Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Em gái anh Đậu nói giờ anh ấy đang nằm trong trong phòng chăm sóc tích cực. Nghe thế cả người tôi bỗng ngây ra. Không để tôi kịp hiểu ra, họ đã muốn kéo tôi lên chiếc xe màu đen, còn muốn bắt cả Tô Nhược Thủy theo.

Tôi nóng nảy, đúng lúc này thì thấy Triệu Côn Bằng dẫn theo mấy anh em ra, tôi bị nhét vào trong xe, xe cũng sắp chạy. Tôi vội vàng hô: “Mau cứu chị Nhược Thủy.”

Triệu Côn Bằng lao mạnh lên phía trước, trái phải tung quyền, trực tiếp đánh hai người đang giữ lấy Tô Nhược Thủy phải lui về sau mấy bước. Anh ấy chắn trước người Tô Nhược Thủy lạnh lùng hỏi: “Chúng mày là ai?”

Chiếc xe chở tôi nghênh ngang rời đi, Triệu Côn Bằng muốn đuổi theo lại bị mấy người xung quanh quấn lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi càng lúc càng xa.

Đầu tôi như muốn nứt ra, trái tim lạnh lẽo như đặt trong trời đông giá rét, suy nghĩ xoay chuyển. Tôi không hiểu, rõ ràng hôm qua từ nhà tôi đi ra anh Đậu vẫn còn rất tốt, hôm nay sao lại nằm trong phòng chăm sóc tích cực rồi. Tôi không ngốc, biết chắc chắn có người vu oan giá hoạ cho tôi, nhưng không đủ chứng cứ thì mấy người này sẽ không dễ dàng tin tưởng tôi.

Lúc này, một tên đạp vào tôi mắng: “Thằng khốn, dám hại anh Đậu, xem tao đánh chết mày!” Người này vừa mở đầu, mấy người trên xe cũng xông qua đánh tôi. Trên chiếc xe này tính cả tôi là có tám người, trừ người lái xe và người ngồi ghế phụ, năm người còn lại đều xông qua chỗ tôi.

Tôi vốn dĩ đang bị thương, còn chẳng có sức nói chuyện, khỏi phải nói đến việc giải thích. Thực ra tôi có giải thích cũng vô dụng, mấy người này dám bắt tôi ở ngay cửa quá bar, lại căm hận tôi như vậy, chắc chắn họ tin rằng tôi là hung thủ.

Đánh đến khi tôi sắp không chịu được nữa mới có người nói đủ rồi, Kê gia muốn gặp tôi, đừng đánh chết tôi.

Giọng nói người này hơi quen tai, tôi tò mò nhìn qua, chỉ thấy ngồi ở ghế phụ là một người có khuôn mặt gian xảo.

Tôi quen hắn, hắn chính là đàn em hôm qua anh Đậu giới thiệu với tôi, tên là Dương Liễu. Tôi nhìn Dương Liễu như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng nói: “Dương Liễu, cậu cũng biết tôi với anh Đậu là anh em, tôi sao có thể hại anh ấy chứ?”


Dương Liễu giễu cợt nhìn tôi, nhưng khi mọi người nhìn hắn, mặt hắn ngay lập tức tràn đầy giận dữ, lao lên tát tôi một cái quát: “Tao cũng muốn biết anh Đậu đối xử với mày tốt thế, sao mày có thể xuống tay độc ác vậy?”

Tôi ngây ngẩn cả người nhìn Dương Liễu, giống như đã hiểu ra nhưng vẫn không dám tin tưởng. Thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm tôi như hổ rình mồi, tôi nói: “Một người đang bị thương như tôi lại có thể làm anh Đậu bị thương nặng thế. Mấy người đánh giá tôi quá cao, cũng quá coi thường anh Đậu.”

