Đứng đối diện hắn ta là một người phụ nữ mặc đồ đen bó sát, đeo mặt nạ, để bím tóc đuôi ngựa. Chẳng cần đoán, tôi cũng biết cô ta chính là Dương Thấm Nguyệt. Tại sao Dương Thấm Nguyệt lại muốn gϊếŧ Tống Trường Tân? Về lý mà nói, hắn ta bây giờ đối với cô ta chỉ như một con nhặng, việc gì cô ta phải động tay vào hắn chứ? Lẽ nào, còn có nguyên nhân sâu xa nào khác?
Giọng Dương Thấm Nguyệt cất lên cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi: “Phàm là con cháu nhà họ Trần đều sẽ phải chết, đấy là mệnh lệnh của ông ấy. Mặc dù anh đã cống hiến không ít cho tổ chức, còn sẵn sàng quay lưng lại với anh em của mình. Nhưng đáng tiếc, ai bảo anh là con của Trần Phật Thủ chứ!”
Tôi thót tim. Tại sao lại là nhà họ Trần chứ? Tôi hơi rướn người lên, nhìn thấy Tống Trường Tân đang bò dưới đất, có lẽ là vì tránh phát đạn vừa nãy của Dương Thấm Nguyệt, còn Dương Thấm Nguyệt thì đứng đó, giơ súng về phía hắn ta.
Kế hoạch thay đổi, tôi nhân lúc bọn họ không chú ý bò ra núp sau cửa, Trương Nhất Sơn cũng nhanh trí chạy xuống dưới tầng 1, cố ý tạo ra tiếng loảng xoảng để đánh lạc hướng Dương Thấm Nguyệt.
Đương nhiên đối với một sát thủ thì chủ quan là một điều tối kỵ, cô ta bắt buộc phải kiểm tra xem rốt cuộc tiếng động đó từ đâu ra, nhưng lại không thể để Tống Trường Tân lại, tránh hắn sẽ nhân cơ hội phản công.
Đúng lúc cô ta giơ súng lên định kết liễu Tống Trường Tân trước, thì một âm thanh ghê rợn vang lên, khiến cả tôi cũng cảm thấy nổi gai ốc.
Kể ra Trương Nhất Sơn này cũng thông minh ra trò, anh ấy đã lợi dụng việc Tống Trường Tân để cái xác của Bào Văn ở trong nhà, tạo ra những âm thanh rêи ɾỉ ma mị để đánh vào tâm lý hai kẻ kia, để chúng tưởng hồn ma của Bào Văn hiện về.
Tâm thần Tống Trường Tân lúc này đã bấn loạn, hắn bắt đầu ngửa cổ lên nhìn xung quanh lẩm bẩm: “Bào Văn, Bào Văn! Là em phải không? Em đến để cứu anh phải không!”
Dương Thấm Nguyệt cau mày, một sát thủ chuyên nghiệp như cô ta thì làm sao tin vào mấy cái chuyện ma quỷ này chứ. Nhưng Tống Trường Tân thì quá xảo quyệt, có vẻ như hắn đang làm bộ làm tịch để sao nhãng Dương Thấm Nguyệt.
Hắn thừa biết nếu người xuất hiện ở đây, thì đều là vì muốn gϊếŧ hắn, nhưng giờ phút nguy cấp, hắn chỉ còn cách phối hợp với chúng tôi, hạ được Dương Thấm Nguyệt rồi tính tiếp.
Lợi dụng lúc Dương Thấm Nguyệt mất cảnh giác, Tống Trường Tân rút trong người ra một cây súng ngắn, bắn về phía Dương Thấm Nguyệt.
Xem ra, không chỉ thừa nước đục thả câu, mà tôi còn được làm ngư ông đắc lợi rồi. Dương Thấm Nguyệt phản ứng vô cùng nhanh nhạy, cô ta xoay người né viên đạn, nhưng vẫn bị viên đạn xượt qua tay khiến cô ta bị thương nhẹ.
Lúc này, một viên đạn bắn xuyên qua cửa sổ, găm thẳng vào đùi của Dương Thấm Nguyệt, khiến cô ta bị thương khụy gối xuống. Tôi kinh ngạc, chuyện gì thế này? Lẽ nào vẫn còn một thế lực nữa muốn ám sát Dương Thấm Nguyệt sao?
Tống Trường Tân đang định vùng dậy thì một phát súng nữa tiếp tục bắn vào đùi hắn. Lúc này, Trương Nhất Sơn đã quay trở lại chỗ tôi, lập tức xông vào khống chế Tống Trường Tân. Dương Thấm Nguyệt thấy tình thế bất lợi, liền xông ra ngoài cửa sổ bỏ chạy.
Tôi bước vào phòng, chạy ra cửa sổ thì không thấy bóng dáng Dương Thấm Nguyệt đâu nữa, cũng không thấy có dấu hiệu của tay súng bắn tỉa nào, tôi cẩn thận quay lại chỗ Tống Trường Tân, nhìn mặt hắn nhăn nhó, tôi lạnh lùng hỏi: “Thế nào? Không nghĩ mình cũng có ngày hôm nay à?”
Tống Trường Tân nhổ một bãi nước bọt về phía tôi, trừng mắt quát: “Thằng khốn, tao có làm ma cũng sẽ bắt mày theo cùng!”
Tôi cười khẩy: “Đến nước này rồi còn già mồm. Mày nghĩ tao sẽ gϊếŧ mày dễ dàng thế à?”
Nói rồi, tôi làm dấu tay chém xuống, ra hiệu cho Trương Nhất Sơn đánh ngất Tống Trường Tân, rồi mang hắn về chố tôi.
Tôi trói hắn lại, dội nước cho hắn tỉnh, rồi bắt đầu tra hỏi về hung thủ đằng sau Tống Vân Hải. Nói sẽ giúp hắn báo thù cho Bào Văn.
Thật may là tên khốn này vẫn chưa mất hết tính người, hắn còn một điểm yếu là Bào Văn, chỉ cần lấy cô ta ra là hắn sẽ xao động. Thậm chí tôi còn dùng cả thi thể của Bào Văn ra uy hϊếp hắn. Tuy hơi bỉ ổi, nhưng chỉ cần có thể moi được tin tức của tên hung thủ thực sự, tôi không màng gì cả.
“Chẳng phải ông ta đã sai Dương Thấm Nguyệt gϊếŧ mày sao? Mày còn gì để bảo vệ ông ta chứ? Đến cuối cùng, ông ta vẫn muốn thủ tiêu mày chỉ vì mày mang dòng máu nhà họ Trần. Mày không muốn báo thù à? Cái thứ qua cầu rút ván đó có đáng để mày bất chấp tất cả bảo vệ không?”, tôi dùng đòn tâm lý để đánh động hắn, có vẻ như Tống Trường Tân sau khi bị Dương Thấm Nguyệt ám sát cũng đã rất bất mãn với tổ chức.
Tôi tiếp tục nói: “Người ta nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, giờ mày cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi, ít nhất thì hãy nghĩ đến việc đòi lại công bằng cho người con gái mày yêu chứ! Tao cho mày 5 phút để suy nghĩ, nếu như mày không chịu nói, thì mày cũng chẳng còn giá trị gì với tao, để tao tiễn mày đi gặp Bào Văn sớm một chút, à nhưng mà, xuống đó rồi, mày còn mặt mũi để gặp Bào Văn không khi mày đã bỏ qua cơ hội báo thù cho cô ta?”
Nói rồi tôi quay lưng định đi ra ngoài, thì Tống Trường Tân lên tiếng: “Khốn kiếp!”
Tôi quay người lại, thấy hắn đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thù hận, nói: “Dương Thấm Nguyệt chính là con gái nuôi của ông ta, một người mà mày muốn động vào cũng không động được. Ha ha, đằng nào tao cũng chẳng còn gì để mất, tao sẽ cho lũ sâu bọ chúng mày tự cắn xé lẫn nhau”, nói rồi hắn cười man rợ: “Tống Vân Hải ơi Tống Vân Hải, tôi cứ tưởng ông thực sự tốt với tôi, thực sự coi tôi như con của mình, hóa ra ông cũng chỉ coi tôi như một thứ công cụ để đạt được mục đích của mình. Tôi sống trên đời này, thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả!”
Nhìn thấy Tống Trường Tân cười điên dại, tôi bỗng cảm nhận được sự bi thương trong con người hắn, một người chưa từng được yêu thương, chưa từng một lần cảm nhận được sự ấm áp của tình thân. Trong phút chốc, tôi thấy hắn thực sự rất đáng thương. Nhưng nói gì thì nói, những gì hắn gây ra cũng không thể tha thứ được. Tôi đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Tô Quảng Hạ, nói với anh ấy tôi đã bắt được Tống Trường Tân, bảo anh ấy mau chóng cho người đến giải hắn về thủ đô để xử lý.
Đúng là Tống Trường Tân đáng bị trừng phạt, nhưng tôi sẽ không làm điều đó, vì mẹ tôi, vì người phụ nữ đã hi sinh cả đời cho bố tôi, tôi sẽ không làm ra chuyện khiến bà ấy đau lòng. Tôi sẽ để luật pháp trừng trị hắn, tôi tin là hắn sẽ nhận được một cái kết thích đáng cho những gì hắn đã làm.
Tống Giai Âm nghe được cuộc điện thoại, cô ấy mỉm cười tiến đến ôm lấy tôi, có vẻ như cô ấy cũng rất hài lòng với quyết định này.
Tôi kể cho Tống Giai Âm về kẻ tình nghi đã bắn Dương Thấm Nguyệt và Tống Trường Tân, cô ấy cười nói: “Nếu em nói người bắn hai phát súng đó là em, anh có giận em không?”
Tôi kinh ngạc nhìn Tống Giai Âm, không ngờ cô ấy lại lén lút đi theo tôi, còn giấu không cho tôi biết, nhất thời giận dỗi nói: “Tại sao em lại tự ý hành động như thế? Nhỡ có chuyện gì thì sao?”
Tống Giai Âm biết tôi mắng là vì lo cho cô ấy, nên không những không giận mà còn cười nói: “Hi hi, em còn có bất ngờ dành cho anh nữa đấy, đi theo em”.
Mặc kệ sự oán trách của tôi, Tống Giai Âm đưa tôi đến một căn nhà bỏ hoang. Vừa bước vào trong, tôi đã thấy Dương Thấm Nguyệt bị trói hai tay hai chân, treo trên một cái xà giữa nhà, miệng bị nhét giẻ, vết thương trên đùi vẫn còn đang rỉ máu. Hóa ra, lúc cô ta lao ra cửa sổ bỏ trốn đã bị Tống Giai Âm bắt lại.
Người đang canh chừng cô ta là Vệ Quốc Dân, tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Vệ Quốc Dân chưa kịp nói gì, thì Tống Giai Âm đã lên tiếng: “Em quên không nói với anh, vài ngày trước chú Lục đã liên lạc với em, kể cho em nghe về mối quan hệ của chú ấy với anh, còn bảo Vệ Quốc Dân đi theo giúp đỡ cho em, do thời gian gần đây tâm trạng của anh không được tốt, nên chú ấy sợ anh sẽ hành động sơ suất. Thật ra ban nãy ở bên ngoài nhà của Bào Văn, người bắn hai phát súng đó không phải là em, mà là Vệ Quốc Dân, em chỉ hỗ trợ cậu ấy bắt Dương Thấm Nguyệt thôi”.
Không ngờ Vệ Quốc Dân trông trẻ trung non nớt mà lại có kỹ năng bắn súng tốt như vậy.
Thấy tôi đến, Vệ Quốc Dân bỏ miếng giẻ bịt miệng Dương Thấm Nguyệt ra, cô ta nhìn tôi, độc ác nói: “Trần Danh, anh đừng vội đắc ý, cho dù anh có gϊếŧ tôi, thì ông ấy cũng sẽ gϊếŧ anh báo thù cho tôi thôi!”
Tống Giai Âm cười nói: “Thật ra thì tôi cũng chỉ định tra hỏi cô chút thôi, chứ cũng chả định lấy cô ra để uy hϊếp kẻ đứng sau lưng cô. Chẳng qua cũng là để có cái báo cáo lên cấp trên, nên tôi mới giữ lại cái mạng chó của cô đấy”.
Tôi tròn xoe mắt nhìn Tống Giai Âm, dường như mặt này của cô ấy tôi chưa thấy bao giờ. Tống Giai Âm nhìn ra được sự ngạc nhiên của tôi liền nói: “Anh ngạc nhiên gì chứ. Cô ta dám nói ra sự thật về ông Nhĩ khiến cho anh đau lòng, anh có thể không chấp, nhưng em thì không thể bỏ qua cho kẻ đã làm người em yêu đau lòng dễ vậy được!”
Tôi á khẩu không nói được gì. Đúng lúc này, Vệ Quốc Dân đưa cho tôi một cái ví và nói: “Anh Danh, tôi tìm thấy cái này trên người cô ta”.
Cầm cái ví trong tay, tôi thoáng nhìn thấy vẻ căng thẳng của cô ta, mặc dù cô ta đã nhanh chóng thu hồi nét căng thẳng đó, nhưng tôi vẫn đoán ra được chiếc ví này có gì đó.
Tôi cầm chiếc ví trong tay hỏi: “Chiếc ví này chắc không có bí mật gì đâu nhỉ?”
Dương Thấm Nguyệt vẫn tỏ vẻ dửng dưng, không thèm trả lời tôi.