Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Giai Âm vậy mà lại nói sẽ giúp tôi, dục tốc bất đạt, tôi hơi khó hiểu hỏi lại cô ấy như vậy là có ý gì? Cô ấy cười cười, nói: “Ý là tôi muốn cậu nhanh chóng trở thành vua của Nam Kinh.”

Nghe đến đây, lòng tôi lại kích động, lẽ nào Tống Giai Âm biết tôi đã bị chịu thiệt dưới tay Bào Văn, thế nên mới đến động viên tôi? Nhưng không lâu sau tôi không vui nổi rồi, bởi vì cảm thấy những hành động này không phù hợp với tính cách Tống Giai Âm, nếu như cô ấy muốn giúp tôi thì đã giúp lâu rồi, hà cớ gì phải đợi đến bây giờ mới giúp?

Tôi nhớ Tống Giai Âm đã từng nói, chỉ khi nào tôi sắp không còn mạng nữa cô ấy mới giúp tôi giữ lại cái mạng, nhưng con đường leo lên trên này, tôi phải tự đi từng bước một, vững vàng mà bước lên, nhưng lời nói bây giờ của cô ấy hoàn toàn mâu thuẫn với những lời đó. Tôi không thể không suy nghĩ, rốt cuộc là lý do gì lại khiến cô ấy đột nhiên thay đổi chủ ý?

Nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của Tống Giai Âm, tôi giờ mới chú ý đến cô ấy mặc một cái áo lông vũ rất dày, đội một chiếc mũ bông, hơi thở từ miệng phả ra một làn sương mỏng.

Trong lòng bỗng dấy lên nghi ngờ, tôi hỏi lại: “Giờ cô đang ở đâu?”

Tống Giai Âm nói cô ấy ở Nam Cực.

Nghe cô ấy đáp vậy tôi ngây cả người, nghĩ bụng nữ thần trông thì có vẻ dịu dàng nhưng sâu trong tâm hồn lại khá là hoang dại, đột nhiên đi đến chỗ như thế, cũng không biết là do cô ấy thích đi tìm điều mới lạ, hay là còn nguyên nhân khác?

Tôi lo lắng nói: “Giai Âm, có phải cô đang gặp chuyện gì đúng không? Hơn nữa, vì sao cô không trực tiếp liên lạc với tôi mà lại nhờ chú Lôi liên lạc hộ?”


Lại nói, tôi và chú Lôi chỉ có duyên gặp gỡ một lần, tuy nói ông ấy với Tống Giai Âm có quen biết nhau, nhưng khoảng thời gian tôi ở Nam Kinh, ngoại trừ một lần gián tiếp giúp tôi ra, với tôi mà nói ông ấy chỉ là một người xa lạ.

Tống Giai Âm khẽ cười nói: “Tôi đúng là gặp phải vấn đề hóc búa, nói thật, tôi gặp phải tuyết lở ở đây, bị kẹt mấy ngày rồi, giờ đang được được cứu hộ, cũng không biết có thể thành công hay không, vì thế mới nói, Trần Danh, đây có thể là cuộc hội ngộ cuối cùng của hai chúng ta, sau này tôi không thể xuất hiện vào lúc cậu cần tôi nữa rồi, có điều không cần lo lắng, chú Lôi và Vân Tam Thiên sẽ cố gắng nâng đỡ cậu lên thật nhanh, đến lúc đó cậu đã có đủ năng lực tự bảo vệ mình rồi.”

Nghe những lời nói này, tôi bàng hoàng, trong đầu chỉ toàn là câu “cuộc hội ngộ cuối cùng” mà cô ấy nói, trong lòng lo lắng muốn chết, tôi lao đến chỗ bàn, nhìn gương mặt vẫn điềm nhiên trong máy tính bảng: “Cô không được phép xảy ra chuyện, tôi sẽ đợi cô quay lại.”

Nói xong, mặt tôi nóng bừng như lửa đốt, cảm thấy bản thân hình như đã nói ra lời quá giới hạn, liền bổ sung thêm: “Cô là người bạn rất quan trọng của tôi, là đại ân nhân, tôi không muốn cô xảy ra chuyện gì, vì thế, cô nhất định phải gắng lên, phải sống sót, để thấy tôi làm thế nào mà xưng bá Nam Kinh!”

Tống Giai Âm cười nói: “Được, chỉ cần ông trời không lấy mạng của tôi, tôi nhất định sẽ quay lại Nam Kinh tìm cậu.”

Không nghe thấy thì thôi, nhưng đã nghe thấy thì tôi lại càng thấp thỏm lo lắng bất an hơn, tôi biết, tuy ngữ khí của Tống Giai Âm tỏ vẻ nhẹ nhàng, nhưng cô ấy chắc chắn là đang đối mặt với tình cảnh vô cùng nguy hiểm, nếu không, cô ấy sẽ không nói như vậy. Lời Tống Giai Âm nói lúc này khiến tôi liên tưởng đến việc một người đang nói những lời trăn trối trước khi chết, cảm giác ấy thực sự rất tệ, làm cho tôi lo lắng đến phát điên.
Màn hình tự dưng lắc mạnh, Tống Giai Âm trong video đột nhiên biến mất không thấy nữa, tôi giữ lấy máy tính bảng, hô lên: “Giai Âm! Giai Âm!”

Chú Lôi nói: “Đừng gọi nữa, mất tín hiệu rồi.”

Tôi nhìn chú Lôi, thấy nét mặt ông ấy nặng nề, tôi lại càng thêm tin những phỏng đoán của mình, nhớ tới người con gái gần như hoàn mỹ ấy, cô ấy đang ở nơi đất khách quê người, có khả năng sẽ biến mất vĩnh viễn, không có cơ hội xuất hiện bên cạnh tôi nữa, trái tim tôi như bị chìm trong chảo lửa, đau lòng không nói nên lời.

Tôi khó mà tin được, nữ thần vạn năng trong lòng tôi thực sự sẽ chết ở nơi đất khách kia sao? Vừa mới nghĩ đến chuyện có thể mất đi cô ấy, lòng tôi không có gì ngoài mớ cảm xúc hoảng loạn, hoang mang.

Chú Lôi nói: “Tôi biết cậu khó lòng chấp nhận sự thật này, nhưng cuộc sống có rất nhiều chuyện không phải chúng ta không muốn chấp nhận là có thể không chấp nhận, giống như việc không phải cái gì ta cũng khống chế được trong tay”.
Tôi nhìn chú Lôi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nói: “Chú Lôi, chú nói đúng, tôi không cách giúp được Giai Âm, nhưng tôi có thể hoàn thành được mục tiêu mà Giai Âm đã gửi gắm cho tôi, trở thành người mà Giai Âm mong đợi.”

Chú Lôi bày tỏ sự tán thưởng rồi gật gật đầu, nhìn tôi nói: “Cậu có biết vì sao tôi lại gạt cậu rằng đại tiểu thư đang gặp nguy hiểm không?”

Tôi nghĩ mãi rồi hỏi có phải ông đang khảo nghiệm tôi, xem xem tôi có đủ sự dũng cảm hay không?

Chú Lôi gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Đây chỉ là một trong những nguyên nhân. Tôi dùng cách này để gọi cậu qua đây, một là thử xem độ can đảm của cậu. Một người muốn leo lên cao thì phải có đủ gan dạ, thời điểm mấu chốt phải đủ khả năng một mình chống đỡ, nếu như ngay cả việc đến cứu đại tiểu thư cậu cũng không dám, thì căn bản không cần nói đến việc leo lên cao luôn. Hai là, tôi muốn xem xem cậu có còn bồng bột như trước không, có phải cứ động đến vấn đề liên quan đến phụ nữ thì không giữ được tỉnh táo, mặc kệ tất cả, giống như việc đêm nay đêm nay một mình xông vào nhà Trần Nhã vậy.”
Tôi có chút bất ngờ nhìn chú Lôi, hỏi lại: “Chú Lôi, sao chú lại biết chuyện tôi một mình đi cứu Trần Nhã?”

Chú Lôi bật cười nhìn tôi rồi nói: “Cậu chưa từng thắc mắc vì sao đại tiểu thư không ở Nam Kinh, nhưng mọi chuyện cậu làm, cô ấy cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay?”

Tim tôi hẫng một nhịp, gượng gạo đáp: “Tất nhiên tôi đã từng thắc mắc, lúc đó tôi đã đoán rằng chắc chắn có người thầm theo dõi tôi, không lẽ chú chính là người đó?”

Chú Lôi nói việc này còn cần ông ấy tự nói ra sao, có điều phụ trách theo dõi tôi là một thuộc hạ của ông ấy, còn nói tôi chịu những khổ cực gì, ông ấy đều thấy cả, nhưng lại không ra tay giúp tôi, đó đều là ý của Tống Giai Âm, cô ấy nói muốn bồi dưỡng cho tôi năng lực tự biết vượt qua nghịch cảnh.

Hóa ra là vậy.
Chú Lôi nói tiếp: “Trở lại chuyện chính, biểu hiện của cậu trong việc của Trần Nhã không được tốt lắm, nhưng được cái đối với chuyện của đại tiểu thư lại làm rất tốt, cũng xem như là có dũng có mưu. Trần Danh, tôi hi vọng sau này cậu sẽ đều thể hiện tốt như vậy, dù gặp phải bất cứ vấn đề gì cũng sẽ đủ lý trí, mỹ sắc làm lỡ việc nước, cậu vẫn phải khắc chế nhiều.”

Tôi bị chú Lôi nói đến nỗi đỏ cả mặt, vội vàng nói đã biết, đồng thời lại nghĩ, những lời này có thực là suy nghĩ của ông ấy? Hay là do Tống Giai Âm không hài lòng với việc tôi quan tâm Trần Nhã nên ghen, vì thế mới muốn thử tôi, thử xem tôi có không màng tất cả mà đến cứu cô ấy không? Nghĩ đến đây, tôi mặt đỏ tim đập nhanh, điều này có phải là Tống Giai Âm cũng có ý với tôi? Nếu không, tại sao trong lúc nguy hiểm như vậy cô ấy vẫn nhớ đến tôi?
Chú Lôi nói: “Đây chỉ là lời dẫn, sau đây mới vào đến vấn đề chính. Đêm nay cậu đã bị Bào Văn hại đến mức thê thảm, đánh mất đi cơ hội trở mình, lẽ nào cậu không muốn lấy lại địa bàn?”

Nghĩ tới Bào Văn, sự thấp thỏm lo lắng cho Tống Giai Âm trong lòng tôi giảm đi rất nhiều vì tức giận, tôi gật đầu chắc nịch: “Tất nhiên muốn, hơn nữa nếu muốn thâu tóm Nam Kinh, Bào Văn là người cần phải đối phó trước tiên, bởi hậu thuẫn cô ta rất có thế lực, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, nếu nói thế lực thực sự của Nam Kinh, thì ba gia tộc lớn hơn so cô ta rất nhiều, vì thế, đối phó cô ta trước là biện pháp tốt nhất, còn có một điểm nữa, chính là tôi có mối thù sâu đậm với cô ta, nếu như có thể chèn ép cô ta, thì tôi chắc chắn sẽ không nể tình.”
Chú Lôi gật đầu tỏ ý đồng tình, đối với cách làm “lấy việc công trả thù riêng” của không có gì là phản cảm, ông ấy nói: “Cậu cần bao nhiêu người?”

Tôi lặng người, không nói gì, chú Lôi rít một hơi thuốc, nói: “Tôi điều tra rồi, thuộc hạ của Bào Văn ở Nam Kinh chỉ có ba trăm người, không tính là nhiều, nhưng trong đó có một nhóm người rất có năng lực, có lẽ là ‘lực lượng tinh nhuệ’ mà người bố nuôi ở Vân Nam cho cô ta, có điều những người này dù có đánh đấm giỏi thế nào, thì “hai tay khó địch bốn chân”, “yếu không địch lại mạnh”, cách nói này vĩnh viễn không sai được, vì thế nếu như cậu muốn lật đổ bọn họ, cậu cần bao nhiêu người, tôi cũng sẽ cho cậu.”

Tôi chỉ cười, nói: “Chú Lôi muốn cháu trực tiếp mang người đi, dùng sức mạnh đấu chèn ép cô ta, rồi giẫm cô ta dưới chân như một con kiến?”

Chú Lôi nói: “Không sai, sao nào? Cậu cảm thấy ý tưởng này không ổn à?”


Tôi bình đạm đáp: “Không phải không ổn, chỉ là kẻ thù của tôi rất nhiều, nếu cứ không quanh co lòng vòng gì thế này, chắc chắn sẽ bị hai nhà Cao, Dương bắt được điểm yếu, theo tôi biết, hai gia tộc này đều lăn lộn rất tốt cả ngoài sáng và trong tối, tôi sợ bọn họ dựa vào việc này để gây chuyện, như vậy thì tôi sẽ gặp rắc rối mất.”


Chú Lôi nhíu mày, ra hiệu bảo tôi tiếp tục, tôi nói: “Thế lực của Bào Văn rất mạnh, nếu đuổi toàn bộ hoặc chèn ép thế lực của cô ta nhứ vậy thì tiếc quá, nếu tôi muốn lớn mạnh hơn thì tất phải cần một chỗ dựa, vì vậy tôi muốn thu nạp thế lực của Bào Văn.”


Chú Lôi gật đầu nói: “Đại tiểu thư nói cậu là một người rất có chính kiến, ban đầu tôi chưa nhận thấy, nhưng đến hiện tại thì coi như đã lĩnh ngộ được rồi, cậu suy nghĩ rất cẩn thận, nhưng cậu còn có ý kiến nào hay hơn không?’

Tôi nói: “Có thì cũng có, hơn nữa biện pháp này còn thành công dời đi chú ý của nhà họ Cao, sẽ là một đòn đánh mạnh với cả nhà họ Cao và Bào Văn.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK