Vẻ mặt của Tôn Nam Bắc nghiêm túc, trầm giọng nói: "Tôi thấy cũng hơi giống."
Nói rồi, anh ấy đạp mạnh chân ga và tăng tốc chạy về hướng đó. Cùng lúc đó, tôi thấy một vài chiếc xe cứu hỏa đi cùng chiều chạy về hướng đó.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến cửa Giang Nam. Khi tôi nhìn thấy Giang Nam bị ngọn lửa nhấn chìm, tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập, ngơ ngác nhìn vào ngọn lửa nghi ngút, tôi hét lên: "Mẹ, mẹ ơi!"
Vừa hét, vừa nhảy xuống xe và lao về phía cửa Giang Nam. Lúc này, cách cửa không xa đã chật kín người. Tôi nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ ở cửa, băng cảnh báo quây xung quanh, khu vực bên trong băng cảnh báo có hai thi thể đang nằm trên đất, dùng vải trắng phủ lên. Tôi như bị sét đánh.
Một đám cháy xảy ra bất ngờ, còn có thi thể nằm trên mặt đất, tất cả đều báo hiệu có một sự việc rất nghiêm trọng đã xảy ra ở Giang Nam. Chẳng lẽ là mối quan hệ của tôi với mẹ tôi đã bị người khác biết được, có người đã xử lý mẹ tôi nhân lúc tôi không ở đây? Thi thể nằm trên mặt đất là ai? Tiểu Thái? Mạt Tang? Hay mẹ tôi?
Tôi không dám suy nghĩ sâu hơn. Tôi lao vào đám người rồi nhảy luôn qua băng cảnh báo, cảnh sát không kịp ngăn tôi lại, thì tôi đã nhấc hai tấm vải trắng lên, đập vào tầm mắt tôi là hai thi thể đã hoàn toàn thay đổi, hai khuôn mặt máu thịt mơ hồ, xung quanh bỗng chốc vang lên tiếng thét kinh hoàng, tôi nhìn thấy có người còn ói, lúc này có hai cảnh sát đến hỏi tôi đang làm cái gì vậy, tôi đậy tấm vải trắng lại, đứng dậy nói: "Xin lỗi, tôi quá sốt ruột, tôi có hai anh em tối hôm nay đang chơi ở Giang Nam, nhìn thấy ở đây xảy ra chuyện, tôi rất sợ là bọn họ, nên không nhịn được đến mới đến xác nhận xem thế nào.”
Hai người cảnh sát không làm khó tôi, mà bảo tôi nhanh chóng ra ngoài, đừng cản trở bọn họ phá án. Tôi hỏi: "Xin hỏi, tại sao ở đây lại có cháy, đã xảy ra chuyện gì?"
Hai người cảnh sát chưa xác định được tình tiết của vụ án, họ từ chối câu hỏi của tôi vì họ không thể tiết lộ chi tiết và đuổi tôi ra băng cảnh báo. Lúc này, tôi nghe thấy mọi người xung quanh đang bàn tán sôi nổi, có người nói hai người chết này là khách trong cửa hàng, hai người này đều là nhân vật có danh tiếng ở Nam Kinh, nghe nói là vì tranh giành một người phụ nữ, hai người đã cầm dao chém nhau, đấy, hai người chém vào động mạch chủ của đối phương, cả hai cùng chết, còn nói tin tức chết người lan truyền đến nhà bếp, khiến đầu bếp hết hồn, các đầu bếp thế mà vì sai lầm trong lúc làm việc đã dẫn đến nổ bình ga, thoáng chốc Giang Nam bị chìm trong biển lửa, còn nói căn cứ theo mức độ cháy, có lẽ lính cứu hỏa đến cũng sẽ không thể cứu sống.
Tôi nhìn cái người đang nói. Anh ta mặc quần áo nhân viên phục vụ Giang Nam, thấy tôi nhìn anh ta, anh ta cũng đưa mắt nhìn tôi, sau đó anh ta tiếp tục nói với đám đông: "Mọi người nói xem có lạ hay không? Cảnh sát đã đến rồi, tại sao xe cứu hỏa vẫn chưa đến? "
Lúc anh ta nói chuyện, một vài xe cứu hỏa dừng lại. Tiếp theo, một nhóm lính cứu hỏa đã chạy về phía Giang Nam, mọi người đều phàn nàn rằng họ quá chậm. Có người nói rằng làm lính cứu hỏa rất cực khổ. Họ nói rằng ở đây có một ngọn núi mới đột nhiên bốc tránh cách đây không lâu, có lẽ tất cả lính cứu hỏa đã được điều động qua đó. Từ đó chạy qua đây sẽ mất nhiều thời gian.
Tôi giật mình, nghĩ bụng có việc trùng hợp như vậy sao? Tôn Nam Bắc thấy tôi suy nghĩ, ngay lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, hỏi người đó xem tin tức có chính xác không, xảy ra lúc nào? Người đó nói chính xác, anh ta có thân thích lúc ấy đang ở gần ngọn núi đó, bảo là mới cháy chưa tới một tiếng, vvẫn chưa kịp đăng tin tức đâu, thế mà bên này đã xảy ra chuyện, lại còn lẩm bẩm kì lạ thật đó, tại sao Nam Kinh lại cháy ở hai nơi trong một đêm, có phải năm nay xui xẻo không?
Nhưng mà ngay sau khi người này nói xong thì có một số người bất mãn nói anh ta nói bậy, tôi ý thức được một điểm chính là có người cố tình điều động lính cứu hỏa theo cách này, để đến khi Giang Nam bốc cháy, lính cứu hỏa không thể kịp thời chạy đến, mà phòng bếp lại gần với căn phòng riêng kia của mẹ tôi, một khi phát nổ, thì chỗ đó chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng đầu tiên.
Tôi rất chắc chắn, vụ cháy này tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, mà là một vụ gϊếŧ người có âm mưu từ lâu, rất có khả năng là nhằm vào mẹ tôi, nhưng rốt cuộc là lại muốn gϊếŧ mẹ tôi? Có liên quan đến tôi hay không? Điều quan trọng nhất là mẹ tôi có bình an vô sự hay không?
Nghĩ đến đây, tôi rời khỏi đám đông và đi về hướng chiếc xe, đang định lên xe gọi điện thoại, thì cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Tôi đi chậm lại, sau đó, cơ thể bị đụng một cái, khoảnh khắc bị đụng ấy, tôi nghe thấy người kia nói: "Bà chủ nói bà ấy rất tốt, xin đừng nhớ quá, đừng liên lạc".
Tôi dừng chân lại và nhìn người đó đi ngang qua tôi như không có chuyện gì xảy ra, phát hiện ra anh ta chính là nhân viên phục vụ nói chuyện ban nãy. Tôi muốn hỏi anh ta thêm vài câu nữa, nhưng vì tôi sợ bị có người để mắt tới, nên lại đành thôi. Có điều lời nói của anh ta đến cùng có thể tin được không? Mẹ tôi thực sự không sao chứ?
Sau khi cùng Tôn Nam Bắc lên xe, anh ấy hỏi tôi nên làm thế nào? Tôi nói lại lời của nhân viên phục vụ kia, anh ấy cau mày: "Xem ra sự việc tối nay không đơn giản. Anh Danh, có cần cho nguời theo dõi người này không?"
Tôi lắc đầu nói: "Không cần, một khi chúng ta hành động, những người nhìn chằm chằm vào chúng ta trong bóng tối cũng sẽ hành động. Tôi sợ nhỡ người này có liên lạc với mẹ tôi, mẹ tôi sẽ bị lộ."
Tôi khó khăn lắm với nhận mẹ, tôi sẽ không bao giờ lại để bà xảy ra chuyện! Nghĩ đến đây, tôi quyết định sẽ điều tra rõ chủ mưu của mọi việc xảy ra tối nay là ai? Liệu có phải Lý Cô Tiếu biết được tôi có "đặc quyền" ở Giang Nam, nghi ngờ mối quan hệ của tôi với mẹ tôi, mối quan hệ với Giang Nam, nên ngay lập tức bắt tay chuẩn bị vở kịch này, muốn phá hủy chỗ dựa của tôi? Hay là việc mẹ tôi lén lút bồi dưỡng thế lực ở Nam Kinh, giúp đỡ tôi đã bị đại ca thần bí kia hoặc là cấp trên biết được, vì vậy bọn họ đã tiêu diệt mẹ tôi và Giang Nam?
Tôi cảm thấy mọi khả năng đều có thể, nhưng muốn bắt tay vào điều tra thì lại chẳng có manh mối gì.
Chợt thấy thật nản lòng và mệt mỏi, tôi cứ tưởng có thể nói chuyện với mẹ tôi nhiều hơn, muốn nghe chính miệng bà ấy nói những chuyện có liên quan đến bố tôi. Nhưng mới đó đã xảy ra chuyện lớn thế này. Nếu vì tôi đến nên làm lộ bí mật của mẹ tôi, từ đó khiến bà ấy gặp họa sát thân, thì cả đời này tôi đều ăn không ngon ngủ không yên.
Tôn Nam Bắc thấy tôi mặt ủ mày chau, an ủi tôi nói rằng mẹ tôi có thể là người có tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Kinh, đồng thời vẫn luôn duy trì cảm giác bí ẩn, chắc chắn có thực lực và gia thế hùng mạnh, nhất định sẽ không sao, tôi nói rằng chỉ mong là vậy, anh ấy hỏi tôi bây giờ đi đâu.Tôi nghĩ một lúc, nói: "Đi câu lạc bộ Cảnh Minh."
Câu lạc bộ Cảnh Minh tối qua đã bắt đầu kinh doanh lại bình thường, nhưng tôi nghe Tôn Nam Bắc nói rằng việc làm ăn của câu lạc bộ Cảnh Minh không được khởi sắc lắm, sàn đấu chó thì chẳng hai ngó ngàng luôn, hỏi tôi có muốn đóng cửa sàn đấu chó không, mở cái gì đó khác, tôi suy nghĩ, nói: "Tôi cần cao thủ."
"Cao thủ?" Tôn Nam Bắc nhíu mày, tôi nói: "Anh thu xếp đi, tôi muốn đổi sàn đấu chó thành sàn đấu quyền anh ngầm."
Quyền anh ngầm khá phổ biến ở một số thành phố lớn, cũng tìm cảm giác phán khích như đầu chó, rất nhiều người có tiền có thế cũng thích đặt cược bằng con người, nhìn các võ sĩ mặt mũi bầm dập thi đấu trên sàn đấu, kẻ sống người chết, bọn họ sẽ cảm thấy rất thỏa mãn, có người hài lòng với bữa tiệc võ thuật, người giỏi quyết đấu với nhau, có người hưởng thụ cảm người qua lại như một món hàng. Nói trắng ra là, quyền anh ngầm là một trận đấu quyền anh bất hợp pháp, hơn nữa không quy định chỉ được đánh quyền anh, nhiều trò hơn, lúc đánh đương nhiên sẽ sảng khoái hơn.
Tôn Nam Bắc nói: "Mấy năm gần đây thị trường quyền anh ngầm đúng là bật mạnh lên, nhưng chúng ta và Diệp Vân Sơn đang đối đầu với nhau, muốn thành lập sàn đấu quyền anh ngầm trên địa bàn của ông ta, e là không thể."
Tôi bình thản nói: "Tôi chỉ bảo anh chuẩn bị mà thôi, còn việc khai trương, đương nhiên là sẽ mở sau khi tôi lật đổ Diệp Vân Sơn rồi."
Tôn Nam Bắc nhìn tôi, im lặng một lúc, không yên tâm hỏi: "Anh có chắc chắn không?"
Tôi nói chắc chắn bảy mươi phần trăm.
Sau khi đến câu lạc bộ Cảnh Minh, Tôn Nam Bắc và tôi tìm một chỗ ngồi, nhìn những vị khách muôn màu muôn vẻ trong câu lạc bộ đến ngây người. Tôn Nam Bắc hỏi tôi tại sao tôi lại không đến chỗ Bào Văn? Tôi nói nhỏ: "Tôi cũng không biết, chỉ muốn đến thử vận may một chút, tôi nghĩ chị ấy có lẽ sẽ tới."
"Chị ấy? Ai? Ôi, chị Đoàn." Tôn Nam Bắc lẩm bẩm nói: "Tối nay rốt cuộc là ngày gì thế, đầu tiên là anh gặp được mẹ anh, rồi gặp được Bào Văn và em gái, thế còn chưa đủ, anh lại còn gặp được chị Đoàn."
Tôi hơi xúc động, nghe thấy anh ấy nói một câu khác: "Thực sự quá trùng hợp, cũng quá may mắn rồi. Nếu không phải Bào Văn gọi điện thoại cho anh thì lúc Giang Nam xảy ra chuyện anh vẫn còn ở đó, mặc dù có lẽ mẹ anh đã có sắp xếp trước, nhưng vừa nghĩ đến việc anh sẽ gặp phải nguy hiểm đó, là tôi đã thấy sợ. Nếu thế chẳng phải anh lại phải giả chết lần nữa sao? Nếu vậy, mọi người lại đau lòng lần nữa. Thế nên là quá là trùng hợp luôn, quá may mắn."
Tôn Nam Bắc nói đến đây, anh ấy nhấp một ngụm rượu, nắm lấy một nắm đậu phộng từ tốn ăn. Anh ấy vẫn lải nhải mãi về chuyện này. Tôi nhìn anh ấy và nói: "Anh nói đúng, thật sự quá trùng hợp rồi, tại sao nó lại trùng hợp đến thế, cảm giác cứ như được sắp xếp trước. "
Nghe thấy thế, động tác nhai đậu phộng của Tôn Nam Bắc đột ngột dừng lại. Anh ấy dựa sát vào tôi và nói: "Anh Danh, có phải ý anh là…"
Tôi đứng dậy và nói: "Đi, đến bệnh viện với tôi."
Tôn Nam Bắc nhanh chóng đi theo tôi rời khỏi câu lạc bộ Cảnh Minh. Trên đường đi, tôi nghĩ lại một lượt những việc xảy ra tối nay. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy rằng Bào Văn gọi điện thoại cho tôi hơi trùng hợp quá. Trong lòng tôi có một linh cảm xấu. Rất có khả năng Bào Văn biết rằng có người muốn đối phó với Giang Nam, vì vậy cô ấy mới gọi điện thoại cho tôi trước, để tôi rời đi, tránh thoát vụ hỏa hoạn này.
Đến bệnh viện, tôi chậm rãi đến phòng bệnh của Bào Văn. xuyên qua khe hở của rèm cuốn cửa sổ, tôi nhìn thấy Lý Cô Tiếu ở bên trong. Ông ta đang đứng bên cạnh giường bệnh của Bào Văn. Em gái tôi lúc này đang ngủ yên tĩnh trên giường. Tôi nghe thấy Bào Văn nói: "Con bé uống thuốc nên ngủ rồi, sẽ không nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta. Bố, bố nói đi, bố tìm con có chuyện gì? "