Trông thấy xác hắn ta, tôi cảm giác toàn thân mất hết sức lực, một cảm giác lạnh toát bao trùm cả người tôi.
Là ai đã gϊếŧ Cao Dĩ Tường? Tôi đã nói rõ ràng tôi không cần cái mạng của hắn và hắn từng nói sẽ cùng tôi diễn kịch, tại sao hắn lại chết? Lẽ nào là chú Lôi? Tại sao ông ấy lại phải làm vậy? Là do không tin Cao Dĩ Tường, sợ kế hoạch thay đổi hay có mưu kế gì? Tôi không dám nghĩ thêm nữa, tôi thật hối hận đã giao Cao Dĩ Tường cho Đao Tử. Nếu tôi không làm vậy Cao Dĩ Tường sẽ không chết.
Tôi thừa nhận tôi không phải người tốt, nếu không tôi sẽ không làm ra loại việc bắt cóc thế này, nhưng tôi cũng không phải kẻ cuồng gϊếŧ người, không phải vì đạt được mục đích của mình mà gϊếŧ một người đang sống sờ sờ.
Tôi nhìn thi thể Cao Dĩ Tường, nghĩ tới bộ dạng hắn xin tôi tha mạng, trong lòng tôi trỗi lên áy náy. Tôi không gϊếŧ người nhưng người vì tôi mà chết. Giây phút này tôi tự trách bản thân nhưng hắn cũng đã chết. Tôi có khó chịu thế nào cũng vô dụng!
Anh Đậu nhẹ nhàng đẩy tôi hỏi tôi rốt cục xảy ra chuyện gì? Nói chuyện này không giống với kế hoạch.
Tôi lắc đầu nói tôi không biết, trong lòng thấp thỏm, có một dự cảm không lành.
Lúc này, Bào Văn đã bị bao vây, cô ta mỉm cười chau mày lạnh nhạt nói: “Tôi không biết Cao Dĩ Tường tại sao lại ở đây, hơn nữa tôi không gϊếŧ người, kể cả tôi có gϊếŧ thì sao lại giấu thi thể ở câu lạc bộ của tôi?”
Lúc này Cao Thành đau đớn tột cùng, ông ấy hét lên: “Bào Văn, người do cô gϊếŧ, tự khắc sẽ có cảnh sát làm rõ trắng đen!”
Lúc này lại có người tới, nói đã tìm thấy điện thoại của Cao Dĩ Tường, trong máy có tin nhắn Bào Văn hẹn Cao Dĩ Tường tới nhà hàng.
Cao Thành nhìn thời gian gửi tin nhắn tức đến mức giậm chân, hét lên: “Bào Văn, cô nói không phải cô? Con trai tôi mất tích đúng hôm đến chỗ cô hẹn, con trai tôi từng nói trước nay cô chưa từng chủ động nhắn tin cho nó, gần như khước từ mọi lời mời của nó. Bình thường khi gặp cô chỉ có thể tìm cách “tình cờ” gặp, sao tự dưng cô lại hẹn nó, cô có mưu đồ gì?”
Sắc mặt Bào Văn khó coi, nhìn điện thoại mà mặt trầm như nước, dường như nghĩ ra điều gì sau đó cô ta thốt lên hai từ: “Trần Danh”.
Tôi đột nhiên đứng thẳng lưng, lúc này trong lòng tôi có cảm giác rất vui sướng. Cô ta đã bị tôi hại, cuối cùng cô ta cũng chịu một vố nhớ đời từ tay tôi. Mặc dù cô ta đoán ra tôi đã làm gì nhưng cô ta đành bất lực.
Nhìn cô ta đang bùng lừa giận, tôi cảm thấy bản thân mình đã có một bàn thắng đẹp. Nhưng sự vui mừng của tôi chỉ kéo dài trong chốc lát, khi nhìn thấy thi thể Cao Dĩ Tường, cảm giác vui vẻ này của tôi liền biến mất. Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định phải gọi cho chú Lôi, chú Lôi rất nhanh chóng nghe máy, chú ấy nói: “Trần Danh, cậu gọi cho tôi là vì chuyện của Cao Dĩ Tường sao?”
Tôi nói phải.
Chú Lôi lạnh nhạt nói: “Xử lý Cao Dĩ Tường là chủ ý của tôi. Tôi biết cậu chắc chắn sẽ không hài lòng với chuyện này nhưng trong giới chúng tôi có một câu nói “cạn tàu ráo máng”, diệt cỏ phải diệt tận gốc nếu không sẽ tự mình để lại mầm mống báo thù.”
Tôi không nói gì, chú Lôi nói tiếp: “Cậu ấy à, còn non lắm. Cậu cho rằng Cao Dĩ Tường sẽ vì chứng cứ trong tay cậu mà không trả thù sao? Lẽ nào cậu không hiểu trên thế giới này chỉ có người câm điếc và người chết mới giữ bí mật? Hắn ta nói ra chuyện đó với cậu vốn dĩ muốn cậu phải chết. Hắn lòng dạ khó lường, có thể lừa được một người non nớt như cậu, nhưng trước mặt lão làng như tôi, ha ha chỉ là múa rìu qua mắt thợ.”
Nghe chú Lôi nói vậy trong lòng tôi không biết có cảm giác gì nữa. Vốn dĩ tôi nghi ngờ ông ấy có mưu đồ khác nhưng giờ lời nói của ông ấy như vậy kiến tôi nghĩ rằng ông ấy có vẻ đang nghĩ cho tôi, hơn nữa không nói với tôi chỉ là vì sợ tôi không chịu được sự thật này.
Tôi có chút khó hiểu, lẽ nào tôi thực sự đã nghĩ quá nhiều?
Lúc này chú Lôi mới nói: “Trần Danh, cậu không nghĩ rằng Cao Dĩ Tường đáng chết sao? Hắn là một tội phạm gϊếŧ người, một tên đao phủ. Lẽ nào hắn không đáng chết sao? Hắn đáng chết, sau khi hắn chết còn đem tới cho chúng ta lợi ích vô cùng lớn, điều này không phải là chuyện tốt đẹp sao? Cho nên không cần phải có gánh nặng tâm lý, đi đi, xem Bào Văn bị rắc rối bủa vây thế nào, cậu hãy xem cô ta phải cúi đầu như thế nào.”
Lời nói của ông ấy có sức mê hoặc cực lớn nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu. Tôi biết Cao Dĩ Tường đáng chết vì hắn gϊếŧ hại một cô gái vô tội, không, hắn chỉ khai ra một người, có lẽ sự thực số người hắn gϊếŧ còn nhiều hơn nhưng vì có tiền nên hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Đã như vậy, thì người của chúng tôi gϊếŧ hắn cũng coi như thay trời hành đạo.
Nhưng dù sao cũng là một mạng người, còn tôi thì không có quyền lực thay trời hành đạo nên trong tâm can tôi vẫn không thoải mái. Không phải vì Cao Dĩ Tường chết rồi mà vì tôi sợ cái chết của hắn liên luỵ đến tôi, sợ rằng tôi phải rơi vào vòng lao lý. Dù tôi biết chú Lôi làm việc không để lại dấu vết nhưng tôi vẫn sợ hãi.
Lúc này tôi nhìn thấy cảnh sát muốn bắt Bào Văn nhưng đúng lúc đó một người đàn ông xông tới nói to: “Cao Dĩ Tường là do tôi gϊếŧ.”
Tôi nhăn mày nghĩ hôm nay đúng là một ngày đầy biến cố.
Lúc này anh Đậu nói: “Trần Danh, chúng ta tới đó đi.”
Tôi gật đầu đáp: “Cũng được, em dù sao cũng phải nhịn kĩ khuôn mặt méo mó của Bào Văn mới thấy thú vị.”
Anh Đậu gật đầu kéo tôi đi tới đó trong hưng phấn.
Khi chúng tôi xuất hiện không thu hút sự chú ý của những người khác nhưng Bào Văn lại thoáng cái đã nhìn thấy tôi. Ánh mắt cô ta lạnh nhạt, biểu cảm giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, bên cạnh cô ta là một người đàn ông vừa lùn vừa gầy nói tin nhắn là do hắn dùng điện thoại của Bào Văn gửi cho Cao Dĩ Tường, sự việc không liên quan gì đến Bào Văn.
Xem ra người này rất trung thành với Bào Văn, nếu không cũng không thể muốn giúp cô ta gánh tội.
Điều khiến tôi không thể ngờ tới là Bào Văn đi tới tát cho hắn một phát cao giọng hỏi hắn tại sao phải làm vậy. Hắn che mặt nói mình rất thích cô ta, thấy Cao Dĩ Tường ngày ngày bám riết lấy cô ta, rất gai mắt nên muốn gϊếŧ hắn. Còn về tại sao để thi thể trong câu lạc bộ, hắn nghĩ câu lạc bộ rất rộng, sân sau lại vắng vẻ nên hắn tưởng sẽ không sao.
Tôi ngạc nhiên nhìn Bào Văn, không ngờ cô ta lại tàn nhẫn như vậy, mới đó mà có thể từ bỏ người trung thành tận tụy với mình như ném chiếc giày rách. Lúc này tôi lại có chút phục cô ta, là một người nhẫn tâm như vậy, thì tính cách chắc chắn cứng rắn như đá.
Người không nhẫn tâm thì không thể đứng vững. Bào Văn thể hiện rõ nét ý tứ của câu nói này.
Ngạc nhiên thì cứ ngạc nhiên. Nếu Bào Văn dễ dàng thoát thân như vậy thì mục đích của tôi cũng không thể nào đạt được. Vốn dĩ điều tôi muốn là bắt giặc phải bắt vua trước. Tôi đưa cô ta vào tù, sau đó làm tan rã thế lực của cô ta, rồi chiếm lấy Nhất Thoa Yên Vũ. Cho dù cuối cùng Bào Văn được ông bố ở Vân Nam bảo kê cho thì có lẽ cũng chỉ có thể cun cút âm thầm rời khỏi khỏi Nam Kinh, hơn nữa có nhà họ Cao ở đây thì bố nuôi cô ta có thể bảo vệ cô ta không cũng chưa chắc đâu.
Nhưng bây giờ…
Lúc này dì Tuyết bước lên trước một bước, theo kế hoạch của chúng tôi, bà ấy chuẩn bị “từ biệt” Bào Văn, nhưng bây giờ…
Tôi vội vàng ho hắng một tiếng, dì Tuyết dừng ở đó không động đậy, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Tôi cũng thở phào, mắt nhìn người đàn ông bị cảnh sát bắt đi điều tra. Nếu tôi đoán không sai thì người đó có lẽ sẽ nhanh chóng bị kết án. Việc này không liên quan gì đến Bào Văn, nhưng như vậy thì có sao?
Tôi nói: “Bào Văn lần sau cô nhớ trông điện thoại cho cẩn thận, nếu không thì ai cũng có thể lấy điện thoại của cô đi, vậy không tốt đâu.”
Nghe vậy Cao Thành chau mày nhìn Bào Văn hoài nghi, sâu trong mắt ông ta là cái nhìn nguy hiểm.
Bào Văn nghiến răng nói: “Không cần cậu phải giả mèo khóc chuột.”
Tôi không trả lời cô ta, lúc này cảnh sát đã đưa người đi. Thi thể của Cao Dĩ Tường cũng được chuyển đi, có lẽ là đi khám nghiệm tử thi. Cao Thành đau đớn tột cùng, một ông già hơn năm mươi tuổi lặng người khóc như một đứa trẻ khiến người ta cũng cảm thấy xót xa.
Cao Thành đi rồi, rất nhiều khách đều cụt hứng. Dù sao câu lạc bộ mới khai trương mà sinh ra chuyện thế này khiến rất nhiều người xem đó là chuyện không may mắn. Những con người có tiền có quyền như bọn họ vẫn luôn mê tín như vậy cho nên sự việc lần này tạo nên tổn thất vô cùng lớn cho Nhất Thoa Yên Vũ.
Tôi sắp rời đi thì Bào Văn đứng cản trước mặt tôi lạnh lùng nói: “Trần Danh, coi như cậu giỏi.”
Tôi cười đáp: “Sao có thể so với cô được.”
Bào Văn lạnh lùng nói: “Cậu đừng cho rằng tôi sẽ bị việc lần này đánh bại, tôi nói cho cậu biết, việc hôm nay cậu làm chỉ khiến cậu đắc ý nhất thời nhưng sẽ khiến cậu đau khổ cả một đời! Không tin, thì chúng ta đợi đấy mà xem!”
Nói xong cô ta lạnh lùng tiếp tục: “Tiễn khách!”
Tôi nhìn Bào Văn nói: “Bào Văn, cô biết không? Tôi thích cái bộ dạng có nói cứng thế này của cô lắm.”
Bào Văn lạnh lùng trợn mắt nhìn tôi, tôi nói: “Tôi vẫn câu nói đó, lần này cô không có cơ hội trở mình đâu!”
Nói xong tôi liền rời đi.
Sau khi ra ngoài tôi lập tức gửi tin nhắn cho dì Tuyết bảo bà ấy tìm cơ hội hẹn gặp mặt Cao Thành, khiến ông ấy tin rằng Bào Văn chính là hung thủ gϊếŧ người.
Gửi tin xong tôi thấy lần lượt có khách ra về, rồi cười lạnh lùng: “Bào Văn, cô cho rằng cô rửa sạch tội danh có tác dụng sao? Cô cứ đợi nhà họ Cao điên cuồng cắn xé đi!”
Sau khi quay về, chú Lôi hẹn tôi gặp mặt. Tôi tới biệt thự của ông ấy, vừa gặp ông ấy đã hỏi thẳng tôi: “Trần Danh, tiếp theo cậu định đối phó với Bào Văn thế nào?”
Tôi đáp: “Tôi chuẩn bị mượn dao gϊếŧ người, để cho người của nhà họ Cao đối phó với Bào Văn. Chú Lôi chẳng phải chú biết rồi sao? Sao còn hỏi tôi?”
Chú Lôi cười nói: “Tôi nghe nói ngày trước Dương Phàm Khôn tổ chức ‘đại hội gϊếŧ chó’? Chúng ta cũng tổ chức một cái, thế nào?