Tôi sợ Tam gia hiểu lầm ý của tôi: "Tam gia, anh đừng hiểu lầm ý tôi, trong mắt tôi, bất kể anh đuổi tôi đi vì mục đích gì, thì đối với tôi mà nói thì lúc đầu anh cũng hết lòng giúp đỡ tôi rồi, anh không nợ tôi gì cả, nếu như có nợ thì cũng là nợ Giai Âm, không liên quan gì đến tôi, huống hồ tôi đã hứa với chị Thanh Hồ là đi với chị ấy rồi, làm người không được nuốt lời, cho nên tôi không thể ở lại với Tam gia, còn về hai chỗ kia, là do tôi tự lấy được, tôi cũng không cần khách sáo với anh nữa, nhưng mà tôi sẽ trích năm mươi phần trăm lợi nhuận việc quản lý quán để báo đáp anh.”
Tam gia nhíu mày nói: "Tôi không cần"
Tôi cười rồi nói: "Nhưng tôi muốn vậy, không làm như vậy tôi sẽ cảm thấy mình đang nợ Tam gia, xin Tam gia hãy nhận lấy, anh chịu nhận tiền thì giữa chúng ta sẽ có quan hệ lợi ích, nếu như có một ngày nào đó tôi ở Nam Kinh đứng không vững nữa vậy thì xin anh giúp tôi một tay, không cần gì nhiều chỉ cần không để tôi chết là được."
Tam gia nhìn tôi nói: "Được"
Tôi thở phào, cũng may là Tam gia đồng ý, nếu không tôi cũng không biết nên kết thúc thế nào.
Nghĩ đến đó, tôi cũng quay lại nói với Tống Giai Âm: "Giai Âm, chúng ta đi thôi."
Tống Giai Âm gật đầu, rồi nhìn xuống bàn tay đang giữ lấy cánh tay mình của Tam gia, anh ấy bất lực buông tay rồi đứng ở đó nhìn chúng tôi rời đi.
Sau khi rời đi một cách thuận lợi, tôi hỏi Tống Giai Âm có đói không, tôi muốn mời cô ấy ăn cơm.
Tống Giai Âm cười nói: "Nghe nói Nam Kinh có món miến tiết vịt rất ngon, hay là cậu gọi cho tôi một phần."
Nhìn nụ cười trong trẻo của cô ấy, tôi khó có thể tưởng tượng được hồi nãy cô ấy đã cho Tam gia một cái bạt tai.
Tôi thầm thở phào, cô gái này có nhiều bộ mặt khác nhau như vậy mà mỗi một mặt lại có sự hấp dẫn riêng, người con gái thế này thì có ai xứng đối với cô ấy chứ, nghĩ vậy làm trong lòng tôi càng thích cô ấy hơn, nhưng sùng bái nhiều hơn là thích, tôi chưa từng nghĩ mình với cô ấy có thể ở bên nhau, trong mắt tôi cô ấy chính là một nữ thần, là mục tiêu của tôi, chỉ vậy mà thôi, ít nhất là bây giờ tôi không dám hi vọng quá nhiều.
Nói một câu thật lòng thì Tam gia hợp với cô ấy hơn tôi.
Tôi nói: "Thế sao được, thế thì đạm bạc quá, dù gì cô cũng cứu tôi một mạng."
Anh Đậu nói: "Đúng đó, còn mạng của tôi nữa, cô Tống à, chẳng lẽ mạng của hai anh em chúng tôi chỉ đáng một bát miến tiết vịt sao, nếu cô không nỡ để Trần Danh tiêu tiền vậy tôi mời cô một bữa cũng không được à."
Tôi bảo anh Đậu đừng nói linh tinh nữa, nhưng ai ngờ Tống Giai Âm lại cười nói: "Ừ, vậy hãy ăn một bữa ra trò đi."
Anh Đậu vỗ lên vai tôi nói: "Nhất định rồi."
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn Tống Giai Âm, chẳng lẽ cô ấy thực sự không nỡ để tôi tiêu tiền sao, sao cô ấy lại đối xử tốt với tôi như vậy chứ.
Nửa tiếng sau, chúng tôi cũng đến được nhà hàng Sena Zoan, bận rộn cả một ngày nên bụng bây giờ cũng sôi ùng ục rồi, chắc Tống Giai Âm cũng không kém cạnh, tôi cảm thấy vô cùng áy náy khi chỉ quan tâm đến chuyện của mình mà quên không để ý cô ấy.
Bây giờ anh Đậu đã đi gọi xong đồ ăn nhưng lại nói muốn đi nói chuyện với anh vệ sĩ, nhưng thực ra là tìm một bàn khác ngồi xuống.
Tôi biết anh ấy muốn dành không gian riêng cho tôi và Tống Giai Âm thôi, tôi hơi hồi hộp sợ rằng cô ấy nghĩ tôi có ý đồ với cô ấy nên vội nói: "Anh Đậu tính tình như thế cô đừng để bụng."
Tống Giai Âm lắc đầu nói: "Tối nay tôi sẽ rời khỏi Nam Kinh."
Bất thình lình nói một câu như vậy khiến tôi thoáng cái khựng lại, bao nhiêu lời hay ý đẹp cũng không còn cách nào nói ra.
Tôi trầm giọng nói: "Sao cô đi vội thế, hay là do tôi từ chối Tam gia nên cô giận rồi."
Tống Giai Âm lắc đầu nói: "Tôi biết cậu sẽ nói vậy mà, cho nên cũng không ngạc nhiên lắm, tôi không giận cậu."
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, người con gái này là thiên tài hả, sao cái gì cũng đoán được hay vậy.
Tôi hỏi cô ấy: "Cô biết trước tôi sẽ không đi theo Tam gia vậy tại sao còn làm khó dễ anh ấy."
Tống Giai Âm nhíu mày rồi cười, tôi lập tức hiểu ra mình nói sai rồi, nhưng mà cô ấy lại tỏ vẻ không để ý, còn nói một câu khiến tôi rung động: "Nếu tôi không làm vậy, thì anh ta sẽ không nhận thức được tầm quan trọng của cậu, nếu không sau này khi cậu gặp khó khăn mà tôi không đến kịp thì lấy ai cứu cậu đây."
Tôi ngạc nhiên rồi nắm chặt tay thành quyền kiên định nói: "Lần này tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu."
Tống Giai Âm nở một nụ cười nói: "Tôi sẽ chờ cậu lột xác."
Cứ như vậy, hai chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, bình thường tôi là một người ăn cơm rất nhanh, nhưng bữa cơm này tôi lại ăn rất từ tốn, tôi đương nhiên biết nguyên nhân, vì khi bữa cơm này kết thúc thì hai chúng tôi sẽ đường ai nấy đi, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại cô ấy.
Nửa tiếng sau Tống Giai Âm cũng ăn xong cơm, tôi cũng không thể mặt dày mà ngồi ăn tiếp, lau miệng xong tôi nói: "Hay là chúng ta đi dạo một chút đi, ăn nhiều quá bây giờ no không chịu nổi."
Cái lý do vớ vẩn này chắc chắn không qua mắt được Tống Giai Âm, cô ấy chỉ cười, mặt tôi cũng nóng rực cả lên, cô ấy lên tiếng: "Không được, tôi còn có việc, bây giờ phải về thủ đô ngay."
Tôi thất vọng ồ lên một tiếng rồi ủ rũ nhìn cô ấy rời khỏi nhà hàng.
Sau khi Tống Giai Âm lên xe, không biết tôi lấy đâu ra can đảm mà nói: "Giai Âm, hẹn gặp lại."
Tống Giai Âm gật đầu cười đáp: "Hẹn gặp lại."
Xe rời đi, tôi vẫn đứng ở đó, nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, câu nói hẹn gặp lại mà cô ấy nói với tôi không phải chính là minh chứng cho khoảng cách của chúng tôi đã gần thêm một bước nữa hay sao.
Anh Đậu nói: "Nhìn cái gì nữa, người ta đi rồi."
Ngay sau đó anh Đậu lại nói tiếp: "Thật không ngờ Tam gia lại thích Tống Giai Âm, nhưng mà như vậy tôi đã hiểu lý do tại sao anh ta ưng ý Hồng Nhan rồi, tuy rằng Hồng Nhan rất ưu tú nhưng so với Tống Giai Âm cô ấy vẫn còn thiếu chút lửa."
Tôi lắc đầu nói: "Không, ai nói Tam gia không thích chị Thanh Hồ, với lại sau này anh đừng gọi chị Thanh Hồ là Hồng Nhan nữa, bắt đầu từ bây giờ trên thế giới này đã không còn ai tên Hồng Nhan."
Anh Đậu liếc tôi một cái rồi chửi: "Mẹ nó sao nghe mùi chua vậy, thảo nào cậu thoát không được kiếp đào hoa, chỉ cần dựa vào cái miệng của cậu thôi cũng đủ khiến thằng đàn ông như tôi cũng yêu cậu luôn rồi."
Tôi chửi một câu đệch, bảo anh ấy đừng có mà nói vậy, nếu không tôi sẽ nhân lúc anh ấy bị thương mà thông ass anh ấy, anh ấy vội xin tha, còn hỏi tôi câu đó có nghĩa gì.
Tôi nói: "Nếu như Tam gia không thích chị Thanh Hồ vậy thì tại sao lúc chị Thanh Hồ giúp tôi lại đuổi tôi đi chứ, rõ ràng anh ấy chỉ lừa mình dối người thôi, chẳng trách chị Thanh Hồ nói quan hệ giữa bọn họ chỉ là một trò chơi, ai thắng ai thua còn chưa chắc chắn, tôi sẽ đợi đến lúc Tam gia ý thức được anh ấy thích cả hai người họ, mọi chuyện có lẽ sẽ khác."
Anh Đậu nhếch mép nói: "Dân thành phố biết chơi thật, chỉ là yêu thôi mà cũng phân chia thành nhiều kiểu vậy, anh ta là hoàng đế chắc, còn định cân bằng cả hai người."
Tôi không tiếp lời, tôi hơi chột dạ, tôi yêu Tô Nhược Thủy nhưng không có nghĩa tôi sẽ không động lòng với những người phụ nữ khác, tôi nghĩ tôi rất giống Tam gia đều thuộc kiểu người đa tình.
Tôi vừa mới khen anh Đậu ngây thơ xong anh ấy lại nói một câu khiến tôi giở khóc giở cười: "Anh ta yêu mà cũng khổ sở như vậy, tôi cũng thấy tội nghiệp anh ta, tôi cảm thấy anh ta có thể nhìn tôi mà học hỏi, ông đây là kiểu người phong lưu, không thật lòng yêu ai cả, nhưng nếu đã yêu ai rồi thì sẽ chấm dứt ngay cái tật cᏂị©Ꮒ dạo kia lại.”
"Trước tiên anh chú ý đừng để bị nhiễm bệnh đi đã." Tôi không nhịn được nên trêu chọc, rồi nói: "Được rồi, trong tay chị Thanh Hồ hiện giờ có một quán tên là Cảnh Minh, tôi đã đông ý với chị ấy là sẽ kêu đàn em của anh đến trông quán, ngoài ra thì quán bar Bản Sắc, Hằng Nga và Túy Linh Lung cũng cần thêm người, anh bố trí anh em vào đó đi."
Anh Đậu sảng khoái nói: "Không thành vấn đề, nhưng cậu phải đợi vài ngày, anh em dạo này đều đang có việc phải làm, lúc tôi thu phục họ thì đứa nào cũng đang có địa bàn riêng."
Tôi nói: "Không phải đợi, vì không lâu nữa họ sắp thất nghiệp dài dài, biết đâu còn có một loạt rời khỏi anh ấy."
Anh Đậu hỏi tôi tại sao lại trù ẻo anh ấy, tôi nói: "Anh hai ơi, anh quên là chúng ta đắc tội với cả cái Nam Kinh này rồi hả, anh nghĩ mấy kẻ mà chúng ta đắc tội đó sẽ để yên cho chúng ta sao."
Anh Đậu vỗ lên đầu một cái nói: "Đúng rồi, sao mà tôi có thể quên được chứ, nếu như bọn họ ra tay thật, vậy ba quán bar Bản Sắc, Hằng Nga với Túy Linh Lung đều sẽ bị họ khống chế."
Tôi lắc đầu nói: "Bản Sắc với Túy Linh Lung thì không cần lo, nhưng Hằng Nga thì phải chú ý để không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không ông chủ của Hằng Nga sẽ nghĩ cách thu lại quyền kiểm soát quán, nhưng tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu, bởi vì với tôi hiện tại, quán nào cũng là tài nguyên không thể thiếu được."
Anh Đậu hỏi tôi nên làm thế nào, tôi ghé vào tai anh ấy nói thầm, anh ấy nghe xong cười ha ha mắng tôi: "Cậu đúng là đồ ranh mãnh." Nói xong thì anh ấy bắt một chiếc xe: "Đi, hôm nay đến nhà tôi, anh em chúng ta từ từ nói chuyện"
Sau khi đến nhà anh Đậu thì anh ấy cũng nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong thì nói rằng tôi đoán đúng rồi, toàn bộ quyền bảo kê quán bar của anh ấy đều bị mấy ông chủ kia thu lại hết, không chỉ có vậy, ngoài Túy Linh Lung và mấy chỗ của Tam gia ra, thì tất cả quán bar ở cái Nam Kinh này đều được hạ lệnh phong sát thế lực của họ, vừa xảy ra chuyện này thì lực lượng hùng mạnh đã có hơn một trăm người của anh Đậu thoáng cái tan rã, cuối cùng chỉ còn lại khoảng sáu mươi người.
Nhưng mà có thể còn sáu mươi người cũng nằm ngoài dự tính của tôi, anh Đậu cũng nghĩ thông suốt rồi, không để ý mấy đứa đã bỏ chạy nữa.
Khoảng mười phút sau khi anh Đậu nhận được tin tức kia thì chúng tôi cũng nhận được điện thoại của ông chủ Tiêu.
Tôi với anh Đậu nhìn nhau, nhấn vào nút trả lời, nghe ông chủ Tiêu nói: "Trần Danh, ngày mai cậu qua đây một chuyến, bên này xảy ra chuyện rồi."
Tôi khó hiểu nói: "Được"
Ông chủ Tiêu cúp máy, tôi với anh Đậu nhìn nhau, tôi nói: "Không phải chứ, vậy mà ông chủ Tiêu không đuổi tôi, không giống với tính cách tiểu nhân của hắn."
Anh Đậu nói: "Liệu có phải Tống Giai Âm đã đánh tiếng với hắn không, tôi thấy cô ấy yên tâm để cậu ở lại Nam Kinh thì biết đâu đã giúp cậu mở đường rồi."
Tôi lắc đầu nói: "Không, Giai Âm sẽ không giúp tôi mở đường đâu, cô ấy muốn xem tôi có thể tự trèo cao thế nào, chuyện cô ấy nhờ Tam gia giúp tôi đã là ngoại lệ rồi."
Nghĩ đến đây tôi hơi bất an, có lẽ ông chủ Tiêu đang định tổ chức Hồng Môn Yến cho tôi.