Chỉ một lát sau, Bào Văn đã trả lời tin nhắn. Tôi đọc thật kỹ mới hiểu ra chân tướng ngọn nguồn chuyện này. Thì ra lão tham mưu trưởng là anh em kết nghĩa với Trần Danh giả, nói thẳng ra ông ta cũng là “đồng bọn” của tôi. Có điều vì báo thù cho Trần Danh giả, ông ta muốn ngầm đấu đá với tôi trong đây, trực tiếp tống cổ tôi ra khỏi quân đội, khiến đám Tống Vân Hải thất vọng về tôi, sau đó vứt bỏ tôi.
Chỉ đáng tiếc tính toán của ông ta đã bị cấp trên nhìn thấu. Vậy nhưng cấp trên không chặn ông ta lại mà chỉ tương kế tựu kế, nhân cơ hội đó xem tôi có thể vạch trần âm mưu của tham mưu trưởng hay không. Nếu tôi có thể làm được thì có nghĩa là tôi đủ khả năng đứng vững trong quân đội, còn nếu tôi không làm được, bọn họ sẽ phái người đến giúp tôi.
Đọc được tin nhắn này, trong chốc lát tôi thấy hơi thương hại cho tham mưu trưởng. Ông ta tưởng rằng nếu tôi thua trong trận “quyết đấu” này thì sẽ trở thành một kẻ bị vứt bỏ, nhưng lại không biết rằng đám Tống Vân Hải đã quyết định đưa tôi đến chỗ Tô Quảng Hạ, vậy nên kể cả tôi có thua thật đi chăng nữa cũng chẳng có gì đáng ngại. Ngược lại, ông ta lá mặt lá trái, không nói đến chuyện mất chức, e rằng địa vị trong tổ chức cũng sắp xuống dốc không phanh. Có điều nếu thế, chẳng phải tổ chức sẽ mất đi một người nằm vùng đắc lực ở nơi này sao?
Nghĩ đến đây, tôi lại gửi tin nhắn cho Bào Văn, hỏi cô ta có phải cấp trên đã chọn được người thay thế tham mưu trưởng rồi không? Bào Văn trả lời đúng vậy.
Tôi hít một hơi khí lạnh, lòng nghĩ sức mạnh của người trong tổ chức này quả thật rất lớn. Ai mà nghĩ bọn họ có thể thoải mái cài nằm vùng vào binh đội đặc chủng, hơn nữa còn ở vị trí dưới một người trên vạn người trong quân cỡ như tham mưu trưởng.
Tôi tắt điện thoại đi, giấu kỹ nó, trong lòng hơi buồn bực. Tôi nghĩ lần này có phải mình lại bị Bào Văn và mấy người kia lợi dụng không? Bọn họ mượn tay tôi để hạ bệ tham mưu trưởng dám cả gan làm trái ý họ rồi đưa một kẻ nghe lời hơn đến. Nhưng mà còn tôi, tôi nhận được cái gì? Chỉ một câu “chúc mừng”. Đám người này đúng thật là giỏi tính toán, lợi dụng tôi không khác gì một thằng ngu.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi dậy sớm một tiếng bắt đầu huấn luyện như thường lệ. Nhưng không ngờ lúc tôi đi ra, ba người Thân Thành Hoa đã đợi ở cửa. Mấy người chúng tôi huấn luyện với nhau, cực kì vui vẻ. Thân Thành Hoa nói: “Cuối cùng chuyện cũng qua rồi. Để tôi xem sau này còn kẻ nào không có mắt dám ăn nói linh tinh sau lưng cậu không”.
Tôi cười nói: “Tôi không để bụng đâu. Những người không tin tôi đâu thể điều khiển cuộc đời tôi, sao tôi phải để ý đến họ? Đi thôi, cùng đi huấn luyện nào”.
Cứ như vậy, bốn người chúng tôi cùng nhau đi huấn luyện. Sau một tiếng đồng hồ huấn luyện, lục tục có người kéo xuống. Sau đó, tôi thấy có người dán hai tờ thông báo lên bảng thông báo. Chúng tôi lại gần xem, đó là thông báo trục xuất Triệu Khải khỏi quân đội và điều động tham mưu trưởng sang lực lượng quân thông thường. Sau khi đọc hết thông báo này, mọi người đều không tự chủ được nhìn tôi một cái.
Tôi phấn chấn đi xếp hàng. Những người hôm qua còn quắc mắt lạnh lùng, e ngại tránh xa tôi còn không kịp hôm nay đã cười lại với tôi. Đương nhiên cũng có người mặt không dày, nhìn thấy tôi còn ngại chẳng nói được câu nào.
Ba ngày sau, cuộc tuyển chọn trong truyền thuyết bắt đầu.
Mới sáng tinh mơ, chúng tôi đã bắt đầu huấn luyện, điều chỉnh trạng thái để đến khi Tô Quảng Hạ tới, chúng tôi có thể đối mặt với sự tuyển chọn và kiểm tra của anh ấy bằng trạng thái tốt nhất, sức mạnh và trình độ cao nhất của mình.
Chín giờ sáng, mười người được chọn bước ra khỏi hàng, những người khác tiếp tục đi huấn luyện, còn chúng tôi thì cùng yên lặng đứng ở thao trường chờ Tô Quảng Hàm đến. Vừa nghĩ đến chuyện mặt sắp gặp lại bạn cũ, trong lòng tôi nhất thời kích động không thôi. Tôi sợ mình phấn khởi quá mà để lộ sơ hở, chỉ đành cố gắng kìm nén tâm trạng hưng phấn này lại.
Mười mấy phút sau, một chiếc xe Jeep quân đội ầm ầm chạy như vũ bão đến trước mặt chúng tôi. Trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên sự kính trọng vào chờ mong. Thấy người anh em tốt của mình được chào đón như vậy, tôi vui mừng từ tận đáy lòng. Thành thật mà nói, tôi thực sự rất nhớ những ngày tháng được anh ấy huấn luyện.
Lúc tôi đang miên man suy nghĩ, một người nhảy xuống khỏi xe Jeep. Anh ấy mặc bộ quần áo rằn ri, dáng người cao lớn khôi ngô, chỉ đứng đó thôi mà tựa như một ngọn núi lớn sừng sững trước mặt mọi người. Cả người anh ấy toát lên khí thế uy nghiêm kinh khủng đáng sợ. Tất nhiên, người lính đáng sợ này chính là Tô Quảng Hạ, trên người mang sẵn sát khí.
Tô Quảng Hạ đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng quét qua mỗi chúng tôi. Lúc này, anh ấy hoàn toàn khác với người mà tôi biết, trở nên sắc bén hơn, đáng sợ hơn. Sát khi kinh khủng trên người anh ấy khiến người khác phải run sợ. Tôi không nhịn được nghĩ Tô Quảng Hạ phải gϊếŧ bao nhiêu sinh mạng, trên người mới xuất hiện sát khí kinh khủng như thế này?
Chỉ huy đứng bên cạnh hô: “Toàn đội nghiêm, nghỉ, chào!”
Chúng tôi lập tức đứng kiểu nhà binh, chào Tô Quảng Hạ theo nghi thức quân đội, đồng thanh hô: “Chào đội trưởng Tô!”
Tô Quảng Hạ gật đầu, chỉ huy cho phép chúng tôi bỏ tay xuống, đứng nghiêm. Sau đó, cấp trên cười híp mắt đứng bên cạnh Tô Quảng Hạ, vừa cười vừa nói: “Tiểu Tô, lần này binh đội của chú có mấy hạt giống tốt, đảm bảo sẽ không để cháu phải về tay không đâu”.
Tô Quảng Hạ lạnh nhạt nói: “Có ổn hay không thì cháu phải thử mới biết được”.
Khi làm việc, anh ấy đúng là nam tính và thu hút vô cùng. Ngay cả một người đàn ông như tôi cũng bị anh ấy mê hoặc.
Trong lúc đang suy nghĩ, tôi cảm giác trên xe có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nên không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng tôi chỉ thấy một cái mũ quân đội, ngay sau đó, một người nhảy từ trên xe xuống.
Tôi tò mò nhìn sang. Cô ấy đi vòng qua chiếc xe Jeep, mấy bước đã đến trước mặt chúng tôi. Lúc này, tất cả mọi người đều tròn mắt, đờ người ra. Sau một thoáng kinh ngạc, lòng tôi vui mừng khôn xiết.
Người con gái trước mắt mặc một bộ quân phục, khí chất phi phàm, khí khái hơn người, vậy nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, giống như là tuyết liên trên Thiên Sơn, tựa như hoa đào trong mùa đông, như loài chim xinh đẹp trên bầu trời, như hoa sứ giữa thế gian. Sự xuất hiện của cô ấy khiến tất cả mọi người, bao gồm Tô Quảng Hạ đều phai nhạt nửa phần. Trong thoáng chốc, cả thế giới chỉ còn lại một đóa hoa kiêu hãnh là cô ấy đang đứng đó.
Cô gái này chính là người tôi ngày đêm mong nhớ. Người con gái của tôi – Tống Giai Âm.
Tống Giai Âm, đưa tin lành tới.
(Tên của Tống Giai Âm đồng âm với đưa tin lành)
Cô ấy luôn xuất hiện khi tôi mong chờ nhất. Tựa như than đỏ trong tuyết, như cơn mưa trong ngày hè, như trời cao của mùa thu, gió mát của mùa xuân.
Tôi nhìn chằm chằm vào Tống Giai Âm, cô ấy chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi rời mắt đi ngay. Sau đó, Tô Quảng Hạ ho vài tiếng không hài lòng, lúc này mọi người mới thu lại ánh mắt đang nhìn Tống Giai Âm lại.
Tô Quảng Hạ nói: “Mười người các cậu là lính đặc chủng ưu tú nhất trong cả đội à?”
Chúng tôi đồng thanh đáp: “Vâng”.
“Tốt lắm. Vậy hôm nay để tôi xem năng lực của các cậu. Nghe đây, tôi sẽ đặt ra ba vòng kiểm tra. Một là kiểm tra thể lực, một là cận chiến, vòng còn lại là kiểm tra đánh lén. Tiêu chuẩn của trận đấu do tôi quyết định. Mọi người có ý kiến gì không?”
“Không có!”
Chúng tôi đồng thanh hô lên. Có thể là do có vị mỹ nữ Tống Giai Âm ở đây, tôi cảm thấy sự nhiệt tình của mọi người dâng cao không chỉ là một hai phần. Tôi không khỏi nghĩ một cách xấu tính: Nếu mọi người biết cô ấy sắp cưới tôi thì có nhảy lên đánh chết tôi không nhỉ? Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được mà cười lên.
Nụ cười này khiến mọi người đều hướng ánh mắt về phía tôi. Tôi bỗng cảm thấy ngượng ngùng. Rõ ràng đã có thể kìm nén tâm trạng lại, ai ngờ khi nhìn thấy Tống Giai Âm, mọi sự trưởng thành, chững chạc của tôi đều trở nên vô dụng. Tống Giai Âm nhìn tôi, khóe miệng cô ấy khẽ nhếch, khóe mắt mang theo ý cười chế nhạo.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng. Tô Quảng Hạ lạnh lùng nhìn tôi, không vừa lòng hỏi: “Cậu cười gì?”
Tôi nghiêm túc nói: “Xin lỗi, đội trưởng Tô. Tôi không nén được sự vui mừng khi nghĩ tới việc sắp được gia nhập chiến đội lính đặc chủng của anh. Tôi từng nghe về chuyện của anh, tôi vô cùng ngưỡng mộ anh, nhìn thấy anh cho nên không cầm lòng được mà cười”.
Nghe tôi nói vậy, những người khác cố gắng không cười thành tiếng. Đoán chừng ai cũng biết tôi đang chém gió trắng trợn.
Tô Quảng Hạ nghiêm túc: “Không được cười!”
Mọi người lập tức nghiêm mặt, không dám có biểu cảm nào khác. Anh ấy chỉ vào tôi, nói: “Cậu, bước ra khỏi hàng”.
“Vâng!”
Tôi bước về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Tô Quảng Hạ hờ hững nói: “Cậu tự tin lắm phải không?”
“Báo cáo đội trưởng Tô, vâng!” Tôi nói lớn.
Lúc này, những tiểu đội huấn luyện khác đều dừng lại dưới chỉ thị của lãnh đạo, tất cả đang cùng nhìn về phía chúng tôi. Sau đó, tôi nghe thấy Tô Quảng Hạ hỏi: “Cậu tên gì?”
Tôi đáp: “Báo cáo, tôi tên Nhĩ Hải!”
Khi nói xong câu này, tôi nhìn về phía Tống Giai Âm. Vốn cho rằng cô ấy sẽ ngạc nhiên nhưng không ngờ cô ấy vẫn thờ ơ như vậy. Bốn mắt nhìn nhau, tôi bỗng hiểu ra: cô ấy đã sớm biết tôi thay đổi vẻ ngoài. Mà biết đâu, lúc nãy khi chưa xuống xe, cô ấy chỉ yên lặng ngồi đó quan sát tôi, quan sát gương mặt xa lạ này nhỉ?
Tô Quảng Hạ nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Nhĩ Hải? Là cậu lính nhờ quan hệ có năng lực cận chiến rất mạnh?”
Tôi rất tò mò, rốt cuộc Tô Quảng Hạ biết tôi là Trần Danh hay không ta?
“Tôi hỏi cậu trả lời!” Anh ấy hét lên không chút khách khí.
Tôi hoàn hồn, vội nói: “Báo cáo đội trưởng Tô, đúng vậy. Tôi chính là người lính nhờ quan hệ! Có điều, tuy nhờ quan hệ nhưng tôi không hề kém hơn bất cứ ai. Nếu đội trưởng Tô không tin, anh có thể thoải mái thử tôi!”
Nghe giọng điệu của tôi ngông cuồng như vậy, mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Nhưng Tô Quảng Hạ lại cười ha ha, nói: “Vậy để tôi xem. Qua đây, đánh với tôi. Chỉ cần có thể kiên trì mười giây không bị tôi đánh ngã, xem như cậu đã đạt”.
Tô Quảng Hạ nói xong, liếc mắt qua những người khác, nói: “Các cậu cũng vậy.”
Mười giây đồng hồ, nói ngắn thì rất ngắn, nhưng cũng đủ để cao thủ như Tô Quảng Hạ giải quyết xong một đối thủ gà mờ.
Nghe bảo phải đấu với Tô Quảng Hạ, tất cả mọi người đều không khỏi lộ ra sự kích động. Quân nhân sẽ không sợ hãi chiến đấu chỉ vì sự chênh lệch thực lực. Ngược lại, bọn họ thích được khiêu chiến với cao thủ. Vậy nên không có một ai sợ hãi mà đều vô cùng mong đợi.
Đương nhiên, tôi cũng không khác gì. Tôi chậm rãi bước tới trước mặt Tô Quảng Hạ: “Nếu đã vậy thì xin cảm ơn anh, đội trưởng Tô”.
Tô Quảng Hạ gật nhẹ đầu, giơ tay lên, ra hiệu cho tôi tấn công anh ấy trước. Tôi dồn khí xuống đan điền, thả lỏng người rồi nhảy vọt lên, lao về phía Tô Quảng Hạ với tốc độ nhanh như chớp. Tô Quảng Hạ chắp tay. Khi nắm đấm của tôi đập vào mặt Tô Quảng Hạ, hai đấm của anh ấy đã lao thẳng đến hai bên hông tôi. Tôi dừng vội giữa không trung, ngả ra sau theo một góc không thể tưởng tượng nổi, áp sát xuống mặt đất. Tô Quảng Hạ đấm hụt, nhanh chóng đá chân tới. Tôi quay một vòng trên đất, lách ra sau anh ấy như rắn rồi quét chân. Tô Quảng Hạ như mọc thêm mắt sau lưng, nhanh chóng tránh được cú đánh úp của tôi rồi chống một tay xuống đất, tay còn lại nắm thành quả đấm, vung thẳng về phía mặt tôi.
Nhịp thở của tôi thoáng ngừng lại, vội vàng bày thế Thái Cực quyền. Khi nắm đấm của anh ấy đánh tới, tôi dồn hết sức lực toàn thân vào hai tay. Hai tay tôi và nắm đấm ấy va vào nhau, lập tức chuyển dời được sức mạnh trên tay Tô Quảng Hạ. Nhưng dù vậy, tay tôi cũng bị chấn động đến mức run rẩy. Tôi không quan tâm đến bàn tay đang đau, vung chân lên, đạp thẳng vào ngực anh ấy. Người anh ấy lập tức bắn đi.
“Đã hết mười giây!”
Mọi người kích động kêu lên.
Tất nhiên Tô Quảng Hạ cũng biết điều ấy. Vậy nên sau khi đứng dậy, anh ấy không tiếp tục tấn công tôi nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng từ dưới đất dậy, nói với Tô Quảng Hạ: “Cảm ơn đội trưởng Tô đã nương tay”.
Tô Quảng Hạ nhướng mày đáp: “Tôi không hề nương tay. Thằng nhóc cậu, đúng là không tồi”.