Sắc mặt Dương Phàm Khôn âm trầm như muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng vẫn mím môi không nói. Cỏ vẻ như hắn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, xem ra hắn cũng kiêng dè thế lực của Bào Văn.
Bào Văn lạnh lùng nhìn hắn, không kiên nhẫn hỏi: “Nghĩ kĩ chưa? Muốn tôi cho người nâng anh ra ngoài hay là anh chủ động rời đi?”
Dương Phàm Khôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem như cô lợi hại!” Nói xong hắn không cam lòng nói với người của mình: “Chúng ta đi.” Trước khi đi hắn ném điện thoại cho tôi, tôi vội vàng đỡ lấy. Thấy hắn chuẩn bị rời đi, tôi vội vàng hô: “Ê, mày vẫn còn cầm con dao của tao.”
Dương Phàm Khôn tức giận trừng mắt nhìn tôi, tôi nói: “Đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Dương, sẽ không phải đến con dao của tao mày cũng muốn cướp đấy chứ?”
Sắc mặt hắn khó coi ném con dao cho tôi nói: “Tao chỉ cảm thấy con dao này rất tốt, để cho mày cầm thật lãng phí.”
Hắn nói xong liền dẫn người rời đi.
Thấy bọn chúng cuối cùng cũng rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng khϊếp sợ thế lực của Bào Văn. Có thể khiến cho Dương Phàm Khôn kẻ ngang như cua, mặt xám mày tro ngoan ngoãn rời đi, có thể thấy rằng thế lực của Bào Văn ở Nam Kinh bây giờ rất lớn.
Vừa nghĩ đến người như thế lại là kẻ địch một sống một còn với mình, trong lòng tôi giống như bị giội một xô nước lạnh .
Đang suy nghĩ t Bào Văn nhìn tôi lạnh lùng nói: “Còn ngây ra đó là gì? Mau đi theo tôi.”
Tôi do dự một lúc liền nâng anh Đậu dậy, nói với anh ấy tôi đi một lát rồi về, anh ấy và các anh em đến bệnh viện xử lí vết thương trước.
Anh Đậu nhíu mày nhìn Bào Văn, dặn tôi phải cẩn thận. Tôi gật đầu mới cùng cô ta rời đi.
Rời khỏi quán bar, Bào Văn dẫn tôi lên xe của cô ta sau đó trực tiếp lái đi. Tôi hỏi cô ta định dẫn tôi đi đâu, cô ta thản nhiên đáp: “Đương nhiên là về nhà rồi.”
Về nhà? Nghe thấy hai chữ này tôi cảm giác như đang nằm mơ. Trước kia tôi cũng từng coi nhà cô ta như nhà của mình, nhưng sau đó tôi mới biết đó không phải nhà tôi, đó là địa ngục.
Bây giờ đột nhiên nghe Bào Văn nói như vậy, tôi có cảm giác như đã trải qua mấy đời, trong lòng rối bời, tôi không biết phải nói gì tiếp theo.
Nhìn thấy Bào Văn cũng không có ý muốn nói chuyện, tôi dứt khoát im lặng, chỉ là trong đầu thầm nghĩ. Bây giờ đang là buổi tối, tại sao cô ta lại muốn dẫn tôi về nhà? Không phải cô ta muốn làm gì tôi chứ?
Nếu là trước kia tôi cũng không dám nghĩ như vậy nhưng bây giờ đã khác. Tôi biết Bào Văn say mê tôi đến mức điên cuồng, mỗi tối đều dùng búp bê bơm hơi có hình dáng giống tôi để giải quyết nhu cầu sinh lí. Cho nên nếu cô ta muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi cũng không lạ.
Nghĩ đến đây, lòng tôi nôn nao, nhìn dáng người đẹp đẽ của Bào Văn. Tuy rằng cô ta chỉ mặc áo phông và quần bò đơn giản nhưng vẫn gợi cảm vô cùng. Bộ ngực sữa xinh xắn bị chiếc áo bó chặt, giống như hai con thỏ mập mạp nằm cạnh nhau.
Quần bò ôm sát phác họa hình dáng đôi chân thon dài thẳng tắp của cô ta. Nhất là cẳng chân, không có chút mỡ thừa nào, xinh đẹp khiến người ta thán phục.
Nếu bỏ qua tính cách thì Bào Văn thì cô ta đúng là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp. Cho dù là khuôn mặt hay dáng người đều không thể bắt bẻ. Đến giờ tôi còn nhớ rõ ngày chúng tôi kết hôn, lúc Bào Văn leo lên người tôi, cái cảm giác máu toàn thân như sôi trào đó, bây giờ nghĩ lại khiến tôi rối loạn.
Tuy rằng tôi và Bào Văn có thù oán nhưng nếu có thể làʍ t̠ìиɦ với cô ta, chắc chắn tôi sẽ không do dự mà làm. Bởi vì trong lòng tôi, cô ta đã từng là vợ tôi. Lúc ở bên cô ta tôi đã phải chịu quá nhiều nhục nhã, cho nên tôi rất muốn chinh phục cô ta. Đây cũng là sự trả thù và dày vò lớn nhất với Bào Văn.
Lúc này Bào Văn đột nhiên hỏi: “Thế nào? Muốn làm tôi?”
Nghe thế, tôi suýt chút sặc nước miếng, thầm nghĩ cô ta cũng thẳng thắn thật. Tôi ngồi nghiêm chỉnh nói: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
“Có nghĩ nhiều hay không nhìn ánh mắt của cậu là biết.” Bào Văn cười lạnh nói: “Chỉ là nếu Thủy Thủy biết cậu thèm muốn cơ thể tôi không biết sẽ có phản ứng gì.”
Nghe thấy thế một chút suy nghĩ kiều diễm trong lòng tôi biến mất sạch sẽ, không dám nhìn Bào Văn thêm một lần nào nữa.
Bào Văn lạnh lùng mắng một câu “cặn bã”, chuyên tâm lái xe, không để ý đến tôi nữa.
Tôi nghĩ cô cứ giả vờ nghiêm túc đi, đợi lúc về đến nhà, tôi sẽ cho cô biết tôi không phải cặn bã.
Bào Văn đưa tôi đến nhà cô ta, sau khi đóng cửa thì nhìn tôi nói: “Đang nghĩ gì?”
Đột nhiên tôi có chút căng thẳng, trong lòng khó nén hưng phấn ngoài mặt lại nghiêm túc nói: “Cho dù thế nào hôm nay vẫn phải cảm ơn cô.”
Bào Văn nhíu mày, đột nhiên quỷ dị cười: “Cảm ơn tôi? Cậu thật sự nghĩ rằng tôi muốn cứu cậu à?”
Tôi ngây ngẩn cả người, hỏi cô ta có ý gì? Cô ta đáp: “Tôi cứu cậu chỉ vì muốn nói với cậu ‘cho dù chết cậu cũng phải chết trên tay tôi’. Chuyện này tôi nói được làm được. Hơn nữa chỉ khi cậu còn sống, tôi mới có thể tiếp tục hành hạ cậu, khiến cậu đau khổ.”
Biếи ŧɦái! Trong lòng tôi thầm mắng. Một chút ý nghĩ không đứng đắn trong đầu tôi cũng biến mất, tôi nhíu mày: “Nếu đã vậy tôi đi trước đây.”
Bào Văn lạnh lùng nói: “Cậu không tò mò sao tôi biết cậu xảy ra chuyện sao?”
Tôi nghi ngờ nhìn Bào Văn, cô ta chỉ cười một cách quái đản, nhìn lên tầng hai nói: “Ra đi.”
Sau đó một người phụ nữ mặc váy ngủ vải ren đi ra từ phòng Bào Văn. Sắc mặt cô ấy trắng bệch, vô cùng đáng thương, vậy mà lại là Tô Nhược Thủy, người mà giờ này lẽ ra phải ở hộp đêm Cẩm Tú.
Việc Tô Nhược Thủy xuất hiện ở đây khiến tôi rất bất ngờ. Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy hô: “Chị Thủy, chị... sao chị lại ở đây?”
Tô Nhược Thủy chậm rãi đi đến trước mặt tôi, lại bị Bào Văn giữ chặt. Cô ấy không bước tiếp, chỉ nhìn tôi nói: “Trần Danh, tôi biết cậu gặp nguy hiểm nên vụиɠ ŧяộʍ chạy đến cầu xin Văn Văn giúp đỡ. Cũng may là cậu không sao, nếu không tôi sẽ rất lo lắng.”
Tôi nhìn thấy tay cô ấy bị Bào Văn nắm lấy, trong lòng tức giận. Tôi nắm lấy tay còn lại của Nhược Thủy nói: “Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, chúng ta về thôi.”
Ai ngờ Bào Văn đột nhiên đá một cước vào bụng tôi, tôi lảo đảo lui về sau, phẫn nộ rút dao đâm về phía cô ta. Không ngờ cô ta bắt được tay tôi một cách chính xác, vặn mạnh. Con dao trong tay tôi rơi xuống đất. Cô ta ném tôi qua vai, nhặt con dao lên dí sát vào cổ tôi nói: “Có biết tại sao tôi đem cậu về nhà tôi không? Bởi vì tôi muốn cậu tận mắt nhìn thấy tôi âu yếm người phụ nữ của cậu như thế nào.”
Tô Nhược Thủy vừa khóc vừa nói: “Văn văn, em cầu xin chị đừng đánh cậu ấy nữa, cậu ấy đang bị thương... không phải chị muốn em sao? Em cho chị, em cho chị là được mà.”
Trong lòng tôi như bị xé ra thành nhiều mảnh nhỏ, đau đớn thống khổ, tôi phẫn nộ quát: “Bào Văn, cô hèn hạ vô liêm sỉ!”
Bào Văn không để ý đến tôi, ném tôi lên sô pha sau đó rút ra một sợi dây thừng trói tôi. Lúc ấy tôi đã cố gắng phản kháng nhưng sức lực của cô ta rất lớn, tôi căn bản là không có cách nào ngăn cản.
Giờ phút này, trong lòng tôi rất hận, tôi hận bản thân mình vô dụng, lần nào cũng đẩy Tô Nhược Thủy vào nguy hiểm.
Sau khi trói tôi lại, Bào Văn bước đến bên cạnh Tô Nhược Thủy. Mắt Tô Nhược Thủy đỏ hồng nói: “Văn Văn, chúng ta về phòng có được không?”
Bào Văn thô lỗ xé váy Tô Nhược Thủy, cười lạnh nói: “Không được đâu Thủy Thủy, em không cảm thấy chị âu yếm trước mặt người em thích, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?”
Mặt Tô Nhược Thủy trắng bệch, chậm rãi lùi về sau lại bị Bào Văn kéo mạnh ôm vào ngực. Sau đó cô ta muốn cưỡng hôn Nhược Thủy, đôi tay cũng bắt đầu không thành thật.
Toàn thân tôi như muốn nổ tung, cũng bất chấp tất cả hô: “Bào Văn, dừng lại!”
Bào Văn không để ý đến tôi, trực tiếp hôn lên môi Tô Nhược Thủy, tôi như phát điên hô: “Con mẹ nó cô mau dừng lại cho tôi! Tôi nói cho cô biết, trên người chị Thủy có máy ghi âm, máy ghi âm vẫn luôn mở. Nếu cô dám động đến cô ấy, tôi sẽ có đầy đủ bằng chứng tố cáo cô, tôi còn giao đoạn ghi âm đấy cho mẹ cô, phát tán lên mạng cho tất cả mọi người biết cô không chỉ là đồng tính mà còn là kẻ biếи ŧɦái.”
Mấy ngày gần đây, tôi không tháo đồng hồ ghi âm ra, một là không có cơ hội, hai là vì tôi rất cẩn thận. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng cho nên tôi muốn nghe lén Tô Nhược Thủy thêm hai ngày nữa, quyết định nếu không có vấn đề thì sẽ lấy lại đồng hồ. Bây giờ đã biết cô ấy không có vấn đề, tôi định tối nay đi mua một chiếc đồng hồ giống hệt như vậy, tìm cơ hội đánh tráo đồng hồ nhưng không nghĩ đến lại xảy ra chuyện này.
Bào Văn dừng động tác, quay người cười như không cười nhìn tôi, mà Tô Nhược Thủy không thể tin được nhìn tôi, khuôn mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và tủi thân. Tôi nghĩ cô ấy chắc rất thất vọng về tôi, vì cô ấy một lòng một dạ với tôi, còn tôi lại nghi ngờ cô ấy, gài bẫy cô ấy.
Trong lòng tôi khó chịu, cô ấy đột nhiên cười tự giễu, cười cười sau đó thì bật khóc.
Bào Văn lạnh lùng nói: “Cậu quả nhiên không phải thứ gì tốt đẹp.”
Nói xong, cô ta vừ lau nước mắt cho Tô Nhược Thủy, vừa nhẹ giọng an ủi Tô Nhược Thủy, cuối cùng nhìn tôi nói: “Trần Danh, tôi không sợ cậu làm mấy chuyện đó.”
Nháy mắt lòng tôi như rơi xuống đáy vực, nếu Bào Văn không sợ tôi uy hϊếp, lợi thế duy nhất của tôi cũng không còn tác dụng.
Bào Văn một lần nữa hôn Tô Nhược Thủy, một bàn tay ôm lấy sau lưng cô ấy, dễ dàng cởi áσ ɭóŧ cô ấy ra. Giờ khắc đó, tôi đau khổ hét lên đừng mà, nhưng Bào Văn không nghe, tiếp tục làm.
Ngay lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một giọng nói sắc bén truyền đến: “Mấy đứa đang làm gì thế?”
Tôi nhìn ra cửa, chỉ thấy một người phụ nữ vẻ mặt xấu hổ và giận dữ đang đứng đó. Bởi vì quá tức giận mà sắc mặt đỏ bừng. Nhưng bởi vì bản thân cực kì xinh đẹp nên cho dù đang tức giận vẫn khiến người khác chết mê chết mệt.
Mà người phụ nữ này đúng là Trần Nhã dù tuổi đã qua bốn mươi nhưng vẫn thướt tha xinh đẹp như trước.