Lúc này, gã đàn ông đứng trước mặt Bào Văn trực tiếp đẩy cô ta xuống đất. Sau đó, tên này cởϊ qυầи, bảo phải dạy cho cô ta một bài học.
Thật không ngờ có kẻ lại dám làm chuyện thế này trước mặt bao nhiêu người. Thật sự nghĩ là mình có tí quan hệ ở thủ đô, được Vương Hào nịnh hót là có thể tác oai tác quái hay sao? Tôi bước qua đó, đè vai một kẻ đang ồn ào lại, đạp bay. Sau đấy, dưới ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của mọi người, tôi vỗ vai tên càn quấy kia: “Anh trai này, giờ là xã hội pháp trị, ngang ngược như vậy không được hay lắm đâu”.
Tên càn quấy chắc hẳn không ngờ rằng có người dám tới phá ngang. Hắn ta quay người lại, nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngu. Hắn ta nổi giận đùng đùng bảo: “Đệch, mày là thằng nào mà dám xen vào chuyện của tao? Tao thấy mày chán sống rồi đấy”.
Tôi tặc lưỡi một cái, đọc lời thoại nghe thuận miệng dữ vậy? Mở miệng là tuôn ra ngay được. Xem ra hắn ta đã nói mấy câu thế này không ít lần rồi.
Bào Văn đứng dậy từ dưới đất. Cô ta nhanh chóng tiến tới bên cạnh tôi, ôm lấy tay tôi và nói: “Anh gì ơi, cứu tôi với”.
Tôi nhìn thử từ trên xuống dưới thì phát hiện gương mặt cô ta có hơi đỏ lên, lòng không khỏi hơi nổi giận: “Em cứ yên tâm, đã để anh gặp được thì anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu”.
Ai ngờ tôi vừa nói xong đã có ngay một tên mở miệng bảo: “Thằng nhóc này, tao khuyên mày đừng có kiêu ngạo quá. Việc không nên chõ vào thì đừng có cố. Không có thực lực mà muốn làm màu thì mày sẽ chết vì gáy to đấy”.
Nói xong, tên này còn dùng ánh mắt đáng khinh để nhìn Bào Văn, một người đàn ông khác cũng phát ra từng tràng cười đê tiện. Tôi liếc về phía kẻ kia, không ngờ trông cũng sáng sủa bảnh trai, hơn nữa tôi cũng chẳng còn lạ gì ông ta. Dù sao thì tôi cũng đã xem cả tá ảnh chụp cận mặt của lão rồi, giờ trong tay cũng vẫn còn tới mấy chục tấm. Ông ta chính là tên ăn bám Vương Hào.
Vương Hào thấy tôi nhìn chằm chằm vào mình thì có vẻ không vui: “Nhìn cái gì? Tưởng tao đang dọa suông mày chắc? Tao nói mày nghe, nhân lúc tao còn có tâm trạng nói mấy thứ này với mày thì nhanh chóng cút ngay đi”.
Tôi cười híp mắt bảo: “Thế nếu không thì sao nào?”
Vương Hào hơi nheo mắt lại, liếc nhìn những kẻ xung quanh, bọn họ lập tức vây quanh tôi và Bào Văn. Còn cô em đi theo tôi ra ngoài thì hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước, nũng nịu bảo: “Anh Hào, chuyện này chẳng liên quan gì đến em hết, anh ta chỉ là khách của em thôi. Em…em có thể đi được chứ?”
Vương Hào bảo cô ta biến ngay, cô ta lập tức sợ hãi chạy về câu lạc bộ, trước khi đi còn oán hận liếc tôi một cái. Xem ra là chê trách tôi còn chưa trả tiền đây mà.
Tôi nhìn một lượt những kẻ đang vây lại quanh tôi thành vòng tròn, thản nhiên bảo: “Cùng xông lên cả đi. Tao không muốn lãng phí thời gian, còn phải về ăn ‘gà’ nữa”.
Bào Văn đang đứng cạnh tôi lập tức nhéo vào hông tôi một cái, có vẻ là ghen rồi.
Tên càn quấy kia phẫn nộ gào lên: “Mẹ nó, đúng là ngang ngược. Vương Hào, mày phế thằng này cho tao. Nếu không tao sẽ không giúp lo chuyện mày nhờ cậy đâu”.
Nghe thế, Vương Hào càng thêm cáu giận mà nhìn tôi. Tôi biết, hắn ta đang cảm thấy tôi ngáng đường tiến thân thăng chức của mình. Dù sao thì, nếu lần này thực sự có thể giúp câu lạc bộ vượt qua nguy cơ, hắn ta sẽ lập được công lớn. Sơn Khuyển tướng quân nhất định sẽ thưởng cho hắn ta. Chờ khi địa vị được nâng cao rồi, hắn ta cũng không cần phải sợ hãi vợ và bố vợ mình nữa.
Vương Hào nghiến răng nghiến lợi bảo: “Các anh em, đánh nó đến chết cho tao. Đánh chết hay tàn phế cũng đều coi như là tao làm, còn có thưởng thêm”.
Vương Hào vừa dứt lời, cả đám lập hào hứng, bọn họ lấy tinh thần, cùng nhau ào lên.
Đối diện với nắm nhắm thẳng vào mình, tôi chẳng thèm né tránh, chỉ trực tiếp bắt lấy cánh tay kẻ đó, ném quật qua vai. Khi tên đó ngã xuống đất, tôi lại đạp một tên đang xông tới, sau đó dẫm lên người tên này làm đà, nhảy vọt lên. Chỉ thoáng chốc đã giải quyết được hai tên.
Thực lực của thủ hạ của Vương Hào cũng không yếu, nhưng nếu so với tôi thì vẫn còn kém xa, vậy nên chẳng mấy đã bị tôi xử lý hết. Cả đám bò lên trên mặt đất, rêи ɾỉ không ngừng.
Bào Văn lập tức hóa thân thành fan girl, vỗ tay đầy sùng bái: “Anh đẹp trai lợi hại quá!”
Tôi cau mày với cô ta. Vương Hào chợt lên tiếng: “Chẳng trách mày dám ngang ngược như thế, hóa ra là vì có bản lĩnh. Nhưng giờ nào phải xã hội nói chuyện thực lực cá nhân, chỉ biết mỗi đánh đấm thì làm được gì?”
Tôi liếc qua kẻ vừa được Vương Hào sai chạy đi, lòng thầm nhủ đến tám mươi phần trăm là xuống sàn đấu tìm người hỗ trợ đây. Tôi cũng chẳng gấp gáp gì, trong lòng cũng đồng thời có tính toán. Tôi đáp: “Đúng thế, chỉ đánh đấm được thì vô dụng. Nhưng vô dụng cỡ nào thì ít nhất tao cũng có thể dạy dỗ được đám chó cậy mạnh bắt nạt người khác như chúng mày!”
Nói xong, tôi bước một bước dài, mạnh mẽ đánh về phía Vương Hào, tựa như chim ưng lao vút lên trời cao. Ông ta cực kỳ hoảng sợ, vội vã lùi về phía sau. Đồng thời, có vài kẻ lập tức lao ra che trước ông ta, hai người khác thì bắt đầu tấn công tôi. Tôi mặc kệ bọn họ, đột ngột xoay người chuyển hướng. Vừa chạm tới đất, mũi chân tôi đạp một cái, thân thể lập tức chuyển động, vọt về phía tên càn quấy ban nãy như một viên đại bác. Tên kia thấy vậy thì hoảng hốt vô cùng. Tôi đấm thẳng vào mặt hắn ta, mạnh tới nỗi máu mũi hắn tuôn ra. Hắn ta bưng mũi, kêu lên đầy đau đớn, miệng không ngừng đòi gϊếŧ tôi.
Tôi thản nhiên bảo: “Muốn gϊếŧ tao chứ gì? Tốt thôi, cứ việc. Ông đây vốn cô độc, chẳng có gì đáng giá, chỉ có nắm đấm là tương đối cứng thôi”.
Tên càn quấy kia thở hổn hển: “Đồ ngu! Mày nghĩ nắm đấm của mày có thể làm chủ được thế giới sao? Tao nói cho mày biết, giờ mày đang tự tìm đường chết đấy. Tao chỉ cần động một ngón tay cũng gϊếŧ chết được mày”.
Hắn ta vừa dứt lời thì có một đám người đi từ dưới sàn đấu ngầm lên. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đủ biết những kẻ này không dễ chọc, cả đám trông đều hung ác. Có mấy kẻ cũng khá to con, đầy vẻ dũng mãnh, mà Bạch Vân Phi cũng ở trong nhóm ấy. Rõ ràng, những kẻ này chính là các tay đấm ở dưới sân đấu. Tôi biết hôm nay có kịch hay để diễn, bèn giãn gân giãn cốt rồi quay sang bảo Bào Văn: “Người đẹp, em đi trước đi. Anh ở đây chơi với bọn họ một lát”.
Bào Văn yên lặng không đáp. Mặc dù khả năng đánh cận chiến của tôi đúng là rất mạnh, nhưng những tay đấm kia cũng không phải hạng bao cỏ gì. Nếu đấu một chọi một với bọn họ, chắc chắn là tôi có thể thắng. Nhưng nếu bọn họ cũng nhau xông lên, chỉ e là mình tôi khó mà địch nổi đám đông. Tôi nheo mắt, suy nghĩ tìm cách ứng phó. Ánh mắt tôi dừng lại ở tên càn quấy kia, thầm nhủ nếu hôm nay muốn an toàn mà thoát thân thì phỏng chừng cũng phải trông cậy vào hắn ta rồi.
Có điều, sau trận hôm nay, e là toàn bộ kế hoạch của tôi đều sẽ phải thay đổi. Kế hoạch ban đầu là đánh xuống sàn đấu ngầm sẽ không thể thực hiện được nữa. Trừ cách đó ra, tôi sợ rằng chẳng còn cách nào để tiếp nhận vị trí của Dương Đông dưới sự trợ giúp của chị Hoa nữa cả. Nghĩ vậy, trong lòng tôi thực sự thấy khó chịu. Dù sao thì tôi đã lên kế hoạch lâu đến thế chỉ vì mục tiêu này, nhưng chỉ vì Bào Văn mà tất cả đã sụp đổ trong chốc lát. Kể cả có muốn vớt vát lại cũng sẽ không dễ dàng gì.
Nhưng nếu không cứu Bào văn, không khéo tôi còn dính phải phiền toái lớn hơn. Vì vậy, tôi chỉ đành chịu số nhọ.
Vào lúc này, Bào Văn lại nói sẽ không đi, còn bảo bạn trai của mình bị những kẻ này bắt lại, xin lỗi giúp cứu bạn trai của cô ta ra. Tôi biết rằng cô ta đang kiếm cớ để ở lại. Nhất định là cô ta sợ tôi không đối phó nổi, vậy nên cân nhắc tới chuyện nếu thật sự không ổn thì sẽ chiến đấu cùng tôi. Dù sao thì hôm nay xảy ra chuyện này, chắc cô ta cũng không còn cách nào ở lại sàn đấu được nữa.
Tôi bình tĩnh đáp: “Cô em, anh sẽ cố gắng cứu bạn trai em, còn em đừng ở đây làm vướng chân thêm nữa”.
Bào Văn nhìn tôi, kiên quyết nói: “Không. Tôi phải thấy anh ấy bình an ra ngoài, tôi mới đi được”.
Trong lúc cô ta nói chuyện, hai người chúng tôi đã bị những tay đấm kia vây quanh. Tôi thầm nhủ giờ thì hay rồi, có muốn chạy cũng không được nữa. Nghĩ thế, tôi bèn kéo tên càn quấy dậy, rút dao ra dí vào cổ hắn ta, trầm giọng nói: “Tao không có tâm trạng đùa với chúng mày. Thả tao, người đẹp này và bạn trai của cô ấy đi. Bằng không tao không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu”.
Tên càn quấy kia không hề sợ hãi mà còn cợt nhả thêm: “Sao? Giờ biết sợ rồi à? Còn định dọa gϊếŧ tao để uy hϊếp hả? Mẹ nó chứ, mày dám ra tay không? Mày mà dám thì tao tự đưa đầu ra cho mày chém luôn. Mày dám chắc?”
Không thể không nói, tên càn quấy này trông thì vô dụng, nhưng đầu óc cũng thông minh đấy. Hắn ta biết tôi sẽ không gϊếŧ mình, vậy nên mặc kệ luôn sự đe dọa. Vậy nhưng hiển nhiên hắn ta đã đánh giá thấp cái tính điên cuồng của tôi. Hắn ta vừa dứt lời, tôi trực tiếp dùng con dao đâm thẳng vào đùi hắn. Hắn ta đau đớn hét lên, còn những người khác đều để lộ ra đôi phần sợ hãi. Bởi vì không ai ngờ rằng tôi sẽ, hay nói đúng hơn là dám ra tay.
Tên càn quấy vẫn rên lên đau đớn, Vương Hào bèn lao ngay tới trước mặt Bào Văn, túm lấy mái tóc dài của cô ta, nghiến răng bảo: “Buông người ta, nếu không tao sẽ bắt con đàn bà này bị làm luân phiên trước mặt mọi người”.
Vào giờ phút này, Bào Văn nổi giận, tôi cũng thế. Tôi vừa định buông tên càn quấy ra để nhắm vào Vương Hào thì một chiếc xe bỗng lặng lẽ đỗ ngay gần đó.
Nhìn thấy chiếc xe này, lòng tôi bỗng trĩu xuống. Bởi vì tôi biết chiếc xe này, đây là chiếc Panamera của Tống Giai Âm. Lẽ nào cô ấy tới đây sao?
Tôi lắc đầu, thầm nghĩ không thể có chuyện này được. Nhưng mà, với Tống Giai Âm mà nói, hình như không gì là không thể.
Cửa xe mở ra, một cô gái mặc Âu phục đen bước từ trên xe xuống. Cô gái ấy chỉ trang điểm nhẹ, mái tóc dài hơi gợn sóng, dáng người thon thả quyến rũ. Cô ấy vừa bước xuống, tất cả mọi người đều bị thu hút. Người con gái có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành này đúng là Tống Giai Âm.
Giây phút trông thấy Tống Giai Âm, tôi và Bào Văn liếc nhìn nhau. Hai chúng tôi đều trông thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Tôi nghĩ, cô ta chắc cũng không ngờ rằng Tống Giai Âm lại xuất hiện ở đây.
Lại thêm một chiếc xe nữa xuất hiện, là BMW 7 – Series. Vừa thấy chiếc xe này, sắc mặt Vương Hào lập tức thay đổi. Ông ta nhanh chóng buông Bào Văn ra, nhanh chóng đi về phía chiếc BMW. Cánh cửa xe vừa mở ra, phía sau lại lập tức xuất hiện thêm một chiếc xe nữa. Là một chiếc Hummer đồ sộ. Người đi BMW và Hummer xuống xe gần như cùng một lúc. Giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy sự áp bách đang ập thẳng vào mặt. Nhìn hai người kia, tôi thầm nhủ khí chất thật mạnh mẽ.
Trong hai người vừa đến, có một người tôi không quen, mà người còn lại thì là người quen cũ. Người đó chính là Tô Quảng Hạ cao tới hơn hai mét. Tô Quảng Hạ vừa xuống xe, tất cả mọi người đều bị vóc dáng cao lớn cùng với sát khí lạnh lẽo sắc bén kia làm cho khϊếp sợ. Nhưng người khiến tôi kinh ngạc lại là người bước xuống từ chiếc Hummer. Rõ ràng chỉ có khoảng một mét bảy, gương mặt trắng theo kiểu mang bệnh trong người, vóc dáng nhỏ gầy. Một người chỉ vậy thôi nhưng khí thế lại không hề thua kém Tô Quảng Hạ. Đặc biệt là ánh mắt lợi hại kia. Ánh mắt ấy như thể một mũi dao được cất giấu mười năm nơi núi tuyết, sắc bén và lạnh lẽo tới mức như xẻ đôi thân thể bạn, cắt ngang linh hồn bạn.
Người đàn ông này chính là người tôi từng trông thấy qua ảnh: Sơn Khuyển tướng quân vùng Đông Bắc, tên đầy đủ là Tả Thanh Lưu.
Tống Giai Âm, Tả Thanh Lưu, Tô Quảng Hạ. Sao ba người này lại cùng xuất hiện ở đây?