Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Anh đừng lo lắng, nếu như những gì anh đoán là đúng, vậy thì cho dù hung thủ đằng sau bức màn này không phải là chú Hồ, thì cũng là người có liên quan đến ông ấy, hơn nữa mối quan hệ với ông ấy chắc cũng không tệ, em có thể dựa vào manh mối này để từng bước tra ra, tuyệt đối không để chúng ta trở thành miếng mồi trong tay kẻ khác".
Tôi nói: "Điều anh lo lắng nhất bây giờ là người đó đã biết được thân phận của anh, anh sợ bọn chúng còn âm mưu lớn hơn đang chờ chúng ta".
Tống Giai Âm trấn an tôi nói: "Chuyện này anh không cần lo, thân phận của anh thuộc vào việc cơ mật của quốc gia, ngoài vị nhân vật lớn bên trên ra thì trước mắt chỉ có chú Hồ, ông nội em, bố em, em và Tô Quảng Hạ biết thôi".
Tôi dần dần cũng thấy có chút an tâm, nhưng trên thế giới này không có bức vách nào chặn được gió, cho dù biết mấy người Tống Giai Âm tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra nhưng tôi vẫn sợ có gì đó ngộ nhỡ xảy ra.
Tôi đột nhiên nhớ đến mẹ của Tống Giai Âm, Khâu Thục Trân, thấy hơi kỳ lạ hỏi: "Nói như vậy, mẹ em không biết thân phận thật sự của anh sao?"
Tống Giai Âm gật đầu, nói: "Mẹ chỉ biết em có ý với "Trần Danh" thôi, sau đó từ chỗ của Tô Nhược Thủy mà biết được Trần Danh giả đã làm gì với cô ấy, đột nhiên tức giận bắt em phải chia tay với hắn ta, cho nên vừa thấy anh, lại thấy hai chúng ta thân thiết như vậy, bà tưởng rằng em đã thay đổi tình cảm rồi, nhưng anh yên tâm, bà không ngốc, biết chuyện gì nên nói chuyện gì không".
Tôi không nghi ngờ sự thông minh của Khâu Thục Trân, dù sao người lọt vào mắt xanh của một nhân vật lớn như Tống Giang Sơn, nếu chỉ có tính cách vui vẻ và dung mạo hơn người thôi vẫn chưa đủ.
Chỉ là nghĩ đến Khâu Thục Trân, tôi liền nghĩ đến mẹ tôi, hỏi: "Mẹ anh... bà ấy đi rồi sao?"
Tống Giai Âm nói: "Ừ, cô Vệ chỉ có nửa ngày nghỉ phép, sau khi chúng ta đi chưa được bao lâu thì cô đến, lúc chúng ta trở về đã rất muộn, cho nên cô với em chỉ nói chuyện được một lát là phải đi về rồi. Anh yên tâm, cô vẫn rất ổn, chỉ là lo lắng cho mối quan hệ giữa em và Trần Danh giả, em thật sự không ngờ, Trần Danh giả lại bỏ qua Mạt Tang mà trực tiếp liên lạc với cô Vệ, hơn nữa còn bảo cô ấy tới làm người giảng hòa nữa".
Tôi cực kỳ giận dữ nói: "Tên rác rưởi đó, sớm muộn gì anh cũng sẽ loại bỏ sạch sẽ hắn, để hắn không thể tính toán với những người anh quan tâm nữa".
Tống Giai Âm không nói gì, sự trầm lặng của cô ấy khiến tôi có chút lo lắng, tôi hỏi:"Sao thế?"
Tống Giai Âm nói: "Em đang nghĩ... thôi bỏ đi, tạm thời không nói những chuyện này nữa, cả ngày nay anh mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, về chuyện anh nói, em sẽ giúp anh điều tra".
Tôi thấy hơi kỳ lạ, rất muốn biết cô ấy rốt cuộc đang nghĩ cái gì, tôi mơ hồ cảm nhận được chuyện cô ấy suy đoán có liên quan rất lớn đến mẹ tôi, nhưng cô ấy không muốn nói tôi cũng không ép, bởi vì tôi biết, cho dù cô ấy có giấu tôi thì cũng nhất định sẽ không làm chuyện gì khiến tôi phải lo lắng.
Nghĩ đến đây tôi nói với Tống Giai Âm: "Vết thương của em vẫn chưa hồi phục, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt biết chưa?"
Tống Giai Âm nói: "Em biết rồi, em sẽ chăm sóc tốt bản thân, cho nên anh cũng nhất định phải chăm sóc tốt cho mình nhé".
Cúp điện thoại xong, tôi lấy đồ ngủ ra đi tắm, đồ ngủ là đồ mới, Tống Giai Âm còn cẩn thận giặt qua cho tôi, quần áo có mùi thơm nhẹ thoang thoảng, tôi mặc quần áo ngủ mới nằm trên giường, ngửi mùi thơm từ quần áo, tạm thời vứt bỏ hết những phiền não, trong lòng vô cùng an tâm.
Ngủ một giấc đến tận lúc trời sáng, sáng sớm ngày hôm sau, Tống Giai Âm gọi điện bảo tôi qua ăn cơm, tôi vừa mở cửa ra thì ngửi thấy một mùi thơm đậm đà, hơn nữa hương thơm này còn rất quen thuộc, tôi mong đợi hỏi: "Cháo rau củ hầm xương heo à?"
Tống Giai Âm đi từ trong bếp ra, trên tay bê một chiếc nồi nhỏ, nhướn mày nói: "Mũi anh thính thật đấy".
"Đúng thế, cháu tưởng cháu cầm tinh con chó à". Khâu Thục Trân bưng bánh bao và bánh quẩy từ bên trong đi ra, dáng vẻ hồ hởi vui mừng, "Ôi, cháu cũng thật may mắn, được con gái cô đích thân xuống bếp làm đồ ăn sáng cho, nào là hầm cháo, nào là gói bánh bao, nào là làm bánh quẩy, người làm mẹ này cũng phải ghen tị và tức giận đó, haizz, con gái lớn rồi là không được nhờ".
Bà ấy nói xong, than vãn nhìn Tống Giai Âm nói: "Con gái cưng của mẹ, con không thể đối xử như vậy với mẹ như vậy được sao?"
Tống Giai Âm vừa múc cháo, vừa cạn lời gì nói: "Bà Khâu Thục Trân, bà có thể đừng nhõng nhẽo làm nũng nữa được không? Với cả, bữa sáng con làm cho mẹ còn ít sao? Sao mẹ lại vu oan cho con như vậy chứ?"
Khâu Thục Trân hừ một tiếng, vẻ mặt ghen với con gái, tôi cười nói: "Cô à, Giai Âm thường xuyên khen cô với cháu đó".
"Thật hay đùa thế?" Khâu Thục Trân vô cùng vui mừng hỏi.
Tôi gật đầu nói: "Thật chứ ạ, cô ấy nói cô xinh đẹp, giỏi giang, dịu dàng hiền lành, là người mẹ tốt nhất trên đời này".
Khâu Thục Trân cười ha ha, bà ấy nói: "Thằng nhóc này thật khéo miệng, nhưng con gái cô còn lâu mới nói những lời đó, vừa nghe đã biết là cháu lừa cho cô vui thôi, được rồi, nhờ cái miệng dẻo như kẹo này của cháu mà cô tha thứ cho cô gái trọng sắc khinh mẹ này một lần, ai bảo cô khoan dung rộng lượng như vậy chứ".
Tống Giai Âm câm nín nhìn bà ấy, bảo tôi đừng để ý đến bà ấy, mau ngồi xuống ăn đi, tôi ngồi xuống ăn sáng, thì nghe Tống Giai Âm nói: "Mẹ, con cũng đỡ hơn nhiều rồi, mẹ về nhà đi, không bố lại ghi hận lên con đấy".
Tôi vốn tưởng rằng Khâu Thục Trân sẽ từ chối, ai ngờ bà ấy lại gật đầu nói: "Được, mẹ biết con độc lập quen rồi, mẹ ở đây cũng ảnh hưởng đến con và công việc của con, cho nên hôm qua mẹ đã nói với bố con rồi, bảo ông ấy ăn sáng xong thì đến đón mẹ về, có điều, mẹ về cũng được, nhưng con nhất định phải hứa với mẹ chăm sóc bản thân thật tốt, nếu như con còn bị thương nghiêm trọng như vậy nữa, mẹ sẽ trói chân trói tay con nhốt trong nhà đấy, Tống Giang Sơn ông ấy không xót con gái, bắt con gái phải ra ngoài lang bạt, nhưng mẹ thì đau lòng".
Nghe đến đây, tôi biết điểm đáng yêu nhất của Khâu Thục Trân nằm ở chỗ bà ấy hiểu được việc cho con gái không gian riêng, bà ấy rõ ràng là một người mẹ tốt, cũng khó trách Tống Giai Âm trước mặt bà lại luôn toát lên vẻ ngây thơ của một cô con gái nhỏ.
Tống Giai Âm cười nói: "Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc mình thật tốt".
Khâu Thục Trân có chút buồn bã thất vọng nói: "Con đó, trưởng thành rồi, có suy nghĩ và lựa chọn của mình rồi, mẹ đều hiểu, chỉ là con phải hiểu mẹ có tôn trọng con thế nào thì cũng không thể đồng ý con không đặt tính mạng của mình lên trên hết".
Tống Giai Âm cũng thu lại vẻ mặt cười đùa, nghiêm túc nói: "Con hiểu, mẹ, con đều hiểu mà".
Tôi thấy không khí có phần đa cảm vội thay đổi không khí, cười nói: "Cô à, cô yên tâm, Giai Âm vẫn yêu đời lắm, dù sao cô ấy còn muốn mặc váy cưới cho cháu ngắm, cô ấy không chăm sóc tốt cho mình thì sao có thể thực hiện được nguyện vọng này chứ?"
Nghe tôi nói vậy, Tống Giai Âm tức giận đá vào chân tôi một cái, cô ấy đi dép lê nên lúc đá tôi đã bị văng dép ra, tôi chỉ cảm nhận được đôi trân trơn mềm của cô ấy nhẹ nhàng cọ vào chân tôi, khiến tôi tự dưng cảm thấy vài phần hưng phấn. Khâu Thục Trân vui vẻ cười nói với tôi: "Cháu thật mạnh miệng đó".
Tôi giả vờ không nhìn thấy ánh mắt muốn gϊếŧ người kia của Tống Giai Âm, cười híp mắt nói: "Cô, đây là sự thật mà, tại sao cháu lại không dám nói sự thật chứ?"
Tống Giai Âm lập tức lại giơ chân ra đá tôi, tôi thầm nghĩ giây phút tôi đợi chính là lúc này, vừa nãy tôi đã lén cho tay xuống dưới gậm bàn, lập tức nắm chặt lấy đôi chân ngọc ngà của cô ấy, xúc cảm trơn mềm khiến tôi yêu thích không buông tay. Ngón cái của tôi nhẹ nhàng sờ soạng gan bàn chân cô ấy, cô ấy đỏ mặt, nín cười, Khâu Thục Trân bên cạnh nhìn thấy sắc mặt kỳ quặc của cô ấy, tò mò hỏi: "Giai Âm, biểu cảm của con sao lại kỳ lạ như vậy?"
Tống Giai Âm không nói gì, tôi liền nói: "Việc này còn phải nói nữa sao ạ? Cô ấy đã bị cháu nói trúng tim đen rồi, nên xấu hổ thôi mà, thực ra không cần xấu hổ, em nóng lòng muốn gả cho anh, thì anh sao có thể không sốt ruột muốn cưới em chứ?"
Tôi chân thành âu yếm nhìn Tống Giai Âm, cô ấy đỏ bừng mặt, không biết là xấu hổ hay là tức giận nữa, trừng mắt lườm tôi một cái, chân còn lại của cô ấy đá trúng vào giữa hai chân tôi, cô ấy dùng lực không mạnh, nên tôi không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy rất thoải mái, còn cô ấy dường như lại không biết chân của mình đã "va chạm" vào lãnh địa không nên "va chạm", vẫn rất tò mò nhướn mày, tiếp tục dùng chân thăm dò huých một cái, tôi cảm thấy nóng bừng lên như một ngọn lửa đang đốt cháy, cảm thấy miệng lưỡi khô khan, vội vàng ăn một miếng cháo lớn.
Tống Giai Âm là người phụ nữ thông minh cỡ nào chứ? Vừa thấy phản ứng của tôi, cô ấy lập tức hiểu ra mình vừa làm chuyện gây nên sức nóng gì, vội vàng thu chân về, vẻ mặt nổi nóng, trên mặt như viết rõ hai chữ xấu hổ và câm nín.
Khâu Thục Trần kỳ lạ nhìn tôi một cái, hỏi tôi sao mặt đỏ lên thế? Tôi nghiêm túc nói: "Cháu bị một con kiến cắn một cái, có hơi đau và hơi ngứa một chút, cảm giác đó không miêu tả ra được, khiến người ta cảm thấy luống cuống ạ".
Tống Giai Âm nghe tôi so sánh thì càng cúi đầu xuống, Khâu Thục Trân vẻ mặt ngây thơ nói: "Cái gì? Trong nhà có kiến sao? Sao có thể chứ? Mỗi ngày cô đều dọn dẹp sạch sẽ, trong nhà không thể có kiến được".
Tôi thầm nghĩ con kiến nhỏ không nghe lời này chính là con gái của cô đó.
Đương nhiên tôi không dám nói ra, dù sao nếu như Khâu Thục Trân mà biết được tôi tán tỉnh ve vãn con gái của bà ấy dưới gầm bàn ngay trước mặt bà mẹ vợ tương lai này, bà ấy chắc chắn sẽ cho rằng tôi rất lỗ mãng, đến lúc đó tôi muốn ôm mỹ nhân về cũng khó rồi.
Tống Giai Âm thấy tôi không nói gì, còn Khâu Thục Trân vẫn thấy kỳ lạ, vội vàng lấp liếm nói: "Kiến nhỏ như vậy, mẹ sao có thể thấy được hết chứ? Được rồi, mau ăn đi, ăn xong thì bảo bố đến đón mẹ".
Khâu Thục Trân cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu chuyên tâm ăn sáng, sau khi ăn xong, Khâu Thục Trân muốn rửa bát, tôi vội vàng lấy lại vẻ hoạt bát của mình, xung phong rửa bát, tôi nghe Khâu Thục Trân nói với Tống Giai Âm: "Cậu nhóc này được đó, Giai Âm, con phải nắm chắc vào, còn về tên Trần Danh cầm thú đa tình kia, con quên cậu ta đi, quăng cậu ta đi".
Tôi đắc ý cười, thầm nghĩ mẹ vợ à, con chính là cái tay Trần Danh đa tình cầm thú mà mẹ nói đó.
Không lâu sau, Tống Giang Sơn tới đón Khâu Thục Trân đi, sau khi bọn họ rời đi, bầu không khí giữa tôi và Tống Giai Âm đột nhiên trở nên tế nhị, một Tống Giai Âm không sợ trời không sợ đất lúc này lại sợ nhìn vào mắt tôi, tôi cười mà như không cười nói: "Tống đại tiểu thư của chúng ta không phải xấu hổ đó chứ? Rõ ràng là em đã lợi dụng anh, sàm sỡ anh, anh còn không ngại, em ngược lại sao có thể..."
Tống Giai Âm tức giận trừng mắt nhìn tôi nói: "Im miệng, còn nói nữa em sẽ vứt anh từ trên tầng xuống dưới đấy".
Tôi vội giơ hai tay lên, làm vẻ đầu hàng nói: "Anh sai rồi".
Tống Giai Âm cười mãn nguyện, bầu không khí giữa hai chúng tôi đã bình thường lại nhiều rồi, cô ấy nói: “Hôm nay anh phải ra nhập vào băng nhóm buôn ma túy kia rồi, đây là kế hoạch của chúng ta, anh xem đi, làm theo mệnh lệnh bên trên là được".
Tôi nhận lấy tờ giấy cô ấy đưa qua, không vội vàng xem ngay mà nhìn sâu vào mắt cô ấy, cô ấy hỏi tôi nhìn cái gì? Tôi nói: "Anh đang nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này".