Tôi lạnh lùng đáp: “Giữa hai chúng ta chẳng có gì hay mà nói. Anh chỉ cần nhớ cho kỹ một điều thôi. Tôi đã lưu ảnh và video lại rồi. Nếu anh còn dám nhòm ngó đến vợ tôi nữa, tôi không ngại ngưng hẳn việc hợp tác với anh, cho vợ tôi xem anh rác rưởi đến thế nào đâu”.
Trần Danh giả cười khẩy: “Anh chắc chắn bản thân dám đưa ảnh và video cho cô ấy xem chứ? Anh để tôi làm vậy vốn đã là lấy sự trong sạch của cô ấy ra đặt cược rồi. Nếu anh quay về chậm một chút, hoặc tôi ra tay sớm hơn một chút, vậy thì chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa. Tôi nghĩ cô ấy hẳn là cũng hiểu được điều này. Vậy nên nếu anh đưa ảnh và video cho cô ấy, cô ấy chắc chán sẽ cảm thấy anh chẳng hề yêu mình như biểu hiện bên ngoài!”
“Nếu đã dám đi bước này, đương nhiên là tôi đã tính toán đâu vào đó cả.” Tôi trả lời. “Còn bây giờ, phiền anh cút khỏi phòng tôi”.
Trần Danh giả nghiến răng: “Muốn chết à!”
Tôi nhìn hắn, cười mỉa rồi đột ngột ra đòn, nâng tay chộp về phía hắn. Hắn tránh sang một bên theo bản năng. Nhưng vì tôi ra tay bất ngờ, hơ nữa tốc độ còn rất nhanh, vậy cho nên vẫn dễ dàng lấy được chiếc mặt nạ hắn đeo. Tôi thẳng tay gỡ chiếc mặt nạ xuống, để lộ ra gương mặt anh tuấn. Nhìn thấy khuôn mặt này, phẫn uất trong lòng tôi lại dâng lên. Phải biết rằng tôi cũng từng có một gương mặt anh tuấn như vậy. Thế nhưng… Thế nhưng… Tất cả đều đã bị hai kẻ đê tiện là hắn và Bào Văn phá hủy!
Tôi nhìn Trần Danh giả đầy oán hận, hắn lại đột nhiên nở nụ cười. Hắn sờ lên mặt mình, hỏi tôi rằng hắn có đẹp trai không? Một người đàn ông lại đi hỏi một người đàn ông khác câu này, kể ra thì cũng biếи ŧɦái lắm. Nhưng khi đặt vào hoàn cảnh của hai chúng tôi, câu hỏi này của hẳn lại chẳng kỳ lạ chút nào. Hắn đang đả kích tôi, khiến tôi kích động. Bởi vì gương mặt của tôi đã bị hủy. Hắn biết, không ai là không chú ý tới vẻ ngoài của mình, cho dù có giả vờ chẳng sao đi nữa, lòng vẫn sẽ cảm thấy tự ti.
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cười nhạt: “Có đẹp đến mấy thì cũng đã sao? Người con gái anh yêu nằm trong lòng tôi, cái vẻ ngoài đó của anh thì có tác dụng gì?”
Nói xong, tôi leo lên giường. Làm trò trước mặt hắn bằng cách cởi đồ ra, chui vào trong chăn, nằm sát bên cạnh Bào Văn. Còn Bào Văn, tuy rằng ngủ cũng khá say, nhưng khi cảm nhận được sự tồn tại của tôi thì vẫn nhích lại gần theo bản năng. Khung cảnh này khiến đôi mắt của Trần Danh giả gần như sắp nhỏ máu.
Cuối cùng, Trần Danh giả cắm mặt bỏ đi. Chờ hắn đi hẳn, tôi cầm lấy tấm mặt nạ của hắn, rơi vào trầm tư. Nhìn Bào Văn đang nằm trong lòng mình, tôi dịch sang một bên, cắn răng: “Bào Văn, tôi sẽ đòi lại gương mặt của mình. Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ lột bỏ da mặt các người. Tôi muốn các người phải nếm trải cảm giác bị hủy hoại, người không ra người, quỷ không ra quỷ”.
Rạng sáng hôm sau, Bào Văn vẫn còn ngủ rất say. Tôi giữ lấy cằm cô ta, hôn lên môi. Sau đó đứng dậy, đánh răng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề rồi đóng cửa ra ngoài, đi về phía nhà ăn.
Dọc đường đi, tôi để ý quan sát thì thấy trên núi vẫn bị phong tỏa như cũ. Hẳn là Trần Danh giả vẫn còn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Thẩm Nặc Ngôn. Phỏng chừng hắn đang nghĩ sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Còn cái tên thủ hạ bị tôi dìm chết trong nước rốt cục đã được lo liệu ra sao thì tôi không rõ. Có điều xem ra, đến tám mươi phần trăm là len lén xử lí rồi.
Lúc này, Trần Danh giả và mấy tâm phúc của hắn đang ngồi ăn sáng. Thấy tôi tới, ánh mắt bọn họ như những lưỡi sao bén thi nhau ném về phía tôi. Tôi lờ đi như không thấy, chỉ bước tới rồi ngồi xuống. Điều này lập tức khiến bọn họ cảm thấy bất mãn. Tôi gọi điểm tâm cho mình, nói mà chẳng chút khách sáo: “Trần Danh, đừng quên anh gọi tôi tới là để làm gì. Tôi không muốn đến thì rình rang, đi thì tay trắng đâu. Có làm hay không thì nói một câu”.
Tuy rằng có rất nhiều bất mãn với tôi, nhưng Trần Danh giả cũng không dám quên việc chính. Dù sao thì đó cũng là nhiệm vụ cấp trên giao cho hắn. Hơn nữa, dẹp được Trần Thiên thì hắn có thể trở thành kẻ nắm giữ thế lực mạnh nhất Hàng Châu, hắn mong còn chẳng được ấy chứ. Vậy nên hắn nhanh chóng thu lại sự bất mãn của mình, thản nhiên nói: “Tôi đang bàn bạc chuyện này với các anh em. Hôm qua Trần Thiên đột nhiên bị thương, đây là chuyện nằm ngoài dự tính của tôi. Điều phiền toái là hiện giờ ông ta đang nghi ngờ chuyện này do tôi làm. Nếu chúng ta hành động một cách tùy tiện, chỉ e sẽ khiến ông ta hoài nghi thêm. Vậy nên tôi định sẽ tạm hoãn kế hoạch trong vài ngày, chờ quan hệ giữa tôi và Trần Thiên dịu lại rồi tính tiếp”.
Tạm hoãn vài ngày?
Biện pháp này hợp tình hợp lí, tôi cũng chẳng có gì để nói thêm. Chỉ là, tôi lo Đoàn Thanh Hồ sẽ vì chuyện đánh cược mà chạy tới đây theo dõi Bào Văn với Trần Danh giả. Đây không phải là điều mà tôi muốn thấy. Nghĩ vậy, tôi bình thản trả lời: “Nếu đã thế thì tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của anh, tạm dừng kế hoạch là được”.
Nói xong, tôi đứng dậy rời di. Nhân viên phục vụ bưng điểm tâm lên hỏi tôi không ăn nữa sao? Tôi xua tay bảo không, mình sẽ xuống núi mua đồ ăn sáng thật ngon cho vợ. Nói xong, tôi quay lại nhìn Trần Danh giả một cách thiếu đòn: “Trần Danh, lần này anh đừng có tranh thủ lúc tôi đi vắng mà làm gì không nên làm đấy nhé”.
Trần Danh giả nghiến răng nhìn tôi, thẹn quá hóa giận mà quát lên: “Cút!”
Tôi cười ha hả rồi rời đi, chầm chậm đi xuống dưới núi, lấy xe rồi tiến về phía khu đô thị sầm uất. Trên đường, tôi tìm thấy trên baidu một tiệm ăn sáng có tiếng, bèn lái xe tới đó. Sau khi xuống xe, tôi vào trong mua mấy món thật ngon, rồi nhanh chóng mua một chiếc điện thoại cũ ở cửa hàng di động gần đó, mua luôn một chiếc sim. Sau khi lên xe, tôi nhanh chóng lắp sim, khởi động máy. Sau khi khởi động, tôi lấy điện thoại của mình ra, mở video lên. Tôi không gửi hay copy video này sang điện thoại mới, bởi vì tôi biết chắc chắn chiếc di động này của tôi đang bị theo dõi. Tôi sợ rằng mình làm gì cũng sẽ bị phát hiện. Do đó, tôi quay lại màn hình phát video, chụp lại bức ảnh. Sau đó, tôi lấy mẩu giấy ghi số điện thoại của Đoàn Thanh Hồ ra, gửi sang cho chị ấy.
Mặc dù điều này rất tàn nhẫn, nhưng còn hơn là chị ấy mạo hiểm tính mạng của mình, ngốc nghếch bán mạng vì Trần Danh giả.
Gửi xong tin nhắn này, tôi cảm thấy rất áy náy, cũng rất sốt ruột, lo tâm trạng chị ấy xấu đi lại ảnh hưởng đến đứa bé. Ngẫm nghĩ một hồi, tôi nhắn tin cho chị ấy, hỏi chị ấy đang ở đâu.
Đoàn Thanh Hồ không trả lời, tôi lại càng thêm lo lắng. Đúng lúc này, Bào Văn gọi điện tới cho tôi. Trái tim tôi nhảy lên, áp chế sự kích động trong đầu xuống. Tôi ấn nhận cuộc gọi, dịu dàng hỏi: “Em dậy rồi à?”
Bào Văn vẫn còn hơi mệt: “Hôm qua anh ghê gớm thật đấy, làm tới mức giờ em vẫn còn cảm thấy đau hết cả người, lại còn ngủ rõ là lâu. Ai ngờ đến tận lúc em ngủ rồi mà anh vẫn chả đứng đắn gì cả, lại còn…”
Tôi tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Lại còn gì cơ?”
“Anh thử nói xem?” Bào Văn cười nói.
Tôi vội đáp một cách nghiêm trang: “Vợ à, tuy rằng anh mê mẩn em thật, nhưng nào có đành lòng bắt em vất vả mãi đâu. Em đừng chụp mũ lên đầu anh vậy chứ. Chẳng lẽ, em mơ thấy mộng xuân à?”
Bào Văn không nói gì. Tôi nghĩ, hẳn là bây giờ cô ta đang cảm thấy nghi ngờ không thôi. Bởi vì trong tiềm thức của cô ta có hình ảnh tôi đang ôm lấy cô ta, trên người cô ta cũng có dấu vết. Vậy nhưng tôi lại lên tiếng phủ nhận. Tôi đoán chắc chắn cô ta sẽ vì vậy mà nghi ngờ có người khác tới phòng. Chỉ cần có tưởng tượng này, cô ta sẽ đặc biệt chú ý tới tình hình trong phòng. Đến lúc đó, cô ta sẽ trông thấy chiếc mặt nạ tôi đặt ở cách đầu giường không xa, còn có chiếc bình hoa rơi vỡ trước cửa sổ…
Tôi cười nhạt, sợ mình cứ im lặng mãi sẽ khiến cô ta nghi ngờ, bèn tiếp tục dùng giọng điệu dịu dàng bảo: “Anh thấy là em ngủ đến mụ mị đầu óc rồi đấy. Mau dậy đi. Anh đi mua đồ ăn sáng cho em ở một nhà hàng cực kỳ ngon đây này”.
“Anh ra ngoài mua bữa sáng à?” Giọng Bào Văn có hơi mất tự nhiên. “Vậy thì anh đi sớm lắm nhỉ”.
Tôi cười nói đúng thế, còn bảo cô ta phải ăn nhiều một chút, đừng phụ tấm lòng của tôi.
Bào Văn dịu dàng ừ một tiếng, có vẻ là đã khống chế được cảm xúc của bản thân rồi. Nhưng dường như còn chưa cam tâm, cô ta hỏi tôi có đeo mặt nạ ra ngoài không.
Tới đây, khóe môi tôi không nhịn được mà cong lên. Tôi hỏi như có gì lạ lắm: “Anh vẫn đeo mặt nạ, sao thế?”
Bào Văn yên lặng một hồi, giọng điệu đột nhiên lạnh hẳn đi. Cô ta nói không có gì, sau đó bảo định gửi địa chỉ bệnh viện của Trần Thiên cho tôi, kêu tôi tới đó xem ông ta có ở đấy không.
Tôi biết, cô ta đang muốn kéo dài thời gian tôi quay về. Nói vậy là cô ta định đi tìm Trần Danh giả, sợ bị tôi bắt gặp nên mới bảo tôi đi làm việc khác, bận không về được. Cúp điện thoại xong, nghĩ tới Trần Danh giả, tôi không khỏi cười thành tiếng.
Bào Văn trông thấy bình hoa và mặt nạ, chắc chắn sẽ nghi ngờ Trần Danh giả vào qua đường cửa sổ, làm vỡ bình hoa. Chưa nói đến chuyện Trần Danh giả lén lút tới phòng, thì tại sao còn phải đeo mặt nạ làm gì? Chuyện này chỉ có một cách giải thích hợp lí, đó là Trần Danh giả muốn cải trang thành tôi. Mà đóng giả thành tôi xong thì làm gì cô ta đây? Cô ta nhất định sẽ ngẫm kỹ rồi hoảng hốt. Bởi vì càng nghĩ, cô ta sẽ nhận ra bản thân ngủ rất sâu, như thể bị người ta bỏ thuốc. Cộng thêm chiếc mặt nạ thừa ra này, còn có cảm giác từ thân thể, cô ta không thể không nghĩ tới một vấn đề. Đó là bản thân đã bị tên Trần Danh giả chà đạp trong lúc không ai hay biết.
Một khi Bào Văn tìm Trần Danh giả để giằng co, hắn sẽ xử trí thế nào đây? Hắn hết đường chối cãi, có lẽ chẳng những không phủ nhận, mà có thể còn thừa nhận. Đồng thời nhân cơ hội này uy hϊếp Bào Văn, ép cô ta đừng có cự tuyệt hắn, nếu không hắn sẽ cho tôi biết chuyện. Chắc chắn là Bào Văn không muốn, cũng không dám để tôi biết cô ta đã bị người đàn ông khác làm nhục, vậy nên chỉ có thể nhẫn nhịn tất cả. Mà tới lúc này, Trần Danh giả cũng sẽ không còn sợ video và ảnh chụp trong tay tôi nữa. Chẳng những không sợ hãi, hắn có thể còn tìm cách để Bào Văn xem được video và ảnh trong điện thoại của tôi. Nói rằng tôi khơi gợi lên tâm lí phản nghịch của hắn, cho nên hắn mới làm chuyện có lỗi. Tới lúc đó, chẳng phải Bào Văn sẽ cãi lộn ầm ỹ với tôi hay sao.
Có điều, Trần Danh giả không hề biết: thực ra ngay từ đầu, tôi chụp ảnh và quay phim không phải là để uy hϊếp hắn, mà chỉ là để cho Đoàn Thanh Hồ xem mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi xóa thẳng video và ảnh trong máy không chút do dự, yên lặng chờ đợi Trần Danh giả nhảy vào cái bẫy do tôi âm thầm bày ra.