Một câu của Phàm Khôn vừa dứt, tôi cũng sững sờ, tên này đúng là không bình thường, đã đến nước này rồi mà hắn còn dám cứng như vậy, cũng không biết là không sợ chết thật hay biết chắc tôi không dám gϊếŧ hắn.
Nói thực, tôi đúng là không dám, dù tôi có tàn nhẫn hơn nữa tôi cũng vẫn còn lý trí, bảo tôi gϊếŧ một mạng người, trừ khi tôi không còn đường lui nữa, nếu không tôi sẽ không làm như vậy, vì với gia cảnh thân phận của tôi, vừa gây ra án mạng, thì chắc chắn sẽ phải chịu xử phạt thep pháp luật, là một mạng đền một mạng.
Nhưng bảo tôi cứ thế thả Phàm Khôn thì càng không thể.
Vì vậy tôi cuốn một vòng xích sắt vào cổ Phàm Khôn, sau đó ấn hắn xuống đất, hung dữ nói với hắn: "Được, nếu mày đã muốn chết, thì tao thành toàn cho mày."
Nói xong, tôi lôi xích sắt, kéo lê hắn trên đất, như dắt chó.
Phàm Khôn lấy tay túm chặt xích sắt, hiển nhiên dù hắn rất tàn nhẫn, nhưng bản năng của cơ thể vẫn muốn cầu sinh.
Mà thấy tôi tàn nhẫn như vậy, lũ đàn em kia của Phàm Khôn, và các đại ca dưới khán đài ai cũng đều bó tay, không dám làm loạn, vì nếu tôi kéo mạnh hơn chút nữa, Phàm Khôn sẽ chết thật.
Tôi biết không thế tra tấn Phàm Khôn nữa, còn tiếp tục thì sẽ xảy ra án mạng thật.
Vì thế tôi mở miệng nói thẳng: "Nể mặt mày không phải kẻ tham sống sợ chết, coi như là có cốt khí, tao cho mày một cơ hội, chúng ta đấu đơn, dám không?"
Phàm Khôn tức giận hừ hai tiếng, rồi vẫn gật đầu.
Vì vậy tôi buông lỏng dây xích trong tay, hắn thì lại lập tức tháo xích sắt, sau đó thở hồng hộc.
Tôi biết Phàm Khôn là một kẻ thích đánh úp bất ngờ, nên dù trông tôi có vẻ như đang nhìn người dưới khán đài, đang đề phòng đám đàn em của Phàm Khôn, nhưng thực ra tôi vẫn luôn lén lút để ý Phàm Khôn.
Quả nhiên, không đợi hồi phục thể lực, Phàm Khôn đã xông về phía tôi, đồng thời đâm một nhát vào ngực tôi.
Lúc con dao của Phàm Khôn sắp đâm trúng ngực tôi, tôi mới tránh mạnh sang một bên.
Hắn không đâm trúng tôi, hơn nữa cơ thể còn lảo đảo, không giữ được thăng bằng, suýt thì ngã.
Tôi không cho hắn thời gian để phản ứng, đá một phát lên mông hắn.
Đợi hắn ngã xuống, tôi mới xông về phía hắn.
Vừa cưỡi lên người hắn, định cướp dao của hắn, thì đột nhiên Phàm Khôn hét lớn xuống sân khấu: "Còn ngơ ra đó làm gì, lên, gϊếŧ chết nó, hôm nay ai lấy được mạng của Trần Danh, thưởng lớn!"
Thưởng lớn thì tất có người dũng cảm tiến lên, không bao lâu sau tôi đã nghe được tiếng bước chân bình bịch, họ xông về phía tôi.
Còn tôi thì lại đập mạnh gáy Phàm Khôn, nói: "Rác rưởi, chẳng phải đã đồng ý đánh đơn với tao sao?"
Phàm Khôn hừ lạnh một tiếng nói: "Loại người như mày, có tư cách gì ra điều kiện với tao?"
Nhưng hắn chắc cũng ý thức được mình không giữ chữ tín lắm, thế này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng trên giang hồ của hắn, nên hắn tiếp tục nói với tôi: "Chúng ta chẳng phải đang đánh đơn sao, nhưng là một đám người của tao đánh đơn với một mình mày!"
Đệch, Phàm Khôn này đúng là nham hiểm thật, hắn tưởng mình đang tấu nói chắc, thế mà lại chơi chiêu này với tôi.
Nhưng tôi cũng không sợ, tôi thầm nói đã như vậy thì cũng đừng trách tao.
Tôi bỗng nhiên đứng dậy, sau đó nhìn về đám đàn em đang lao về phía tôi, và một vài đại ca muốn thể hiện cho Phàm Khôn xem, dồn sức hét lên: "Ai dám động vào tao?"
Những người đó bị khí thế của tôi dọa rồi, bị tiếng hét của tôi làm cho sững người.
"Lũ bọn mày, không có chữ tín gì hết, giống hệt Phàm Khôn, khiến người ta thấy nhân phẩm thấp kém." Tôi nói với chúng.
Chúng bị tôi nói vậy thì đều thấy mất hết mặt mũi. Đặc biệt là những đại ca kia, càng tức giận hơn, mặc dù hôm nay tôi thể hiện rất anh dũng, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, bọn chúng sao có thể chịu được việc bị tôi dạy dỗ phê bình chứ.
"Thịt nó! Mọi người cùng lên, giẫm chết nó!"
Rất nhiều tiếng kêu gào truyền đến, sau đó chúng cùng xông về phía tôi.
Lúc này, tôi thấy Lâm Cường đã đến cửa hộp đêm, anh ấy ở phía xa tạo thế tay ok với tôi.
Vì thế tôi đột nhiên nhe răng cười, thậm chí còn cười ra tiếng, cười không kiểm soát.
Thấy tôi cười, chúng hiếu kì nhìn tôi, cứ như nhìn một thằng thần kinh.
Mà tôi thì dùng sức nâng cao âm lượng, nói: "Được, đúng là trật tự ngầm không giữ quy tắc. Nếu đã thế thì chơi đi, đừng trách tao ra tay ác độc."
Nói xong, tôi hét lớn: "Nếu đã muốn đánh theo nhóm, thì đợi chết đi, các anh em, ra đây cho tôi!"
Khi tôi vừa hét "ra đây" xong, thì bốn phương tám hướng của hộp đêm đột nhiên vang liên tiếng "bùm bùm", không lâu sau thì rất nhiều chỗ như tủ rượu, tủ âm tường, tủ tường của hộp đêm đều bị phá vỡ, từng người từng người từ trong đó đi ra.
Đều là những người anh em của Lâm Cường, đúng là bộ đội đặc công có khác, bản lĩnh này đúng đỉnh, không biết họ trốn từ bao giờ.
Sau khi những người này xuất hiện, thì không nói gì cả, mà xông lên đánh luôn.
Không bao lâu sau, bọn tay chân trong hộp đêm đều bị bảy, tám người anh em của Lâm Cường khống chế.
Mà những người được gọi là đại ca kia thì rất tiếc mạng, không tham gia chiến đấu, ai cũng lùi vào một góc, tôi nghĩ bụng bọn họ nếu tham gia thật, thì bên tôi có lẽ sẽ chịu thiệt, dù sao quân số cách biệt hơi lớn.
Đánh tan tay chân của Phàm Khôn xong, tôi mới đi túm đầu Phàm Khôn, tôi kéo hắn ra.
Cướp dao của hắn, dí vào yết hầu hắn, lạnh lùng nói với hắn: "Không phải muốn đánh theo nhóm à, đánh nhóm thế này, phục không?"
Hắn nhìn tôi chằm chằm, sau đó mới không cam lòng nói với tôi một câu: "Trần Danh, mày quả nhiên mang trò hay đến cho tao. Lần này coi như mày giỏi, bọn tao đều nhìn nhầm rồi."
Nói xong, Phàm Khôn còn nhìn Cao Phong bị bộ đội đặc chủng đánh cho nằm bò, như đang nói với Cao Phong: "Nhìn đi, tao không nói sai, chó cũng trở nên tàn nhẫn, sẽ biết cắn chết người, chỉ có điều thời điểm này đến sớm quá."
Cao Phong kinh ngạc nhìn tôi, rõ ràng là khó chấp nhận sự thay đổi này, hắn không thể hiểu nổi một nhân vật nhỏ bé hèn nhát như tôi sao đột nhiên lại giỏi như vậy, chơi nhiều trò như vậy, đánh cho chúng không kịp phòng bị, khiến chúng thất bại thảm hại.
Còn tôi cũng không đắc ý quá, biết thu tay đúng lúc mới là lựa chọn chính xác.
Vì vậy đột nhiên tôi đâm một nhát lên vai Phàm Khôn, ấn hắn lên tường, sau đó trầm giọng nói: "Một dao này tao tặng mày, tao sẽ không lấy mạng mày, hi vọng sau này mày đừng quá đáng quá nữa. Đừng tưởng mình có thể thích làm gì thì làm, việc gì cũng phải có quy tắc."
Sau đó tôi xoay người nhìn những người được coi là đại ca dưới sân khấu, nói với họ: "Việc hôm nay là ân oán riêng giữa tôi và Phàm Khôn, tôi và các vị không có thù oán gì, nếu nể tôi, thì sau này chúng ta có thể kết bạn. Nếu khinh thường tôi, tôi cũng không quan tâm, mọi người vẫn có thể làm bạn. Nhưng nếu ai muốn ngáng đường tôi, Trần Danh tôi sẽ dùng cách của mình để giải quyết, tôi không quan tâm các người có quy tắc hay không, Trần Danh tôi có quy tắc của riêng mình, đạo đức của riêng mình."
Nói xong, tôi bỏ đi không ngoảnh đầu lại, nhóm bộ đội đặc công Lâm Cường cả người tỏa ra sát khí, khiến nhân vật nhỏ bé như tôi trở nên uy phong.
Tôi kiêu ngạo rời đi, như một vị vua giành chiến thắng, thực ra lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, hai tay cũng không nhịn được mà run rẩy, không thể nói rõ là kích động hay lo lắng.
Nhưng lúc bọn tôi vừa đến cửa hộp đêm, giọng Bào Văn đột nhiên truyền tới, cô ta nói: "Cứ thế đi sao? Coi tôi là không khí thật đấy à?"
Con mụ này lúc này lại muốn làm gì?
Tôi vốn không định để ý cô ta, nhưng chính vào lúc này, đột nhiên một nhóm người từ bên ngoài xông vào hộp đêm, bọn họ ai cũng đội mũ đeo khẩu trang, hơn nữa trong nay còn cầm vũ khí như gậy bóng chày, vừa nhìn đã biết không phải tốt lành gì.
Bọn tôi buộc phải dừng lại, còn lùi về sau mấy bước.
Lúc này Bào Văn bước đến, cô ta dùng giọng nói rất tàn ác nói với tôi: "Trần Danh ơi Trần Danh, Bào Văn tôi đúng là đánh giá thấp cậu thật, cậu cho tôi nhiều bất ngờ thật đấy!"
Tôi không nói gì, chỉ nhìn cô ta, còn cô ta lại nói tiếp: "Bào Văn tôi chưa bao giờ là một người không biết nhân nghĩa, thực ra hôm nay tôi định cứu cậu, dù sao cũng niệm tình cậu từng cứu tôi, mặc dù tôi ghét cậu, nhưng tôi sẽ không để cậu chết, đây là tôi thương hại một một kẻ nhỏ bé. Nhưng mà, giờ xem ra cậu giấu một số việc của mình, cậu không cần sự thương hại của tôi. Nếu đã vậy thì cũng phải tính thù mới nợ cũ giữa chúng ta rõ ràng thôi. Cậu lừa tôi lâu như vậy, mà hôm nay lại quậy lớn ở đây, không coi chúng tôi ra gì. Phàm Khôn không làm chủ đại cục được nhưng Bào Văn tôi thì được!"
Nghe đến đây, tôi hiểu rồi, người phụ nữ Bào Văn này không đơn giản, cô ta hiểu mượn cơ hội hành sự. Cô ta giấu những người này ở hộp đêm, có lẽ ban đầu là vì cứu tôi thật. Nhưng giờ cô ta đột nhiên thay đổi, muốn đối phó tôi, còn nói là làm chủ đại cục, rõ ràng là đang dát vàng lên mặt bản thân. Như vậy thứ nhất có thể lôi kéo người khác, thứ hai có thể thỏa mãn bản thân, có thể chà đạp tôi.
Để không liên lụy bọn Lâm Cường, tôi vốn định xin lỗi Bào Văn rồi giải quyết riêng, nhưng lúc này Lâm Cường đột nhiên lại ra hiệu cho tôi, ý bảo tôi yên tâm chơi, đừng sợ.
Tôi biết Lâm Cường còn có chuẩn bị, vì thế tôi bước lên trước một bước lớn, đứng trước mặt Bào Văn, nheo mắt nhìn cô ta.
Đột nhiên, tôi vươn tay nắm cằm cô ta, vì động tác của tôi quá bất ngờ, cô ta sững người, rõ ràng là không ngờ tôi dám làm vậy.
Còn tôi lại trầm giọng nói với cô ta: "Bào Văn, ngày trước tôi hết lần này đến lần khác chịu đựng, nhường nhịn cô, tưởng tôi dễ bắt nạt thật sao? Lúc nãy tôi đã nói rồi, từ giờ về sau, cô không có tư cách xen vào việc của tôi, mau bảo người của cô tránh ra, tôi không muốn làm người vô tội bị thương!"
Bào Văn lạnh lùng cười, nhìn bọn Lâm Cường, sau đó nói: "To mồm thật đấy, chỉ dựa vào mấy người này, tưởng họ đánh rất giỏi là được sao?"
Lâm Cường bước đến cạnh tôi, anh ấy không nhìn Bào Văn, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Chúng tôi không đủ, thế họ thì sao?"
Vừa dứt lời, ngoài hộp đêm đột nhiên truyền đến tiếng gầm rú của động cơ ô tô.
Cùng lúc đó, một chiếc xe tải việt dã quân dụng đâm mạnh vào cửa hộp đêm, làm cho mấy người chặn ở cửa sợ đến mức lui vào trong.
Bốn, năm chiếc xe việt dã quân dụng và xe tải quân dụng dừng ở cửa hộp đêm, một đám người mặc đồ bộ đội nhảy xuống từ trên xe, là bộ đội thật.