Tôi ôm chị ấy vào lòng rồi nói: “Không phải lo cho em, chị hiểu em mà, em sẽ không hứa điều gì mà em không nắm chắc. Em nói sẽ khiến nhà họ Hàn từ bỏ ý định liên hôn, thì em nhất định sẽ làm được, chị chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh em, xem em làm như thế nào là được.”
Lúc này, phía bên ngoài vang lên tiếng của Hàn Thanh Chí, hắn nói: “Thanh Hồ, bên trong xảy ra chuyện gì thế?”
Hắn ta vừa nói vừa thò đầu vào, lúc nhìn thấy tôi và Thanh Hồ đang ôm nhau, hắn có vẻ hơi bất ngờ. Hắn đương nhiên là bất ngờ rồi, trong mắt hắn, Đoàn Thanh Hồ nhất định sẽ quay lưng lại với tôi mà quy thuận gả cho hắn, bởi vì hắn nghĩ Đoàn Thanh Hồ sẽ lấy bản thân ra để đổi lại tự do cho em gái Nhan Như Ngọc của chị ấy.
Chỉ tiếc là, Hàn Thanh Chí bỏ sót tâm tư của tôi, không biết là tôi vừa nhìn đã đoán được hết tâm tư của hắn, cho nên mới thua toàn tập.
Tôi ôm Đoàn Thanh Hồ, rồi cười với Hàn Thanh Chí, nói: “Không có gì, chỉ là Nhan Như Ngọc uống say rồi, cứ làm ầm lên, giờ anh đến rồi, anh là hôn phu của cô ta, tôi giao lại cô ta cho anh đấy.”
Nói xong tôi kéo Đoàn Thanh Hồ đi, Đoàn Thanh Hồ có chút ngập ngừng nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng hôn lên trán chị ấy nói nhỏ: “Không sao.”
Thấy cảnh đó, Hàn Thanh Chí nắm chặt nắm đấm, hắn nói: “Vậy sao? Như Ngọc, em thật không cẩn thận gì cả, có chỗ nào không thoải mái không, có cần anh đưa em đến bệnh viện không?”
Nhan Như Ngọc hoảng sợ co rúm người lại, nói: “Không cần, em thấy đỡ hơn nhiều rồi, em muốn vào nhà vệ sinh, mọi người cứ lên phòng đợi em đi.”
Hàn Thanh Chí cười nói: “Được, nếu đã như vậy, Trần Danh, Thanh Hồ, chúng ta đi thôi.”
Tôi cầm tay Đoàn Thanh Hồ đi ra ngoài, lúc đi qua người Hàn Thanh Chí, tôi tốt bụng nhắc nhở hắn: “Mai mốt đừng có gọi thẳng tên Thanh Hồ nữa, anh nên gọi chị ấy một tiếng ‘chị dâu’, hoặc là ‘chị’ mới đúng.”
Hàn Thanh Chí cứng đờ người đứng tại chỗ há hốc miệng, cổ họng giống như bị hóc xương vậy, tôi lạnh lùng nhìn hắn một cái, bảo tôi bất lực sao? Nực cười, xem ra tôi phải cho hắn thấy thực lực của tôi mới được.
Lúc đưa Đoàn Thanh Hồ tới phòng, không khí trong phòng hết sức ngượng ngùng, dễ thấy nhất chính là Nhan Nhất Minh đang nằm trên ghế sofa, tôi lại gần xem, hắn ta bị đánh đến nỗi mắt bầm như gấu trúc, khóe miệng vẫn còn rỉ máu, xem ra hắn ta đã thực sự chọc tức Hàn Thanh Chí, bị Hàn Thanh Chí đánh cho một trận, bây giờ chắc là ngoan ngoãn rồi.
Quách Đức Cao nhìn thấy tôi và Đoàn Thanh Hồ, vội vàng cười nói: “Trần đại ca, đây là chị dâu ạ?”
Tôi gật đầu, xem ra hắn thực sự sợ tôi rồi, ánh mắt nhìn Đoàn Thanh Hồ có chút sợ hãi, không còn sự tham lam và muốn chiếm hữu như lúc trước nhìn Tống Giai Âm nữa, hắn cười nói: “Thời gian trước ở Hàng Châu có lưu truyền một truyện, nói là nhà họ Nhan có một đại mỹ nhân, thậm chí còn đẹp hơn cả Nhan Vũ, người đẹp đứng đầu Hàng Châu mấy chục năm liền, hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền.”
Tôi đính chính hắn: “Chị ấy họ Đoàn, không có quan hệ gì với nhà họ Nhan cả.”
Quách Đức Cao lập tức sửa lại: “Phải phải, là em đây nói sai rồi. Trần đại ca thật là có diễm phúc, khiến người khác phải ganh tị.”
Nhan Nhất Minh cố gắng ngồi dậy, lúc nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ, mắt hắn chứa đầy thù hận, tôi cười lạnh nói: “Xem ra một số người ăn đòn vẫn chưa đủ.”
Nhan Nhất Minh ấp úng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám nói, quay đầu sang một bên.
Quách Đức Cao cũng không để ý đến hắn, mà chỉ vào Tiểu Sảng, nói: “Phải rồi, Trần đại ca, vẫn chưa giới thiệu với anh, đây là thiếu gia nhỏ nhất trong bốn thiếu gia ở Hàng Châu, là cháu độc đinh của ông cụ nhà họ Vệ, là lá ngọc cành vàng, tên Vệ Sảng.”
Xem ra giao tình giữa Vệ Sảng và Quách Đức Cao khá là tốt, cũng không còn địch ý gì với tôi nữa, giống như là những truyện trước đây chưa từng xảy ra vậy, hắn khách sáo nói: “Xin chào Trần đại ca.”
Tôi gật đầu với hắn, lúc này, Đoàn Thanh Hồ đột nhiên đi qua chiếc bàn uống nước bị lật đổ, đến bên cạnh Nhan Nhất Minh, Nhan Nhất Minh nhìn chị ấy, hỏi với giọng thù hằn: “Chị muốn làm gì?”
Đoàn Thanh Hồ cau mày: “Cánh tay của cậu bị trật khớp rồi, cậu cứ cứng đầu như thế, thì chỉ có cậu thiệt thôi, cậu nghĩ ở đây sẽ có ai thương cậu sao?”
Nói rồi, chị ấy nắm lấy cánh tay của Nhan Nhất Minh, Nhan Nhất Minh định đẩy chị ấy ra, nhưng bị tôi lườm cho một cái, nên lại ngoan ngoãn không dám động đậy, Đoàn Thanh Hồ bảo hắn nhịn một chút, sau đó đột nhiên dùng lực, chỉ nghe “rắc” một tiếng, Nhan Nhất Minh rên lên một tiếng, Đoàn Thanh Hồ nói: “Được rồi.”
Chị ấy nói xong thì đứng dậy đi đến chỗ tôi, Hàn Thanh Chí cũng bước vào, hắn cười nói: “Bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay thật là nhốn nháo, Trần Danh, để cho cậu không vui, thật là ngại quá.”
Tôi bình thản đáp: “Không sao.”
Hàn Thanh Chí cười gượng, ánh mắt mong đợi nhìn Đoàn Thanh Hồ, dường như là đang chờ Đoàn Thanh Hồ nói gì đó, chị ấy cứ như không nhìn thấy hắn, khoác lấy cánh tay tôi, nói nhỏ: “Em đừng trách mấy người chú Vương, chị lừa bọn họ nói rằng muốn cho em một bất ngờ, cho nên bọn họ mới không nói với em chuyện chị đến Hàng Châu.”
Tôi gật đầu, giọng cưng nựng đáp: “Được, nghe chị tất, nhưng chị đã nói sẽ cho em một bất ngờ, thì không được nói suông đâu đấy.”
Mặt Đoàn Thanh Hồ ửng đỏ, ánh mắt thiên kiều bá mị nhìn tôi, nói: “Chị chỉ là lừa bọn họ thôi mà.”
Tôi nói: “Em mặc kệ.”
Đoàn Thanh Hồ hết cách nói: “Được, vậy sẽ cho em một bất ngờ là được chứ gì?”
Chúng tôi bên này ngọt ngào âu yếm, khiến Hàn Thanh Chí mặt mày xám xịt như nhọ nồi, hắn cười gượng nói: “Thấy hai người hạnh phúc như này, tôi thật là ngưỡng mộ.”
Nghe thấy vậy, tôi nghĩ bụng mặt trời mọc đằng tây rồi sao? Hàn Thanh Chí sao lại đột nhiên nói những lời như vậy? Tôi không tin Hàn Thanh Chí sẽ thực lòng chúc phúc cho chúng tôi. Quả nhiên, câu sau của Hàn Thanh Chí đã bộc lộ luôn mục đích của hắn.
