Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi hận Bào Văn vì cô ta đã ức hϊếp sỉ nhục tôi, chèn ép người tôi quan tâm. Trong lòng tôi người phụ nữ này giống một bức ảnh đen trắng, tôi hận cô ta đến mức lúc nào cũng chỉ muốn cô ta biến thành một bức ảnh thờ. Tôi muốn cô ta nếm trải khổ sở tôi từng trải qua, muốn cô ta nếm trải mùi vị của sự tuyệt vọng. Lần này tôi không muốn cô ta cút ra khỏi Nam Kinh, tôi muốn cái mạng của cô ta, muốn trái tim đen tối của cô ta!

Anh Đậu nói với ánh mắt u buồn: “Trần Danh, tôi luôn chờ cậu quay lại, nếu không phải vì chấp niệm này, có thể tôi đã không chống đỡ được từ lâu rồi.”

Nghe thấy lời này, trong lòng tôi tràn ngập sự áy náy. Tôi nhìn anh ấy, vừa định lên tiếng thì anh ấy ra hiệu cho tôi đừng nói gì, để anh ấy nói hết. Anh ấy nói: “Tôi luôn không tin cậu đã chết. Trước khi cậu trở về, ngày nào tôi cũng ảo tưởng rằng cậu có thể trở về Nam Kinh, anh em chúng ta lại cùng nhau kề vài sát cánh, giành lại thứ thuộc về chúng ta. Nhưng vào giây phút chân tôi bị gãy, khi thế lực của Bào Văn vươn lên mạnh mẽ, thu phục rất nhiều anh em của tôi, suy nghĩ báo thù trong đầu óc tôi cũng không còn nữa. Vì tôi biết chúng ta không đấu lại được cô ta, vậy nên tôi chỉ còn một suy nghĩ đó là chỉ cần cậu còn sống là được rồi.”

Nhìn anh Đậu mà lòng tôi chua xót, mắt tôi hơi đỏ lên, tôi vỗ vai anh ấy và nói: “Anh Đậu, em vẫn còn sống, anh cũng sẽ không trở thành người tàn phế đâu, em sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để điều trị cho anh. Anh vẫn có thể giống như trước đây, còn về những người anh em kia, ai đi thì không phải anh em, không cần cũng được.”

Anh Đậu lắc đầu nói là cả đời anh ấy cũng chỉ như vậy thôi, tôi lắc đầu nói không phải vậy đâu.

Lúc này Đoàn Thanh Hồ gửi tin nhắn cho tôi, tôi biết là Bào Văn đưa người lại gần chỗ này rồi, trong lòng tôi lập tức nghĩ ra một kế, tôi nói với anh Đậu bảo anh ấy về nhà, còn tôi đợi ở nhà anh ấy.

Nói xong tôi nhảy lên tường chạy ra ngoài.

Tôi và Đoàn Thanh Hồ gặp nhau ở một con đường nhỏ, hai chúng tôi cùng nhau bắt xe về nhà anh Đậu, sau khi xác định không có ai giám sát ở gần đây, chúng tôi mới lặng lẽ lẻn vào nhà anh Đậu.

Đoàn Thanh Hồ bảo tôi đừng vội lên tiếng, chị ấy sờ góc tường bắt đầu lục tìm trong phòng của anh Đậu. Tôi biết chị ấy đang tìm máy quay phim, trước đây chị ấy là sát thủ, làm chuyện này rất thuần thục.

Một lúc sau, Đoàn Thanh Hồ cầm ba thứ trong tay, tôi hỏi chị ấy là cái gì? Chị ấy nói là máy nghe trộm và máy quay phim, xem ra giống như tôi nghĩ, Bào Văn vì không xác nhận được tin tôi đã chết nên luôn theo dõi anh Đậu. Vì cô ta biết chỉ cần tôi quay về thì chắc chắn sẽ đến gặp anh ấy.

Nghĩ đến đây tôi nhắm mắt lại, phân tích cục diện của cả Nam Kinh một lần rồi nghĩ một cách có thể nhanh chóng thăng tiến.


Không bao lâu sau, anh Đậu trở về, trong tay anh ấy xách một ít thức ăn và mười hai chai bia, anh ấy cười vui vẻ khi nhìn thấy tôi và Đoàn Thanh Hồ, anh ấy khóa cửa lại và thở hồng hộc nói: “Tôi còn sợ tôi về muộn cậu đã đi rồi đấy.”

Nói xong, anh Đậu tập tễnh đi đến chỗ chúng tôi, nhìn cái chân không nhanh nhạy của anh ấy, tôi cảm thấy trái tim mình khó chịu như bị dao cắt.

Anh Đậu dọn bia và đồ nhắm lên trên bàn, anh ấy nói rằng đã cố ý đi mua vài món xào và bia về, tôi có thể trở về là chuyện vui lớn, đáng để chúc mừng. Anh ấy vừa nói vừa mở bia, có thể là vì xúc động mà hai tay anh ấy đều run lên.

Tôi ấn tay của anh Đậu, cười nói để tôi làm, anh ấy gật đầu, thu tay về, cười ngây ngô.

Lúc này Đoàn Thanh Hồ đến bên cạnh anh Đậu và nhún chân xuống nói: “Xắn ống quần của cậu lên cho tôi xem.”

Anh Đậu xấu hổ nói không cần, tôi nói: “Bây giờ chị ấy giỏi y thuật lắm, anh cứ cho chị ấy xem tình hình, có khi lại có hi vọng thì sao?”

Nghe thấy câu này, có vẻ mong đợi thấp thoáng trong đáy mắt của anh Đậu. Anh ấy xắn ống quần lên, đập vào mắt tôi là một loạt vết sẹo giao nhau chằng chịt. Cơn giận lập tức trào dâng trong người tôi, vì tôi còn nhớ khi tôi đi trên người anh Đậu không có vết sẹo nào! Nghĩ đến đây, tôi kéo ống quần kia của anh Đậu lên, cuối cùng tôi vén áo lên xem lưng của anh ấy, xắn tay áo len của anh ấy. Gần như là chỗ nào trên người anh ấy cũng có sẹo, dài ngắn to nhỏ, trông rất đáng sợ, tôi thấy mà đau lòng lại tức giận.
Anh Đậu vỗ tay tôi và nói với vẻ không hề quan tâm: “Không sao đâu, đàn ông mà, có vài vết sẹo rất bình thường, hơn nữa đều là sẹo cũ, không đau đâu.”

Tôi đỏ mắt hỏi anh Đậu sao lại có những vết sẹo này? Thế là anh ấy nói hết những việc mình đã trải qua trong một năm nay. Thì ra Bào Văn không tin tôi chết rồi, nên năm lần bảy lượt tìm cách hành hạ anh Đậu, cuối cùng hành hạ hơn nửa năm, thấy tôi mãi không xuất hiện, cô ta mới mặc kệ anh ấy, để anh ấy tự sinh tự diệt.

Nhưng bắt đầu từ tháng trước, không biết tại sao mà Bào Văn lại đột nhiên xuất hiện, cũng bắt đầu từ lúc đó, anh Vương lâu lâu lại bắt nạt anh ấy. Ban đầu cũng chỉ là kéo anh Đậu vào trong hẻm đánh một trận, sau đó kéo luôn anh Đậu lên trên sân khấu, để khán giả dưới sân khấu tham gia thi đấu, xem anh ấy có thể chịu đựng bao nhiêu cú đánh mới ngất đi. Tuần nào cũng có bốn năm ngày như thế, ban đầu anh Đậu cũng phản kháng ác liệt, nhưng càng phản kháng càng bị bắt nạt thê thảm, anh ấy cũng không muốn phản khán nữa.
Tuy khi nói những lời này ngữ điệu của anh Đậu bình thản, nhưng tôi lại thấy sợ hãi và tức giận. Tôi thật sự khó có thể tưởng tượng được một năm nay anh Đậu đã sống như thế nào! Tôi nắm chặt tay, chỉ muốn lập tức đâm chết người phụ nữ độc ác là Bào Văn kia!

Tôi đang nghĩ thì Đoàn Thanh Hồ nói: “Dương, chân của cậu hoàn toàn có thể phục hồi.”

Câu nói này giống như sét đánh ngang tai, tôi và anh Đậu đều giật mình, một lúc lâu sau anh ấy mới hỏi: “Thật không?”

Tôi gật đầu nói: “Chị em sẽ không lừa anh đâu! Tốt quá rồi anh Đậu ơi!”

Anh Đậu xúc động nói anh ấy không ngờ cũng có ngày chân phục hồi, tôi nói lúc đó tôi cũng thế. Anh Đậu bảo tôi kể chuyện của mình, thế là miệng tôi như mở van, kể một lượt chuyện tôi đã trải qua trong một năm nay, anh Đậu nghiêm túc nghe, trên mặt toàn vẻ ngưỡng mộ. Tôi biết so với anh ấy thì cuộc sống của tôi một năm nay thật sự thoải mái hơn rất nhiều.
Khi tôi nói hết những chuyện tôi đã trải qua, anh Đậu sụt sịt nói: “Không ngờ đã một năm trôi qua rồi. Lần này cậu trở về định làm thế nào? Đến nhờ Tam gia hay là Tôn Nam Bắc giúp đỡ? Theo tôi được biết, Tôn Nam Bắc luôn đợi cậu trở về, chắc hẳn đó là ý của Tống Giai Âm.”

Nghe thấy ba chữ Tống Giai Âm, tôi ngẩn ngơ trong giây lát nhưng tôi đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh, tôi nói: “Em không có ý định tìm bọn họ, bọn họ để mặc anh bị ức hϊếp, bọn em không có gì để nói cả.”

Thấy tôi tức giận, anh Đậu cười an ủi tôi: “Đừng giận, thực ra bọn họ muốn giúp tôi nhưng tôi đã từ chối.”

Tôi nhìn anh Đậu với vẻ không hiểu, anh ấy nhìn tôi nói: “Lúc đó Bào Văn nói là chỉ cần ai giúp tôi thì cô ta sẽ đối đầu với người đó đến cùng. Tôi biết cô ta luôn chèn ép bọn họ, nếu Tam gia và Tôn Nam Bắc thật sự giúp tôi, chắc chắn cô ta sẽ cắn họ không buông giống một con rắn độc. Chuyện này nhất định sẽ ảnh hưởng đến thế lực của nhóm người Tam gia. Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, nếu cậu chết rồi, tôi không muốn nợ họ ân tình, nếu cậu chưa chết, họ duy trì được thế lực, sẽ càng có ích với cậu, tôi lại càng không thể làm liên lụy đến họ.”
Tôi sửng sốt, nhìn gương mặt ngốc nghếch đang cười của anh Đậu, tôi giận dỗi nói: “Anh đúng là đồ ngốc!”

Anh Đậu cười nói: “Đồ ngốc có phúc của đồ ngốc, tôi đã chờ được cậu về rồi còn gì?”

Nghe thấy lời này, mắt tôi nóng lên, suýt nữa thì khóc thành tiếng. Anh Đậu bảo tôi đừng ra vẻ nữa, sau đó hỏi tôi rốt cuộc có kế hoạch gì? Tôi nói tạm thời vẫn chưa có kế hoạch gì, nhưng sau khi nghe anh Đậu nói, tôi thấy bắt tay với Tam gia và Tôn Nam Bắc là một suy nghĩ hay, hơn nữa tôi đang định ra tay từ Bào Văn luôn.

Tuy tối nay tôi không để lộ sơ hở nhưng với sự khôn ngoan của Bào Văn, tôi đoán là cô ta chắc chắn sẽ nghi ngờ thần chết đó là tôi, rất có thể cô ta sẽ lợi anh Đậu dụ tôi đến đó, đến lúc đó tôi sẽ tương kế tựu kế…

Anh Đậu nói với vẻ hơi lo lắng: “Trần Danh, cậu có chắc là cách này sử dụng được không? Bây giờ Bào Văn không giống trước nữa, hơn nữa cô ta còn có một vệ sĩ rất giỏi, nghe nói là cả nước không có ai là đối thủ. Cậu đột nhiên xuất hiện như vậy, rất có thể sẽ lại chịu thiệt một lần nữa.”
Tôi và Đoàn Thanh Hồ nhìn nhau, chúng tôi biết người anh ấy nói đến là Nhất Diệp Phù Bình. Ông già này đúng là rất giỏi, Đoàn Thanh Hồ nói chắc là năng lực của ông ta đứng thứ năm toàn quốc, rất giỏi. Chỉ hai chúng tôi hợp tác e rằng không đánh được ông ta, huống chi sau khi bị ông ta đánh bị thương xương bả vai, nguyên khí của Đoàn Thanh Hồ bị tổn thương nặng nè, mãi chưa hoàn toàn hồi phục được.

Nhưng ông ta giỏi không có nghĩa là tôi không làm gì được ông ta. Nghĩ đến đây tôi nói: “Nếu lão già đó dám đến thật, vậy thì em sẽ tính nợ cũ lẫn mới với ông ta!”

Anh Đậu hít sâu một hơi rồi hỏi tôi đã nghĩ ra cụ thể phải làm thế nào chưa? Tôi gật đầu, nói thầm bên tai anh ấy một lần. Anh ấy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thế là chúng tôi vui vẻ ăn uống, cho đến đêm khuya tôi mới lặng lẽ rời khỏi nhà anh ấy.
Khi về đến khách sạn Giai Giai, tôi liên lạc với Tam gia nói về một vài tình hình và kế hoạch của tôi, anh ấy vui vẻ nói rằng sẽ dốc hết sức giúp đỡ tôi.

Trước khi cúp máy, anh ấy đột nhiên hỏi tôi: “Thanh Hồ đâu Trần Danh?”

Tôi nhìn nhà tắm và nói: “Chị ấy đang tắm.”

Nói xong tôi ý thức được mình nói sai rồi, đang chuẩn bị giải thích thì Tam gia nói ồ một tiếng rồi cúp máy. Tôi nghĩ, thôi xong, chắc là Tam gia hiểu nhầm rồi.

Sở dĩ tôi và Đoàn Thanh Hồ ở cùng nhau là vì trước đây hành lý của chúng tôi để trong cùng một phòng. Sau khi quay lại, Chu Dung nói với tôi rằng anh ấy tưởng hai chúng tôi ở cùng một phòng, nên đã trả cái phòng còn lại. Bây giờ hết phòng rồi, hai chúng tôi chỉ có thể ở trong cùng một phòng.

Tôi đang nghĩ thì Đoàn Thanh Hồ đi ra từ nhà tắm, mái tóc rối ẩm ướt xõa xuống, váy ngủ liền màu trắng ôm lấy thân hình khá đẹp, làn da hơi đỏ lên vì tắm nước nóng… lúc này chị ấy thật sự rất đẹp.
Tôi nuốt nước bọt, Đoàn Thanh Hồ liếc mắt nhìn tôi, tôi vội vàng quay mặt đi. Chị ấy hỏi tôi đã gọi điện thoại cho Tam gia chưa, tôi gật đầu, nghĩ rằng thực ra để Tam gia hiểu lầm cũng tốt lắm.

……


Buổi tối hôm sau, tôi và Triệu Côn Bằng gặp nhau tại một con hẻm nhỏ vắng vẻ bên ngoài quán bar Bốn Mùa. Lúc này có một người chiều cao và dáng người đều rất giống tôi đứng bên cạnh Triệu Côn Bằng, tôi đưa mặt nạ cho người đó và hỏi: “Chắc là Tam gia nói với cậu về kế hoạch cụ thể rồi nhỉ?”


Người đó gật đầu, tôi nói: “Đi thôi.”


Người đó đeo mặt nạ lên, chầm chậm đi về phía quán bar Bốn Mùa. Nhìn bóng dáng của cậu ta, tôi ngậm điếu thuốc, cười khẩy nghĩ, Bào Văn cô hãy xem rốt cuộc lần này chúng ta ai là chuột, ai là mèo!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK