Dương Liễu nhìn chiếc tất dài và túi nilon tôi vứt ở chỗ không xa, không dám chậm trễ, nói: "Vốn em cũng không muốn, nhưng Hùng Tử nắm được thóp của em, nói nếu em không giúp hắn, thì hắn sẽ nói với anh Đậu, việc đó nếu để anh Đậu biết thì em sẽ bị anh ấy đánh chết. Em rất sợ, hơn nữa Hùng Tử nói nếu em chịu giúp hắn thì sau này em có thể thay thế anh Đậu, trở thành đại ca của đám bọn em, nên em..."
Tôi đã ấn nút ghi âm, nghe được lời của Dương Liễu, không không nhịn được mà bùng lửa giận, tôi nói: "Anh Đậu đối xử với mày không tệ đúng không? Chỉ chút đe dọa dụ dỗ đơn giản mà có thể khiến mày phản bội anh ấy, lại còn suýt nữa hại chết anh ấy, mày được lắm, mày được lắm!" Nói xong, tôi tức không chịu nổi đấm một phát lên mặt hắn.
Dương Liễu khóc lóc cầu xin, tôi nói như hét: "Nói tiếp đi!"
Hắn nói: "Tối qua anh Đậu vừa đi thì em lén lút thả Hùng Tử ra, thảo luận kế hoạch với hắn, sau đó đi mua thuốc mê, chuẩn bị sẵn giẻ lau, đợi anh Đậu về, em nói mẹ em ở quê bị ốm, hỏi anh ấy có thể về với em không. Cứ thế, em phụ trách lái xe, anh ấy thì ngồi ở ghế phó lái."
"Anh Đậu luôn không đề phòng người của mình, nên lên đường không bao lâu anh ấy đã ngủ mất, chính vào lúc đó em đã làm anh ấy hôn mê. Sau đó, em lái xe về, tập hợp với Hùng Tử."
Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Làm anh ấy bị thương thế nào?"
Vẻ mặt Dương Liễu ngày càng lo lắng, giọng cũng bắt đầu run rẩy, nói: "Hùng Tử lấy một viên gạch, đập vào gáy anh ấy hai cái, vốn còn định đập thêm một cái, đập chết anh ấy luôn, nhưng em không nỡ, nên đã ngăn lại. Hơn nữa lúc ấy có một nhóm nông dân dậy sớm đi làm, đi ngang qua đây, Hùng Tử sợ sự việc bại lộ nên vội vàng chạy đi với em."
Gáy bị đập hai cái, mới có lòng tốt ngăn lại? Loại lời này nói ra ai tin? Lúc này tôi chỉ muốn lột da cắt gân Dương Liễu. Hắn lặng lẽ nhìn tôi một cái, van xin tôi: "Anh Danh, lần này em bị quỷ ám, xin anh tha cho em một lần đi."
Tôi không nói gì, lục tìm điện thoại Dương Liễu, sau khi lấy được điện thoại, tôi ra hiệu Triệu Côn Bằng chặn miệng thằng rác rưởi này lại, sau đó gửi tin nhắn cho Hùng Tử, bảo gã là có nhân chứng có thể chứng minh hai chúng ta hành hung, bảo gã nhanh chóng qua đây.
Hùng Tử trả lời lại ngay: "Đã nhận."
Tôi nghĩ một lúc, lại gửi thêm một tin cho gã, bảo gã dẫn cả Dương Tiểu Huyên đến, nói cô ấy có tác dụng rất lớn. Hùng Tử trả lời một câu "Hiểu."
Không bao lâu sau, Vương Toàn đã báo tin cho chúng tôi, nói bên ngoài có hai người đến, tôi bảo hai người họ án binh bất động, sau đó trốn sau cửa cùng anh Triệu, yên lặng đợi Hùng Tử đến.
Từ xa, tôi đã nghe được tiếng cười nói của hai người, thầm than Dương Tiểu Huyên đúng là không có lương tâm, anh Đậu thương cô ấy như vậy, giờ đang nằm viện đấy, thế mà cô ấy lại có tâm trạng yêu đương với Hùng Tử.
Hai người đến cửa.
Hùng Tử bắt đầu gõ cửa.
Tôi từ từ mở cửa, lúc thấy tôi, gã định chạy theo phản xạ, nhưng bị Vương Toàn chạy lên nhanh chóng chặn miệng lại, lôi thẳng vào phòng. Dương Tiểu Huyên cũng bị Vương An bịt miệng, dùng cách tương tự kéo vào phòng.
Họ nhanh chóng trói hai người này lại, bịt miệng, sau đó xuống dưới tiếp tục hóng gió, tất cả động tác nhanh nhẹn dứt khoát, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ họ có phải thường làm việc này không.
Dương Tiểu Huyên phẫn nộ trừng tôi, hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi, tôi cũng không để ý cô ấy, mặc dù cô ấy không nhỏ hơn tôi mấy tuổi, nhưng trong mắt tôi cô ấy là người phụ nữ vô cùng ác độc, hơn nữa vừa ấu trĩ vừa ngu ngốc, nếu không phải cô ấy là em gái anh Đậu thì giờ tôi đã cho cô ấy ăn cứt rồi, để trả thù nỗi nhục trước đây.
Điều khiến tôi bất ngờ là, thằng bụi đời Hùng Tử này hôm nãy cũng rất cứng, không hề sợ hãi, trên mặt còn mang vẻ kiêu ngạo. Tôi bước tới, lấy miếng vải trong miệng gã ra, nói: "Hùng Tử, mày được lắm, đưa anh em của tao vào phòng chăm sóc tích cực, lại còn như không có việc gì chơi em gái của anh em của tao, nói thật đi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?"
Mặt Hùng Tử dữ tợn, cũng không có ý định ngụy biện, nói: "Trần Danh, mày biết rồi thì sao? Giờ tao là người của chị Bào, mày dám động vào tao à? Hay là mày tưởng bọn Kê gia dám động vào tao?"
Thảo nào mà thằng này lại huênh hoang thế chứ, thì ra là cáo mượn oai hùm. Tôi nhìn Dương Tiểu Huyên ở cạnh hắn, cô ấy lúc này kinh ngạc nhìn Hùng Tử, tôi biết đến lúc rồi, lấy thứ trong miệng cô ấy ra, hỏi cô ấy: "Có gì muốn nói?"
Dương Tiểu Huyên cắn môi, mặt trắng bệch, hỏi: "Hùng Tử, anh em là anh đánh thành như vậy?"
Hùng Tử không thèm để ý cô ấy, mà nhìn thẳng tôi nói: "Trần Danh, tao khuyên mày nên thả bố mày ra mau, nếu không chị Bào sẽ không tha cho mày đâu."
Dương Tiểu Huyên hét lớn: "Hùng Tử!"
Hùng Tử mất kiên nhẫn mắng: "Con điếm ngu si này, hét con mẹ mày, tưởng bố mày thích mày thật à? Mày cái đồ tivi màn hình phẳng không ngực, không mông."
Vẻ mặt Dương Tiểu Huyên thoáng cái khó nhìn như ăn phải cứt.
Tôi tát một phát lên mặt Hùng Tử, gã phẫn nộ trừng tôi, tôi nói: "Mày đáng thương thật, tao vốn định tặng mày cho Kê gia luôn, nhưng giờ, tao cảm thấy vẫn nên tặng mày cho Bào Văn thì hơn."
Hùng Tử đột nhiên hớn hở ra mặt, nói: "Coi như mày biết điều."
Tôi lấy điện thoại gã ra gọi vào số Bào Văn, thấy gã dương dương tự đắc, không nhịn được mà thấy thương thay cho gã, xem ra gã vẫn chưa biết mình đã đi theo người thế nào.
Bào Văn hỏi một câu có việc gì, Hùng Tử đang định nói chuyện thì tôi dí dao vào cổ gã, gã đột nhiên sợ hãi nhìn tôi, chắc là biết ý của tôi, gã không dám nhắc đến tôi, chỉ ảo não nói: "Chị Văn, có chuyện rồi, lúc tôi ra tay bị người nhìn thấy, làm sao giờ?"
Bào Văn cay nghiệt lạnh lùng nói: "Ờ? Liên quan gì tôi?"
Hùng Tử nghẹn lời, gã hơi lo lắng nói: "Việc này... tôi làm việc cho chị mà."
Bào Văn lạnh lùng nói: "Làm việc cho tôi? Sao tôi không biết? Ai chứng minh được?"
Hùng Tử trợn tròn mắt, nhìn điện thoại, mãi không nói được gì, Bào Văn thản nhiên nói: "Ít nhất cậu đã lên kế hoạch đối phó mẹ tôi hai lần, nên cậu là kẻ thù của tôi, cậu thấy liệu có ai tin tôi sẽ bảo kẻ thù bán mạng cho tôi không?"
Bào Văn nói xong thì dập máy. Hùng Tử ngơ ngẩn nhìn điện thoại, tôi cười khẩy nói: "Xem ra chị Bào của mày không thừa nhận mày."
Hùng Tử đột nhiên nản lòng thoái chí, lúc nhìn tôi đã không còn vênh váo như vậy nữa, hắn cười nịnh nọt với tôi, gọi: "Đại ca, em sai rồi, em mắt mù mới làm việc cho Bào Văn, anh cho em một cơ hội đi, đại ca, sau này em làm trâu làm ngựa báo đáp cho anh."
Tôi lười chẳng buồn nhìn hắn, vừa giơ tay cởi dây thừng cho Dương Tiểu Huyên, vừa nói: "Anh Triệu, bảo hai anh Vương đi tìm thêm chiếc xe, dẫn hai đứa này đến chỗ Kê gia."
Mặt Hùng Tử thay đổi, nhìn Dương Tiểu Huyên, tội nghiệp nói: "Tiểu Huyên, việc này chỉ là hiểu nhầm."
Dương Tiểu Huyên nhổ một miếng nước bọt lên mặt gã, hét: "Hiểu nhầm con mẹ mày!" Nói xong, cô ấy nhìn tôi, nói: "Không cần tìm xe, thằng này có xe, chìa khóa ở chỗ tôi."
Sự dũng mãnh của Dương Tiểu Huyên khiến tôi nhìn với cặp mắt khác hẳn, tôi cứ tưởng cô ấy sẽ khóc lóc thút thít mãi không thôi vì sự lừa dối của Hùng Tử. Tôi hỏi cô ấy có muốn đến chỗ Kê gia với tôi không? Cô ấy nói không chỉ muốn đi, cô ấy còn phải dồn hết sức đạp Hùng Tử mấy phát.
Thấy bộ dáng tức giận hổn hển của cô ấy, tôi cười nhạo nói: "Giống như tối nay cô đạp tôi?"
Dương Tiểu Huyên đỏ mặt, không hề có ý xin lỗi, xoay người bỏ đi, tôi cũng không tiếp tục lằng nhằng ở vấn đề này nữa, dẫn người đến chỗ Kê gia.
Trăng đêm nay đẹp thật.
Dọc đường, tâm trạng tôi rất tốt, nghĩ bụng nếu không phải vì việc vớ vẩn này, tôi đã có thể đi dạo phố với Tô Nhược Thủy rồi.
Xe chậm rãi lái đến biệt thự của Kê gia, vì có Dương Tiểu Huyên, nên chúng tôi vào vô cùng thuận lợi. Sau khi dừng xe, Dương Tiểu Huyên ngồi ghế sau đột nhiên hỏi: "Anh muốn bồi thường gì?"
Tôi kì quái nhìn cô ấy một cái, hỏi cô ấy: "Cô đang nói chuyện với tôi?"
Dương Tiểu Huyên trừng mắt nhìn tôi, không vui nói: "Không, tôi nói chuyện với heo!" Nói xong cô ấy mở cửa xuống xe, đóng cửa đánh rầm một tiếng. Tôi nhìn lưng cô ấy, nghĩ bụng con bé này xem ra cũng không tệ, nhưng đầu óc đơn giản, chỉ giúp người thân cận chứ không theo lý lẽ, thế nên mới tạo thành hiểu lầm lúc trước.
Vừa nghĩ, tôi vừa xuống xe, bảo người dẫn Dương Liễu và Hùng Tử vào biệt thự, lại thấy Dương Tiểu Huyên đứng đơ ở cửa, tôi hỏi cô ấy làm sao thế, cô ấy không nói gì với tôi, chỉ ngơ ngác phòng khách, tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy, chỉ thấy Bào Văn và Kê gia đang nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn không thấy vẻ đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm chiều nay, không biết còn tưởng hai người họ là bạn thân đấy.
Lòng tôi đột nhiên có dự cảm chẳng lành, sự đắc ý lúc nãy không còn nữa, thay vào đó là thấp thỏm khó kìm nén.
Bào Văn, sao cô ta lại ở đây?
Đang nghĩ, thì Dương Tiểu Huyên đã tức giận xông vào, hét: "Cha nuôi, mau bảo người bắt người phụ nữ này lại, là cô ta gài bẫy hại anh."
Tôi mỉm cười, nghĩ bụng không cần biết Bào Văn đến làm gì, dù cô ta và Kê gia đã tay bắt mặt mừng, có Dương Tiểu Huyên ở đây, cô ta cũng đừng hòng thành công.
Ai ngờ, Kê gia đột nhiên sầm mặt, nghiêm túc nói: "Tiểu Huyên, nói linh tinh gì thế? Phía cảnh sát phá án rồi, hung thủ đã bị bắt, là một tên lưu manh chặn đường cướp của, liên quan gì đến Bào tiểu thư? Cha nói cho con biết, Bào tiểu thư giờ là đối tác của cha, là khách quý của nhà ta, con không được thiếu tôn trọng cô ấy."
Tôi sửng sốt, không ngờ Kê gia lại nói vậy. Chặn đường cướp của? Buồn cười, loại lý do này ông ta cũng tin? Tôi nhìn Kê gia, mặc dù giờ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn Dương Tiểu Huyên lại hơi áy náy, đột nhiên tôi hiểu, không nhịn được cười khẩy, nói với Triệu Côn Bằng: "Bỏ người lại, chúng ta về thôi."
Lúc này Bào Văn nói cô ta còn có việc xin phép về trước.
Lúc tôi chuẩn bị lên xe, cô ta đuổi theo ra từ trong biệt thự, gọi tôi lại.
Tôi không quay đầu nhưng có thể tưởng tượng được cô ta lúc này đắc ý thế nào.
Bào Văn lạnh lùng nói: "Muốn đấu với tôi? Cả đời cậu cũng không đấu lại tôi đâu."