Nghe xong lời nói của người đàn ông khoẻ mạnh đó, tôi liền mơ hồ.
Hoá ra họ không nhận nhầm người, mà tôi chính là mục tiêu của họ! Hơn nữa họ không đơn thuần chỉ là muốn đánh tôi mà còn muốn gϊếŧ tôi.
Bào Văn cũng thật hung tợn. Tôi và cô ấy thù hằn đến mức khiến cô ấy đối với tôi như vậy sao? Mấy ngày trước còn cho tôi uống thuốc, nói muốn sinh con kia mà. Giờ lại muốn tôi biến thành thái giám, cô ấy rõ ràng là một người điên, một người kì dị.
Tôi bị doạ đến mức co cả người lại, cách xa con dao trong tay người đàn ông cường tráng.
Nhưng bọn họ cứ giữ chặt tôi, tôi không thể nào mà cựa nổi người.
Lúc đó trong lòng tôi vừa sợ vừa hoảng hốt, lại có cảm giác mất mặt. Tôi của lúc đó chắc chắn trông rất thảm hại. Mất thể diện trước mặt Tô Nhược Thuỷ rồi, cảm giác này thật sự không hề dễ chịu vì cô ấy biết tôi không phải là loại tàn phế.
Nhưng tôi không thể không dùng ánh mắt cầu cứu hướng về cô ấy. Cô ấy là ân nhân cứu mạng cuối cùng của tôi.
Tô Nhược Thuỷ khiến tôi rất cảm động, cô ấy không hề có suy nghĩ bỏ rơi tôi và thẳng thắn nói: “Anh sai rồi, Văn Văn gọi tôi đến cứu cậu ta đi.”
Nói xong, Tô Nhược Thuỷ đến trước mặt tôi, giơ tay kéo tôi dậy. Nhưng người đàn ông cường tráng này không hề để cô ấy có cơ hội, anh ta dịch sang ngang một bước, chặn phía trước tôi và nói: “Cô gái, cô đừng làm khó tôi.”
Tô Nhược Thuỷ đẩy một cú về phía người đàn ông cường tráng, đồng thời nói: "Bỏ ra, các người động tới một cọng lông của cậu ấy thì các người phải hối hận, Văn Văn sẽ không tha cho các người."
Nói xong, Tô Nhược Thuỷ kéo tôi thật mạnh, và người đàn ông mạnh mẽ dường như cảm thấy rằng hắn ta đang bị khiêu khích, bèn đưa tay ra đẩy Tô Nhược Thuỷ, khiến Tô Nhược Thuỷ vấp suýt ngã xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi nổi lên cơn phẫn nộ. Tôi khẽ nắm chặt tay, đồng thời quan sát cục diện trước mặt. Nếu họ dám động vào Tô Nhược Thuỷ lần nữa, tôi sẽ liều mình. Dù sao Tô Nhược Thuỷ cũng vì bảo vệ tôi mới cố ra dáng vẻ đàn ông như vậy.
Nhưng Tô Nhược Thuỷ không cố thêm lần nữa, cô ấy chỉ rút điện thoại ra và nói lạnh lùng với người đàn ông cường tráng: "Anh giỏi, anh dám đánh tôi, anh không biết mối quan hệ của tôi với Văn Văn, anh đợi đấy."
Nói xong, Tôi Nhược Thuỷ làm một cử chỉ để thực hiện cuộc gọi.
Người đàn ông cường tráng có chút hối hận nói: "Chị gái, chúng ta từ từ nói chuyện, tôi không có ý định đụng tới chị."
"Đừng làm phiền tôi, nếu anh không muốn làm mọi thứ nghiêm trọng, thì để tôi đưa cậu ta đi." Tô Nhược Thuỷ chỉ vào tôi và nói dứt khoát.
Sự kiên quyết của cô ấy khiến tôi có chút cảm động.
Người đàn ông cường tráng có vẻ bị làm khó đôi chút, hắn ta rất nhanh đáp: "Chị gái này, tôi có thể để chị đưa anh ta đi. Nhưng đợi một chút."
Nói xong, hắn chủ động lấy điện thoại và bấm số.
Không lâu sau, hắn nói vào điện thoại: "Chị Văn, chúng tôi đang ở trong bar Bản Sắc, chúng tôi đã bắt được người chị nói, và chưa hành động gì. Bây giờ bạn của chị xuất hiện, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đưa người đó đi và còn nói ý của chị cũng là như vậy có phải không? "
Nghe thấy vậy, tôi rất lo lắng, thầm nghĩ tên này đúng là quá trung thành, hắn ta đã làm như vậy, không chỉ tôi, mà ngay cả Tô Nhược Thuỷ cũng gặp nguy hiểm!
Nhưng Tô Nhược Thuỷ giật lấy điện thoại và nói thẳng với Bào Văn: "Văn Văn, chị gọi tới toàn kiểu người gì vậy, họ còn dám động vào em đấy!"
Nói xong, Tô Nhược Thuỷ bật loa, giọng nói giận dữ của Bào Văn phát ra từ điện thoại: "Cái gì? Bọn họ ăn phải tim gấu gan hùm rồi à, muốn chết rồi phải không?"
Nói đến đây, Tô Nhược Thuỷ ngay lập tức chuẩn bị cúp máy. Tôi hiểu ý của cô ấy là muốn gây áp lực cho người đàn ông cường tráng này.
Ai ngờ chưa kịp cúp máy thì giọng nói của Bào Văn lại vang lên: "Nhưng chuyện của Trần Danh em đừng đụng đến, hôm nay chị phải cho hắn thành thái giám."
Khi những lời của Bào Văn vang ra, Tô Nhược Thuỷ không dễ cúp điện thoại, vì đám đàn ông cường tráng sẽ không buông tha.
Tô Nhược Thuỷ cau mày, nhưng cô ấy vẫn dùng giọng nhẹ nhàng nói với Bào Văn: "Văn Văn, vậy không được, dù sao cậu ấy cũng là chồng của chị."
Bào Văn nói luôn: "Tiểu Thuỷ, em làm sao đấy? Tại sao em lại đột nhiên quan tâm đến mấy chuyện linh tinh này? Chị không còn thời gian nữa. Hôm nay là một cơ hội tốt để hoạn hắn ta. Nếu chị thả hắn lảng vảng lâu thì không thể giải thích với mẹ chị được.”
Hóa ra là sợ điều này. Có thể là thời hạn hai mẹ con họ hẹn với nhau đã đến. Nhưng cô ấy cũng tàn nhẫn quá, chỉ vì điều này, mà hủy hoại cả đời tôi?
Tô Nhược Thuỷ nói: "Văn Văn, không được, hôm nay em phải giữ lại Trần Danh!"
Bào Văn nói với chút giận dữ: "Tiểu Thuỷ, em ăn nhầm gì à? Quay về cho chị."
"Nếu chị không để Trần Danh đi, em sẽ không gặp lại chị nữa." Tô Nhược Thuỷ nói chắc chắn.
Câu nói này như một quả bom phát nổ, làm trái tim tôi như nứt lìa và tan chảy. Tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy sẽ cãi nhau với Bào Văn vì tôi.
Bào Văn rất tức giận, nhưng cô ấy thực sự rất thích Tô Nhược Thuỷ, im lặng được một lúc một lúc, cô ấy hỏi: "Cho chị một lý do, tại sao?"
"Sau khi quay về, em sẽ nói trực tiếp với chị, bây giờ không tiện." Tô Nhược Thuỷ nói .
Bào Văn đã đồng ý, cô ấy nói: "Được, đưa điện thoại cho người đó."
Tô Nhược Thuỷ đưa điện thoại cho người đàn ông cường tráng. Sau khi người đàn ông nghe điện thoại và nói vài câu liền đưa người đi. Trước khi rời đi, hắn ta không quên dành cho tôi và Tô Nhược Thuỷ một cái nhìn đầy thắc mắc.
Đợi họ đi rồi, toàn thân run rẩy của tôi mới dám đứng dậy.
Tôi vội nói với Tô Nhược Thuỷ: "Chị Thủy, chị, tôi ... tôi xin lỗi, tôi làm liên luỵ đến chị rồi, phải làm sao đây, nếu quay về, Bào Văn sẽ làm gì chị đây?"
Tô Nhược Thuỷ lại rất bình tĩnh, cô ấy cười khúc khích và nói với tôi: "Có thể làm gì, mọi chuyện đã xảy ra rồi, đó là chuyện lớn, cùng lắm hai chị em đi trốn thôi.”
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, còn cô ấy lại cười bí hiểm: "Sao, em trai bị chị làm cho cảm động rồi à? Muốn lấy thân báo đáp sao? Haha, muốn cùng với chị trong nhà vệ sinh nam sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy có hơi chút ngượng ngùng nói: “Chị Thuỷ, giờ là lúc nào rồi, chị đừng đùa tôi nữa. Bây giờ phải làm sao, với tính cách của Bào Văn, cô ấy nhất định sẽ không tha cho chị.”
Tô Nhược Thuỷ đi đến và vỗ nhẹ vào mông tôi, nói: "Đừng lo lắng, em trai, chị tự có cách. Đi, về thôi."
Sau đó tôi theo Tô Nhược Thuỷ ra khỏi bar, nhưng sau khi ra khỏi bar, tôi không dám quay về, tôi nói với cô ấy: "Chị Thủy, hay là mình chị đi gặp Bào Văn, như vậy chị và cô ấy nói cho dễ. Cô ấy có thể tha thứ cho chị. Nếu tôi cùng về với chị, cô ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ phát điên lên. Đừng để đến lúc đó tôi lại làm liên luỵ đến chị, lại đánh chị hay gì đó.”
Tô Nhược Thủy trừng mắt nhìn tôi và hỏi tôi có gì mà sợ, cô ấy chống lưng cho tôi.
Nói xong, cô ấy ghé miệng sát tai tôi, "Cậu nghĩ xem, biệt thự lớn như vậy, ba chúng ta, cùng nhau ..."
Tôi thấy rằng Tô Nhược Thuỷ rất thích đùa kiểu này với tôi, sau đó bày ra dáng vẻ đỏ mặt, điệu cười đắc ý.
Tôi không biết phải nói thế nào, tôi vẫn còn do dự, tôi không biết tại sao tôi lại sợ Bào Văn như vậy, cảm giác như bị ảnh hưởng tâm lý vậy.
Lúc này, Tô Nhược Thuỷ đột nhiên nói với tôi: "Em trai tân, nếu cậu không quay về, cậu sẽ hối hận đấy. Hôm nay là kỳ rụng trứng của Văn Văn. Đây là cơ hội tốt để cậu lên cơ."
Nói xong, Tô Nhược Thuỷ lên chiếc Mazda Angcosela màu đỏ của mình.
Hôm nay là kỳ rụng trứng của Bào Văn, đó là cơ hội tốt cho tôi. Tôi không biết ý câu nói này của Tô Nhược Thuỷ, nhưng dường như tôi hiểu nó là gì.
Cuối cùng, tôi cũng cắn răng lên ghế phụ. Tôi nghĩ tôi nên nghe Tô Nhược Thuỷ. Bảo bối của của người đàn ông như tôi đã được cô ấy cứu. Sao cô ấy có thể làm hại tôi được?
Chúng tôi rất nhanh chóng về đến nhà, Bào Văn đang ngồi trên ghế sofa một mình, khuôn mặt đầy giận dữ, cảm giác như muốn ăn thịt người.
Tôi không dám nhìn cô ấy, nhưng cô ấy cũng ỷ vào việc tôi không nghe thấy mà nói với Tô Nhược Thuỷ một cách khó chịu ngay trước mặt tôi: “Tiểu Thuỷ, rốt cuộc em làm sao đấy, làm sao lại liên quan đến thứ rác rưởi này thế? "
Tô Nhược Thuỷ nói: "Em và cậu ta có thể có mối quan hệ gì được. Bọn em đang làm ở quán bar, đương nhiên sẽ phải tiếp xúc với nhau thôi, nhưng đó là mối quan hệ đơn giản. Hôm nay em thấy cậu ta bị đánh, hơn nữa người chị gọi đến còn muốn hoạn cậu ta nên ra tay chặn lại. "
"Em quan tâm việc hắn ta làm gì, em làm vậy không phải đang đối đầu với chị hay sao? Chị điên chết đi được." Bào Văn giận dữ nói, và lồng ngực căng đầy tức giận..
"Văn Văn, em làm vậy là muốn tốt cho chị. Chị tưởng làm hại cậu ta như vậy thì sau này sẽ không sao ư? Mẹ chị sẽ can thiệp vào chuyện của chị, vẫn sẽ muốn có cháu, rất có khả năng bắt chị phải kết hôn nữa. Lúc đó chị đi đâu tìm được thứ bỏ đi hèn mọn này?”
Bào Văn cau mày suy xét và nhanh chóng nói: "Không phải chị chưa nghĩ đến. Nhưng chị quá tức giận, loại phế vật này dám học kiểu bỏ nhà ra đi. Mấy ngày nay mẹ chị thấy hắn không ở trong nhà, còn giáo huấn chị, hỏi xem có phải chị đuổi hắn đi không, làm chị phát điên lên. Cho nên chị nghĩ hôm nay tiện gọi người đến đập rượu thì tiện giải quyết hắn luôn. Cũng đúng, có lẽ do chị hơi nôn nóng.”
Tô Nhược Thuỷ mỉm cười và bóp vai cho Bào Văn rồi nói thủ thỉ: "Đúng vậy đấy, nếu làm vậy thật, thì ngay cả khi không làm lớn chuyện cũng kéo theo nhiều rắc rối. Với cách của Tiểu Thuỷ, em thấy Văn Văn vẫn thực hiện kế hoạch B."
Kế hoạch B?
Tô Nhược Thuỷ bảo Bào Văn thực hiện Kế hoạch B. Tôi ngay lập tức tò mò. Kế hoạch B là gì?
Bào Văn trợn mắt quay đầu nhìn tôi nói: "Loại phế vật này cũng tốt đấy. Vốn dĩ lẽ ra là thái giám, giờ được Tiểu Thuỷ cứu. Đây có lẽ là ý trời. Tiểu Thuỷ, vậy chị nghe em thực hiện kế hoạch B.”