Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Quảng Hạ bảo tôi đi tới quảng trường Tô Ninh, giọng nói lo lắng hiếm thấy, trực giác mách bảo tôi chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, lập tức bảo Thẩm Nặc Ngôn lái xe thẳng tới quảng trường Tô Ninh.

Sau khi tới đó, từ xa, tôi đã nhìn thấy Tô Quảng Hạ giống như cây cột đá đứng ở bên đó, sắc mặt trang nghiêm, bên cạnh anh ấy còn có hai người đi theo, hai người này gật đầu và cúi chào Tô Quảng Hạ, xem ra có vẻ cực kỳ sợ hãi.

Một dự cảm không lành xuất hiện trong tâm trí tôi, xe còn chưa dừng hẳn, tôi liền nhảy ngay xuống xe, đi thật nhanh tới bên cạnh Tô Quảng Hạ, hỏi: “Anh, có chuyện gì vậy ạ?”

Tô Quảng Hạ cau mày, nói: “Không thấy Nhược Thủy đâu nữa.”

Nghe thấy câu này, trong đầu tôi như nổ tung, vội vàng hỏi anh ấy xem là chuyện gì? Anh ấy nói với tôi, buổi chiều Tô Nhược Thủy nghe một cuộc điện thoại, sau đó nói với anh ấy là muốn ra ngoài dạo phố, anh ấy không yên tâm, liền đi theo, kết quả là sau khi Tô Nhược Thủy đi vào nhà vệ sinh, thì không thấy đi ra nữa, đến khi anh ấy nhận thấy có vấn đề xông vào nhà vệ sinh, thì phát hiện bên trong đã không còn bóng dáng của cô ấy đâu nữa.

Ở Nam Kinh Tô Nhược Thủy không có bạn bè nào cả, người hẹn cô ấy ra ngoài dạo phố có khả năng nhất chỉ có một, đó chính là Bào Văn.

Nhưng tôi không cảm thấy Bào Văn hẹn Tô Nhược Thủy ra ngoài, đơn giản chỉ là muốn đi dạo phố, cô ta một là không có cái thú thanh nhàn như vậy, hai là đã không còn thiện cảm gì đối với Tô Nhược Thủy, vì thế tôi nghĩ cô ta hẹn Tô Nhược Thủy ra chắc chắn là có âm mưu gì đó, hơn nữa, tôi biết chỉ cần cô ta hẹn, thì Tô Nhược Thủy sẽ nhất định đi, tuy không biết nguyên nhân là gì, nhưng tôi luôn cảm thấy Tô Nhược Thủy dường như rất sợ Bào Văn.

Tô Quảng Hạ xác nhận dự đoán của tôi, anh ấy nói đúng là Bào Văn hẹn Tô Nhược Thủy. Vì Lý Cô Tiếu, nên anh ấy sợ Bào Văn làm chuyện gì đó có hại cho Tô Nhược Thủy, vì thế đã theo cô ấy suốt chặng đường, nhưng Tô Nhược Thủy vào nhà vệ sinh thì anh ấy không thể theo vào được, cũng nghĩ rằng ở trong nhà vệ sinh thì không thể có chuyện gì, ai mà biết được thật sự đã xảy ra chuyện.

Nói tới đây, sắc mặt Tô Quảng Hạ đầy vẻ buồn phiền, tôi biết anh ấy là một người rất cẩn trọng, tính ra lần này là một sai sót hiếm có của anh ấy. Nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay anh ấy, tôi khuyên anh ấy bình tĩnh lại, hiện giờ quan trọng nhất là mau chóng tìm ra Tô Nhược Thủy. Nói xong, tôi gọi điện ngay cho Bào Văn, nhưng thông báo tắt máy.

Lúc này tôi tức giận vô cùng, trong lòng cũng có chút thất vọng. Tuy biết mình và Bào Văn cuối cùng sẽ đứng ở hai bên đối lập nhau, dù sao giữa hai chúng tôi lại có một Lý Cô Tiếu chen ngang, nhưng tôi từng tự cho mình là đúng mà nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ bị chuyện “anh hùng cứu mỹ nhân” lần trước của tôi cảm hóa, tưởng là cô ta tuyệt đối sẽ không trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại đối phó với tôi thế này, không ngờ cô ta chẳng thay đổi chút nào!

Càng nghĩ càng thấy giận, tôi thấy nếu Bào Văn mà ở trước mặt tôi, tôi chắc chắn sẽ lấy dao xẻo thịt cô ta.


Đang suy nghĩ, Tô Quảng Hạ đột nhiên nói “Cẩn thận”, rồi nhanh chóng kéo tôi tránh qua một bên, cùng lúc này, một viên đạn bắn sượt qua áo tôi xuyên vào đất, tôi bàng hoàng, nhìn viên đạn kia, toàn thân tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Dù thế nào tôi cũng không thể ngờ được, mình có ngày lại tiếp xúc với súng đạn như thế này, hơn nữa lần đầu tiên tiếp xúc lại là bị đánh lén. Tô Quảng Hạ tóm lấy tôi giống như một con mãnh thú né qua một bên, cùng lúc này, vài viên đạn từ bốn phía bay tới, trên quảng trường vốn dĩ đang rất nhộn nhịp đột nhiên truyền tới hàng loạt tiếng la hét, ai nấy đều hoảng loạn bỏ chạy, có người đen đủi không may bị trúng đạn, lập tức ngã ra đất, sợ tới gào khóc rất to.
Và sự hỗn loạn này dường như kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của những kẻ bạo loạn, càng nhiều đạn hơn bắn tới khu quảng trường, sau cùng, một đám người đeo mặt nạ, tất cả đều được vũ trang, cầm súng bao vây mấy người chúng tôi lại. Những họng súng đen ngòm gần trong gang tấc, làm tôi cảm thấy như tính mạng tôi ngàn cân treo sợi tóc, thần kinh của tôi trở nên căng thẳng.

Một chiếc xe màu đen đột nhiên lao nhanh như gió về phía chúng tôi, tôi lập tức chạy qua một bên, chiếc xe phanh gấp dừng lại trước mặt chúng tôi, ngay sau đó, cửa xe được mở ra, Tô Nhược Thủy toàn thân cứng ngắc bước ra khỏi xe, đôi mắt đỏ ngầu, cô ấy nhìn thấy chúng tôi, lập tức xúc động hét lên: “Anh, Danh!”

Tôi khao khát có thể xông tới ngay lập tức, nhưng lại bị súng đe dọa phải lùi lại một bước, chỉ còn cách lùi lại vị trí ban đầu.
Lúc này, lại có một người đàn ông từ trên xe bước xuống, đứng sau người đàn ông là Tống Dịch Cương.

Tống Dịch Cương cầm súng chĩa vào phía sau đầu cô ấy, cười lạnh lùng nhìn tôi, đáy mắt đầy sự thù hận.

Trái tim tôi như thắt lại, không thể ngờ rằng người bắt cóc Tô Nhược Thủy rốt cuộc lại không phải là Bào Văn, không phải là Lý Cô Tiếu, mà lại là Tống Dịch Cương. Tôi bất giác nghĩ, không phải Bào Văn đang hợp tác với Tống Dịch Cương chứ? Người đàn bà này, cô ta rốt cuộc là muốn làm gì đây? Cô ta thích chơi trò đâm bị thóc, chọc bị gạo sao?

Nén lại sự phẫn nộ trong lòng, tôi nói với Tống Dịch Cương: “Oan có đầu, nợ có chủ, là tao hại gia đình nhà mày tan cửa nát nhà, mày muốn báo thù thì tìm tao được rồi ! Bắt nạt phụ nữ thì còn gì là bản lĩnh?”
Tống Dịch Cương cười lớn nói: “Chỉ cần có thể báo thù, tao quan tâm gì là đàn ông hay đàn bà chứ?”

Tô Quảng Hạ sắc mặt u ám, nói: “Nếu như mày dám đụng tới một cọng tóc của em gái tao, tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã tới với thế giới này.”

Không thể không nói Tô Quảng Hạ lúc tức giận giống như một con gấu đen đang giận dữ vậy, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, làm cho người khác căng thẳng. Nhưng Tống Dịch Cương lại mặt không biến sắc, có lẽ là vì hắn ta đã bỏ ngoài tâm trí chuyện sống chết, lúc này chỉ muốn trả thù, vì thế nên chuyện gì cũng không biết sợ nữa.

Tống Dịch Cương cười ha ha, nhắc nhở chúng tôi hiện tại không phải là hắn ta đang nằm trong tay chúng tôi, hỏi chúng tôi nói những lời hung hãn đó có tác dụng gì? Nói xong, hắn ta nói với Tô Nhược Thủy: “Cô bé, chẳng phải cô rất thích Trần Danh sao? Vì cái mạng của hắn ta, tôi nghĩ cô sẽ rất sẵn lòng gϊếŧ chết người anh trai ngốc nghếch kia chứ?”
Hắn ta nói xong, cầm tay Tô Nhược Thủy lên, đưa súng vào trong tay cô ấy, cười híp mắt nói: “Hai người đó chỉ có thể sống một, cưng à, nổ súng đi, chọn một người thôi, là người mình yêu, hay là người thân của mình, lựa chọn cho cẩn thận, tiễn người đó lên đường, anh đảm bảo với cưng, người còn lại anh sẽ để cho hắn ta sống.”

