Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Cô Tiếu nói nếu tôi có thể cõng Đoàn Thanh Hồ đi ra khỏi đây thì sẽ tha mạng cho tôi, nhưng điều kiện là tôi phải rời khỏi Nam Kinh.

Nếu rời khỏi Nam Kinh thì có nghĩa là tất cả cố gắng của tôi đều sẽ bị hủy hoại, có nghĩa là tôi sẽ trắng tay một lần nữa. Không, bây giờ tôi còn thê thảm hơn trước đây, vì rất có thể cả đời này tôi chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Nhưng cho dù như vậy tôi cũng phải sống, vì vậy tôi phải cõng Đoàn Thanh Hồ ra ngoài, tôi phải đưa chị ấy đến bệnh viện, tôi muốn chị ấy sống.

Nghĩ đến đây, tôi cố gắng chống cánh tay lên, từng chút một hướng về nơi có ánh sáng, tôi bò về phía Đoàn Thanh Hồ có vẻ đang ở trong tình trạng rất tồi tệ. Mỗi lần bò là chân tôi lại đau thấu xương, cơn đau này khiến tôi thậm chí còn không dám dùng sức ở hai chân.

Đầu óc tôi choáng váng, tôi liên tục lau máu tươi không ngừng làm mờ tầm nhìn của mình.

Cứ như vậy, tôi chầm chậm bò đến bên cạnh Đoàn Thanh Hồ. Chị ấy rơm rớm nước mắt nhìn tôi, tôi nặn ra một nụ cười với chị ấy, tôi “a a” hai tiếng, chị ấy giơ tay ra, nắn lại cằm cho tôi, tôi nói: “Chị, em đưa chị rời khỏi nơi này.”

Đoàn Thanh Hồ gật đầu, chị ấy bịt vết thương lại, gian nan leo lên vai tôi.

Cơ thể vốn dĩ đã nặng nề lại đột nhiên có thêm một người nữa, tôi thấy bản thân sắp bị đè đến mức thở không ra hơi rồi. Tôi cắn chặt răng, liều mạng muốn bò lên, tôi đã cố mấy lần mà không sao bò lên được.

Đoàn Thanh Hồ đau lòng nói: “Trần Danh…”

Tôi nghiêng mặt nhìn Đoàn Thanh Hồ và nói: “Chị, em làm được, chắc chắn em sẽ làm được.”

Nói rồi, tôi cắn răng, hét lên một tiếng, cuối cùng bắt đầu chật vật vòng lại, khi tôi xoay người bò về phía cửa, tôi nhìn thấy một vũng máu đáng sợ ở dưới đất, đó là máu khi tôi lê lết đôi chân trên mặt đất…

Tôi khó khăn bò từng bước một ra ngoài cổng, tôi mất rất nhiều thời gian để bò hết quãng đường vài mét ngắn ngủi, sau lưng tôi đã ướt đẫm. Không chỉ là vì mồ hôi, mà còn có máu không ngừng chảy ra từ vết thương của Đoàn Thanh Hồ. Chị ấy nằm trên lưng tôi, dán mặt lên trên vai tôi, yếu ớt bất lực nói: “Trần Danh, có thể tôi không đợi được đến lúc cậu ra ngoài rồi.”

Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy rất sợ, tôi có cảm giác mình sắp mất đi chị ấy: “Chị cố gắng thêm một lúc nữa đi, chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi.”

Đoàn Thanh Hồ nhẹ giọng nói, “Ai cũng nghĩ tôi là sát thủ bẩm sinh, nhưng không ai biết rằng thực ra tôi rất thích cuộc sống bình yên… bây giờ tốt rồi, sau khi chết đi, cuối cùng tôi cũng có thể sống cuộc sống bình yên rồi.”


Có thứ gì đó chảy trên mặt tôi, trượt xuống má tôi, lăn xuống khóe môi tôi. Tôi thấy rất chua xót, tôi vừa bò về phía trước vừa hét lên: “Không, em không để chị chết đâu. Nếu chị chết rồi, em cũng không sống tiếp được nữa. Chị, chúng ta không ai chết cả, chúng ta phải cùng nhau sống, được không?”

Đoàn Thanh Hồ ôm chặt cổ tôi, nói với tôi rằng chị ấy rất buồn ngủ, tôi giàn giụa nước mắt và run rẩy nói: “Chị, em hát cho chị nghe được không?”

Đoàn Thanh Hồ nói khẽ được.

Tôi vừa cố gắng bò lên phía trước vừa hắng giọng hát: “Tôi muốn có một mái nhà, nơi đó không cần hoa lệ, khi mệt mỏi tôi sẽ nhớ đến nó. Tôi muốn có một mái nhà, một nơi không cần quá rộng rãi…”

Tôi hát đứt hơi khản tiếng, hết hơi hết sức, cổ tôi ẩm ướt, tôi biết đó là nước mắt của Đoàn Thanh Hồ.

Tôi mỉm cười, tuy tôi cảm thấy mình không bò được nữa, trước mắt là một mảng tối đen. Nhưng nghĩ đến Đoàn Thanh Hồ cắn răng kiên trì, tôi liền có thêm sức mạnh tiếp tục kiên trì.

Cuối cùng tôi cũng chầm chậm bò ra đến cửa, Đoàn Thanh Hồ cố gắng hết sức mở cửa ra, tôi hoàn toàn nhẹ nhẹ nhõm, tôi cười gượng nói: “Chị, chúng ta làm được rồi.”
“Ừm.” Đoàn Thanh Hồ trả lời tôi bằng giọng nói gần như không thể nghe thấy. Tuy giọng nói yếu ớt nhưng ít nhất cũng có thể chứng minh chị ấy vẫn còn sống, thế là đủ rồi.

Cứ như vậy, tôi cõng Đoàn Thanh Hồ bò đến hành lang.

Không biết có phải Lý Cô Tiếu động tay động chân vào không mà cả tòa nhà trống vắng vô cùng, không có một ai. Cũng may là ở đây có thang máy, tôi cõng Đoàn Thanh Hồ bò vào trong thang máy, sau đó tôi cõng chị ấy ra khỏi hành lang, tôi nói: “Chị, chúng ta ra ngoài rồi.”

Đoàn Thanh Hồ không nói chuyện, tôi hoảng hốt gọi chị ấy hai tiếng, cố hết sức nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy chị ấy mặt cắt không còn giọt máu nằm ở đó, không biết là ngất đi hay là chết rồi…

Lúc này tôi cảm thấy mình đang rơi vào đêm đen. Tôi nghĩ, chẳng lẽ đây là kết thúc của hai chúng tôi?
Lúc này có tiếng gầm rú của động cơ truyền đến từ nơi không xa, ánh đèn xe chói mắt làm tôi nhắm mắt lại, tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình giống như keo dán, tôi mơ màng ngất đi…

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đầu óc tôi mới dần dần có chút ý thức. Tôi chầm chậm mở mắt ra, đờ đẫn nhìn trần nhà màu trắng trên đỉnh đầu. Tôi nhanh chóng nhớ lại các sự việc xảy ra trước khi tôi ngất đi. Sau đó tôi ngồi dậy, tôi thấy tay mình đau nhói. Tôi đau đến mức hít vào một hơi, khi quay mặt đi mới phát hiện mình đang truyền nước.

Tôi vừa chuẩn bị rút kim ra thì có tiếng "cộp” vang lên bên tai. Tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy một ông lão mặc sườn xám nam màu tro tức giận đi vào từ cửa, ông thổi râu trừng mắt lên nói: “Ranh con, nếu cậu dám rút kim ra thì tôi sẽ chặt đứt gân chân của cậu!”
Vốn dĩ ông lão trông có vẻ cực kỳ Tiên phong, đạo cốt, nhưng vừa mở miệng lập tức hiện nguyên hình, làm người ta nghĩ đến Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông.

