Tam gia đáp: "Thanh Hồ và Tống đại tiểu thư biến mất rồi, vừa mới đây thôi".
Tôi nói: "Sao lại biến mất được chứ? Chẳng phải lúc nãy Tống Giai Âm vẫn ở phòng bệnh ư? Hơn nữa vừa rồi tôi còn gọi điện cho Thanh Hồ, sao... sao lại biến mất được"?
Tam gia nheo đôi mắt hẹp dài: "Tôi nghe vệ sĩ của Tống đại tiểu thư nói, Tống đại tiểu thư đã cho người giám sát Đoàn Thanh Hồ, kết quả lại bị người khác giương đông kích tây, chuyển hướng sự chú ý. Đến khi phát hiện vấn đề thì Đoàn Thanh Hồ đã biến mất rồi, điện thoại và các thiết bị theo dõi trên người cô ấy cũng không thấy đâu. Bên phía Tống đại tiểu thư thì còn quái dị hơn nữa..."
Khi nói đến đây, anh ấy thoáng ngừng lại: "Bạch Bách Hợp không đơn giản đâu".
Tam gia đột nhiên chuyển chủ đề, khiến tôi có phần không theo kịp, nhưng tôi cũng hiểu ý anh ấy ngay. Cộng thêm phản ứng vừa rồi của ông Nhĩ khi trông thấy đống điểm tâm, tôi biết có lẽ chuyện tôi gặp được Bạch Bách Hợp chính là một âm mưu lớn. Như vậy, phải chăng sự biến mất của Tống Giai Âm cũng liên quan đến cô gái có vẻ ngoài trong sáng vô cùng kia?
Tam gia thản nhiên nói: "Theo lời vệ sĩ, trước khi đi, Tống đại tiểu thư đã gặp Bạch Bách Hợp. Bạch Bách Hợp bảo là có chuyện cần nói với cô ấy, hai người cùng đi vào nhà vệ sinh, sau đó Tống đại tiểu thư biến mất. Phải biết rằng vệ sĩ và đám bảo vệ bên cạnh Tống đại tiểu thư không hề tầm thường, hơn nữa anh em của chúng ta có mặt ở khắp nơi trong bệnh viện. Đối phương có thể đưa cô ấy đi ngay trước mắt chúng ta, đủ thấy người này lợi hại đến mức nào".
Tôi ảo não nói: "Tại tôi cả! Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Bách Hợp, tôi liền nhớ đến em gái tôi, sau đó nảy sinh ý định chết tiệt che chở cho cô ta, đến mức mất hết cảnh giác".
Tôi nhớ đến khuôn mặt thơ ngây của Bạch Bách Hợp. Tôi không thể ngờ được sau vẻ ngoài ấy lại cất giấu một trái tim thâm sâu khó lường, càng không ngờ cô ta lại ra tay với Tống Giai Âm. Rốt cuộc kẻ sau lưng cô ta là ai? Chẳng lẽ người kia không sợ sự trả thù của nhà họ Tống ư? Hay bọn họ cũng không biết thân phận thật sự của Tống Giai Âm?
Tam gia an ủi tôi: "Đừng tự trách mình nữa. Chẳng riêng gì cậu, tôi đứng bên cạnh quan sát bọn họ lâu như vậy mà vẫn không nhận ra sự khác thường còn gì? Chưa bàn đến việc kỹ thuật diễn xuất của người phụ nữ này cao đến đâu, giỏi giả vờ thế nào, chỉ riêng khuôn mặt cực kỳ giống em gái cậu là đã đủ để nhiễu loạn tâm trí người khác rồi đúng không? Tôi nghĩ kẻ đứng sau biết cậu rất quan tâm đến em gái mình nên mới cố ý tìm một cô gái như thế, khiến cậu rơi vào bẫy của cô ta".
"Nếu nghĩ như vậy, tôi lại thấy hơi khó hiểu". Tôi thấp giọng nói.
Tam gia hỏi tôi khó hiểu về chuyện gì.
Tôi đáp: "Rốt cuộc Vương Hạo và Bạch Bách Hợp có quan hệ gì hay không đây? Nếu mục đích ngay từ đầu của Bạch Bách Hợp chính là lừa tôi, vậy thì công việc làm thêm ở quán trà sữa, thậm chí cả thân phận sinh viên Đại học Nam Kinh của cô ta cũng là giả. Liệu đám người Vương Hạo và chị Phương có biết chuyện này không? Hay bọn họ vốn cùng một giuộc? Nếu không, chẳng phải Vương Hạo cũng bị Bạch Bách Hợp đùa bỡn hay sao?"
Tam gia nhíu mày: "Tôi không biết nữa. Nhưng cũng không loại trừ khả năng Bạch Bách Hợp lợi dụng người khác để trừ khử Vương Hạo được. Nếu vậy thì có thể xác nhận cô ta đang đối đầu với nhà họ Nhan. Có lẽ Bạch Bách Hợp mới là người của Tú Xuân Đao ở Thượng Hải".
Tôi day huyệt thái dương, cảm thấy rất đau đầu.
Tam gia vội nói: "Được rồi, cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Dù sao đối phương cũng đã bắt được Thanh Hồ và Tống đại tiểu thư, vậy đương nhiên sẽ có hành động. Chúng ta cứ căn cứ tình hình để ứng phó là được rồi. Tôi không tin bọn họ thật sự dám làm gì Tống đại tiểu thư".
Anh ấy nói rồi hít sâu một hơi, thở dài: "Còn về Thanh Hồ…"
Tam gia không nói gì thêm, trong lòng tôi hơi khó chịu. Tôi hiểu rõ, so với Tống Giai Âm, có thể nói Đoàn Thanh Hồ chẳng có chỗ dựa gì, ai mà thèm kiêng dè thân phận của chị ấy chứ? Đến khi đó, người bị thương vẫn sẽ là chị ấy thôi.
Nghĩ đến đây, tôi siết chặt nắm tay: "Liên lạc với Đoan Mộc Du giúp tôi".
"Cậu định…?" Tam gia hỏi mà có vẻ đã hiểu rõ.
Tôi gật nhẹ đầu, anh ấy lập tức rời khỏi phòng bệnh. Sau khi Tam gia đi, tôi mệt mỏi tựa vào giường. Từ lúc nãy, tôi đã cảm thấy toàn thân đau ê ẩm. Cơn đau này rất kỳ lạ, tuy không dữ dội nhưng lại kéo dài, khiến người khác không sao chịu nổi, chẳng khác gì đang nằm trên một chiếc giường đầy kim.
Khi nãy, vì sợ Tam gia lo lắng nên tôi không tỏ vẻ khó chịu, chứ thật ra tôi đã sắp không chịu nổi rồi.
Rõ ràng ông Nhĩ đã nói ngày mai tôi có thể ra viện, tại sao càng lúc tôi càng khó chịu hơn chứ? Chẳng lẽ trong điểm tâm có thứ gì đó ư? Nhờ phản ứng của ông Nhĩ, tôi nghĩ mình đã đoán đúng tám chín phần mười. Nhưng tôi không biết thứ này có gây nguy hiểm đến tính mạng hay không, nếu có, phải chăng tôi sắp chết tới nơi rồi?
Tôi lắc đầu, cố thoát ra khỏi mớ suy nghĩ ngổn ngang. Dù có chết thật, tôi cũng phải cứu Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm ra trước. Tôi không thể để bất kỳ ai trong hai người họ xảy ra chuyện!
Tam gia nhanh chóng quay lại với một tờ giấy trong tay. Anh ấy đưa nó cho tôi, nói rằng bên trên là số điện thoại của Đoan Mộc Du. Có điều tổ chức của ông ta vô cùng cẩn thận, còn đặt máy phá sóng tại căn cứ, nên bọn họ vẫn không tìm được tung tích của người này.
Tôi vốn không định dùng các biện pháp kỹ thuật để tìm bọn họ nên không thèm để ý đến chuyện này, trực tiếp bấm số của Đoan Mộc Du.
Đoan Mộc Du nhanh chóng nghe máy. Tôi chưa kịp mở lời, ông ta đã lên tiếng trước: "Trần Danh?"
Tôi không hề ngạc nhiên trước việc ông ta biết là tôi gọi, chỉ bình thản nói: "Nếu ông đã biết là tôi, vậy chúng ta vào thẳng vấn đề nhé. Ông biết chuyện Đoàn Thanh Hồ bị bắt không?"
Đoan Mộc Du cười lạnh: "Biết chứ, nhưng không phải do tôi làm, nên cậu tìm tôi cũng vô ích thôi".
"Tôi tìm ông cũng vô ích ư?" Tôi cười lạnh: "Nếu tôi nói ông có ích thì sẽ là có".
"Câu này của cậu có ý gì?" Đoan Mộc Du nói bằng giọng đùa cợt: "Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi sẽ giúp cậu ư?"
Tôi thản nhiên đáp: "Không phải nghĩ, mà là khẳng định ông sẽ giúp tôi".
"Mẹ kiếp, thằng ranh con này! Lúc trước ông đây suýt chém chết cậu, vậy mà cậu còn dám nói chắc rằng tôi sẽ giúp cậu ư? Nếu tôi làm thế, mặt trời sẽ mọc đằng tây!" Đoan Mộc Du hung hăng nói.
Tôi cười lạnh: "Chẳng phải ông gϊếŧ tôi vì tôi khiến con trai ông bị thương ư? Bây giờ con ông đang nằm trong tay tôi. Ông nói xem, nếu tôi mất hứng rồi gϊếŧ hắn ta, liệu ông có thể đến ám sát tôi thêm lần nữa không nhỉ?"
Đoan Mộc Du im lặng, tôi cố ý nói bằng giọng khiêu khích: "Tôi thấy ông không thể đâu, bởi vì chỉ cần ông xuất hiện, người của tôi sẽ cho ông nát sọ. Theo tôi thấy, ông vốn không dám ló mặt ra ngoài. Bằng không, khi con trai bị chúng tôi bắt, ông cũng chẳng trốn chui trốn lủi lâu như thế".
Đoan Mộc Du nhận ra sự giễu cợt trong giọng nói của tôi, bèn nghiến răng nghiến lợi: "Trần Danh, cậu có giỏi thì trốn cả đời đi".
"Ý của ông là, ông chuẩn bị ăn thua đủ với tôi hả?"
Đoan Mộc Du lại im lặng. Tôi nói tiếp: "Đoan Mộc Du, mặc dù chúng ta căm ghét nhau, nhưng có điều này ông buộc phải thừa nhận: Nếu các ông không thông đồng với nhà họ Nhan thì tôi cũng chẳng đối phó với các ông làm gì. Có câu tục ngữ rất hay, "Người không đụng đến ta, ta không đụng đến người, nếu người đụng đến ta, ta phải trừ tận gốc". Thế nên, như chúng ta thì được gọi là ăn miếng trả miếng. Nhưng vẫn còn có một câu khác là "Oan oan tương báo bao giờ mới dứt", đúng không nào"?
Đoan Mộc Du trầm giọng nói: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào"?
Tôi thản nhiên đáp: "Rất đơn giản, người của tôi sẽ phụ trách thu hút sự chú ý của những kẻ kia, còn ông và người của ông thì tìm Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm, bảo vệ bọn họ an toàn. Nếu ông giúp tôi, tôi sẽ thả con ông ra, đồng thời để các ông bình yên rời khỏi Nam Kinh. Giao dịch này được chứ"?
Đoan Mộc Du im lặng một lát rồi thản nhiên nói: "Được, hy vọng cậu giữ lời".
Tôi mỉm cười: "Ông cứ yên tâm, quân tử nhất ngôn, tứ mã nam truy".
"Ồ, người có thể leo lên đến vị trí này như cậu, chẳng phải dạng quân tử gì đâu." Đoan Mộc Du mỉa mai rồi cúp điện thoại.
Tôi không còn sức để tắt điện thoại nữa. Đoan Mộc Du vừa cúp máy, chiếc điện thoại liền trượt khỏi tay tôi rồi rơi xuống đất. Tôi nằm thở hổn hển ở đó, cảm nhận được nhịp thở ngày càng nhanh, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, toàn thân cũng không nhịn được mà run rẩy.
Tam gia lập tức hốt hoảng hỏi: "Trần Danh, cậu sao thế"?
Tôi há to miệng nhưng không phát ra được tiếng nào. Tam gia lập tức hét lớn: "Ông Nhĩ, ông Nhĩ"!
Nghe được tiếng gọi, ông Nhĩ vội vàng chạy đến, ngoài ra còn có mấy bác sĩ. Xem ra vừa rồi ông ấy vẫn đang đi cùng bọn họ, chẳng biết có phải là đang thảo luận chuyện gì hay không.
Tôi muốn nói chuyện nhưng lại cảm thấy khí huyết dâng lên, hộc luôn ra máu. Mùi tanh của máu tươi khiến tôi nhíu mày. Đúng lúc này, Tôn Nam Bắc và Mạt Tang bước vào. Trông thấy cảnh tượng này, cả hai người có vẻ rất hoảng hốt.
Tôi mỉm cười với bọn họ, định nói mình ổn, nhưng chỉ kịp liếc mắt một cái rồi ngất đi. Bên tai tôi là tiếng hét tức giận và hoảng hốt của Tôn Nam Bắc: "Rốt cuộc là thế nào vậy? Anh Danh sao rồi? Chẳng phải đã nói là vẫn ổn ư?"
…
Vì tôi ngất đi nên không biết mình được cứu từ quỷ môn quan về như thế nào. Chỉ biết khi tỉnh lại, trời đã sáng rồi. An An đang ngồi bên giường với khuôn mặt buồn bã và đôi mắt đỏ hoe. Tôi không ngờ mình sẽ nhìn thấy cô ấy trong phòng sau khi tỉnh lại, bèn hỏi: "An An, sao cô lại ở đây? Đám người Tam gia đâu rồi?"
An An cắn môi, nuốt lời định nói vào bụng, nở nụ cười: "Bọn họ ấy à… Đi ăn cơm rồi".
"Cô lừa tôi." Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
An An mỉm cười: "Thật mà, khi tôi đến đây thăm anh, Tam gia bảo tôi trông anh, để bọn họ tranh thủ đi ăn cơm. Anh yên tâm, lát nữa bọn họ sẽ tới ngay".
Tôi nhìn đôi mắt long lanh của An An. Mặc dù đã có phấn son tô điểm, nhưng vẫn không thể giấu đi được sự thuần khiết trong mắt cô ấy. Thật ra sự thuần khiết này khác với sự thuần khiết giả tạo của Bạch Bách Hợp. Chẳng qua trong lúc bị mê hoặc, tôi đã không quan sát kỹ đôi mắt của cô ta, bởi vì có rất nhiều lúc Bạch Bách Hợp không nhìn thẳng vào tôi, còn tôi lại tự động xem cô ta như em gái. Nào ngờ sự xao nhãng này lại tạo thành sai lầm lớn đến vậy.
Trước ánh mắt dò xét của tôi, An An không nói gì, chỉ bật khóc.
Nước mắt của cô ấy khiến tôi luống cuống. Tôi vội nói: "An An, sao cô lại khóc? Đừng khóc nữa, vừa rồi tôi không định hung dữ gì với cô đâu, tôi chỉ muốn biết cô có lừa tôi hay không thôi. Tôi sai rồi, tôi không nên nhìn cô bằng ánh mắt như thế".
An An lắc đầu: "Tôi không khóc vì chuyện đó. Tôi… tôi đang nhớ đến Tam Tam. Cứ nghĩ đến việc lần này anh ấy đi, sống chết chưa rõ, chẳng biết có còn quay về hay không, tôi lại không nhịn được mà muốn khóc".
Tôi bỗng thót tim: "Ý cô là sao"?
An An đáp: "Tôi không thể nói được. Tam Tam bảo rồi, nếu tôi cho cậu biết chuyện này thì anh ấy sẽ bỏ mặc tôi. Tôi không thể để anh ấy làm như thế được, nên cậu đừng hỏi nữa, xin cậu đấy".
Cô ấy vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi lã chã, khiến tôi thấy mà thương.
Tôi biết, tuy An An có tính cách nhí nhảnh nhưng thật ra vô cùng kiên cường. Nếu không có chuyện lớn, cô ấy sẽ không bao giờ khóc đến mức này. Còn cả những điều cô ấy nói nữa, tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái bối rối: "An An, xin cô nói cho tôi biết đi. Tôi sẽ bảo Tam gia là tôi dùng cái chết để ép cô nên cô mới làm như vậy. Cô cứ yên tâm, anh ấy sẽ không trách cô đâu. Hơn nữa Tam gia thích cô như vậy, sao có thể nhẫn tâm để cô rời xa mình chứ"?
An An vẫn lắc đầu. Tôi vô cùng sốt ruột, bỗng trông thấy bình hoa ở đầu giường, bèn cầm lấy nó rồi đập vào tường. An An hoảng hốt hét lên, tôi kề mảnh bình vỡ vào cổ: "An An, cô nói đi".
An An nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng: "Bọn họ đã tìm được Tống đại tiểu thư và Đoàn tiểu thư. Đám người kia gắn bom lên người họ rồi báo rằng phải dùng mạng anh hoặc mạng anh em của anh để đổi. Khi đó anh đã ngất đi, đám người Tam Tam không muốn cho anh biết chuyện này nên đi với nhau rồi".
"Cô nói gì cơ?" Tôi sửng sốt, mảnh bình hoa trong tay cũng rơi xuống đất rồi vỡ tan. Trong lúc sốt ruột, tôi không để ý đến mảnh vỡ ở mép giường nên đã đè thẳng tay vào đó. Cảm giác đau nhói xộc lên não, nhưng tôi không có tâm trạng để chú ý đến những chuyện này, chỉ nhìn An An.
An An nói: "Đối phương chỉ định Thẩm Nặc Ngôn, Tôn Nam Bắc và Tam Tam, nói rằng nếu muốn cứu hai người kia thì phải đổi bằng mạng anh, hoặc mạng của ba người bọn họ. Mạt Tang đi, Mộng Như cũng đi rồi, tôi muốn đi nhưng Tam Tam không cho phép. Hơn nữa bố tôi còn cử người canh chừng tôi ở bên ngoài. Tôi… tôi… tôi không biết nên làm gì nữa. Trần Danh, có phải họ sẽ chết không? Có phải họ đều sẽ phải chết không"?