Nghe thấy câu này, lòng tôi như thắt lại, tôi không thể ngờ được Tống Dịch Cương lại dùng cách biếи ŧɦái như thế này để trả thù chúng tôi. Tôi và Tô Quảng Hạ, một người là người mà Tô Nhược Thủy yêu thương nhất, một người là người anh trai mà cô ấy không dễ dàng gì mới nhận được, một bên tình, một bên nghĩa, bắt cô ấy chọn lựa ai phải chết, đây rõ ràng là chuyện tàn nhẫn nhất.

Hơn nữa, nếu như tôi được chọn là người bị gϊếŧ đó, bị người mình yêu nhất từ bỏ, gϊếŧ chết, tôi cho dù chết cũng không thể nhắm mắt nổi, đây chắc chắn là thứ Tống Dịch Cương muốn nhìn thấy nhất, còn nếu Tô Quảng Hạ được chọn là người bị gϊếŧ, cho dù Tô Nhược Thủy có là người nhà họ Tô đi chăng nữa, thì tôi nghĩ cả nhà họ Tô cũng sẽ không tha cho cô ấy, dù sao thì cô ấy cũng là con gái vừa mới được nhận lại, nếu nói có tình cảm sâu sắc đến đâu, ai sẽ tin chứ? Nhưng mà Tô Quảng Hạ lại là niềm tự hào của cả gia tộc, nếu anh ấy chết đi, nhà họ Tô ai mà không tức giận chứ? Đến lúc đó thì điều chờ đợi tôi và Tô Nhược Thủy, chính là màn báo thù còn đáng sợ hơn nữa.
Điều quan trọng nhất là, bất luận là Tô Nhược Thủy nổ súng gϊếŧ ai, Tống Dịch Cương đều sẽ không để cho ba người chúng tôi được sống, hiện tại hắn ta chỉ là đang giày vò chúng tôi mà thôi.

Tô Nhược Thủy lộ ra vẻ mặt đau khổ, nhìn hai chúng tôi, bật khóc, cô ấy nài nỉ: “Cầu xin anh đó, Tống Dịch Cương, anh gϊếŧ tôi đi, Danh nợ anh, tôi trả thay cậu ấy, chỉ cầu xin anh đừng làm hại cậu ấy, đừng làm hại anh trai tôi.”

Nghe thấy câu này, Tống Dịch Cương tức giận gầm lên: “Đồ thối tha này! Ông mày muốn mày đền mạng để làm gì? Mau chọn cho ông! Nếu mày mà không chọn, thì cả hai thằng này không thằng nào được sống! Nếu mày chọn, ít nhất còn một thằng được sống! Mày tự chọn đi, là chúng nó cùng chết, hay là…”

Tô Nhược Thủy chỉ biết khóc, tay cầm súng vẫn đang run lên. Tống Dịch Cương đột nhiên không kiên nhẫn được nữa, hắn ta nắm lấy tóc cô ấy, khuôn mặt hung dữ nói: “Đồ thối tha, ông mày hỏi lại mày một lần nữa, chọn hay không chọn?”
Tô Nhược Thủy đau khổ thút thít thành tiếng, tôi chửi: “Mày bỏ cô ấy ra!”

Tống Dịch Cương chửi lại câu “Mẹ kiếp”, đột nhiên phát hiệu lệnh, để một người nổ súng vào tôi. Lúc này, đầu óc tôi vô cùng căng thẳng, khoảnh khắc người đó bóp cò súng, Thẩm Nặc Ngôn đứng ở phía sau tôi đột nhiên đẩy tôi ngã xuống đất. Máu vương vãi trên mặt tôi, toàn thân tôi bị rung lên, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy vai Thẩm Nặc Ngôn đã bị trúng đạn, máu tươi từ trong áo rỉ ra.

Tôi vội vàng lo lắng hỏi Thẩm Nặc Ngôn sao rồi? Anh ta nhìn tôi cười, chẳng buồn để ý nói: “Không sao? Vết thương nhỏ thôi, không làm gì được tôi cả.”

Tống Dịch Cương cười ha ha hỏi Tô Nhược Thủy có nhìn thấy gì không, còn nói phát súng sau tôi chắc chắn không thể tránh được.

