Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tam gia nói anh ấy tin nhầm người, trừng phạt này anh ấy nhận.

Chỉ một câu ngắn ngủi, tôi lại hoàn toàn hiểu ý của anh ấy. Tôi biết, hai người đó đúng là người của anh ấy, nhưng họ phản bội anh ấy, làm hại Nặc Ngôn. Tôi nghĩ họ cũng nhìn trúng sự trọng tình trọng nghĩa của Tam gia, biết Tam gia sẽ nhận trách nhiệm về mình, họ đoán không sai, Tam gia đúng là làm vậy, tôi nghĩ họ chắc rất đắc ý nhỉ? Nhưng họ lại không biết, Tam gia làm vậy vì tôi nhiều hơn.

Nghĩ đến Tam gia một mình chịu đựng những hiểu nhầm và oán hận này, nghĩ đến Thẩm Nặc Ngôn nằm trên giường bệnh không biết sống chết ra sao vì tôi, trái tim tôi như bị ai cắt một nhát, lại rắc thêm nắm muối, cảm giác đau đớn như len lỏi qua từng lỗ chân lông, thâm nhập vào máu, dai dẳng không dứt khiến người ta nghẹt thở.

Tôi nói: "Tam gia, chắn tai họa này cho họ, anh và họ không nợ gì nhau nữa rồi."

Tam gia thản nhiên nói: "Đúng vậy, từ giờ về sau, dù ngày trước họ đã hi sinh bao nhiêu vì giúp tôi, phần nợ tình cảm này, tôi cũng đã trả hết rồi."

Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng qua giọng nói buồn bã, tang thương của anh ấy, tôi biết anh ấy căn bản không thể dễ dàng chấp nhận việc này.

Tam gia lúc này nói: "Về việc trên weibo, tôi rất xin lỗi. Bài viết đó là họ lợi dụng máy tính tôi đăng."

"Không sao." Tôi an ủi Tam gia: "Dù mọi chứng cứ không chút sơ hở, dù anh nói chắc nịch weibo là của anh, Nặc Ngôn do anh làm bị thương, tôi cũng vẫn tin tưởng anh, ai cũng đừng hòng lấy đi sự tín nhiệm của tôi với anh."

Tam gia cười nói: "Tôi ở Nam Kinh đợi cậu về, anh em tốt, nhất định phải bình yên đó."

Tôi nói chân thành: "Thời gian này đành khiến anh chịu oan ức rồi, Tam gia, anh nhất định phải giữ sức khỏe. Phía Nam Bắc, tôi cũng sẽ nói bóng gió với anh ấy."

Tam gia ừm một tiếng, nói anh ấy không thấy bị oan ức, còn nói giờ anh ấy chỉ có thể làm việc này cho tôi, những cái khác anh ấy không giúp được tôi.

Tôi thực sự rất cảm động, cảm thấy mình không tín nhiệm anh ấy vô ích, người anh em luôn muốn giúp tôi, để giúp tôi không tiếc tổn hại lợi ích của mình, không tiếc đặt mạng sống của mình vào chỗ nguy hiểm như vậy, trừ khi tôi lòng lang dạ sói, nếu không, tôi sao có thể, lại sao nỡ nghi ngờ anh ấy chứ?


Sau khi cúp máy, tôi bình tĩnh lại như bình thường, sau đó gọi điện cho Tôn Nam Bắc. Đầu kia điện thoại đã bắt máy, tôi nghe thấy Tôn Nam Bắc hỏi tôi: "Anh Danh, có đáp án chưa?"

Tôi siết chặt nắm đấm, nhìn bầu trời xanh biếc, lẩm bẩm nói: "Ừm..."

"Vậy chúng tôi phải làm sao?" Giọng Tôn Nam Bắc rầu rĩ, có thể thấy tâm trạng lúc này của anh ấy rất tệ.

Tôi hỏi anh ấy Thẩm Nặc Ngôn thế nào rồi? Anh ấy nói vẫn đang cấp cứu, tôi lặng im chốc lát, nói: "Nam Bắc, chúng ta phải cho các anh em một lời giải thích..."

Thẩm Nặc Ngôn câm nín, mãi mới dè dặt hỏi: "Anh đồng ý việc bọn tôi đi tìm Tam gia báo thù?"

Tôi chậm rãi nhắm mắt nói: "Nam Bắc, mối thù của Nặc Ngôn tôi sẽ đích thân trả cho anh ấy, trước đó... đừng hành chết Tam gia là được."

Tôn Nam Bắc buồn bã nói: "Tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi sẽ nói với các anh em, vậy anh ở Án Thành an toàn không?"

"An toàn lắm, yên tâm đi, Án Thành so với Nam Kinh có lợi cho tôi sinh tồn hơn nhiều." Tôi nhẹ giọng an ủi, trong đầu lại nghĩ đến hai kẻ phản bội bên cạnh Tam gia, Tôn Nam Bắc thì lải nhải nói an toàn thì tốt, sau đó lại nói mấy câu quan tâm tôi, bảo tôi chăm sóc mình cẩn thận, tôi đột nhiên ngắt lời anh ấy, nói: "Hai kẻ phản bội cạnh Tam gia..."
Tôn Nam Bắc dừng lại, yên lặng nghe tôi nói.

Tôi nghiến răng nói: "Gϊếŧ chết đi, ra tay sạch sẽ chút, đừng cho người của chúng ta thực hiện trực tiếp, hiểu chưa?"

Thẩm Nặc Ngôn ngay lập tức như được tiêm máu gà, nói hiểu rồi, trông có vẻ anh ấy vẫn luôn đợi mệnh lệnh này của tôi. Tôi thì lại day huyệt thái dương, nói một câu "Nặc Ngôn có tin gì thì gọi cho tôi", sau đó cúp máy.

Buông điện thoại xuống, trong lòng tôi hơi rầu rĩ. Tôi biết Tam gia không nói giải quyết hai người kia thế nào là vì trong lòng anh ấy vẫn hơi không nỡ, chắc hẳn người có thể vào phòng sách của anh ấy, dùng máy tính của anh ấy đăng bài, chắc chắn là người anh ấy cực kì tín nhiệm, người sát cánh với Triệu Côn Bằng, người như vậy e là đã hi sinh rất nhiều vì anh ấy, nên anh ấy không nỡ đẩy họ vào chỗ chết, nhưng tôi không thể cho họ sống được, vì tôi phải cho Nặc Ngôn một lời giải thích, phải trả thù cho anh ấy.
Quan trọng hơn là tôi sẽ không cho phép hai người này tiếp tục ở bên cạnh Tam gia, sẽ không để họ có cơ hội làm tổn thương Tam gia lần hai, dù Tam gia sẽ trách tôi vì việc này, tôi cũng phải diệt trừ họ.

Sau khi quyết định xong việc này, tôi gọi điện cho Vương Mộng Như, nhờ cô ấy chăm sóc Thẩm Nặc Ngôn giúp tôi. Tuy Tôn Nam Bắc nói sẽ chăm sóc Thẩm Nặc Ngôn cẩn thận, nhưng anh ấy dù sao cũng là đàn ông, vô ý vô tứ, có một số việc chắc chắn sẽ không đủ tinh tế, còn về hộ lý... ở Nam Kinh, dù có hộ lý chịu chăm sóc Thẩm Nặc Ngôn tôi cũng không dám thuê, vì tôi không thể tin tưởng những người này.

Cứ tưởng Vương Mộng Như sẽ do dự, ai ngờ cô ấy lại đồng ý luôn, còn nói cô ấy đang dọn đồ rồi, cũng có nghĩa là cô ấy đã có ý định đi chăm sóc Thẩm Nặc Ngôn từ sớm, tôi cảm kích nói: "Mộng Như, cảm ơn cô."
Vương Mộng Như thở dài, nói: "Ông chủ của tôi ơi, nếu anh muốn cảm ơn tôi thật, thì hãy vượt qua cửa ải này, tôi còn phải nhờ anh cho tôi miếng cơm đấy."

Tôi cười nói: "Cô chắc chắn tin tức là giả thế sao?"

"Đương nhiên rồi." Vương Mộng Như trả lời chắc như đinh đóng cột: "Chỉ với việc trước mặt người đẹp như tôi mà anh vẫn giữ dáng vẻ chính nhân quân tử, cũng có thể chứng minh anh là người đàng hoàng."

Nghe thấy thế, tôi "phụt" cười, nói: "Tôi cảm thấy nguyên nhân tôi không rung động với cô, chắc là vì các bạn gái của tôi ai cũng đẹp hơn cô."

Vương Mộng Như chửi một câu "mẹ", rồi nói: "Ranh con, anh không thể nói khéo chút à?"

Tôi cười khà khà, nói: "Cảm ơn cô, Mộng Như, nhờ cô, tâm trạng tôi đỡ nhiều rồi."

Vương Mộng Như khá là vui mừng nói: "Thế thì tốt, nghe anh nói thế, tôi cảm thấy mình vẫn có ích, không đến nỗi không giúp được anh."
Trong lòng tôi rất cảm động, lúc cô ấy đùa tôi biết cô ấy đang chọc cho tôi vui vẻ, vì với tính cách của cô ấy, căn bản sẽ không nói lời như vậy.

Vương Mộng Như thấy tôi không nói gì thì nói: "Vậy tôi dọn đồ đã, có gì cần tôi giúp thì anh nhất định phải nói tôi biết, thế nhé, tạm biệt."

Tôi ừm một tiếng, đợi cô ấy dập máy, tôi mở cửa sổ, một cơn gió thổi ngang qua, mặc dù hơi lạnh, nhưng tôi lại cảm thấy rất ấm áp.

Dù tôi lúc này bốn bề thọ định, chìm trong cục diện nước sôi lửa bỏng, nhưng tôi biết có nhiều người quan tâm tôi như vậy, tôi đã cảm thấy cả người mình tràn ngập sức mạnh, dù ai muốn khiến tôi suy sụp, khiến tôi gục ngã, tôi cũng sẽ không ngã xuống, dù là vì những người yêu tôi, tôi cũng không thể ngã xuống.

Đứng một lúc, tôi bèn xuống tầng, Mạt Tang và Tiểu Thái đang ngồi ở đó, hai người đều cau chặt mày, tôi nói: "Tiểu Thái, chỗ này không cần em nữa, em về Nam Kinh chăm sóc Nặc Ngôn đi."
Tiểu Thái lộ vẻ vui mừng, nhưng sau khi nhìn Mạt Tang một cái, cậu ấy lại lắc đầu, nói: "Không cần nữa, anh, có Tôn Nam Bắc, anh Ngôn chắc sẽ được chăm sóc rất tốt."

Tôi hỏi cậu ấy thực sự không muốn về sao? Cậu ấy gật đầu, nói lúc trước cậu ấy sốt ruột quá, vừa nãy sau khi suy nghĩ cẩn thận, cậu ấy đã bình tĩnh lại, cậu ấy tin tôi có thể sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Mạt Tang nghe thấy thế thì ở bên cạnh gật đầu, tôi nói: "Nếu đã vậy thì Tiểu Thái, cậu nhịn thêm mấy ngày, chỉ ít hôm nữa thôi, chúng ta sẽ quay về, dù phải dùng cách gì."

Mạt Tang nói: "Chúng tôi đều tin cậu, được rồi, cậu nghỉ sớm đi, vết thương trên vai cậu..."

Tôi nói: "Trước khi tắm đã xử lý rồi, yên tâm đi, không có gì nghiêm trọng."

Mạt Tang vẫn không yên tâm nói: "Tôi biết cậu có thể nhịn, nhưng vết thương này không phải việc nhỏ, vết thương cũ của cậu chưa khỏi hẳn, lại thêm vết thương mới, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi và hồi phục."
Tôi gật đầu, sau đó lên tầng.

Mấy hôm sau, tôi vẫn luôn ở trong căn nhà này nghỉ ngơi, mặc kệ việc bên ngoài đã loạn cào cào, tôi vẫn không có hành động gì.

Phía Nam Kinh liên tục báo tin, đều là tin về việc trở mặt thành thù, mâu thuẫn với nhau của Tam gia và Tôn Nam Bắc, còn về Thẩm Nặc Ngôn, anh ấy sau khi hôn mê ba ngày thì đã tỉnh lại, do Vương Mộng Như chăm sóc, trạng thái tinh thần vẫn ổn.

Mà điều khiến tôi bất ngờ là, phía Vương Duy vẫn luôn không có tin gì, nghe nói vì Hàn Thanh Chí tăng cường trông coi thi thể của Cẩu Tử, không những vậy, giờ Án Thành đã triển khai tìm kiếm kiểu trải thảm (1) để truy bắt tôi, dù vào ngày thứ hai tôi đến đây, Vương Duy đã dùng chứng minh thư của tôi mua một chiếc vé máy bay đi Đông Nam Á định lừa bịp qua cửa, nhưng vẫn không thể ngăn được hành động của đối phương.
Mà hôm nay nếu Vương Duy vẫn không lấy được bút ghi âm, tôi nghĩ tôi sẽ phải nghĩ đến việc dùng hành động "cực đoan" rồi.

Sau khi rèn luyện xong, tôi xuống tầng ăn bữa sáng, vừa ăn vừa nghĩ có phải đã đến lúc tôi hành động rồi không, đúng lúc này, điện theo tôi reo, tôi cầm lên nhìn vậy mà là Đoàn Thanh Hồ gọi đến.


Từ ngày đó, Đoàn Thanh Hồ chưa từng liên lạc với tôi, tôi gọi cho chị ấy, chị ấy cũng luôn ở trạng thái tắt máy, khiến tôi cứ lo lắng muốn chết, giờ thấy chị ấy gọi đến, tôi cảm thấy tảng đá trong lòng hạ xuống không ít, vội ấn nút nghe rồi hỏi: "Chị, chị ở đâu?"


Giọng Đoàn Thanh Hồ bình tĩnh: "Trần Danh, chị cuối cùng cũng không phụ sự mong mỏi của em, người, chị dẫn về cho em rồi."


Chú thích:


(1) Tìm kiếm kiểu trải thảm: Là tiến hành tìm kiếm toàn diện, chia mặt đất thành các khu vực, sau đó tìm kiếm từng khu vực một, tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, nên thường rất ít khi dùng phương thức tìm kiếm này.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK