Hà Tịch từ trên ghế đứng phắt dậy, giận dữ gào lên: “Lại Tử, cậu nói linh tinh cái gì thế?”
Lại Tử nhìn cô ta, ánh mắt phức tạp nói: “Hà Tịch, đừng diễn nữa. Nhát dao đó là tôi kéo tay Trần Danh tự đâm vào bụng mình, còn áo của Trần Danh là do cậu ta lấy để che người cho chị. Lúc đó sau khi Trần Danh nhảy xuống sông trốn đi, không phải chị đã nói ‘Thực ra người này cũng không tệ’ đó sao? Chẳng lẽ chị quên rồi ư?”
Hà Tịch nghe xong mặt trắng bệch, ánh mắt hoang mang, cắn môi hét rằng cậu ta nói bậy. Cô ta nhìn về phía người tới dự, khi nhận ra tất cả đang đều nhìn cô ta với ánh mắt nghi ngờ thì càng hoảng loạn, cô ta chỉ tôi và hét: “Trần Danh. Chắc chắn là cậu đã mua chuộc Lại Tử, chắc chắn là thế.”
Nói xong, cô ta nhìn xuống Tống Giai Âm, nói: “Tống Giai Âm, cô và Trần Danh cùng một giuộc đúng không? Cô uy hϊếp Lại Tử, đúng không?”
Tống Giai Âm nhìn cô ta với vẻ khinh miệt như đang xem hề biểu diễn, nói: “Rốt cuộc là tôi uy hϊếp anh ta hay là cô đang nói dối. Chỉ cần kiểm tra đứa con trong bụng cô là của ai là biết ngay. Không phải sao?”
Nghe xong, tất cả mọi người đều choáng váng. Lần này dù kỷ luật có nghiêm thế nào cũng không ngăn được tiếng bàn tán rì rầm. Lúc này, ánh mắt mỗi người nhìn Hà Tịch mỗi khác. Có thể thấy được, trong hai người phụ nữ, mọi người tin Tống Giai Âm hơn. Thứ nhất, lời Lại Tử và cô ấy nói khá thuyết phục. Thứ hai, trên người Tống Giai Âm từ khi sinh ra đã có sức hút khiến người khác tín phục.
Tôi nhìn Tống Giai Âm, lúc này cô ấy mặc quân phục. Trông cô ấy giống như một viên phỉ thủy, làm bừng sáng cả căn phòng. Khi tất cả mọi người nhìn cô ấy, ánh mắt đều mang theo sự ngưỡng mộ và kìm nén. Cô ấy rất đẹp, xinh đẹp động lòng người nhưng lại khiến người ta không dám nảy sinh bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào. Thế nên, ánh mắt ai nhìn cô ấy cũng rất dè dặt.
Đương nhiên, ngoài Tô Cảnh Hoa ra, tên đàn ông đầy mưu mô này sắc mặt chỉ hơi thay đổi khi nghe Lại Tử nói vậy, nhưng sau đó điều chỉnh cảm xúc trở lại bình thường rất nhanh. Vẻ mặt anh ta tỏ ra không quan tâm, ngạo nghễ. Nghĩ cũng phải, tuy Lại Tử bây giờ giúp tôi nhưng sẽ tuyệt đối không nhắc tới anh ta mà chỉ một mực khẳng định là kế hoạch của cậu ta và Hà Tịch. Vậy nên chỉ cần Hà Tịch không nói ra thì anh ta vẫn bình an vô sự. Mà Hà Tịch thì sẽ không bao giờ nói tên anh ta ra, bởi vì trong mắt cô ta, anh ta là thần thánh.
Hà Tịch mặt tái mét, hỏi: “Sao cô lại biết tôi có thai?”
Nói xong, cô ta vội vàng lấy tay che miệng. Tất cả mọi người bắt đầu dè bỉu cô ta. Tôi lạnh lùng quan sát người phụ nữ đang gắng gượng cùng vẫy này, nói: “Đã vậy thì chúng ta cứ chờ giám định đi. Chỉ cần xác định được đứa con trong bụng Hà Tịch là của Lại Tử mà không phải của tôi thì có thể chứng minh cô đang vu oan cho tôi.”
Mặt Hà Tịch trắng bệch, cô ta từ chối giám định, còn nói đó là phỉ báng nhân cách của cô ta.
Nhưng suy nghĩ này đã bị tòa phản đối. Lúc này, mặt Hà Tịch tối sầm, Lại Tử khuyên cô ta: “Hà Tịch, chị thừa nhận đi.”
Hà Tịch cười lạnh lùng: “Chuyện tôi không làm sao tôi phải thừa nhận?”
Lại Tử im lặng một lát rồi bắt đầu kể chi tiết sự việc đêm đó. Đương nhiên, rất nhiều phần là bịa. Nhưng rất nhiều chi tiết vụn vặt, ví dụ như Hà Tịch phản ứng thế nào, cậu ta cởϊ qυầи áo của cô ta như thế nào thì tất cả đều là thật. Bởi vì tôi thấy mặt Hà Tịch ngày càng đỏ, trong mắt tràn đầy sự căm phẫn và nhục nhã. Không gian bốn bề im lặng. Phải biết rằng, trong quân đội đều là trai tráng nhiệt huyết tràn trề. Theo tôi biết thì phần lớn đều chưa kết hôn. Nghe tới những chi tiết này ai nấy đều thấy vô cùng mới mẻ. Đương nhiên, nhiều hơn cả là cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Trong khi Lại Tử kể lại chuyện, tinh thần Hà Tịch có vẻ đang dần suy sụp. Cuối cùng, cô ta yêu cầu tòa bảo Lại Tử câm miệng. Nhưng quan toà dường như điếc hết, không ai để ý tới cô ta.
Cuối cùng, Hà Tịch phẫn nộ gào lên: “Đủ rồi! Đừng nói nữa! Tên biếи ŧɦái, vốn dĩ không phải như cậu nói. Tôi bị cậu cưỡиɠ ɧϊếp mới đúng!”
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều xôn xao. Mặt Hà Tịch tái mét, hốt hoảng.
Tôi nói: “Bây giờ sự thật đã rõ rồi chứ?”
Mặt Hà Tịch trắng bệch, đau khổ ngã ngồi xuống đất.
Lại Tử nhìn cô ta, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Chị Tịch, lỗi của tôi. Chị sinh đứa bé ra đi. Đợi sau khi ra tù tôi sẽ cưới chị. Hai chúng ta cùng nhau chăm sóc con, sống những ngày tháng bình yên.”
Lại Tử nói vô cùng chân thật. Vốn những người đang chế giễu cậu ta bây giờ đều im bặt. Còn tôi thì nghiêng người, nhìn chàng trai vẻ mặt không mấy thiện cảm này. Nói thật ban đầu khi Tống Giai Âm nói với tôi là cậu ta thích Hà Tịch tôi rất kinh ngạc. Bởi vì bình thường cậu ta không hề thể hiện ra ngoài. Đương nhiên, cũng có thể là do tôi không chú ý tới cảm xúc của cậu ta. Bây giờ cẩn thận nhìn kỹ, tôi phát hiện ra trong mắt tên lùn này thật sự tràn đầy tình yêu dịu dàng.
Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, khi Tô Cảnh Hoa bảo cậu ta cưỡиɠ ɧϊếp Hà Tịch, trong lòng cậu ta vui tới mức nào. Chắc chắn chỉ thị của Tô Cảnh Hoa đã cho cậu ta một cái cớ hợp tình hợp lý để có được Hà Tịch. Có lẽ đến ngày hôm nay cậu ta vẫn không nghĩ rằng mình đã hại Hà Tịch. Bởi vì cậu ta chỉ đang chấp hành nhiệm vụ mà thôi.
Nhìn Lại Tử vẫn đang nói những lời tình cảm với Hà Tịch, nói thật, tôi rất coi thường cái cách mà cậu ta yêu Hà Tịch. Bởi vì theo tôi, yêu một người mà muốn có được thể xác của người ấy thì đó là loại tình yêu nông cạn. Tình yêu trong mắt tôi là sự tôn trọng. Nếu ngay cả việc tôn trọng một người con gái cũng không làm được, không từ thủ đoạn mà có được cô ấy thì kiểu tình yêu này quá dơ bẩn hèn hạ.
Tuy rằng tôi rất ngu ngơ về tình yêu, thậm chí còn có chút trăng hoa, nhưng ít nhất tôi cho rằng bản thân đã đủ tôn trọng những người con gái mình yêu. Dù có khát khao có được bọn họ đến đâu đi nữa thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng họ dù chỉ một chút. Tôi không thể kiểm soát được tính trăng hoa của mình nhưng lại có thể kiểm soát được bản thân không làm hại họ.
Đang nghĩ tôi nghe thấy tiếng Hà Tịch gào to: “Đi chết đi.”
Quay trở lại với hiện thực, tôi thấy Hà Tịch đang ôm mặt khóc. Thẩm phán thì nói: “Trần Danh vô tội và được thả. Bắt giam Hà Tịch, Thái Ngọc Bân chờ ngày xét xử.”
Thái Ngọc Bân là tên của Lại Tử. Tên thật là một cái tên hay. Đáng tiếc!
Cho dù thế nào, lần này tôi cũng coi như là vượt qua nguy hiểm.
Tôi thở phào một hơi, đi đến bên Lại Tử, khẽ nói: “Lại Tử, cậu chắc hẳn rất muốn Hà Tịch sinh con cho mình phải không? Nhưng biết làm sao đây? Thực ra Hà Tịch không hề có con. Chuyện này là do tôi và Giai Âm bắt tay lừa các cậu đấy.”
Thực ra sau ngày Hà Tịch bị xâm phạm, cô ta đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp. Nhưng vì Tống Giai Âm cho cô ta ăn cái gì đó khiến cô ta có những triệu chứng như đang mang bầu. Bởi vì không có kinh nghiệm, lại vẫn đến tháng đều, cô ta không hề nghĩ rằng mình sẽ mang bầu. Thế nên đã tới bệnh viện kiểm tra. Nhưng cho dù cô ta có tới bệnh viện nào thì kết quả đều là có thai. Bởi vì Tống Giai Âm đã gọi điện thoại tới tất cả các bệnh viện rồi.
Tôi nghĩ, không có bệnh viện nào ngu đến nỗi chống lại Tống nữ thần. Dù sao địa vị, thân phận người ta như thế. Hơn nữa, trên thực tế có rất nhiều phụ nữ có thai có bầu nhưng vẫn tới tháng bình thường. Vậy nên Hà Tịch không thể dựa vào đó mà khẳng định mình bị lừa. Do đó cô ta không hề nghi ngờ việc mình mang bầu.
Hà Tịch sau khi biết mình có bầu thì trở nên căng thẳng và nóng nảy lạ thường, cảm xúc dễ bị ảnh hưởng. Điều này càng có lợi cho kế hoạch của bọn tôi. Phải biết rằng, nếu là bình thường, cô ta có lẽ sẽ không dễ dàng cắn câu như thế. Còn Lại Tử, lý do cậu ta phối hợp với bọn tôi là vì Tống Giai Âm biết được tình cảm sâu đậm của cậu ta dành cho Hà Tịch, nói cho cậu ta biết Hà Tịch muốn bỏ đứa bé. Hơn nữa cô ta cũng đã lén lút qua lại với Tô Cảnh Hoa rồi.
Như thế, cộng thêm chuyện đội phó nữa, bỗng chốc Lại Tử sinh lòng thù hận Tô Cảnh Hoa. Đồng thời cũng vô cùng khao khát có thể bảo vệ con của mình, có được Hà Tịch. Nói ra, tôi rất cảm kí©ɧ ŧìиɧ yêu và sự cứng đầu của cậu ta.
Lúc này Tống Giai Âm gợi ý cho Lại Tử, bảo cậu ta tố cáo Tô Cảnh Hoa, còn nói với cậu ta rằng, chỉ khi có người liên tục theo dõi Hà Tịch mới không thể bỏ đứa bé đi được. Quả nhiên cậu ta lôi luôn Hà Tịch xuống bùn. Chỉ đáng tiếc cậu ta lại quá e sợ gia cảnh của Tô Cảnh Hoa, cả một chữ cũng không nhắc đến, mang hết tất cả tội danh đổ lên đầu mình và Hà Tịch.
Tuy rằng không gài được Tô Cảnh Hoa nhưng ít nhất chuyện này đã được giải quyết. Tôi lại có thể quay về doanh trại, tiếp tục bước tiếp theo trong kế hoạch! Lần này, tôi muốn Tô Cảnh Hoa thân bại danh liệt hoàn toàn, cút xuống khỏi vị trí đội trưởng!
Lại Tử nghe tôi nói xong thì không dám tin nhìn tôi. Khi định thần lại phát hiện ra mình bị bọn tôi lừa thì mới cuồng nộ, gào lên: “Tao phải gϊếŧ mày!”
Cậu ta xông lên định ra tay nhưng đã bị hai người bắt lại, ghìm xuống đất. Lại Tử cắn chặt răng, trợn mắt nhìn tôi. Ánh mắt hận không thể gϊếŧ tôi đó tôi đã từng thấy rất nhiều lần. Bởi vì có rất nhiều người đã từng nhìn tôi như vậy. Đáng tiếc, tôi vẫn sống tới tận bây giờ.
Nhìn Lại Tử, tôi cười nói: “Cảm ơn vì đã hợp tác.”
Nói xong, tôi thong thả, hiên ngang quay đi, đến cạnh Tống Giai Âm, tôi nói: “Giai Âm, chúng ta đi thôi.”
Tống Giai Âm từ từ đứng lên, gật đầu. Hai chúng tôi vai kề vai ra khỏi tòa án. Lúc gần đi, Thẩm Nặc Ngôn còn đầu têu huýt sáo, khiến tất cả mọi người đều huýt sáo nhìn hai bọn tôi. Cũng may là nội tâm Tống Giai Âm rất vững vàng, không hề vì chuyện đó mà khó chịu. Còn tôi thì, trong lòng vui sướng như điên, lúc lúc lại quay lại vẫy tay với Tô Cảnh Hoa đang trốn trong sau đám người. Mặt anh ta sa sầm, âm u.
Lúc này, một người đàn ông trung niên vội vã đi tới, Tống Giai Âm ra hiệu bảo tôi dừng lại, sau đó chào với người nọ theo nghi lễ quân đội rồi nói: “Thủ trưởng Tô.”
Tôi cũng mau chóng đưa tay lên chào, đồng thời cảm giác người đàn ông này sao lại quen đến thế.
Lát sau tôi liền biết vì sao trông ông ấy lại quen rồi.
Ông ấy chỉ dây chuyền ở cổ tôi, trầm giọng hỏi: “Đây là dây chuyền mà bà nhà tôi tặng con gái. Sao cậu lại có nó?”