Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Giai Âm đã từng nói với tôi, thời gian mãi mãi sẽ không bao giờ dừng lại, từ đó về sau, tôi không còn mưu cầu quá nhiều thời gian có thể làm thêm được việc gì, tôi chỉ muốn trong quãng thời gian có hạn này, tôi có thể giữ chặt được người tôi yêu, như vậy là đủ rồi.

Đoàn Thanh Hồ không trả lời tôi, tôi cũng không nói gì nữa, yên lòng tận hưởng sự bình yên hiếm có lúc này. Hai ngày nay tôi luôn phải đấu với nhà họ Hàn, đấu với nhà họ Quách, mặc dù thời gian ở Hàng Châu không lâu, nhưng tôi thật sự đã rất mệt mỏi. Nghĩ đến đây, tôi liền nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì nữa, từ từ thả lỏng tinh thần.

Khi quay về Án Thành, trời đã tờ mờ sáng, dừng xe ở gần khu biệt thự của nhà họ Vương, tôi muốn bế Đoàn Thanh Hồ xuống xe, nhưng chị ấy lại ngại ngùng nên tôi chỉ đành cõng chị trên lưng. Khi chúng tôi tới biệt thự của nhà họ Vương, chú Trương lập tức mở cửa cho chúng tôi, tôi cười nói: "Chú Trương, lâu rồi không gặp."

Chú Trương nhìn tôi từ đầu xuống chân, xác nhận tôi không bị thương chỗ nào mới yên tâm, nói: "Mau vào đi, tiên sinh và phu nhân đang đợi mọi người rồi."

Giao tình giữa chú Trương và Vương Duy cực kỳ tốt, Vương Duy không thích chú ấy gọi ông ấy như vậy, nhưng do chú Trương cứ khăng khăng nhất định phải gọi vậy, Vương Duy cũng không ép nữa, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô thôi mà, cũng không ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa hai người bọn họ.

Tôi lớn giọng gọi "Chị Tang", Mạt Tang lập tức bảo người chuyển một hộp rượu Mao Đài tới, tôi cười nói: "Chú Trương, cháu biết chú thích rượu nên đã mua tặng chú một thùng rượu Mao Đài, mai mốt chú uống hết, cháu sẽ lại kêu người gửi đến cho chú."

Chú Trương rạng rỡ cười nói: "Cháu xem cháu kìa, tốn tiền thế này làm gì? Cháu có thể tới đây thăm chú, là lão già này đã vui lắm rồi."

Chú Trương nói rồi kéo tôi vào phòng khách, vừa vào tới, tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, tại chỗ bàn trà, Vương Duy và Vương Tây Quyền đang ngồi đối diện nhau chơi cờ tướng, thấy tôi vào, Vương Duy cười nói: "Về rồi đó à, dì Đinh của cháu đang ở trong bếp, bọn họ đêm qua vừa nhận được tin cháu về liền kéo chú nghiên cứu xem làm những món gì, hơn 3 giờ đã dậy đi nhào bột, nói muốn hấp bánh bao, còn chiên bánh quẩy, ép sữa đậu nành, chú thật không hiểu, những thứ này ra ngoài mua chẳng phải là được rồi sao? Cứ nhất định tự làm làm gì? Nhưng bà ấy nhất định không nghe."

Vương Tây Quyền nhân lúc ông ấy đang thao thao bất tuyệt liền lén đổi vị trí một quân cờ, kết quả là vừa mới định đặt tay xuống bàn cờ liền bị Vương Duy tóm lấy tay, nói: "Tôi nói ông em Vương à, ông cũng thật không hiền hậu gì cả? Ông lại định ăn gian ông già hơn ông 10 tuổi là tôi đây, thật không biết xấu hổ, có rèn luyện thi đấu mỗi ngày không, có hiểu thế nào là tôn trọng người già không thế?"

Vương Tây Quyền bị bắt quả tang, mặt đỏ bừng nói: "Ông đừng đổ oan cho tôi, tôi chỉ là tiện tay đặt quân cờ lên thôi, tôi đã nói là đổi đâu? Hả? Ông thấy tôi đổi chưa? Không nhìn thấy mà chưa gì đã vu tội cho tôi rồi, còn bảo tôi phải tôn trọng người già, thế sao ông không "nhường trẻ" đi?"

"Già thế này rồi ông còn giả vờ trẻ trung cái gì nữa? Tôi thấy ông cũng ấu trĩ thật đấy." Chú Vương mỉa mai nói.


Hai người trong nháy mắt bắt đầu tôi một câu ông một câu đấu khẩu với nhau, nhìn hai lão nhi đồng này, tôi thật sự dở khóc dở cười, tôi nói: "Hai chú à, mỗi người nhường nhau một tí đi, nếu không cái đầu này của cháu sắp bị hai người làm cho nổ tung rồi."

Đinh Phi đúng lúc này đi từ trong nhà bếp ra, bà ấy vừa nghe thấy tôi nói, lập tức trừng mắt với Vương Duy, xoa thắt lưng nói: "Vương Duy, ông già thối không biết xấu hổ này, còn cãi nhau nữa tôi sẽ cắt ông ra ném cho chó ăn đấy."
Vương Vân Tường cũng đi cùng Đinh Phi từ trong bếp ra, anh ấy nhìn tôi cười thân thiện gật đầu, sau đó nhìn bố mình không biết làm sao, vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa yêu thương.

Thấy dì Đinh trước mặt nhiều người như vậy nói sẽ ném ông ấy ra ngoài cho chó ăn, mặt Vương Duy ửng đỏ lên, Vương Tây Quyền vỗ đùi cười ha ha nói: "Ai da, ông anh Vương, vợ ông quản ông cũng hơi thảm đấy nhỉ."

Ai ngờ, ông ấy vừa nói xong, Đinh Phi lập tức không khách sáo nói: "Vương Tây Quyền, ông cười cái gì? Tôi còn chưa nói đến ông đấy, còn cãi nhau nữa tôi cũng ném cả ông ra ngoài cùng đấy."

Vương Tây Quyền lập tức yên lặng như ve mùa đông.

Nhìn hai người như vậy tôi không nhịn được cười, thầm nghĩ tình cảm giữa bọn họ cũng trở nên thân thiết thật nhanh, cứ như vậy tôi thật sự không cần lo lắng cục diện ở Án Thành này nữa.
Đinh Phi đi đến bên cạnh tôi, tôi đặt Đoàn Thanh Hồ xuống ghế sofa, cười giòn tan hét lên: "Dì Đinh, lâu quá không gặp dì rồi."

Đinh Phi gật đầu, hai mắt bắt đầu đỏ hoe nói: "Đúng thế, cháu không biết dì lo lắng sợ hãi thế nào đâu, chỉ sợ nhận được tin tức không hay nào, cháu nói nếu như cháu có xảy ra chuyện gì ở Án Thành thì cháu bảo dì Đinh phải ăn nói thế nào với mẹ cháu? Cũng may cháu thông minh, có thể gặp dữ hóa lành, nếu không... chắc dì phải khóc mà chết mất."

Vương Vân Tường nói thêm: "Thời gian này, bố mẹ tôi ngày nào cũng nhắc tới cậu, tôi sắp nghi ngờ không biết ai mới là con trai đẻ của hai người họ nữa, cũng may, cậu cuối cùng cũng bình an trở về, như vậy bố mẹ tôi cũng yên tâm rồi."

Nghe Vương Vân Tường nói vậy, thấy Đinh Phi đã gầy đi không ít, tôi biết bà ấy chắc chắn ngày đêm đều lo lắng cho tôi, trong lòng đau xót nói: "Dì Đinh, cháu xin lỗi, đã để dì phải lo lắng rồi."
Đinh Phi cười nói: "Xin lỗi cái gì chứ? Nào, vào phòng ăn thôi, dì làm xong đồ ăn sáng cho mọi người rồi, mau vào ăn thôi. Thanh Hồ, Mạt Tang, nào cùng vào ăn."

Tôi cười rồi gật đầu, đón lấy chiếc túi xách trên tay Mạt Tang, nói: "Dì Đinh, cháu biết dì không thiếu cái gì, cũng không biết tặng dì cái gì nên cháu mua tặng dì chiếc túi xách này."

Đinh Phi nhận lấy túi xách, lấy từ bên trong ra một chiếc túi màu đen, cười híp mắt nói: "Ồ, đẹp thật đó, dì vẫn luôn muốn có chiếc túi này, haizz, vẫn là Trần Danh thương dì nhất, không giống như người đàn ông nào đó, miệng lưỡi suốt ngày khua môi múa mép, nhưng keo kiệt muốn chết."

Vương Duy dáng vẻ giống như vừa phun ra một ngụm máu, nói: "Đinh Phi, bà đừng có quá đáng nhé, bà cũng không nhìn xem, nhà bốn phòng chứa đồ trong nhà này, giày của tôi bà đều vứt hết đi rồi, kêu là chiếm diện tích, tôi đã thế này rồi mà bà vẫn trách móc tôi, tôi nói cho bà biết tôi mà không vui hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy."
Đinh Phi trừng mắt nhìn ông ấy một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo chút ngọt ngào hạnh phúc, bà nói: "Ai da, tôi chỉ thể kêu ca có tý thôi mà, ông già, thế mà ông cũng tức giận sao?"

Vương Duy lập tức nói: "Bà xã à, tôi sao có thể tức giận với bà chứ? Tôi chỉ đang ghen thôi, ghen với thằng nhóc này!"

Vương Tây Quyền đứng bên cạnh chơi chữ nói: "Ôi trời, hai vợ chồng già các người, cứ thể hiện tình cảm như vậy khiến người khác ghen tị thật quá đáng. Ông Vương à, ông cũng 60 tuổi rồi, đừng có quên ‘thể hiện tình cảm nhiều sẽ chết sớm’ đấy, muốn sống thêm vài năm nữa thì ông bớt bớt giùm tôi."

Vương Duy tức giận nói: "Lão già này, dám mắng tôi à, hôm nay tôi phải cho ông biết tay."

Thấy hai người lại bắt đầu cãi nhau, Đinh Phi lấy một đũa gõ vào bát, hét lên: "Ăn cơm!"
Hai người đột nhiên im bặt, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.

Chứng kiến cảnh tượng này, tôi không nhịn được cười, trong quãng thời gian này, mỗi giây mỗi phút tôi đều phải sống trong những mưu kế, không phải là mưu kế với người khác, mà là bị người khác bày mưu tính kế, giờ được nghe mấy người này đấu khẩu, đơn giản như vậy, thậm chí còn có chút đơn điệu nhàm chán, nhưng trong mắt tôi, đây là niềm hạnh phúc vô cùng lớn lao.

Đinh Phi thấy tôi cười, bà cũng mỉm cười ngại ngùng nói: "Tiểu Danh à, dì Đinh có phải khiến cháu chê cười rồi không, nếu cháu thấy không thoải mái thì lần sau dì Đinh sẽ sửa."

Tôi cười nói: "Dì Đinh, sao cháu có thể chê cười dì chứ, cháu chỉ rất ngưỡng mộ mọi người thôi."

Đinh Phi thoải mái cởi mở cười nói: "Có gì mà ngưỡng mộ chứ, Tiểu Danh à, nếu như cháu thật sự thích bầu không khí ở đây, vậy thì đừng đi nữa, cứ chơi thêm hai ngày nữa ở Án Thành, được không?"
Nhìn ánh mắt tràn đầy sự mong đợi của Đinh Phi, nói thật tôi cũng không nỡ làm bà mất vui nhưng tôi không thể ở lại được.

Vương Vân Tường nhìn thấy chỗ khó xử của tôi, nên nói với Đinh Phi: "Mẹ, con biết mẹ không nỡ xa Trần Danh, nhưng bây giờ cậu ấy còn chuyện quan trọng bên Nam Kinh, đợi cậu ấy xử lý xong rồi chúng ta lại bảo cậu ấu qua chơi, được không?"

Vương Duy gật đầu, nói: "Đúng thế, đúng thế, bà xã, chúng ta không thể cản trở chuyện của Tiểu Danh được."

Đinh Phi ném cho hai người một cái nhìn trách móc, nói: "Tôi chỉ nói thế thôi, tôi sao lại không biết nó không thể ở lại với tôi chứ?"

Nói xong, bà kéo tôi ngồi xuống, lúc này bảo mẫu đã dọn sẵn hết những món ăn trong nhà bếp lên rồi, Đinh Phi cười nói: "Tiểu Danh, đây đều là những món dì tự tay làm, nghe nói cháu thích ăn những món này, cháu mau nếm thử tài nghệ của dì Đinh đi."
Tôi gật đầu, gắp một cái bánh bao lên cho vào miệng cắn một miếng, mùi vị ngon lành khiến tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đinh Phi thấp thỏm hỏi tôi mùi vị thế nào? Tôi cười nói: "Siêu ngon ạ."

Đinh Phi lúc này mới cười một nụ cười mãn nguyện, nói: "Thích ăn thì ăn nhiều vào nhé."

Nói xong, bà lại gắp đầy thức ăn vào bát tôi, tôi thật sự rất cảm động, tôi ăn sạch những thứ mà dì gắp cho tôi.

Sau khi ăn sáng xong, Vương Duy và Vương Tây Quyền gọi tôi ra khỏi nhà bếp, khi lên lầu, tôi nghe thấy giọng Đinh Phi oán trách: "Tôi khó khăn lắm mới có cơ hội được hàn huyên với Tiểu Danh, thế mà lại bị hai lão già kia cướp đi rồi, thật đáng ghét."


Vương Duy đi trước tôi bất đắc dĩ nói: "Bà vợ già này càng này càng không ra thể thống gì nữa rồi."


Vương Tây Quyền hừ một tiếng nói: "Đáng đời, còn không phải do ông chiều hư mà ra sao."

Tôi đi sau hai người bọn họ, nhịn không được mà cười, tôi nghĩ sau này về già tôi cũng muốn được thế này, có một vài bạn già có thể cùng tôi đồng sinh cộng tử, có Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm mà tôi yêu thương nhất ở bên cạnh, trải qua những ngày tháng bình an mà thú vị.


Cho dù có già đi, tôi cũng vẫn thích được như thế.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK