Tôi thở hổn hển lau khô lưỡi dao, biến nó trở về một chiếc nhẫn bình thường, nhẹ nhàng vuốt ve nó quyến luyến không rời, giống như đang vuốt ve khuôn mặt của Tống Giai Âm. Không biết giờ này cô ấy đang ở đâu, có an toàn hay không? Nếu như cô ấy biết tôi dùng cách thô bạo như vậy để giải quyết chuyện này thì liệu cô ấy có cảm thấy tôi làm sai hay không?
Khi càng mệt mỏi sẽ dễ nhớ đến người trong lòng hơn.
Tôi thở dài, thu lại suy nghĩ trong lòng, nhận một tờ giấy mà Mạt Tang vừa đưa, xoa vết máu trên mặt, nói: "Vất vả cho mọi người rồi."
Tôi sớm đã biết đám người Mạt Tang sẽ xuất hiện từ lâu, có thể là từ lúc tôi bị tống vào trại tạm giam, tôi đã chắc chắn bọn họ sẽ phòng thủ ở xung quanh đây, bởi vì nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ chính là bảo vệ tôi. Mà tôi bảo sở trưởng chuẩn bị xe, cũng không phải là muốn dùng xe của bọn họ để chạy trốn, mà chỉ muốn lợi dụng chuyện này để lộ thông tin cho đám người Mạt Tang, đó chính là tôi đã gặp chuyện cho bọn họ chuẩn bị tới cứu tôi.
Sự thật chứng minh, tôi không đánh giá sai năng lực của đám người Mạt Tang, chỉ dựa vào một biến động nhẹ là họ đã xác định được tôi xảy ra chuyện, sau đó nhanh chóng vạch ra một phương án để cứu tôi, thực sự bọn họ có tư cách để được gọi là "tinh nhuệ".
Lúc này Mạt Tang hỏi vết thương của tôi có nặng quá không? Tôi lắc đầu nói không sao, thật ra, tôi đã miễn dịch với các loại vết thương như thế này từ lâu rồi, tuy vẫn cảm thấy đau, nhưng ngay từ đầu tôi đã không dám động đậy, còn bây giờ thì đã có thể cầm súng một cách chắc chắn.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy bản thân mình thực sự đã thay đổi, bất luận là sức chịu đựng của cơ thể, hay sức nhẫn nhịn trong lòng, tôi có cảm giác giống như có một người đứng ở phía sau cầm roi da thúc ép tôi trưởng thành, tôi thấy ngạc nhiên với mức độ trưởng thành của bản thân, ngoài vui vẻ ra, thì tôi còn thấy hơi buồn phiền.
Mạt Tang nói: "Trần Danh, trước khi tôi cứu cậu thì đã liên lạc với Vương Duy, ông ấy sắp xếp cho chúng ta một nơi vô cùng bí mật, trước tiên cậu đi theo chúng tôi qua đó rồi xử lý lại vết thương một chút."
Tôi gật đầu, lấy lại tinh thần, đột nhiên nhớ đến một việc, lập tức đưa tay lấy điện thoại từ đũng quần, đến lúc lấy điện thoại ra thì mới nhớ còn có các anh em khác của Mạt Tang đang nhìn chằm chằm vào mình, đám anh em này thì không sao cả, nhưng Mạt Tang là phụ nữ, tôi lại làm hành động này ở trước mặt chị ấy thì đúng là mất lịch sự, tôi cảm thấy xấu hổ liếc nhìn chị ấy một cái, thấy chị ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, tôi cười ha hả: "Để tránh bị lục soát nên bình thường em đều để điện thoại ở lớp bên trong quần, cách này rất hay, nếu không lần sau chị cũng thử xem?"
Mạt Tang bình thường vẫn luôn tùy tiện nhưng giờ khuôn mặt cũng đỏ ửng lên, nói: "Cậu không cần phải giải thích rõ ràng với tôi như vậy đâu. Còn nữa, cậu cảm thấy con gái cất điện thoại như vậy, có phải là một chuyện làm mất phong độ không?"
Nghe thấy vậy, tôi càng cảm thấy xấu hổ, liên tục nói xin lỗi chị ấy.
Mạt Tang bất đắc dĩ nhìn tôi nói: "Rốt cuộc vẫn chỉ là một tên nhóc."
Tôi sờ mũi, nghĩ lại tôi cũng sắp đầu ba mươi rồi, nếu coi như một đứa trẻ, thì chẳng phải là một đứa trẻ to xác sao? Vừa nghĩ vậy, tôi vừa khởi động điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho Vương Duy. Điện thoại rất nhanh đã kết nối, tôi nói: "Chú Vương, trong nhà giam có một phạm nhân tên là "Cẩu Tử", cậu ta bị tên tiểu nhân gian xảo Hàn Thanh Chí kia thắt cổ tới chết, nhưng khi cậu ta còn sống nhất định đã nói chuyện gì đó quan trọng với Hàn Thanh Chí, cuộc nói chuyện này được ghi âm lại bởi bút ghi âm đặt bên trong lớp vải ở quần của cậu ta. Tôi nghĩ đối phương còn chưa biết chuyện này, hơn nữa người nhà nạn nhân sẽ sớm đến nhận lại thi thể, đến lúc đó chú hãy cho người tìm cách lấy lại bút ghi âm đó."
Vương Duy lập tức nói: "Cháu yên tâm, chú Vương nhất định sẽ giúp cháu xử lý thỏa đáng chuyện này, hai ngày này trước tiên cháu cứ đợi ở trong phòng không cần ra ngoài, chờ chúng ta bàn bạc được cách đối phó ổn định rồi nói tiếp."
Tôi đồng ý, rồi hỏi ông ấy xem Đoàn Thanh Hồ có ở bên cạnh ông ấy hay không? Ông ấy bảo tôi chờ một lát, chẳng mấy chốc, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lo lắng của Đoàn Thanh Hồ, chị ấy nói: "Trần Danh, em bị thương rồi à?"
Tôi thản nhiên nói: "Em không sao, chị không cần lo lắng, hai ngày này chắc chắn sẽ có người theo dõi chị, vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, chị không cần phải tới đây thăm em đâu, còn nữa, bảo Nặc Ngôn và Tam gia trở về Nam Tân đi, nếu đối phương đã muốn ra tay với em, thì rất có thể sẽ thừa dịp em không có ở đó mà tấn công Nam Bắc, em sợ một mình anh ấy không ứng phó được."
Đoàn Thanh Hồ nói: "Hai người bọn họ đã quay về Nam Tân rồi."
Tôi nhảy dựng lên, hỏi: "Đối phương ra tay rồi sao?"
Đoàn Thanh Hồ "Ừ" một tiếng, bảo tôi không cần lo lắng, đối phương còn chưa kịp làm gì, thì đám người Tam gia đã trở về, bởi vì về đúng lúc, nên đối phương cũng không gây ra tổn thất gì cho bọn họ.
Nghe thấy những lời này tôi yên tâm hơn, tôi nghĩ Tam gia và Nặc Ngôn chắc chắn là đoán được điều này, mới vội vàng chạy về, tôi cũng thực sự may mắn khi có được hai người anh em thông minh như vậy giúp đỡ, nếu không lần này thế nào tôi cũng sẽ bị Vương Khải Uy kia gặm cho không còn chút xương nào.
Tôi hỏi chị ấy bên đám người Vương Tây Quyền kia có tin tức gì không? Chị ấy bảo không có, nói rằng Vương Duy đã đi thăm dò tin tức của Vương Tây Quyền, điều kỳ quái là ở bên thủ đô cũng không có tin tức của ông ấy, nói rằng căn bản ông ấy chưa đi, nhưng theo lý mà nói thì tối hôm đó cũng nên tới nơi rồi.
Nghe những lời này, lo lắng trong lòng tôi càng nhiều thêm, trước đây tôi vẫn phỏng đoán, nếu Vương Khải Uy đã ra tay với tôi, có phải đã biết thừa "thủ thuật che mắt" giữa tôi và Vương Tây Quyền, biết tôi đã liên minh với ông ấy liệu có thừa dịp ông ấy không có ở Án Thành mà diệt trừ ông ấy hay là không?
Đoàn Thanh Hồ thấy tôi không nói lời nào, hỏi tôi có phải rất lo lắng hay không?
Tôi trầm giọng nói: "Không thể lo lắng sao? Bây giờ em nghi ngờ, sở dĩ Triệu Kiến Hoa sẵn lòng giúp Vương Khải Uy là bởi vì Vương Khả Uy hứa hẹn giúp ông ta thủ tiêu bằng chứng trong tay em, ông ta rất có thể đoán được Vương Tây Quyền tới thủ đô căn bản không phải đi công tác mà là đích thân đi khai báo, cho nên ông ta muốn tiêu hủy chứng cứ, ngoài việc muốn tìm những thứ có liên quan đến máy ghi âm thì còn muốn thủ tiêu nhân chứng, nhân chứng này chính là Vương Tây Quyền, còn có hai nhân tình của Triệu Kiến Hoa nữa."
Nếu sự việc giống như tôi phỏng đoán thì tôi hoàn toàn có thể hiểu được lý do vì sao Triệu Kiến Hoa vào tù để giúp Vương Khải Uy, đó là bởi vì ông ta tự biết được rằng chứng cứ này một khi đưa ra ngoài ánh sáng, thì ông ta chắc chắn không thoát khỏi án tử hình, mà việc nhận hối lộ và lạm dụng quyền công dân cũng không thể nào lấy được mạng của ông ta, cho nên ông ta lựa chọn hợp tác với Vương Khải Uy."
Sống trong rừng không sợ không có củi đốt, Triệu Kiến Hoa là loại người như vậy, chỉ cần đi theo đúng người, chỉ cần có thể sống, rồi sẽ có một ngày có thể trở lại như xưa, những trường hợp này ở xã hội bây giờ cũng không ít.
Như vậy xem ra, Vương Tây Quyền thực sự rất nguy hiểm.
Tôi vừa nghĩ đến những điều này, vừa cân nhắc xem làm thế nào để tìm được Vương Tây Quyền, đột nhiên Đoàn Thanh Hồ nói: "Chị biết rồi, em yên tâm, chỉ cần Vương Tây Quyền còn sống, nhất định chị sẽ giúp em đưa ông ấy trở về."
Nghe thấy những lời này, đột nhiên trong lòng tôi hơi lo lắng, hỏi: "Chị, chị muốn làm gì? Việc này chị không cần xen vào, yên tâm ở trong nhà chú Vương đi, đợi em quay lại, rõ chưa?"
Đoàn Thanh Hồ thản nhiên nói: "Em yên tâm đi, chị sẽ không sao đâu."
Tôi còn muốn nói thêm nhưng Đoàn Thanh Hồ trầm giọng nói: "Trần Danh, chị muốn giúp em."
Câu nói này đã chặn hết mọi lời mà tôi muốn nói, đột nhiên tôi không biết phải lên tiếng như thế nào, tôi hiểu rất rõ, khi một người con gái muốn làm một chuyện vì người đàn ông mình yêu thì ai cũng không ngăn cản được cô ấy.
Tiếp theo đó cũng không có ai nói gì nhưng trong lòng chúng tôi biết rõ, đây là một trận giằng co trong im lặng, nếu tôi thắng thì chị ấy sẽ nghe lời, nếu tôi thua thì tôi sẽ không ngăn cản chị ấy.
Sau một hồi lâu im lặng, tôi châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng, hơi buồn rầu nói: "Có thể bảo đảm bình an vô sự không?"
Đoàn Thanh Hồ nói: "Có thể."
Tôi nói: "Phải quay lại bên cạnh em."
Đoàn Thanh Hồ mỉm cười, bộ dạng rất vui vẻ, tôi nghĩ nếu chị ấy đang ở trước mặt, thì tôi có thể sẽ nhéo cái mũi nhỏ của chị ấy, tôi nói: "Chị à, xin lỗi, đến bây giờ vẫn phải để cho chị phải mạo hiểm giúp em."
Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, tôi nói tôi sai rồi, chị ấy lại rất thích cảm giác được tôi cần đến, giống như chỉ như vậy, thì chị ấy mới có thể tìm được ý nghĩa khi ở bên cạnh tôi. Nghe những lời này, tôi không khỏi thấy chua xót, tôi biết rằng bất luận tôi có đối xử tốt với chị ấy như thế nào, cho dù tôi có cho chị ấy được cả thế giới, thì chị ấy cũng biết rõ một chuyện, đó là người đứng đầu ở trong lòng tôi không phải là chị ấy, bởi vì không phải chị ấy cho nên chị ấy mới khiêm tốn, dù cho chị ấy có kiêu ngạo như thế nào, dù cho căn bản chị ấy không cần phải khiêm tốn như vậy.
Sau khi tắt máy, tôi nắm chặt điện thoại, trong lòng hết sức áy náy. Tôi ngơ ngác nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lúc này xe của chúng tôi đã ở trong một đống xe giống hệt như vậy, ngay cả biển số xe cũng được che dấu, lái xe rời khỏi trục đường chính, đi vào một con đường nhỏ khá yên ắng, sau khi đi dọc theo con đường nhỏ đó đã rẽ bảy tám lần, cuối cùng thì xe cũng dừng lại trước một tòa nhà vô cùng kín đáo, cổ kính và cũ nát.
Sau khi nhóm người chúng tôi xuống khỏi xe, có một ông già đi ra từ tòa nhà cổ kính, ông già này cung kính cúi đầu nói "Trần thiếu gia", sau đó dẫn chúng tôi vào phòng, nhận chìa khóa xe từ Mạt Tang, rồi đưa chìa khóa cho một chàng trai trẻ, bảo cậu ta lái xe của chúng tôi rời đi.
Tôi nhìn xung quanh, mới phát hiện ra tòa nhà này từ ngoài nhìn vào thì vô cùng cũ kĩ và rách nát, nhưng ở bên trong lại được trang hoàng lộng lẫy, tuy rằng sân không lớn, nhưng lại được xây dựng vô cùng đẹp đẽ, có vườn hoa, còn có một bể bơi cỡ vừa, khi vào phòng khách, thấy được trang trí theo phong cách mới mẻ nhưng cũng không mất đi vẻ trang nhã, còn có một bác gái giúp việc đang quét dọn.
Ông già nói: "Trần thiếu gia, tôi tên là Lương Hồng, đây là vợ của tôi Đặng Sảng, hai chúng tôi chuyên phụ trách dọn dẹp phòng ở và giặt giũ nấu nước cho các cậu, phòng ở trên tầng đều đã dọn dẹp xong rồi, các cậu có muốn đi xem luôn không?"
Tôi gật đầu, nói: "Chú Lương, cô Đặng, cô chú không cần khách sáo với cháu, gọi cháu là "Trần Danh" hoặc "Tiểu Danh" là được rồi."
Ông già cười nói không dám, tôi bảo ông ấy làm chút đồ ăn khuya cho chúng tôi, tôi đi vào, sau đó nói với đám người Mạt Tang rằng tôi muốn trở về phòng để suy nghĩ lại mọi chuyện, bảo bọn họ không ai được đến làm phiền tôi.
Nói xong tôi đi thẳng lên tầng, tùy tiện tìm một gian phòng, rồi đi vào, sau khi tắm rửa nằm ở trên giường bắt đầu suy nghĩ mọi việc, chuyện xảy ra trong hai ngày này thật sự khiến tôi ứng phó không nổi, tôi phải cẩn thận từng chút một, mới có thể có cơ hội chuyển bại thành thắng.