Tôi sợ đến mức không dám động đậy, ông lão hài lòng gật đầu nói: “Như thế này còn được.”

Nói xong ông lão đột nhiên cầm chân của tôi lên, tôi không cảm thấy đau đớn chút nào, sự thất vọng ngập tràn trong lòng tôi, lẽ nào chân của tôi đã tàn phế đến mức không cảm thấy đau nữa? Sau khi nghĩ như vậy, tôi nhìn cổ chân của mình, bất ngờ phát hiện ra cổ chân đang bó bột, ông lão nhìn trái nhìn phải, lại dùng tay siết, tôi lại cảm thấy một cơn đau truyền đến, tiếp theo tôi nhìn thấy ông lão tươi cười nói: “Hồi phục được đấy.”

Tôi sửng sốt, sau khi nhìn biểu cảm của ông ấy, nghĩ đến hành động của ông ấy, nghĩ đến câu nói lúc trước, tôi hỏi với vẻ hơi kích động: “Ông ơi, ý của ông là… gân chân của cháu được nối lại rồi?”
Ông lão nhìn tôi nói, “Phản ứng của cậu chậm thật đấy, đúng vậy, gân chân của cậu đã được nối lại rồi. Hơn nữa nếu sau này nghiêm túc luyện tập thì chân của cậu sẽ không có vấn đề gì.”

Nói xong, ông lão khoanh hai tay, nói với vẻ tự đắc: “Cũng nhờ y thuật hơn người của tôi, còn không mau cảm ơn tôi đi.”

Tôi nhìn đôi chân của mình, trong lòng vui mừng khôn xiết. Ban đầu tôi rất tuyệt vọng, tôi tưởng cho dù mình bò ra từ địa ngục thì chân tôi cũng không thể có cơ hội được chữa trị. Ai biết được khi mở mắt ra lại có người nói với tôi hai chân tôi có thể hồi phục như trước, niềm vui này không thể diễn tả bằng vài lời ngắn ngủi được.

Tôi kích động đến mức mất kiểm soát, tôi liên tục nói cảm ơn với ông lão.

Ông lão đắc y sờ bộ râu quai nón của mình. Tôi nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Đoàn Thanh Hồ, tôi hơi sốt ruột hỏi: “Ông ơi, cho cháu hỏi chị cháu ở phòng bệnh khác ạ? Có thể làm phiền ông giúp cháu tìm hiểu về vết thương của chị ấy không?”
Ông lão trợn mắt nói: “Chỗ này không phải bệnh viện, không có phòng bệnh, nhưng tôi có thể nhân từ nói với cậu, cô gái xinh đẹp kia đang nấu cơm ở trong bếp, ngoài vết thương ở vai và lưng ra thì không có gì đáng ngại.”

Tôi lập tức thấy vui mừng, thầm nói trong lòng Đoàn Thanh Hồ không sao thật sự là quá tốt! Nhưng ông lão lại nói là chị ấy đang nấu cơm, rõ ràng chị ấy đang bị thương, sao ông ấy còn bảo chị ấy nấu cơm? Tôi khó hiểu hỏi ông lão nguyên nhân.

Ông lão nổi giận trừng mắt lên và nói với tôi: “Ồ, tôi cứu hai người, chẳng lẽ còn phải hầu hai người ăn uống ngủ nghỉ? Dù sao thì cô gái đó vẫn còn một cánh tay có thể cử động được, nên tôi bảo cô ấy nấu cơm cho tôi.”

Thì ra là vậy, tôi hoàn toàn nhẹ nhõm, nếu không phải chân không thể cử động, tôi thật sự muốn lập tức xông vào trong bếp thăm chị ấy.
Kiềm chế suy nghĩ trong lòng, tôi hỏi ông lão đây là đâu, sao tôi lại đến đây?

Ông lão nói: “Chỗ này là nhà tôi, còn chuyện cậu đến đây thế nào tôi cũng không biết, tôi ngủ một giấc dậy đã nhìn thấy hai người ở trước cổng nhà tôi rồi.”

Ông lão nói xong liền vuốt râu và hỏi tôi: “Nghe ý của cậu thì không phải cậu tự đến đây tìm tôi?”

Tôi nhìn ông lão với vẻ khó hiểu, tuy biểu cảm của ông ấy rất tự nhiên, nhưng tôi luôn cảm thấy ông ấy không nói thật. Hơn nữa hôm đó sau khi ngất đi, tôi không nhớ gì cả, chỉ nhớ là trước khi ngất đi tôi nhìn thấy một chiếc xe, lúc trước tôi không để ý, bây giờ nghĩ lại thì hình như là xe quân dụng.

Lẽ nào người trên chiếc xe đó đưa tôi và Đoàn Thanh Hồ đến đây? Nếu đúng là như vậy thì người trên xe là ai? Còn ông lão này thật sự không biết gì hay là cùng một giuộc với họ? Bây giờ ông ấy chỉ đang đóng kịch mà thôi?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, tôi thấy đầu mình rất đau, ông lão đột nhiên nói với vẻ hơi căng thẳng: “Cậu đừng suy nghĩ linh tinh, đầu cậu bị thương, lại hôn mê nửa tháng, nếu còn suy nghĩ linh tinh, dùng đầu óc quá độ thì sẽ không tốt cho não của cậu.”

Tôi ngơ ngác, không ngờ tôi đã hôn mê nửa tháng rồi.

Tôi nói: “Cảm ơn ông, không biết cháu phải xưng hô với ông thế nào?”

Ông ấy sờ bộ râu quai nón của mình và cười nói: “Tôi họ Nhĩ, Trần Danh, cậu cứ gọi tôi là ông Nhĩ đi.”

Tôi không nhịn được bật cười và nói: “Ông Nhị*?”

Ông Nhĩ tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Thằng ranh, còn cười nhạo nữa là ông đây chặt đứt gân chân của cậu.”

Ông Nhĩ hung dữ quá nhưng ông ấy thật sự rất nhiệt tình, tôi có cảm giác người ở trước mặt tôi này giống ông ruột của tôi, làm tôi bất giác có thiện cảm với ông ấy.
Tôi sờ mũi nói: “Ông Nhĩ, cháu không dám nữa, nhưng ông có thể nói cho cháu biết, tại sao ông lại cứu hai người lai lịch không rõ ràng là chúng cháu không?”

Ông Nhĩ chớp mắt, sau đó ông ấy nói với vẻ hơi tinh nghịch: “Đó là vì tôi để ý đến cô gái đó, tôi muốn con bé làm cháu dâu tôi!”

Nghe thấy câu này, tôi lập tức sửng sốt sau đó nói: “Không được!”

Ông Nhĩ tức giận hỏi tôi tại sao lại không được? Tôi nói chị ấy là của tôi, ai cũng đừng hòng cướp đi.

Ông Nhĩ thổi râu trừng mắt nói: “Cậu có tin là tôi chặt đứt gân chân của cậu không?”


Tôi cũng nổi giận nói: “Lương y như từ mẫu, sao ông có thể lợi dụng y thuật để ép buộc người khác được? Cháu nói cho ông biết, cháu thà bị chặt đứt gân chân, cũng sẽ không để ông ép buộc chị cháu làm việc gì.”

Ban đầu tôi còn tưởng ông Nhĩ sẽ nổi giận, trong lòng tôi rất rối bời, ai biết được ông ấy lại đột nhiên cười lên, ông ấy nhìn về phía cửa và nói: “Cô gái, đã nghe thấy chưa? Thằng nhóc này thích cô lắm đấy.”


Sau khi ông Nhĩ nói xong, một người phụ nữ mặc mặc áo vải thô màu xanh xuất hiện ở cửa, người phụ nữ không trang điểm, cho dù mặc bộ quần áo rất mộc mạc, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta choáng váng.


Người phụ nữ này chính là Đoàn Thanh Hồ tôi nhung nhớ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK