Tôi nói: "Chỉ cầu Hoa Hạ rộng lớn của chúng ta không để một người tốt phải chịu oan uổng".
Tô Quảng Hạ đương nhiên biết tôi đang nghĩ đến chuyện gì, anh ấy vỗ vai tôi, dùng ánh mắt để an ủi tôi. Lúc này, Trương Phi và Phi Đao đã trở về, chúng tôi ăn mấy miếng bánh lương khô, từ lâu mồm miệng đã nhạt nhẽo rồi, nhìn thấy thịt gà rừng và thỏ rừng trắng bóng kia, mặc dù còn chưa được nướng chín nhưng nước miếng trong miệng chúng tôi đá ứa cả ra.
Khi gà được nướng chín, tôi nói với Tô Quảng Hạ: "Đội trưởng, các anh ăn trước đi, em đi đổi ca với nhóm Báo Săn".
"Ăn đi đã rồi đổi". Tô Quảng Hạ nói.
Tôi lắc đầu nói không cần, tôi nhớ Báo Săn đã kêu đói từ lâu, cho nên muốn để anh ấy ăn trước.
Tìm tới chỗ Báo Săn, tôi nói: "Báo Săn, đội trưởng kêu anh qua ăn gà nướng".
Báo Săn không ngần ngại, cười vui vẻ nói: "Tốt quá, bụng tôi đã kêu òng ọc từ nãy giờ rồi, vì đợi ăn thịt thú rừng mà tôi còn không đụng vào miếng bánh lương khô nào".
Anh ấy nói rồi cười ha ha nhảy từ trên cây xuống, tôi lại trèo lên cây, bỏ súng bắn tỉa ra, vừa cảnh giác nhìn xung quanh qua ống kính ngắm bắn, vừa nói: "Báo Săn, anh kêu cả Lỗ Trí Thâm tới ăn nữa, dù sao đám người kia trưa mai mới tới đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, một mình tôi canh chừng tiền tuyến là đủ rồi".
"Được". Báo Săn vui vẻ nói, khẽ ngân nga đi tìm Lỗ Trí Thâm.
Đợi sau khi anh ấy đi, tôi im lặng theo dõi thôn làng đối diện. Lúc này tôi nhìn thấy một đứa bé khoảng bốn năm tuổi đang loạng choạng kéo theo một cái muôi giống như để xào nấu thức ăn, lảo đảo đi đến bên bờ sông đùa nghịch ở đó.
Tôi thầm nghĩa là con nhà ai mà người lớn không chú ý thế này, lại để nó một mình chơi bên bờ sông, ngộ nhỡ trượt chân ngã xuống sông chết đuối thì người nhà sẽ đau khổ đến mức nào?
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của đứa trẻ, đột nhiên tôi lại nhớ đến đứa con gái nhỏ chưa từng gặp mặt của mình, tôi nghĩ đến sẽ có một ngày nó cũng lớn như thế này, nếu như nó cũng chơi ở bên bờ sông như vậy, Đoàn Thanh Hồ chắc chắn sẽ ở bên cạnh chơi cùng nó chứ? Đến lúc đó hai người phụ nữ xinh đẹp một lớn một nhỏ, sẽ là một cảnh đẹp lấn át tất cả mọi thứ xung quanh mất.
Đang suy nghĩ, tôi thấy đứa trẻ múc vài ngụm nước uống, có thể ở những nơi hẻo lánh lạc hậu thế này, người lớn trẻ nhỏ đều không kiểu cách, hơn nữa từ động tác của đứa trẻ thì thấy, nó có lẽ thường xuyên uống nước của con sông này, tôi đoán người trong thôn cũng thường sử dụng nước từ đấy. Sau khi uống vài ngụm, đứa trẻ đột nhiên không cẩn thận cắm đầu rơi xuống nước, lúc nó rơi xuống, mắt còn trợn trắng lên, toàn thân co giật, vài người lớn vừa hay nhìn thấy liền vội vàng chạy tới.
Tôi giật thót tim một cái, bởi vì rõ ràng đây là phản ứng trúng độc, lẽ nào trong nước có độc?
Nghĩ đến nước sông này rất có thể chảy ra từ cùng một nguồn với nước chúng tôi lấy từ trên núi, tôi lập tức hoảng sợ, nhảy xuống đất, vừa chạy về phía trước vừa nói vào trong thiết bị liên lạc: "Không được ăn thịt! Không được ăn thịt!"
Chỉ là tôi vừa nói được hai tiếng thì lập tức tiếng súng vang lên dày đặc.
Tiếng súng đột nhiên phát ra như vậy khiến tôi càng hoảng sợ hơn, tôi như phát điên chạy về phía đám Tô Quảng Hạ, trong đầu hiện lên hình ảnh bọn họ ăn phải thuốc độc, ngã vật xuống đất, thi thể bị bắn phá thành cái rây, trái tim tôi từng chút từng chút trở nên lạnh ngắt.
Tôi vẫn luôn tò mò, tại sao tổ chức Sói Đói rõ ràng có thể đến nơi tôi ở trước, nhưng lại không bày binh bố trận gì cả, phải biết rằng đánh cho chúng tôi trở tay không kịp là kế hoạch tốt nhất. Nhưng tôi không ngờ bọn chúng sớm đã ra tay rồi, chỉ là dùng cách không cần đánh trận mà vẫn gϊếŧ được người, bọn chúng rõ ràng đã hạ độc vào trong nước!
Tôi buồn bã tự trách, thầm nghĩ nếu như tôi có thể cẩn thận hơn chút nữa, tâm tư kín kẽ hơn, có thể tôi sẽ đoán biết được chỗ cổ quái của sự việc, như vậy chuyện này có lẽ đã không xảy ra.
Khi tôi đang suy nghĩ lung tung chạy trở về nơi chúng tôi tập trung, thì thấy bọn họ đã vác súng bắn tỉa lên, tìm nơi để nấp rồi, nhìn thấy tôi đến, Tô Quảng Hạ ngạc nhiên thất sắc, bảo tôi nhanh chóng nấp đi, nhưng đúng lúc này thì mười mấy viên đạn càn quét khu rừng, hung bạo bắn về phía tôi.
Tôi vội vàng hết sức chạy sang một bên khác, lập tức chui vào trong một cái hố lớn, cúi đầu xuống, tránh được làn sóng đạn bắn đến.
Sau đó, tôi hỏi: "Đội trưởng, mọi người chưa ăn thịt gà và thịt thỏ đó chứ?"
"Chưa ăn". Điều khiến tôi không ngờ được là Tô Quảng Hạ lại trả lời tôi như vậy.
Tôi sững sờ, sau đó vui mừng hỏi lại: "Thật sự chưa ăn chứ?"
Tô Quảng Hạ nói: "Thật sự chưa ăn, chỉ là sao cậu đột nhiên lại hỏi chuyện này? Lẽ nào trong thịt gà và thịt thỏ đó có độc sao?"
Tôi nói: "Nước dùng để rửa thịt có độc".
Giọng nói của Báo Săn truyền đến, anh ấy nói: "Mẹ kiếp, thật hay đùa thế? May là đội trưởng kịp thời phát hiện có người âm thầm tiếp cận, nếu không thì bây giờ có lẽ chúng ta đều đã ăn thuốc độc vào bụng rồi".
Hóa ra Tô Quảng Hạ phát hiện ra được có người lặng lẽ áp sát chúng tôi, bảo mọi người nhanh chóng sẵn sàng vũ khí, cho nên mọi người mới tránh được ăn phải thứ đó, may là khi chúng tôi đi tới ngọn núi này thì đã lấy đầy nước vào bình từ một ngọn núi khác, nếu không chỉ cần uống một ngụm nước thôi, e là hôm nay sẽ phải chôn thây ở đây rồi.
Tô Quảng Hạ vừa tìm cơ hội bắn những kẻ buôn ma túy từ sườn núi chạy xuống, và người của tổ chức Sói Đói trà trộn vào làm thành viên của nhóm buôn ma túy, vừa nói: "Nhưng Nhĩ Hải, chuyện nguồn nước bị đầu độc sao cậu lại biết vậy?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn một cái, ngạc nhiên phát hiện ra một nhóm người mặc đồ đen đang đứng trên sườn núi, súng trong tay những kẻ này như không tiếc đạn vậy, bắn về phía chúng tôi hết sức hung hăng, mẹ nó, bọn chúng không tiếc tiền sao, tôi còn thấy xót ruột thay cho bọn chúng!
Tôi nói: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta mau rút trước đã".
"Rút? Sao có thể dễ dàng thế được? Xem ra chúng ta đã bao vây kế rồi, đám khốn kiếp này lại dám lợi dụng vũ khí sinh học tấn công chúng ta, hơn nữa còn tấn công từ phía sau chúng ta mà không phát ra bất cứ âm thanh nào, nếu như đoán không nhầm, trừ phía trước ra, hai bên còn lại e là đều đã bị chúng chặn cứng rồi, chúng ta có mọc thêm cánh cũng không thoát được". Tô Quảng Hạ hiếm khi sốt ruột thở hổn hển nói.
Tôi trầm giọng nói: "Không sai, bọn chúng chắc biết chúng ta sẽ chỉ quan sát tình hình của thôn làng, không ngờ bọn chúng lại bao vây chúng ta từ phía sau, cho nên mới cố ý tạo ra một dấu hiệu giả bình thường phía tước, hơn nữa, cho dù chúng ta có bỏ chạy từ phía không có phòng bị, thì cũng chỉ có thể rút vào trong thôn, đến lúc đó không khác gì tự chui đầu vào lưới".
Không nói đến bên trong chắc chắn có mai phục của bọn chúng, chỉ nói riêng đến dân chúng trong thôn hằng năm đã được nhận ân huệ của nhóm buôn bán ma túy đó, những người dân nghèo này sẽ cảm thấy biết ơn chúng, về cùng một phe với chúng, sao có thể giúp chúng tôi chứ? Đến lúc đó, chúng tôi vào trong thôn e là cũng là tự chui đầu vào rọ.
Tôi càng nghĩ càng tức giận, nhưng vẫn không biết làm thế nào, đám Báo Săn cũng nổi giận rồi, lần lượt hỏi Tô Quảng Hạ phải làm sao.
Tô Quảng Hạ nói: "Có thể thế nào chứ? Hoặc là chờ chết, hoặc là mở ra một con đường máu. Phía sau thiết nghĩ là nơi nhóm buôn thuốc phiện tập trung rộng nhất, anh em nghe tôi chỉ huy, tấn công chúng một đợt trước. Nhĩ Hải, cậu và tôi phụ trách chặn hậu, Lỗ Trí Thâm nhanh chóng đi bố trí mìn ở sườn phía tây của chúng ta, Trương Phi và Báo Săn yểm trợ cho tôi và Nhĩ Hải, Phi Đao cậu đi theo gỡ mìn, cũng là dò đường bên phía tây, cẩn thận một chút, xem xem đối phương có bao nhiêu mai phục ở đó, địa hình có đặc điểm gì, đi nhanh về nhanh".
Thấy băng nhóm buôn thuốc phiện càng ngày càng đến gần, trên trán Tô Quảng hạ bắt đầu túa ra mồ hôi, anh ấy nói: "Trong vòng năm phút phải bố trí xong mìn, rõ chưa?"
Chúng tôi gật đầu nói đã rõ, thế là Lỗ Trí Thâm cầm lựu đạn và mìn rời đi, tôi và Tô Quảng Hạ dưới sự yểm trợ của hai người nữa cứ vừa đánh vừa chạy, vừa đánh vừa chạy, di chuyển khó khăn, nhưng may là khả năng bắn súng của bốn người chúng tôi rất chuẩn, đối phương sau khi bị tổn thất nghiêm trọng thì không dám liều lĩnh tiếp cận nữa.
Nhưng tôi không hề vui một chút nào, bởi vì tôi cảm thấy tổ chức Sói Đói sẽ không ngu ngốc đến mức đưa đầu ra cho chúng tôi đánh thế này, hơn nữa tôi cảm giác những kẻ trước mắt không thực sự lợi hại, chỉ là vài tên buôn thuốc phiện bình thường được vũ trang, mặc dù những tên buôn thuốc phiện này có đầy đủ súng ống đạn dược, nhưng chúng có một nhược điểm rất lớn, đó là bọn chúng không biết đánh trận, ít nhất so với những lính đặc chủng như chúng tôi thì chỉ như mấy cái gân gà mà thôi, đây cũng là nguyên nhân tại sao chúng tôi có thể lấy ít đánh nhiều, nếu như đổi lại là những người lợi hại như chúng tôi thì tôi nghĩ chúng tôi cũng chưa chắc có thể chiếm được ưu thế.
Chỉ là, nếu như trong đám người này không có người của tổ chức Sói Đói, vậy thì người của tổ chức Sói Đói đang ở đâu? Phía tây, phía đông? Hay là ở trong thôn?
"Đội trưởng, tôi xong rồi!" Lỗ Trí Thâm lớn tiếng báo cáo rồi cầm súng bắn điên cuồng vào kẻ địch.
Tôi và Tô Quảng Hạ chạy như điên đến chỗ gài mìn, chỗ này thoạt nhìn giống hệt với những nơi khác, nếu như không nghiên cứu chi tiết thì e là sẽ khó nhận ra, mà bây giờ trong tình cảnh này thì chẳng ai có thể tỉ mỉ kiểm tra được, hơn nữa dựa vào đám ô hợp này thì có đến 80% là sẽ không nhận ra, cho nên bọn chúng chỉ có thể bị bỏ mạng ở đây thôi.
Tôi và Tô Quảng Hạ mỗi người đều tự túm lấy một cành cây, "bay" qua bãi mìn, sau đó tụ họp với đám Lỗ Trí Thâm, tiếp tục chạy về phía trước. Sở dĩ vì sao phải dùng cách này để vượt qua bãi mìn, là bởi vì địa điểm bãi mìn này là ở một nơi có địa thế giống như sát vách núi, kẻ địch muốn đuổi theo chúng tôi, chỉ có thể đi qua con đường này, hoặc là bay mà thôi.
Đến khi đã bỏ lại đám người này ở mãi phía sau, chúng tôi mới nhanh chóng tìm một nơi ẩn nấp để mở cuộc họp.
Tô Quảng Hạ dùng thiết bị liên lạc để liên lạc với Phi Đao đang đi dò đường, Phi Đao nhanh chóng trở về, sắc mặt u ám như sắp vắt ra được nước vậy. Chúng tôi vội hỏi anh ấy thế nào rồi? Anh ấy nói: "Bốn phía đại khái cũng đều có những tên như vậy, nếu như chúng ta đi về phía tây, tôi nghĩ chúng ta sẽ bị bao vây tứ phía, bị đánh từ cả hai mặt, đến lúc đó chúng ta thật sự sẽ trở thành thịt kẹp trong bánh mì rồi, chúng muốn ăn hay muốn vứt đều tùy ý chúng, chúng ta không có quyền lựa chọn!"
Tô Quảng Hạ sắc mặt trầm trọng, rõ ràng đã nghĩ giống như Báo Săn, anh ấy trầm giọng nói: "Chúng ta bắt buộc phải liều mạng, nếu không thì chỉ có thể chờ chết, chiến sĩ muốn chết cũng phải chết trên chiến trường".
Anh ấy nói xong, tôi liền nói: "Đám người này đã qua bãi mìn rồi, mọi người che tai lại mở to miệng ra".
Tất cả mọi người đều làm theo cách của tôi, sau đó, tôi thấy một đám người hung hăng xông đến khu đặc biệt đó, vài tiếng nổ "uỳnh uỳnh" vang lên, liên tục không ngừng, rất nhiều người đều bị nổ thành từng mảnh, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Vụ nổ xảy ra bất ngờ đã khiến người của đối phương vô cùng khϊếp sợ, chúng tôi nhân cơ hội này bắn phá một lượt, bọn chúng nhìn thấy đồng đội chết thảm, tốc độ đuổi theo chúng tôi đã trở nên rất chậm chạp, dù sao mạng sống của ai cũng không phải tự nhiên mà có, thấy chúng tôi dũng mãnh như vậy, tất nhiên bọn chúng không dám tùy ý xông lên phía trước nữa.
Chúng tôi liều mạng chạy như điên về phía tây, chúng tôi đã bàn bạc tìm một nơi thích hợp để mai phục, mở ra một con đường máu ở phía tây, đang đi thì đột nhiên tôi cảm thấy rất khó chịu, giống như cảm giác đang bị nguy hiểm áp sát vậy.
Tiếng súng đột ngột vang lên, mấy người chúng tôi trong chớp mắt tìm được nơi ẩn nấp, tiếng súng dừng lại rồi, Tô Quảng Hạ thông qua thiết bị liên lạc hỏi chúng tôi thế nào rồi, chúng tôi nói không sao, Tô Quảng Hạ im lặng một lúc, rồi nói: "Là một tay súng bắn tỉa rất lợi hại".
Tôi biết, Sói Đói đã ra tay rồi.