Hắn than ngắn thở dài nói: “Đáng tiếc, tôi không tốt số được như thế, hai người cũng biết đấy, Như Ngọc tuổi còn nhỏ, lại bướng bỉnh, ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng thì lại rất ghét bỏ tôi, không muốn gả cho tôi, nếu không tối nay đã không uống nhiều như vậy, chắc là muốn để cho bản thân uống thật say để ngủ một giấc, không thấy thì không phiền. Nhưng mà, người nhà họ Nhan lại cứ bắt cô ấy phải gả cho tôi, những người có thân phận như chúng tôi, cha mẹ đặt đâu phải ngồi đấy, làm gì có tư cách lựa chọn đối tượng kết hôn chứ?”
Hàn Thanh Chí nói xong, nhìn sang phía Đoàn Thanh Hồ đầy ẩn ý, thấy Đoàn Thanh Hồ vẫn không có biểu hiện gì, thì lại nói tiếp: “Nói thật tôi chẳng có hứng thú gì với Như Ngọc, cho dù có miễn cưỡng lấy cô ấy, cũng không thể cho cô ấy cái hạnh phúc mà cô ấy muốn, hai người đều là người quen, sau này tôi sẽ coi Như Ngọc như Kiều Hoa, cô ấy cứ làm Hàn phu nhân cao quý, còn tôi, cứ thế sống cuộc sống tự do vui vẻ của tôi.”
Nghe những lời này, Đoàn Thanh Hồ không kìm được mà nắm chặt tay, tôi liếc qua bàn tay đang run rẩy của chị ấy, rồi nhìn chị ấy một cái an ủi, còn Nhan Nhất Minh nãy giờ im lặng nghe thấy đứa em gái hắn thương yêu nhất bị đối xử như vậy, nhất thời nóng giận, hắn nói: “Hàn Thanh Chí, mày dám! Nếu như mày không muốn lấy em tao, có thể đi nói chuyện với người nhà mày mà, tại sao phải chà đạp con bé như thế?”
Hàn Thanh Chí nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, nói: “Anh nói rồi, hôn nhân đại sự, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, anh không làm chủ được, hơn nữa, chuyện liên hôn này là hai nhà quyết định, chú không muốn em gái chú gả cho anh như vậy, thì chú tìm lấy một người khác gả đi thay cho em gái chú là được rồi.”
Tính ám thị của câu nói này càng mạnh hơn, Nhan Nhất Minh vừa nghe vậy, lập tức đi đến trước mặt Đoàn Thanh Hồ, nói: “Đoàn Thanh Hồ! Đều là chị hại em gái tôi phải gả cho Hàn Thanh Chí, thật uổng công trước đây nó tốt với chị như vậy, giờ bị chị hại cho ra nông nỗi này, chị không cảm thấy áy náy chút nào sao?”
Cho dù Đoàn Thanh Hồ đã lựa chọn tin tưởng tôi, nhưng nghe những lời đó chị ấy vẫn lộ rõ vẻ áy náy, Nhan Nhất Minh lại rống lên: “Nếu như chị vẫn còn là người, hay còn chút lương tâm, thì phiền chị, cầu xin chị, hay tự gả cho Hàn Thanh Chí đi, được không?”
Tôi lạnh lùng nói: “Mày nói lại lần nữa xem.”
Đoàn Thanh Hồ thấy tôi định ra tay với Nhan Nhất Minh, lập tức ngăn tôi lại, trong ánh mắt khao khát tình thân của chị ấy, ba người có quan hệ máu mủ với chị ấy là ba mẹ con nhà họ Nhan luôn khiến chị ấy dễ mềm lòng. Tôi vỗ vỗ vào tay chị ấy an ủi, hỏi: “Mày cứ luôn mồm nói Nhan Như Ngọc phải gả đi thay cho Thanh Hồ, thế tao hỏi mày, là Thanh Hồ tự tìm đến nhà họ Nhan nhận người thân à?”
Nhan Nhất Minh cắn môi, nói: “Không.”
Tôi gật đầu, nói: “Nếu đã không phải, vậy tao hỏi mày câu nữa, nhà họ Nhan bọn mày dựa vào đâu mà quyết định gả chị ấy cho Hàn Thanh Chí? Nếu mẹ mày đã vứt bỏ sĩ diện muốn nhận đứa con gái này, vậy tại sao còn gả chị ấy cho người chị ấy không yêu?”
“Đấy…” Nhan Nhất Minh bị khí thế của tôi dọa cho lùi lại, ấp a ấp úng nói: “Đấy là vì mẹ tao thấy chị ta đáng thương, muốn tìm cho chị ta một người có tiền có địa vị, để chị ta được sống tốt.”
Tôi nhịn không được bước lên một bước, tát cho hắn một cái, mắng: “Đậu má! Lý do thực sự là gì, mày rõ hơn bất cứ ai.”
Nhan Nhất Minh ôm mặt, tức giận trừng mắt nhìn tôi, tôi tiến thêm một bước về phía hắn, hắn lùi lại về phía sau, tôi nói: “Vị thế của nhà họ Nhan không còn mạnh như trước, để không ảnh hưởng đến địa vị của nhà họ Nhan, nên nhà họ Nhan mới quyết định liên hôn với nhà họ Hàn, nhưng mẹ mày sao nỡ để con gái cưng của bà ta gả đi được? Bấy giờ, Thanh Hồ xuất hiện, bà ta lại đòi nhận người thân, lấy tro cốt của bố và mẹ nuôi uy hϊếp chị ấy, ép chị ấy lấy Hàn Thanh Chí, phục vụ cho dã tâm của nhà họ Nhan chúng mày.”
Nhan Nhất Minh nghe vậy, trầm mặt cúi đầu, vì không nhìn đường, nên bị vấp phải cái ghế đằng sau ngã sõng soài ra đất, tôi từ trên cao nhìn hắn, nói: “Thanh Hồ không hoàn thành lời hứa, thì cả nhà chúng mày thẹn quá hóa giận, ra sức làm nhục chị ấy, hận muốn gϊếŧ chị ấy. Nhưng dựa vào cái gì? Lúc chị ấy còn nhỏ phải sống cuộc sống khổ cực vất cả, lúc phải sống cuộc sống hôm nay không biết ngày mai, nhà họ Nhan chúng mày đang ở đâu? Lúc chị ấy ở Nam Kinh làm cái nghề mà ai cũng hiểu nhầm, nhà họ Nhan chúng mày ở đâu? Bây giờ có việc cần lợi dụng chị ấy, thì nhà họ Nhan chúng mày lại xuất hiện à? Chị ấy nợ nhà mày cái gì?”
Đằng sau phát ra tiếng gõ cửa, Nhan Như Ngọc ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, nước mắt như mưa.
Tôi quay người lại nhìn cô ta, nói: “Vốn dĩ nể mặt Thanh Hồ, tao không muốn nói chuyện quá khó nghe, nhưng bây giờ, tao thấy có một số chuyện cần phải nói rõ. Thanh Hồ vốn chẳng nợ nần gì nhà họ Nhan, không nợ gì Nhan Vũ, không nợ gì Nhan Như Ngọc, mày phải biết rõ, ngay từ đầu, người phải đại diện nhà họ Nhan gả đi là cô ta, chứ không phải chị ấy!”
Nhan Như Ngọc nghe thấy vậy, ngồi phịch một cái xuống đất, rồi òa lên khóc.
Nhan Nhất Minh gọi một tiếng “em gái”, bò từ dưới đất dậy rồi chạy tới, bế Nhan Như Ngọc lên một chiếc sofa, rồi nhìn tôi nói: “Mày nói đủ chưa?”
Nhan Như Ngọc mắt đỏ hoe, nói: “Tôi sẽ không giở trò gì nữa đâu, các người đi đi, tôi sẽ gả cho anh Hàn…”
Hàn Thanh Chí nghiến răng nhìn hai anh em nhà kia, tôi nghĩ rằng giờ chắc hắn cũng muốn gϊếŧ tôi lắm, tôi mặc kệ, đến bên cạnh Đoàn Thanh Hồ, Đoàn Thanh Hồ lúc này đang nhắm mắt, khuôn mặt đầy vẻ cô đơn, tôi nói: “Em sẽ yêu thương chị, thay cả phần của bố và mẹ nuôi chị, em sẽ cho chị cả tình thân, tình yêu, tình bạn, em sẽ bảo vệ chị, cho nên, chị đừng buồn, không đáng đâu.”
Đoàn Thanh Hồ gật đầu, rúc vào vòng tay tôi, toàn thân chị ấy run rẩy, nghẹn ngào nói: “Trần Danh, cảm ơn em.”
Quách Đức Cao lúc này mặt đầy vẻ ngưỡng mộ nói: “Chị dâu, Trần đại ca đối với chị thật tốt, nghe em nói, hai người đừng quan tâm gì đến chuyện của nhà họ Hàn với nhà họ Nhan nữa.”
Tôi lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không muốn quan tâm, nhưng tôi không thể để người phụ nữ của tôi bị tổn thương, cho nên vì chị ấy, tôi đành phải làm việc tốt.”
Quách Đức Cao nhìn vào mắt tôi, một tay đút vào túi, nói: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Tôi không trả lời hắn, mà giơ tay lên chỉ vào Hàn Thanh Chí, nói: “Hàn Thanh Chí, tôi muốn anh hủy bỏ hôn ước giữa anh và Nhan Như Ngọc, nếu không đừng trách tôi.”