Tô Nhược Thủy đau khổ khóc thành tiếng, giơ súng lục lên, tay run lẩy bẩy, cô ấy vừa hét lên tiếng xin lỗi, vừa nhắm Tô Quảng Hạ nổ súng, nhìn thấy cảnh này, tôi không khỏi có chút gì đó xót xa trong lòng, tôi biết, trong mắt của Tô Nhược Thủy, tôi luôn luôn quan trọng hơn người thân của cô ấy, vì thế cô ấy lựa chọn ra tay với anh trai của mình, cho dù như thế sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Tô!
Tô Quảng Hạ nhanh chóng né qua một bên, khả năng bắn súng kém cỏi của Tô Nhược Thủy không làm anh ấy bị tổn thương một chút xíu nào.

Tô Nhược Thủy đột nhiên vứt súng xuống, quỳ trên mặt đất khóc một cách bất lực, Tống Dịch Cương nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đồ vô dụng, ông mày cho mày chết!”

Vừa đánh, hắn vừa phát lệnh cho đám người xung quanh chúng tôi, nói: “Ra tay đi.”

Tôi ngay lập tức ngưng thở, căng thẳng đứng đó, còn Tô Quảng Hạ lại nói câu: “Chờ chút”, anh ấy nói: “Em gái à, ra tay đi.”

Tô Nhược Thủy ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt ngước nhìn Tô Quảng Hạ, từ từ nhặt khẩu súng dưới đất lên, còn Tống Dịch Cương lại sợ lần này Tô Nhược Thủy lại bắn trượt nữa, nên cầm lấy tay của cô ấy, nói dạy cô ấy bắn, thực ra chính là nhắm chuẩn phương hướng. Hắn ta còn vô liêm sỉ tới mức yêu cầu Tô Quảng Hạ đứng yên đó không được động đậy, nói nếu như cử động, hắn ta sẽ cho người lập tức ra tay nổ súng gϊếŧ bọn tôi.
Tô Nhược Thủy cầm lấy súng, sắc mặt nhợt nhạt nhìn Tô Quảng Hạ, từ từ nhắm mắt lại, sau đó, dưới sự chỉ thị của Tống Dịch Cương, cô ấy bóp cò súng, sau lưng cô ấy là tiếng cười kinh tởm của Tống Dịch Cương.

Tất cả mọi người đều cho rằng Tô Quảng Hạ chết chắc rồi, nhưng Tô Nhược Thủy trước lúc bóp cò chợt mở mắt ra, nhắm trúng chuẩn vào đúng một tên sát thủ đang bao vây lấy chúng tôi.

Tiếng súng vang lên, tên sát thủ đó lập tức ngã xuống, lúc này lại có một cảnh tượng bất ngờ xảy ra khiến cho ai cũng phải sững sờ, nhưng không để cho đối phương có thời gian phản ứng, bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng súng, đám người bao vây chúng tôi đó bị bắn chết.

Còn về Tống Dịch Cương bị một phát súng bắn trúng đầu, lúc chết còn mở trừng trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Lúc hắn ta ngã xuống, tôi ngồi xổm trên mặt đất, nói: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi, anh, người của anh nhanh thật đấy.”

Nói rồi tôi liền chạy đi xem vết thương của Thẩm Nặc Ngôn.


Thật ra ngay lúc bọn tôi bị bao vây, Tô Quảng Hạ đã nói nhỏ ra hiệu cho chúng tôi kéo dài thời gian, vì thế, khi Tô Nhược Thủy vừa tới, tôi lập tức cất tiếng nói để thu hút sự chú ý của cô ấy, sau đó chớp mắt liên tục. Tô Nhược Thủy rất thông minh, và cũng rất hiểu tôi, cô ấy hiểu ý ngay lập tức, vì thế những gì tiếp sau đó cô ấy mới luôn không dứt khoát như vậy, cho tới khi Tô Quảng Hạ nói “Ra tay đi”, cô ấy biết là không cần phải diễn kịch nữa, lần này mới nổ súng.


Cả kế hoạch này đầy những sơ hở, chỉ cần Tô Nhược Thủy không hiểu hàm ý của tôi, thì trò chơi này không thể nào tiếp tục diễn được, rất may là, cô ấy thông minh lanh lợi như thế, hiểu tôi như thế.

Tô Nhược Thủy chạy tới, tôi ôm lấy cô ấy thật chặt vào lòng. Lúc này, một số binh sĩ bước xuống từ các tòa nhà ở cả hai bên, trong đó có một người vội vàng đi tới trước mặt Tô Quảng Hạ, không biết nói gì vào tai anh ấy, anh ấy lập tức chau mày lại, để lộ ra vẻ mặt kỳ quái.


Tôi hỏi Tô Quảng Hạ có chuyện vậy? Anh ấy trầm ngâm nói: “Người nổ súng không phải là người của chúng ta.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK