Nghĩ đến đây, tôi cắn răng nghiến lợi. Chiêu này của Trần Danh cũng coi như là ‘giải quyết tận gốc’ nhỉ? Nếu chú Duy đáng thương của tôi không biết, có thể đã bị người mình thương yêu nhất gài bẫy rồi.
Đè suy nghĩ trong lòng xuống, tôi hỏi Bào Văn: “Sao em không nói nữa? Em chỉ nói với anh là Vương Vân Tường, không giới thiệu thêm một chút về hoàn cảnh của anh ta sao?”
Bào Văn hờ hững nói: “Vương Vân Tường là con trai độc nhất của ông trùm Vương Duy ở Án Thành, cũng là người nối nghiệp được thế lực ngầm ở đó công nhận. Anh ta và Trần Danh cũng có thể coi là anh em kết nghĩa. Nhưng Vương Duy và vợ ông ấy là Đinh Phi đặc biệt thương Trần Danh, thậm chí họ còn thương hơn cả người con trai Vương Vân Tường này. Anh ta sợ Trần Danh cướp vị trí người thừa kế của mình, cũng vì vậy mà muốn đối phó với Trần Danh. Lúc trước, anh ta tìm người ám sát Trần Danh, sau đó tên sát thủ kia bị bắt sống khai ra chuyện này. Để khỏi làm vợ chồng Vương Duy buồn lòng, nên Trần Danh cũng không nhắc gì đến nữa. Ai ngờ Vương Vân Tường không những không biết ơn mà còn thuê sát thủ đối phó Trần Danh, hại người ta mất đi một anh em tốt. Trần Danh rất tức giận, nên mới muốn gϊếŧ anh ta”.
Tôi thật sự bội phục năng lực nói dối của Bào Văn. Qua lời cô ta, tên Trần Danh giả đó thật sự trở thành một anh hùng trọng tình trọng nghĩa.
Ép sự khinh thường và giễu cợt trong lòng xuống, ngoài miệng tôi nói lần này tôi cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không để cho cô ta mất mặt, trong đầu lại nhanh chóng nghĩ cách làm sao để cứu Vương Vân Tường, làm sao để cả nhà Vương Duy đề phòng Trần Danh. Chỉ là mấy ngày gần đây tôi đã dốc hết sức lực, thật sự không nghĩ ra cách nào tốt chỉ trong một thời gian ngắn.
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi hỏi Bào Văn khi nào chúng tôi hành động. Bào Văn nói ngày mai Vương Vân Tường sẽ đến đây, còn nói lần này hai người chúng ta chia nhau hành động. Cô ta sẽ tạo ra một vụ tai nạn giao thông. Sau khi tôi bắn một phát súng vào đầu Vương Vân Tường thì sẽ tạo hiện trường giả thành bị xe đụng chết. Tôi không khỏi nghĩ đến ba cha con ông Vệ, tự hỏi có phải họ cũng chết oan như vậy không?
Tôi hỏi: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Cho dù xe bốc cháy, nhưng chỉ cần mấy người phía Vương Duy nhìn thấy xác của Vương Vân Tường, sợ là cũng sẽ nghi ngờ, đúng chứ?”
“Chuyện này thì đơn giản, chỉ cần họ không bao giờ trông thấy xác của anh ta là được. Bọn em đã tìm được một người tương tự anh ta rồi. Sau khi xảy ra chuyện, người này sẽ bị đốt chết, đến lúc đó xác bị đốt mặt mũi hư hoàn toàn, họ cũng không phân biệt được người này là ai. Chúng ta chỉ cần thêm những thứ Vương Vân Tường mang theo bên người vào cái xác này, thay xà đổi cột, sẽ không có vấn đề gì cả”. Ánh mắt Bào Văn lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập sự chết chóc.
Cô ta của lúc này mới đúng là người trong ký ức của tôi. Cho dù là để lừa dối tôi, cô ta có giả thành người đáng yêu, thân thiện hiểu lòng người thế nào cũng không làm mở đi được dáng vẻ của cô ta trong lòng tôi. Mà tôi, vẫn luôn ghi tạc cái bộ dạng dữ tợn của cô ta trong lòng, không bao giờ dám quên. Chỉ có như vậy, tôi mới không bị cô ta lừa phỉnh.
Tôi nói: “Xem ra em đã sắp xếp ổn thỏa hết cả. Đã như vậy, anh chỉ ngồi đợi ngày mai bắt đầu hành động thôi”.
Bào Văn nở nụ cười quyến rũ với tôi, đôi tay trắng ngọc ngà vuốt ve sợi dây chuyền tôi tặng cho cô ta, lạnh lùng trong đáy mắt mất dần, thay vào đó là nụ cười dịu dàng.
Tôi dời ánh mắt từ trên người cô ta sang chỗ khác, chuyên tâm lái xe.
Vài giờ sau, Bào Văn đã ngủ được một giấc. Cô ta mở đôi mắt mơ màng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn: “Còn khoảng nửa tiếng là đến Nam Kinh rồi đúng không?”
Tôi cảm thấy máu trong người như sôi lên. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hờ hững nói: “Em thích Nam Kinh lắm hả?”
Bào Văn quay lại. Nhìn gương mặt thắc mắc của tôi, cô ta cười còn vui vẻ hơn trước, nhướn mày nói: “Đúng vậy, rất thích. Vì em là người Nam Kinh mà. Đúng rồi, chồng à, trước đây anh cũng đến Nam Kinh rồi, chỉ là anh không nhớ thôi”.
Tôi cố làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Trông em cao hứng chưa kìa, sao anh có cảm giác anh không nhớ em càng vui hơn vậy?”
Bào Văn ha ha cười lớn, vô cùng vui vẻ, cô ta nói: “Đúng, rất vui. Vì anh đã làm chuyện khiến em giận vô cùng ở Nam Kinh, em vui mới lạ đó”.
Tôi tiếp tục tò mò nhìn cô ta, cô ta vội nắm lấy tay tôi nhắc nhở tôi nhìn đường cẩn thận. Tôi ừ một tiếng, nghiêm túc lái xe, lúc này cô ta mới nói: “Lúc làm nhiệm vụ ở Nam Kinh, anh đã yêu một người hầu rượu, vì cô ta mà hai chúng ta cãi nhau rất nhiều. Anh nói anh không nhớ ra cô ta nữa, em có nên vui không chứ”.
Trong lòng tôi đau nhói, ngay sau đó lại hơi tức giậ. Bởi vì tôi biết, người ‘hầu rượu’ mà cô ta nói chính là Đoàn Thanh Hồ. Đối với tôi mà nói đây là sỉ nhục Đoàn Thanh Hồ. Nhìn cái vẻ đắc ý của Bào Văn, tôi chỉ hận không thể cho cô ta một cái tát. Nhưng cuối cùng tôi nhịn được, tỏ vẻ không vui: “Anh không tin, em đang hạ thấp gu của anh”.
Bào Văn nghe vậy, tâm trạng tốt hẳn lên: “Thật hay không thì đã làm sao nào? Điều quan trọng nhất là: người hiện đang ở bên cạnh anh là em”.
Tôi cười dịu dàng với cô ta: “Anh là của em, không ai cướp đi được hết”.
Bào Văn cười hài lòng.
Tôi nhìn thấy cố đô phồn hoa càng lúc càng gần, nhiệt huyết trong lòng lại sôi trào. Tôi quay về rồi, Trần Danh tôi quay về rồi. Thế nhưng tôi không thể dùng tên và thân phận của mình quay về. Anh em của tôi đều ở đây, nhưng không có một ai nhận ra tôi, không có một người!
Nghĩ đến đây, hưng phấn quay lại Nam Kinh bị một loại bực bội bứt rứt thay thế. Tôi hít sâu một hơi, vội vàng ổn định tâm tình, tránh để Bào Văn nhận ra gì đó.
Nửa tiếng sau, chúng tôi đến Nam Kinh. Tôi không kìm được mà lái xe về phía Cẩm Tú, đi cả một đoạn đường mới nhận ra suýt chút nữa mình bị lộ. Tôi vội hỏi Bào Văn giờ chúng ta đi đâu, Bào Văn nói đến nhà cô ta. Tôi ớ ra, cô ta rất bất đắc dĩ nói: “Em quên, anh không còn nhớ nhà chúng ta ở đâu nữa”.
Cô ta nói xong thì bắt đầu chỉ đường cho tôi. Cuối cùng chúng tôi đi đến căn biệt thự sang trọng lúc tổ chức hôn lễ lần thứ hai. Nhìn căn biệt thự, tôi không nhịn được mà líu lưỡi, nói cô ta giàu quá. Cô ta cười nói mẹ mình là dân làm ăn, đương nhiên có tiền, còn nói mẹ cô ta chưa gặp tôi nữa, tôi cười nói đợi có thời gian sẽ đi gặp.
Bào Văn nháy mắt, nói một cách thần bí: “Giờ chẳng phải có thời gian còn gì?”
Hai chúng tôi cứ như vậy vừa cười vừa nói đi vào bên trong biệt thự. Có lẽ ở đây có người đến quét dọn định kỳ, bên trong vô cùng sạch sẽ. Hai chúng tôi vừa bước vào, trong phòng bếp truyền tới mùi thơm của thức ăn. Tôi tò mò hỏi cô ta ai ở trong nhà? Vốn tưởng rằng cô ta mời giúp việc, ai ngờ lúc này một bóng người quen thuộc đi ra từ phòng bếp.
Mái tóc đen dài được búi lên, mặc bộ sườn sám cách tân màu tím đậm với hoa cỡ lớn, gương mặt trắng ngần, xinh đẹp cao quý, mắt hạnh mặt tròn, mũi cao môi mỏng. Mặc dù đã đến tuổi nhưng toàn thân vẫn toát ra vẻ ưu nhã đoan trang.
Thật không ngờ, người đầu tiên tôi gặp khi về Nam Kinh lại là bà ấy. Mẹ vợ trên danh nghĩa của tôi – Trần Nhã. Lúc Trần Nhã nhìn thấy tôi, cái dĩa trên tay suýt nữa rơi xuống đất, Bào Văn tiến tới vững vàng bắt lấy nó. Nét mặt Trần Nhã thoáng hiện vẻ kinh hãi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bà ấy, tôi vội vàng cúi đầu. Tuy rằng tôi đội nón và đeo kính mát, nhưng không có khẩu trang cho nên vết sẹo dưới mắt tôi thực sự rất rõ ràng, không có gì lạ khi một người phụ nữ như bà ấy nhìn thấy tôi sẽ lộ ra vẻ sợ hãi.
Nói ra thì tôi và Trần Nhã cũng đã lâu không gặp, theo tính toán thì lần cuối tôi gặp bà ấy là đêm tôi gϊếŧ Lý Cô Tiếu. Từ đó về sau, chúng tôi cũng không có liên lạc nữa, chỉ kêu người âm thầm bảo vệ an nguy của bà. Không phải là tôi vô tình mà là quan hệ của hai người chúng tôi thực sự rất khó xử. Có lẽ trước đây tôi còn có chút ham muốn vẻ đẹp của bà ấy, không nhịn được mà vương vấn không dứt. Nhưng sau này tôi trưởng thành hơn nhiều, hiểu được đạo lý nên hành động dứt khoát nếu không sẽ gặp rất nhiều rắc rối, lại thêm quan hệ vi diệu giữa hai chúng tôi, nên tôi quyết định vạch rõ giới hạn.
Hôm nay gặp lại nhau, đã là cảnh còn người mất.
Lúc này Bào Văn nói: “Mẹ, sao lại không cẩn thận vậy?”
Cô ta dứt lời, nói với tôi: “Chồng à, đây là mẹ em. Nhanh gọi mẹ đi”.
Tôi cung kính gọi “Mẹ”.
Tôi cho rằng Trần Nhã sẽ làm khó tôi. Suy cho cùng, chẳng có người mẹ vợ nào muốn nhìn thấy con rể có gương mặt người không ra người quỷ không ra quỷ cả. Không ngờ bà ấy lại cười áy náy, nói xin lỗi với tôi. Nói rằng chỉ là đột nhiên nhìn thấy tôi bị giật mình chút mà thôi, không có ý xem thường, kêu tôi đừng nghĩ nhiều.
Nói xong, Trần Nhã trở lại phòng bếp tiếp tục dọn thức ăn. Đợi sau khi đồ ăn chuẩn bị xong, bà thu xếp kêu hai chúng tôi ngồi xuống, nói với tôi: “Nhĩ Hải phải không?”
“Vâng ạ”. Tôi cung kính đáp.
Trần Nhã nói: “Mẹ nghe Văn Văn nói mặt của con bị hủy là do cứu con bé, cho nên con không cần phải cúi đầu mãi thế. Mẹ thật sự sẽ không ghét bỏ con. Ngược lại, mẹ còn phải cám ơn con vì những gì đã hy sinh và bỏ ra vì con bé”.
Nghe thấy lời này, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao thái độ của Trần Nhã với tôi lại tốt như vậy. Thì ra Bào Văn đã nói dối bà ấy. Tôi cười với bà: “Văn Văn là vợ con. Vì cô ấy, cho dù chết con cũng bằng lòng”.
Bào Văn nhéo tôi, đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi: “Anh nói gì vậy? Vừa gặp mặt mà nói chết không chết rồi, có xui không chứ?”
Tôi vội nói: “Xin lỗi, anh nói sai rồi. Anh tự vả miệng”.
Bào Văn nhanh chóng kéo tay tôi, nói: “Đánh gì mà đánh. Ăn cơm nhanh đi, đồ láu cá!”
Tôi cười ha ha, làm ra vẻ cứ có vợ là có tất cả.
Trần Nhã lặng lẽ nhìn hai người chúng tôi ‘ân ái’, nụ cười vui mừng hiện lên trên gương mặt. Nghĩ đến đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bà ấy cũng không ép Bào Văn kết hôn sinh con như lúc đầu nữa, bây giờ bà ấy chỉ hy vọng nhìn thấy con gái mình cả đời bình an là mãn nguyện rồi.
Tiếc rằng, e là nguyện vọng ấy không thành hiện thực ở kiếp này được.
Sau khi ăn xong bữa cơm ấm áp, Trần Nhã nói công ty của bà còn có việc, đi về trước. Tôi và Bào Văn tiễn bà xong, cô ta dựa vào trong lòng tôi, cười hỏi: “Mẹ em có đẹp không?”
Tôi gật đầu, nói: “Đẹp. Không đẹp thì đâu sinh được cô con gái nghiêng nước nghiêng thành như em”.
Bào Văn nhận được đáp án này, vui vẻ cười lên. Cô ta nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, nói: “Chồng này, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi”.
Tôi nói ừ. Đúng lúc này, điện thoại vang lên, cô ta ấn nút nghe. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng tức giận của Trần Danh giả truyền tới từ điện thoại, hắn mắng: “Là ai kêu Nhĩ Hải gϊếŧ Trần Thiên?!”