Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Giai Âm nói bí mật của tôi sẽ giải từ đây khiến tôi không ngừng nghĩ tới lúc cô ấy bảo tôi phải giành được quán quân cuộc thi bộ đội đặc nhiệm, cũng từng nói những câu tương tự như vậy, bộ đội có thể có bí mật gì? Còn nữa tại sao tôi lại có cảm giác cô ấy thực ra biết nhiều hơn, chỉ là không muốn tiết lộ cho tôi, cô ấy rốt cục là đang che giấu điều gì?

Thẩm Nặc Ngôn thấy tôi không nói gì bắt đầu lẩm nhẩm, cũng chỉ nói về những kỷ niệm của anh ấy trong quân đội, ngoài ra là một số việc ở Nam Kinh. Anh ấy còn cho tôi biết Tống Giai Âm ra lệnh cho anh ấy bắt buộc phải giữ được chức đội trưởng Cá Mập, nếu không anh ấy cũng lười chẳng buồn nhận việc khổ sai này.

Tôi biết Tống Giai Âm làm vậy là muốn Thẩm Nặc Ngôn có thể giúp tôi ra mặt trong những thời khắc quan trọng, làm chỗ dựa cho tôi, sự tận tâm của cô ấy khiến tôi cảm động.

Tiếp sau đó, Thẩm Nặc Ngôn cùng tôi đi nhận đồ dùng cần thiết như chăn màn, rồi tới ký túc xá trải giường, lấy nước cho tôi và xử lý vết thương cho tôi. Lúc này mới đưa tôi quay về biệt thự.

Lúc này trên võ đài, thành viên của hai đội đang thi đấu, Thẩm Nặc Ngôn nhìn tôi nói: “Có hứng luyện với tôi không?”

Tôi gật đầu nóng lòng muốn thử, tôi thực sự rất muốn biết bản lĩnh của mình rốt cục đạt tới mức nào rồi. Trước đây xung quanh tôi đều là cao thủ, tôi luôn trong trạng thái bị kiềm chế, hơn nữa nhiều lúc cũng chẳng cần tôi động tay nên tôi không biết bản thân mình lợi hại thế nào, luôn coi mình là loại rơm rác. Mãi cho tới hôm nay đấu với Lại Tử, tôi mới phát hiện bản thân mình mạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Vậy thì so với đội trưởng như Thẩm Nặc Ngôn trình độ của tôi tới mức nào?

Vừa hay lúc này mọi người trên võ đài đi xuống, Thẩm Nặc Ngôn bước lên nói: “Trần Danh, lên đây.”

Mọi người lập tức vỗ tay hưởng ứng, tôi bước lên võ đài, anh ấy cười nói: “Bắt đầu thôi.”


Vừa dứt lời, anh ấy liền xông tới như cơn gió, tốc độ của anh ấy quá nhanh, nhanh đến mức khi tôi phản ứng lại thì anh ấy đã áp vào người tôi, cả cơ thể anh ấy đằng đằng “sát khí”, tôi ngửa người ra sau né qua cú đòn mạnh bạo này, ai biết được lại bị anh ấy nhìn ra ý đồ, một tay anh ấy nắm chặt lấy cổ tay tôi kéo tôi thật mạnh kéo về phía sau, một chân đạp lên đùi tôi, cơ thể tôi cứ thế bị anh ấy vặn, tôi lảo đảo, bỗng chốc ngã lăn ra đất. Thẩm Nặc Ngôn giẫm lên vết thương trên hông tôi, tôi đau đớn hét to lên, anh ấy nói với vẻ như muốn xin lỗi: “Ai da, xin lỗi, tôi quên mất anh bị thương.”

“Anh cũng sơ ý quá đấy.”

Lúc này Tô Cảnh Hoa mới đi từ ngoài vào, nhìn thấy cảnh thì cười nói.

Tôi và Thẩm Nặc Ngôn mặt đối mặt, anh ấy xin lỗi nói thực sự sơ ý nên quên. Tô Cảnh Hoa không để ý tới những chuyện này, anh ta nói không sao, nói tôi sẽ không tính toán, còn hỏi tôi có phải không? Tôi cố ý chau mày để lộ vẻ không vừa lòng nói: “Đội trưởng Thẩm, anh cũng phổi bò vừa thôi, sau này tôi không dám thi với anh đâu.”

Hà Tịch vẫn nhìn tôi với vẻ không vui nói: “Ai da, đội trưởng Thẩm thật lợi hại, Trần Danh rơi vào tay anh không đỡ nổi một chiêu.”

Mọi người hưởng ứng ngay lập tức, thành viên đội Cá Mập hùa vào như kiểu vừa uống máu gà, người nào người nấy đều tung hô anh ấy lợi hại biết bao nhiêu, trông thấy sự sùng bái của bọn họ dành cho anh ấy tôi cũng vui mừng lây và cũng thấy thật ngưỡng mộ Thẩm Nặc Ngôn. Những quân nhân tinh nhuệ thế này đều rất kiêu ngạo, khiến bọn họ có thể tiếp nhận những “người ngoài” như chúng tôi quả không hề dễ dàng, đừng nói đến chuyện phục tùng một người rồi để người đó làm đội trưởng. Thẩm Nặc Ngôn có thể khiến tất cả thành viên đội Cá Mập tôn trọng như vậy chỉ trong một tháng ngắn ngủi đủ để thấy được thực lực và thủ đoạn của anh ấy thế nào.
Tôi nói: “Mọi người đều nói Thẩm Nặc Ngôn lợi hại, tôi thì lại muốn xem đội trưởng Thẩm với đội trưởng của chúng tôi ai lợi hại hơn.”

Hà Tịch lập tức nói: “Chuyện này còn cần phải nói sao? Đội trưởng của chúng ta là một trong bốn đội trưởng mạnh nhất, anh ấy nhất định giỏi nhất.”

Cô ta nói xong thì nhìn Tô Cảnh Hoa với ánh mắt sùng bái, say mê. Tôi nghĩ cô gái này ngoài việc đánh đấm ra, thực ra còn mất não nữa. Câu nói của cô ta lập tức khiến các thành viên đội Cá Mập không vui, một người trong số đó nói: “Đội trưởng của chúng tôi trước đây không đánh được đội trưởng Tô, nhưng đội trưởng Thẩm thì chưa chắc.”

Những người trong đội Cá Mập ngưỡng mộ Thẩm Nặc Ngôn, còn đội Phi Ưng thì ngưỡng mộ Tô Cảnh Hoa, hai bên vì chuyện này mà tranh cãi một hồi, Tô Cảnh Hoa cười nói: “Đừng cãi lộn nữa, ai giỏi hơn thì đánh một trận là biết thôi?”
Vừa nghe hai đội trưởng sẽ so tài, mọi người hưng phấn hẳn lên, ai nấy đều hét lớn: “So tài một trận, so tài một trận!”

Tôi đi từ trên võ đài xuống, xoa hông, nghĩ may mà trên hông tôi lót thêm thứ đồ khác không thì tôi đau chết mất. Thực ra ngay từ khi bắt đầu thi thố với Thẩm Nặc Ngôn hai chúng tôi lên kế hoạch sẵn, anh ấy làm tôi bị “thương nặng” thế này thứ nhất là muốn xoá đi nghi ngờ trong lòng Tô Cảnh Hoa, khiến anh ta không còn nghi ngờ hai chúng tôi quen nhau, thứ hai là muốn nhân cơ hội này để tôi có thể thấy thực lực của Tô Cảnh Hoa, cho nên vừa nãy tôi mượn lời Hà Tịch mục đích là kích động ra cuộc thi này, thực tế cho thấy cô gái mất não này rất phù hợp trở thành làm bù nhìn.

Tôi vừa nghĩ một cách đắc ý, vừa dựa vào tường nhìn lên võ đài không chớp mắt. Lúc này Thẩm Nặc Ngôn và Tô Cảnh Hoa đã bắt đầu trạng thái đối đầu. Mặc dù cả hai người đều chưa giơ tay ra nhưng bầu không khí căng thẳng trong không gian cho thấy cuộc đối kháng đã bắt đầu.
Đối với khả năng của Thẩm Nặc Ngôn, tôi đã quá tường tận. Mặc dù trong số những người tôi quen thì anh ấy vẫn chưa phải lợi hại nhất nhưng trừ Đoàn Thanh Hồ, Nhất Diệp Phù Bình và Tô Quảng Hạ, ba người có vũ lực biếи ŧɦái ra, thì anh ấy chính là người lợi hại nhất. Đến lão già bên cạnh Diệp Phong cũng cũng không phải là đối thủ của anh ấy. Vậy Tô Cảnh Hoa thì sao? Một con người miệng nam mô bụng một bồ dao găm nham hiểm thì lợi hại tới cỡ nào? Khoảng cách giữa tôi và anh ta là bao xa?

Trong lòng tôi, Tô Cảnh Hoa là đối thủ mà tôi bắt buộc phải đánh bại, vì anh ta ngấp nghé Tống Giai Âm, tôi nhất định phải chiến thắng anh ta để anh ta không còn đất mà tự cao, cho anh ta biết mình không có tư cách tranh giành với tôi.

Ý nghĩ này vừa kết thúc thì Thẩm Nặc Ngôn ra tay trước, anh ấy xông vào Tô Cảnh Hoa, Tô Cảnh Hoa không ngồi chờ chết mà xông đến Thẩm Nặc Ngôn như con chim đại bàng đang giương đôi cánh, hai người cùng giơ chân lên, đầu gối va mạnh vào nhau phát ra âm thanh “binh bốp”, nhưng bọn họ đều không hề lùi bước mà tiếp tục giơ tay lên đánh đối phương.
Không có chiêu thức màu mè, cũng không có mánh khoé vờ tha để bắt thật, hai người bọn họ đánh một cánh dứt khoát, anh đến thì tôi cũng đến, không nhường bước. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, tôi ngạc nhiên với sự “ăn ý” của hai bọn họ. Thẩm Nặc Ngôn và Tô Cảnh Hoa có thể ra những chiêu giống nhau, hơn nữa xem ra Tô Cảnh Hoa hình như cũng rất bất ngờ, vẻ mặt để lộ rõ sự ngạc nhiên. Còn Thẩm Nặc Ngôn thì khóe môi mang theo một nụ cười, một đôi mắt càng đánh càng tràn trề sức sống mang theo sự thù hận khát máu.

Kỳ lạ! Tại sao Thẩm Nặc Ngôn lại thể hiện ra vẻ thù hận với Tô Cảnh Hoa? Tôi chắc chắn anh ấy tuyệt đối không phải vì chuyện của tôi mà tức giận với Tô Cảnh Hoa như vậy, vậy giữa hai bọn họ từng xảy ra chuyện gì? Tôi đang nghĩ thì Thẩm Nặc Ngôn đột nhiên thay đổi chiêu thức, giơ chân đạp xuống phía dưới Tô Cảnh Hoa.
Tô Cảnh Hoa di chuyển sang bên với vẻ phẫn nộ, tung một đòn vào người Thẩm Nặc Ngôn, Thẩm Nặc Ngôn lùi về sau vài bước và bật cười ha ha: “Tôi thua rồi.”

Mặc dù nói là vậy nhưng ai cũng nhận ra anh ấy vốn không hề yếu thế, nếu anh ấy không đá một phát đó thì trận đấu này sẽ không kết thúc.

Mặt Tô Cảnh Hoa sầm sì nói: “Cậu chắc hẳn biết cú đá vừa nãy của cậu sẽ để lộ ra sơ hở của cậu, sao còn ra chiêu?”

Tôi cũng thấy làm lạ, cảm giác cách đánh của Thẩm Nặc Ngôn vừa nãy có cảm giác đồng quy vu tận, nếu Tô Cảnh Hoa không phản ứng kịp, thì có lẽ hai bọn họ đều bị thương, nên tôi nghi ngờ Thẩm Nặc Ngôn thật sự muốn hủy hoại luôn Tô Cảnh Hoa.

Thẩm Nặc Ngôn cười ha ha nói: “Tôi chỉ trông thấy Trần Danh dùng chiêu này nên mới muốn xem xem có dễ ra chiêu không.”
Ánh mắt kỳ quặc của Tô Cảnh Hoa nhìn chằm chằm vào tôi một lúc rồi mới nói: “Thực lực của đội trưởng Thẩm rất mạnh.”

“Quá khen, quá khen.” Thẩm Nặc Ngôn nói với vẻ khiêm tốn, nhảy xuống võ đài nói hôm nay muộn rồi, anh ấy phải dẫn đội về, nói xong thì đi về phía tôi, hẹn tôi buổi chiều cùng đi tới nhà ăn ăn cơm, anh ấy mời tôi vì khi nãy làm tôi bị thương nên muốn xin lỗi.

Tôi vui vẻ đồng ý còn anh ấy dẫn quân của mình rời đi. Đợi sau khi bọn họ đi, Hà Tịch mới nói với vẻ khó chịu: “Cái tên Thẩm Nặc Ngôn này cũng đúng là vô lại, nếu khiến đội trưởng bị thương ở chỗ đó thì phải thế nào?”

Những người khác đều hưởng ứng theo, nói nếu Tô Cảnh Hoa bị thương ở chỗ đó thì để cô ta tới chăm sóc, cô ta xấu hổ đến mức đỏ cả mặt.

Tô Cảnh Hoa không vui nên để chúng tôi tự tập, anh ta đi lên văn phòng ở tầng ba. Sau khi anh ta đi, mọi người liền bắt đầu tập luyện, chỉ có Cao Quang đến bên cạnh tôi nói muốn dẫn tôi đi làm quen với môi trường ở đây, đợi sau khi tôi quen rồi thì cậu ấy mới đi tập một mình. Tôi nhớ lại kế hoạch luyện tập mà Tô Quảng Hạ yêu cầu mình, rồi tôi bắt đầu chuyên tâm tập luyện.

Sau khi kết thúc huấn luyện, tôi và Thẩm Nặc Ngôn cùng tới nhà ăn, nhà ăn rất rộng, được chia làm hai tầng nhưng tất cả bộ đội chỉ có bảy mươi mấy người, nên dù tất cả mọi người cùng đến, thì vẫn còn rất nhiều chỗ trống.


Thẩm Nặc Ngôn và tôi gọi món, rồi chọn một chỗ ngồi khuất, anh ấy nói: “Cấp trên trừ trước đến nay chỉ ưu tiên cho những người xuất sắc, nên mặc dù kỷ luật chỗ chúng ta nghiêm khắc nhưng chúng ta lại tự do hơn các quân nhân khác, tự do đến mức không cần thiết phải ăn cơm cùng nhau, cũng không cần làm những việc như khi ăn cơm không được nói chuyện.”


Tôi gật đầu, nói nếu không như vậy thì tôi không quen. Nói xong tôi hỏi rụt rè: “Nặc Ngôn, có phải anh và Tô Cảnh Hoa từng có mâu thuẫn gì không?”


Tay Thẩm Nặc Ngôn khựng lại, nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Ừ, một mâu thuẫn liên quan tới mạng người.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK