Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tôi nói không muốn làm liên lụy đến danh tiếng của nhóm Trương Nhất Sơn thì cả bả người đầu tiên là sững sờ, sau đó cười òa lên, Thân Thành Hoa vỗ vai tôi nói: "Cậu nhóc nhà cậu, cậu có thể đừng lần nào cũng khiến chúng tôi cảm động rần rần như vậy không?"

Tôi cười không nói gì, Thân Thành Hoa lúc này nói tiếp: "Nhưng hôm nay phản ứng của ông ấy quả thật là có chút kỳ lạ".

"Đại ca". Trương Nhất Sơn có vẻ hơi trách cứ gắt lên, sợ anh ấy sẽ nói gì đó khiến tôi không vui.

Thân Thành Hoa rõ ràng cũng sợ tôi hiểu lầm, đỏ mặt lên nói với Trương Nhất Sơn: "Cậu kích động cái cóc khô gì thế? Tôi... tôi không phải có ý như vậy, tôi chỉ là đơn giản cảm thấy lãnh đạo có chút kỳ lạ, không phải là muốn giúp Tiểu Hải, mà ngược lại giống như cố ý nhắm vào Dương Dương".

Tôi cười nói: "Được rồi, em không hiểu nhầm anh Hoa đâu, chỉ là chuyện này đến đây dừng lại đi, chúng ta cũng đừng nhắc đến nữa, để tránh những người có dã tâm nghe thấy lại biên soạn thành câu chuyện khác".

Mọi người đều gật đầu, rồi tán gẫu thêm một lát nữa, bởi vì Tô Quảng Hạ gọi điện đến nên tôi không thể không rời đi.

Tô Quảng Hạ hẹn gặp tôi ở văn phòng của anh ấy. Sau khi đến đó, anh ấy bảo tôi ngồi xuống, tôi nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Đi rồi à?"

Tô Quảng Hạ gật đầu, hỏi: "Có phải cậu sớm đã nhận ra thân phận của ông ấy không?"

Tôi gật đầu, sau khi biết ông ta là cấp trên của Tô Quảng Hạ, tôi đã kết luận ông ta có thể là người thay thế cho vị trí của Vương Tuấn, Công Vũ Thanh, đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi lại dám ngông cuồng như vậy, bởi vì tôi biết, Công Vũ Thanh một lòng muốn tôi làm nhiệm vụ cùng tiểu đội Thương Khung, sao có thể đuổi tôi ra khỏi quân đội chứ? Chỉ có thể nói là vận may của tên Dương Dương này hơi "tốt".

Tô Quảng Hạ để lộ ra biểu cảm đã hiểu, nhưng vẫn có chút tức giận nói: "Cậu mặc dù rất thông minh, nhưng chỉ có thể nói là vận may lần này của cậu rất tốt, nếu như là lãnh đạo khác đến, e là chuyện hôm nay không dễ giải quyết như vậy đâu".

Tôi bất đắc dĩ cười nói: "Sếp à, anh quên rồi à, em là người nằm vùng của quốc gia, cho dù người đến không phải là Công Vũ Thanh mà là người khác thì cũng sẽ không đuổi em ra khỏi quân đội đâu".

Cũng chính vì điểm này nên tôi mới dám ra tay không kiêng nể gì cả, bởi vì từ khi bắt đầu tôi đã biết, quốc gia cần tôi, cho nên bọn họ sẽ bảo vệ tôi, còn người bên phía Công Vũ Thanh cũng cần tôi, cũng sẽ bảo vệ tôi.

Quân cờ là tôi đây lần này cuối cùng cũng đã được chơi đùa với mấy người chơi cờ đó một phen rồi, nói thật là trong lòng thấy rất sảng khoái.

Tô Quảng Hạ bất đắc dĩ nhìn tôi, nói: "Được rồi, tôi sao có thể quên được tên láu cá nhà cậu chứ, một tên láu cá không lộ chút sơ hở".

Anh ấy nói xong, cả hai chúng tôi đều cười, tôi hỏi anh ấy gọi tôi đến không phải chỉ để tán gẫu thôi chứ?


Tô Quảng Hạ nói: "Anh đây vẫn chưa rảnh như vậy, chỉ là thấy cậu cực khổ quá, ít nhiều cũng muốn tặng cậu một phần thưởng".

"Ồ? Phần thưởng gì vậy?" Tôi tò mò hỏi.

Tô Quảng Hạ tỏ ra thần bí nói: "Tôi vừa gọi điện cho người đó, nói với cô ấy cả ba hạng mục kiểm tra cậu đều đạt được hạng nhất, cậu đoán xem thế nào?"

Tôi biết "người đó" mà anh ấy nói là chỉ Tống Giai Âm, trong lòng lập tức tràn đầy chờ mong hỏi: "Có phải cô ấy nói em rất lợi hại không?"

Ai ngờ Tô Quang Hạ lại nhìn tôi một cái đầy cảm thông, nói: "Cô ấy nói cậu toàn đạt được hạng nhất, xem ra người ở Đông Bắc do tôi đào tạo ra cũng không hề lợi hại như trong truyền thuyết".
Nghe được câu này, tôi suýt nữa thì phun ra máu, nhưng vừa nghĩ đến Tống Giai Âm, tôi lại không nhịn nổi cười.

Tô Quảng Hạ nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc, nói: "Cười cái gì? Cậu không tức giận sao? Tôi nói với cậu chuyện này là để cậu cùng buồn bực với tôi đấy".

Tôi nhìn vào khoảng không hư vô phía trước, trong ánh sáng rất sâu, xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, dưới một vạt nắng vàng, tôi dường như nhìn thấy Tống Giai Âm đang đứng ở đó mỉm cười dịu dàng với tôi, tôi nói: "Không tức giận, bởi vì cô ấy là Tống Giai Âm mà, nếu muốn trở thành một người đàn ông khiến cô ấy vừa lòng thì em vẫn còn kém rất xa".

Tô Quảng Hạ không đành nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn đồng hồ trên tay, nói: "Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, trận thi đấu ngày mai cậu không cần tham gia, nghỉ ngơi cho tốt, rồi luyện tập bắn súng, đợi cùng chúng tôi đi làm nhiệm vụ".
Tôi gật đầu nói được, quay người định đi, nhưng suy nghĩ một hồi tôi lại quay lại, Tô Quảng Hạ hỏi tôi có chuyện gì? Tôi vốn muốn nói giúp cho Trương Nhất Sơn, để anh ấy được lên lính bậc 2, như vậy thì anh ấy có thể thực hiện lời hứa, sau đó được cùng đội với Dương Nhất Phàm và Thân Thành Hoa, nhưng nghĩ lại tôi nói những chuyện này có tác dụng gì? Dù sao... anh ấy cũng sắp rời khỏi đây rồi.

Nghĩ đến đây, tôi cười với Tô Quảng Hạ, nói: "Không có chuyện gì, chỉ là muốn cảm ơn sự chăm sóc của anh Tô dành cho em thôi".

Thời gian này tôi lớn mạnh vượt bậc, một phần là do tôi dựa theo phương pháp tập luyện của ông Nhĩ cực khổ luyện tập, một phần khác là nhờ có Tô Quảng Hạ thường ngày một mình chỉ điểm và đốc thúc tôi, còn giúp tôi hoàn thiện những điểm chưa ổn trong kế hoạch luyện tập, anh ấy đối với tôi mà nói thật sự là một người anh lớn rất tốt.
Tô Quảng Hạ cười nói: "Coi như tiểu tử cậu có lương tâm, nhưng muốn thật sự cảm ơn tôi thì hãy cố gắng hơn nữa, sớm ngày có chút tiếng tăm trong đội lính đặc chủng, cống hiến sức lực cho quốc gia, đừng phụ sự hi vọng của tất cả chúng tôi".

Tôi lập tức điều chỉnh tư thế quân nhân nghiêm túc, hành quân lễ, nói: "Vâng!"

......

Ngày hôm sau, kết quả trận đấu đã có, Thân Thành Hoa và Dương Nhất Phàm thuận lợi lên lính bậc 2, chỉ là không có ai được lên lính bậc 1, cũng là bốn chiến đội mạnh nhất của chúng tôi.

Buổi tối, tôi đến ký túc xá của Trương Nhất Sơn, cùng ăn mừng với bọn họ, còn được thông qua sự cho phép của Tô Quảng Hạ, phá lệ uống với họ mấy chén rượu, đương nhiên Trương Nhất Sơn chỉ có thể uống nước, anh ấy không ngừng kêu than, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi, dù sao dưỡng thương quan trọng hơn.
Đêm đó chúng tôi cùng uống rất vui vẻ, lúc tàn cuộc, tôi nói với họ chuyện tôi phải đi làm nhiệm vụ, vốn dĩ đám Trương Nhất Sơn đang cao hứng phấn khởi trong chớp mắt lại trở nên lo lắng không yên. Thấy bọn họ phản ứng như vậy, tôi cười nói: "Các anh làm sao thế? Lo lắng cho tôi đúng không? Yên tâm đi, tôi sẽ sống sót trở về, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mang rượu ngon đến tìm các anh".

Ba người Trương Nhất Sơn đều cầm chén rượu lên, nói: "Nào, chúng ta chúc Tiểu Hải, anh em của chúng ta, "tứ đệ" của chúng ta, chiến thắng trở về!"

"Chúc cậu tứ, khải hoàn trở về!" Thân Thành Hoa và Trương nhất Sơn cùng đồng thanh nói.

Tôi cười, trong lòng rất ấm áp. Nhìn bọn họ, tôi nghĩ đến ở nơi khác có Thẩm Nặc Ngôn và Tôn Nam Bắc đang giữ địa bàn cho tôi, nghĩ đến họ vì tôi mà không màng đến hiểm nguy, nghĩ đến Tam gia đang làm nằm vùng, tôi thật sự, thật sự rất nhớ bọn họ.
Tôi phải trở về gặp họ, cho nên tôi không thể ngã xuống, không thể có bất cứ do dự nào.

Từ từ đứng lên, tôi nói với bọn họ: "Các anh, tôi đi rồi, các anh nhất định phải chăm sóc tốt cho nhau nhé".

Nói rồi tôi quay người rời đi.

......

Sáng sớm ngày đi làm nhiệm vụ, trong ký túc xá không có ai nói chuyện, tất cả mọi người đều đang yên lặng thu dọn đồ đạc, sau khi tôi thu dọn xong, ngồi trên giường nhìn chiếc đồng hồ trong tay, cảm nhận nhiệt độ trên đồng hồ, lạnh, lạnh đến tận tâm can.

Tôi chốc chốc lại thở dài, ngày này cuối cùng cũng đã đến rồi.

Thấy dáng vẻ buồn bã không vui của tôi, Báo Săn đi tới vỗ vai tôi nói: "Người anh em, căng thẳng à? Yên tâm, có đội trưởng dẫn dội, thì ngay cả Diêm Vương cũng không thể lấy được mạng của chúng ta đâu".

Trương Phi nhíu mày nói: "Báo Săn, quên rồi à? Trước khi đi làm nhiệm vụ không được nói những lời không may mắn".
Báo Săn ngại ngùng tát nhẹ vào miệng của mình, nói: "Xem tôi kìa, lại quên rồi".

Lúc này Tô Quảng Hạ đến ký túc xá của chúng tôi, anh ấy phát mấy bức thư cho chúng tôi nói: "Các anh em, vẫn quy tắc cũ, trước khi đi làm nhiệm vụ, viết thư cho gia đình nhé".

Thư cho gia đình trước khi đi làm nhiệm vụ, nói là thư cho gia đình chỉ là để dễ nghe hơn một chút thôi, kỳ thực nói thẳng ra chính là di thư, bởi vì không ai dám khẳng định mình có thể sống sót trở về sau nhiệm vụ, cho nên mới phải viết một bức "di thư", ngộ nhỡ không còn nữa, thì bức thư này sẽ được trao về cho người thân của các chiến sĩ, cũng coi như là có một lời tạm biệt.

Báo Săn sợ tôi lo lắng, liền an ủi tôi vài câu, tôi cười nói: "Báo Săn, yên tâm, tôi không sợ, cho dù có hi sinh quên mình vì đất nước, cũng là sự hi sinh đầy dũng cảm và vinh quang, không có gì phải sợ cả".
Nói rồi, tôi cầm bút lên viết bốn chữ lớn: "Đợi anh trở về".

Đám Báo Săn thấy tôi viết mỗi bốn chữ, kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: "Viết xong rồi à?"

Tôi gật đầu, nói: "Xong rồi".

Tôi biết nếu như tôi thật sự chết, bức thư này sẽ được đưa cho Tống Giai Âm, tôi muốn nói với cô ấy, tôi luôn cố gắng nỗ lực để chạy đến bên cô ấy, không giây phút nào là không nghĩ đến việc đến với thế giới của cô ấy, cùng cô ấy kề vai ngắm ngàn dặm cảnh xuân, ngàn dặm tuyết bay, trăm dặm hoa nở, mười dặm cầu kiều.

Chỉ là đến lúc đó tôi có thể sẽ không thể về được nữa.

Nhanh chóng, mọi người đều đã viết thư xong, đưa thư cho Tô Quảng Hạ, sau khi anh ấy thu lại thì đưa mấy người chúng tôi đã sẵn sàng, xuất phát lên máy bay trực thăng đến vùng biên giới giữa Campuchia và Hoa Hạ.
Khi chúng tôi đi, trời còn chưa sáng, các đồng đội đều đang nghỉ ngơi. Nhìn máy bay trực thăng rời xa khỏi mặt đất, nhìn quân khu tôi đã ở ba tháng nay đang dần dần trở nên bé nhỏ, tâm trạng của tôi vô cùng nặng nề, bởi vì tôi biết nhiệm vụ bí mật của tôi bắt đầu rồi, còn tôi không dám khẳng định, nhiệm vụ này của mình có thể hại chết người không đáng phải chết hay không.

Cả đoạn đường tinh thần không yên, mãi đến khi Tô Quảng Hạ nói với chúng tôi đã tới địa điểm hạ cánh rồi, tôi mới vực lại tinh thần, ép bản thân không nghĩ đến những chuyện đó nữa, sau đó trượt xuống từ cầu thang bên ngoài của máy bay.

Nhìn máy bay rời đi, mấy người chúng tôi đứng thành hàng, Tô Quảng Hạ nói: "Anh em, bởi vì sợ bại lộ hành tung, nên chúng ta đã hạ cánh tại nơi rất xa mục tiêu, tiếp theo chúng ta phải đi bộ một ngày một đêm, các anh em có cảm thấy vất vả không?"
Chúng tôi cùng đồng thanh hô: "Không vất vả!"

"Nếu đã như vậy, các anh em đi với tôi!" Tô Quảng Hạ nói rồi, vác súng bắn tỉa và túi leo núi chống thấm nước lên đi về phía trước.

Chúng tôi đi theo anh ấy, trên cả đường đi tôi luôn lo lắng đề phòng, bởi vì tôi biết hành tung của chúng tôi căn bản không giấu được những người đó, nhưng điều kỳ lạ là tại sao bọn chúng lại không mai phục chúng tôi trước?

Bình an đi qua một ngày một đêm, chúng tôi cuối cùng cũng đã lên được ngọn núi có sơn thôn gần đó, chúng tôi ẩn nấp trên núi, nhìn ra xa thấy thôn làng ngay dưới chân núi không xa, thôn làng vô cùng cũ nát, nhưng khá náo nhiệt, thường có người ngồi chơi ở cửa thôn.

Tô Quảng Hạ bảo chúng tôi dựng một cái lều, thay nhau nghỉ ngơi lấy sức, chúng tôi nghỉ một ngày, đến tối chúng tôi đốt lửa trại, tôi và Tô Quảng Hạ đi săn, Báo Săn và Lỗ Trí Thâm phụ trách theo dõi, Trương Phi và Phi Đao ở bên cạnh trông coi lửa trại.
Tôi và Tô Quảng hạ nhanh chóng săn được hai con gà rừng và hai con thỏ rừng, rồi chúng tôi trở về nơi đóng quân, Tô Quảng Hạ đưa đồ cho hai người Trương Phi, bảo bọn họ làm sạch đồ ăn, sau đó chúng tôi ngồi xuống nói chuyện.

Anh ấy bảo: "Dựa theo tin tức mà người của chúng ta cung cấp, nhóm buôn bán ma túy này dự tính trưa ngày mai sẽ đến đây, sau đó, bọn chúng sẽ ở tại ngôi làng phía trước, đợi băng nhóm buôn bán ma túy của nước ta tới giao dịch cùng với chúng".

Tôi tò mò hỏi: "Đội trưởng, biên giới không phải có trạm gác sao? Tại sao đám người này lại ngang ngược như vậy, có thể tùy tiện ra vào lãnh thổ của Hoa Hạ chúng ta?"


Sắc mặt của Tô Quảng Hạ có chút lạnh lùng, nhìn vẻ mặt hầm hầm của anh ấy, tôi có thể đoán được gì đó, lập tức thấy có chút không dằn lòng, nơi có người sẽ có tranh đấu, nơi có tranh đấu sẽ có lợi ích, mà nơi có lợi ích sẽ có phản bội.

Cũng không phải ai cũng sẽ trung thành với tín ngưỡng từng có.


Tôi nói: "Xem ra có người đằng sau giúp đỡ cho chúng rồi".


Tô Quảng Hạ lạnh nhạt nói: "Không sai, cho nên lần ra tay này của chúng ta không thông báo trước với những người đó, cũng là vì để đánh cho chúng trở tay không kịp, tất cả những kẻ phản quốc đều đáng chết".



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK