Nụ cười của trẻ nhỏ quả thật là một cái gì đó rất kỳ diệu, nó làm cho cuộc đời đen tối của tôi tràn ngập ánh sáng, một cảm giác hạnh phúc trào dâng trong cơ thể, cảm xúc ấy mạnh đến nỗi không có một từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.
Tôi thầm nghĩ, con bé chính là món quà mà ông trời đã ban tặng, để cứu rỗi tâm hồn đầy tội lỗi và chai sạn của tôi.
Bỗng, Đoàn Thanh Hồ lên tiếng: “Em chưa ăn gì phải không? Chị đi làm ít đồ ăn cho em nhé”.
Thật kỳ lạ, từ lúc Đoàn Thanh Hồ tới đây, chị ấy không hỏi tôi một câu nào, lẽ nào là chị ấy biết tâm trạng tôi không tốt, nên cố tình đưa Tiểu Tinh Thiên tới đây làm tôi vui? Chẳng nhẽ chị ấy cũng biết sao?
“Là đám Thẩm Nặc Ngôn bảo chị đến đây à?”, tôi lạnh lùng hỏi.
Đoàn Thanh Hồ im lặng một lúc, rồi từ tốn trả lời: “Là Tống Giai Âm”.
Là Giai Âm sao? Người con gái đã lừa dối tôi, nhưng lại rất yêu tôi, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô ấy vẫn luôn biết tôi cần gì. Tự nhiên tôi lại thấy có lỗi vì đã lớn tiếng với cô ấy, chắc cô ấy buồn lắm.
Giọng nói của Đoàn Thanh Hồ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Chị đã nghe rồi, là Tôn Nam Bắc đón hai mẹ con chị đến đây, trên đường đi, cậu ấy đã nói hết cho chị biết. Chị là người ngoài, nên sẽ có cái nhìn khách quan hơn. Bọn họ cũng là do cô Vệ yêu cầu, nên mới giữ bí mật với em, chứ thực tình họ không muốn như vậy đâu. Đặc biệt là Tống Giai Âm, cô ấy thực sự rất lo cho em”.
Tôi im lặng không nói gì, kỳ thực, từ lúc Tiểu Tinh Thiên xuất hiện, sự tức giận của tôi đối với bọn họ đã nguôi ngoai phần nào, nhưng còn ông Nhĩ, à không, phải gọi là Trần Giang Hà mới đúng, tôi vẫn cảm thấy rất hận ông ta, hận đã để ông ta được đắc ý quá lâu mà không hay biết gì.
Bỗng, Tiểu Tinh Thiên túm lấy áo tôi bi ba bi bô: “Ba… ba…”
Tôi ngẩn người ra một lúc rồi nói: “Bảo bối, con vừa nói gì cơ? Nói lại được không?”
Tiểu Tinh Thiên lại cười khúc khích, đưa đôi tay mũm mĩm ra túm vào áo tôi gọi: “Ba… ba… ba…”
Mặc dù âm thanh phát ra chưa tròn vành rõ chữ, nhưng lần đầu tiên trong đời được một đứa trẻ gọi là “ba”, tôi cảm động vô cùng, ôm lấy Tiểu Tinh Thiên nghẹn ngào nói: “Bảo bối, cảm ơn con”.
Lúc này, Đoàn Thanh Hồ đứng từ xa nhìn thấy, dáng vẻ hơi ái ngại, tôi nhanh nhảu nói: “Tiểu Tinh Thiên thông minh thật đấy, bé tý đã biết nói rồi”.
Đoàn Thanh Hồ cau mày, hình như tôi đã nói gì đó không đúng. Chị ấy bảo: “Con bé đã gần 1 tuổi rồi đấy”.
Tôi lại im lặng, đúng là tôi sai thật, tại sao đến con mình mấy tháng tuổi rồi cũng không nhớ chứ? Nhưng rồi chị ấy nói: “Em thấy đấy, tình thân máu mủ vốn là một thứ gì đó rất thiêng liêng, đã là của mình, thì không nên vô tình mà rũ bỏ”.
Tôi hiểu ý của Đoàn Thanh Hồ, chị ấy đang khuyên tôi nên cho Trần Giang Hà một cơ hội, nhìn Tiểu Tinh Thiên, tôi cũng có chút mềm lòng.
Trời đã chập tối, Đoàn Thanh Hồ nói phải về để cho Tiểu Tinh Thiên ăn uống tắm rửa còn đi ngủ. Tôi bịn rịn không nỡ tiễn mẹ con. Sau khi Đoàn Thanh Hồ ra về không lâu, thì có tiếng gõ cửa. Tôi uể oải ra mở cửa, bóng dáng Tống Giai Âm hiện lên trước mắt, tôi sững sờ lúng túng không biết phải làm sao. Kỳ lạ là, Giai Âm nở một nụ cười hồn nhiên tinh nghịch, bước vào nhà truyện trò vô tư như không có gì xảy ra.
Cô ấy nói vì nhớ tôi nên đã trốn bố mẹ tức tốc đến thăm tôi, còn mua cho tôi ít đồ ăn, sợ tôi ở đây không chăm sóc tốt cho bản thân. Một lúc lại đùa bảo tôi đẹp trai như vậy, lại có số đào hoa, nên không yên tâm để tôi xa cô ấy quá lâu, nhỡ có người lừa cướp tôi đi mất.
Nhìn thấy Tống Giai Âm lém lỉnh đáng yêu, trái tim tôi lại mềm yếu, không thể giận cô ấy được. Tôi bước tới ôm chầm lấy Giai Âm, nói “anh cũng rất nhớ em”, rồi tựa vào vai cô ấy, nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác yên bình khi ở bên cô ấy.
Giai Âm xoa xoa bụng nói cô ấy đi vội quá chưa kịp ăn gì, muốn thưởng thức tài nghệ nấu ăn của tôi một lần nữa. Tôi vui vẻ vào bếp làm những món sở trường mà cô ấy thích ăn.
Sau khi ăn xong, Giai Âm nhìn tôi âu yếm một lúc, do dự như muốn nói gì đó nhưng lại không biết có nên nói hay không. Tôi tò mò hỏi: “Em định nói với anh điều gì sao?”
Cô ấy cười nhạt, thở dài một tiếng rồi nói: “Bào Văn chết rồi”.
Bốn chữ ấy như sét đánh ngang tai, tôi sững sờ nhìn Tống Giai Âm không biết nói gì. Tống Giai Âm tiếp lời: “Em nhận được tin, nói rằng cô ta sau khi bỏ trốn thì bị tổ chức sát thủ ruồng bỏ, vì căm phẫn, cô ta đã ám sát Tống Vân Hải nhưng không thành. Kế hoạch thất bại, cô ta đã bị Tống Vân Hải gϊếŧ chết, thật đáng thương”.
Bào Văn đáng thương sao? Tôi không thương xót cô ta, cô ta có chết trăm ngàn lần tôi cũng thấy đáng. Chỉ là tôi muốn tự tay gϊếŧ cô ta, chứ không muốn để cô ta chết dễ dàng như vậy.
Nhưng rồi, nghĩ lại những ngày tháng trước khi Bào Văn thay đổi, tôi lại thấy chua xót, nếu như tình cảm của cô ta được đáp trả, nếu như cô ta không phải chịu quá nhiều đau khổ, có lẽ cô ta sẽ không phải chịu kết cục như vậy. Tôi hỏi Tống Giai Âm: “Thế có tin gì về Trần Danh giả không?”
Tống Giai Âm gật đầu, nói: “Sau khi biết tin Bào Văn chết, anh ta rất đau khổ, anh ta và Tống Vân Hải cũng vì thế mà từ mặt nhau”.
Xem ra tình hình bên phía Tống Vân Hải đã nội bộ lục đục rồi, đây có lẽ sẽ là thời điểm thích hợp để tôi hành động. Giờ Trần Danh giả không còn ai hậu thuẫn nữa, việc đối phó với hắn dễ như trở bàn tay.
Tôi chưa kịp nói gì, thì Tống Giai Âm tiếp tục lên tiếng: “Em biết anh vẫn luôn chờ cơ hội để gϊếŧ Trần Danh giả, em đã tìm được một trợ thủ đắc lực để làm điều đó cùng anh rồi đấy”, cô ấy vừa nói, vừa cười đắc ý.
Tuy có hơi nghi ngờ, nhưng tôi vẫn hỏi: “Ai vậy?”
“Người đó đang đứng ở ngoài cửa, anh ra mời người ta vào đi”, Tống Giai Âm vừa nói vừa hất hất mặt ra phía cửa.
Tôi bất đắc dĩ ra mở cửa, còn tưởng người phụ nữ tinh quái kia đang bày trò để tôi gặp Trần Giang Hà, nhưng không ngờ, người đứng trước mặt tôi lại là Trương Nhất Sơn. Tôi mừng rỡ ôm lấy anh ấy, rồi vội vàng mời anh ấy vào trong.
Tống Giai Âm đắc ý nói: “Thế nào, người đồng đội này anh hài lòng chứ?”
Tôi cười, giơ ngón cái về phía Tống Giai Âm: “Đúng là chẳng ai hiểu anh bằng em”.
Trương Nhất Sơn mặt mày rạng rỡ nói với tôi: “Tôi đã nói rồi, nếu như anh muốn trả thù, tôi nhất định sẽ giúp anh. Đừng tưởng tôi là tên chậm chạp vô dụng của đội lính đặc chủng phổ thông, giờ thân thủ của tôi cũng lợi hại lắm đấy, anh chưa chắc đã đánh lại được tôi đâu”.
Tôi cũng hùa theo: “Không dám không dám, có anh đi cùng, tôi cảm thấy trận này chưa đánh đã thắng rồi!”
Thế là ba chúng tôi ngồi lại cùng lên kế hoạch để tập kích Trần Danh giả, Tống Giai Âm nói Trần Danh giả đang rất đau buồn về chuyện của Bào Văn, nên vốn không còn tinh thần để cảnh giác, vừa hay hắn cũng mới tới Nam Kinh, nghe đâu là vì muốn đưa Bào Văn về đây để mai táng, dẫu gì đây cũng là nơi thân thuộc với cô ta nhất.
Chuyện thừa nước đục thả câu này nghe thì có vẻ hơi bỉ ổi, nhưng đối phó với loại người như hắn, tôi cũng không quan tâm nhiều đến thế. Nghĩ đến những việc hắn đã làm với anh em của tôi còn bỉ ổi gấp trăm lần. Hắn chết một lần vẫn chưa đền hết tội.
Đêm hôm đó, tôi không ngủ được, đứng tựa vào cửa sổ hút một điếu thuốc, Trương Nhất Sơn đến bên cạnh tôi, thở dài nói: “Tôi đã nghe chuyện về ông Nhĩ rồi, Tống đại tiểu thư trên đường đi đã kể hết với tôi, anh không sao chứ”.
Tôi quay sang nhìn Trương Nhất Sơn một cái rồi quay đi không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Anh ấy nói tiếp: “Tôi không có tư cách để đánh giá ông ấy tốt hay xấu, nhưng tôi cảm nhận được ông ấy thực sự muốn bù đắp cho anh, cảm nhận được sự áy náy ấy xuất phát từ tận đáy lòng. Hóa ra, ông ấy cố tình đến gặp tôi, là vì ông ấy biết anh luôn day dứt về chuyện của tôi, nên muốn thay anh bù đắp cho tôi, còn dạy tôi học võ, biến tôi trở thành một con người hoàn toàn khác. Tôi thực sự rất biết ơn ông ấy.”
Tôi cười nhạt một cái, rồi quay lại nói với Trương Nhất Sơn: “Cái đó anh không phải lo. Ngày mai chúng ta còn nhiệm vụ quan trọng cần làm, anh mau đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta không được phép thất bại đâu đấy”.
“Tôi biết rồi, anh phải có lòng tin vào tôi chứ”, Trương Nhất Sơn cười híp mắt nói.
Dứt lời, anh ấy quay ra nằm lên ghế sofa ngủ. Tôi cũng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, chuẩn bị tinh thần để ngày mai còn chiến đấu với Tống Trường Tân, trận chiến ngày mai, tôi nhất định phải sống chết với hắn.
Sáng sớm hôm sau, vì ở Nam Kinh không ai biết Trương Nhất Sơn, thậm chí là cả Tống Trường Tân và Dương Thấm Nguyệt cũng không biết, nên anh ấy đã nhận công việc đi thăm dò. Anh ấy đến khu vực nhà cũ của Bào Văn, tìm một quán gần đó ngồi ăn sáng và đọc báo, nhân tiện kiểm tra xem Trần Danh giả đã đến nơi hay chưa.
Sau khi xác nhận là có một chiếc xe biển thủ đô đậu ở trước cửa, Trương Nhất Sơn chắc đến chín phần là Tống Trường Tân đã ở đây, điều kỳ lạ là, theo cảm giác nhạy bén của Trương Nhất Sơn, thì hình như không chỉ có một mình anh ấy đang theo dõi hắn, mà xung quanh ít cũng phải có đến 2 tên nữa cũng đang để ý đến căn nhà.
Tối hôm đó, tôi bảo Tống Giai Âm ở nhà chờ tin, vì vết thương của ấy vẫn chưa lành hẳn, mà tôi cũng sợ việc tương tự như lần trước lại xảy ra, nên cho dù cô ấy có nài nỉ thế nào, tôi cũng nhất quyết không để cô ấy đi theo.
Tôi và Trương Nhất Sơn âm thầm đột nhập vào nhà Bào Văn từ cửa sau. Căn nhà này tuy tôi chưa ở được mấy ngày, nhưng có đôi phần quen thuộc, dẫu gì tôi cũng đã từng gϊếŧ người ở đây mà, ít nhiều sẽ để lại dấu ấn. Mà có vẻ như Bào Văn cũng chẳng ở đây được lâu, nên căn nhà cũng không có gì thay đổi. Chúng tôi dễ dàng vào được bên trong, xung quanh tối đen như mực, cũng may mà cả tôi và Trương Nhất Sơn đều có kỹ năng tốt, nên vẫn di chuyển được trong bóng tối.
Có ánh sáng hắt ra từ phía tầng 2, tôi ra hiệu cho Trương Nhất Sơn đi lên lầu, nhưng mới lên được nửa cầu thang, thì có tiếng súng phát ra. Tôi giật mình tăng nhanh tốc độ, bò sát bậc thang, lén đưa mắt nhìn lên. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng nhẽ còn có người khác muốn ám sát Tống Trường Tân sao? Hơn nữa lại còn nhanh hơn tôi một bước.