệu, không thể ghi âm lại cuộc nói chuyện quan trọng.
Tôi đi theo sau Tô Cảnh Hoa cả buổi, thấy anh ta vẫn không có ý định dừng lại, tôi hỏi: “Đội trưởng, anh đưa tôi đi làm gì?”
Tô Cảnh Hoa lạnh lùng nói: “Sao thế? Sợ tôi hại cậu à? Yên tâm đi, thật sự là tôi không thích cậu, nhưng tôi là một người lính, sẽ không làm ra chuyện hãm hại đồng đội đâu. Bây giờ tôi dắt cậu đi giải quyết vấn đề của đám người ở biên giới Vân Nam, chúng đã chọn trốn sang Myanmar, chắc hẳn phải có chỗ dựa, có thể bọn chúng đã cấu kết với bên Myanmar, cho nên một khi chúng ta đối đầu với bọn buôn lậu, đám người này chắc chắn sẽ giúp chúng, đến lúc đó không phải là chúng ta ôm cây đợi thỏ mà là cá nằm trên thớt.”
Tôi gật đầu nói thì ra là vậy, nhưng trong lòng lại rất cảnh giác, lúc nào cũng để ý những chuyển động xung quanh, sợ không cẩn thận sẽ bị một viên đạn từ trong bóng tối bắn xuyên.
Chúng tôi chạy khoảng ba mươi phút để đến được chân núi, trước mặt là một con sông rất rộng, lúc này bên bờ sông có năm sáu người, trên sông còn có một chiếc thuyền, có lẽ là của bọn buôn lậu chuẩn bị.
Tô Cảnh Hoa ra hiệu bằng mắt với tôi, nói: “Chia ra hành động, còn nữa, nhớ giữ lại nhân chứng.”
Tôi gật đầu rồi mỗi người chúng tôi leo lên cây, tôi nheo mắt nhìn thấy một tên đang cầm súng, đúng lúc tôi chuẩn bị bóp cò, đột nhiên họng súng đổi phương hướng, nhắm vào tôi và dứt khoát bắn, tôi lập tức từ trên cây nhảy xuống mắng một câu “mẹ kiếp”, Tô Cảnh Hoa nghe được cười khẩy, một vài người ở bờ sông cũng nhanh chóng chạy về phía tôi, Tô Cảnh Hoa còn huýt sáo với chúng.
Tôi dựa vào phía sau thân cây, trầm giọng nói: “Tô Cảnh Hoa, anh có ý gì?”
Tô Cảnh Hoa cười khẩy nói: “Tôi có ý gì cậu còn không hiểu sao? Trần Danh, hôm nay đây chính là nơi chôn cất của cậu!”