Mọi người nghe thấy lời tôi nói, giống như cảm thấy có lí, đều quay sang nhìn Dương Liễu. Dương Liễu lạnh lùng cười: “Nơi anh Đậu hôn mê có một cái thùng rác, tao tìm thấy bên trong có khăn tay tẩm thuốc mê. Tao nghĩ mày lợi dụng việc anh Đậu tin tưởng mày bảo anh Đậu dừng xe, mày có chuyện cần làm. Sau đó đột nhiên dùng khăn bịt mũi anh ấy. Bởi vì anh Đậu tin mày, không đề phòng mới bất ngờ bị trúng chiêu. Mà thuốc mê vốn là tối qua anh Đậu đi mua giúp mày, không ngờ mày lại dùng nó để hại anh ấy.”

Nói xong, Dương Liễu căm hận nhìn tôi. Nhưng xuyên qua đôi mắt hắn, tôi lại thấy được dã tâm bừng bừng. Trong lòng tôi kinh hãi nghĩ nếu tối qua anh Đậu có thể gọi hắn tới, nghĩa là cực kì tin tưởng hắn. Chỉ là không nghĩ đến cuối cùng lại bị tên vong ân phụ nghĩa này cắn ngược lại.

Tôi còn muốn giải thích, có lẽ Dương Liễu sợ tôi nói ra điều gây bất lợi cho hắn, nên cho người bịt miệng tôi lại, không cho tôi có cơ hội nói chuyện nữa.

Chạy trước chiếc xe tôi ngồi là một chiếc xe trắng. Em gái anh Đậu đang ngồi trong đó, tôi nghĩ nếu có thể làm cho cô ấy tin lời tôi nói, vậy thì tôi còn có cơ hội cứu mình.

Chiếc xe cuối cùng dừng trước cửa một căn biệt thự, hai người lôi tôi xuống xe, kéo vào trong nhà. Vừa bước vào tôi liền thấy một người đàn ông tầm bốn năm mươi tuổi, toàn thân tràn đầy khí thế của người trong giang hồ, vừa nhìn đã biết là không thể đắc tội.
Tôi nuốt nước miếng, trong lòng biết đây chính là Kê gia, là một người tiếng tăm lừng lẫy trong giới. Kê gia lạnh lùng nhìn tôi, hai người phía sau trực tiếp đá vào hai bên đầu gối tôi, đồng thời đè nặng hai cánh tay, làm tôi quỳ xuống.

Sau đó có người lấy khăn trong miệng tôi ra. Tôi rất muốn nôn khan vì chiếc khăn kia quả thật rất khó ngửi. Nhưng vì Kê gia đang ngồi đây, tôi không dám lỗ mãng.

Kê gia lạnh lùng nhìn tôi nói: “Cậu có gì muốn nói không?”

Giọng nói này tràn đầy khí thế. Chỉ riêng giọng nói thôi cũng khiến cho tôi cảm nhận được sự áp bách mạnh mẽ. Mà loại cảm giác này, tôi chỉ cảm thấy khi nói chuyện cùng Tam gia.

Tôi nhìn lên, tuy rằng sợ hãi nhưng tôi vẫn nhìn thẳng vào mắt ông ấy. Vì chỉ khi làm thế ông ấy mới thấy rõ ràng tôi không chột dạ.

Im lặng một lúc tôi nói: “Tôi muốn biết anh Đậu thế nào rồi, có nguy hiểm đến tính mạng hay không, còn nữa, tôi có thể đến thăm anh ấy không?”
Tôi nói xong, Kê gia liền nhíu mày nhưng không hề tức giận, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Trong lòng có hi vọng, tôi nói tiếp: “Tối qua anh Đậu đưa tôi về nhà bạn, thấy có người kiếm chuyện với tôi, anh ấy nói một câu làm tôi cảm thấy rất ấm áp.”

Kê gia nheo mắt hỏi: “Nó nói gì?”

Tôi đáp: “Anh ấy nói, ‘anh em của tao không phải ai cũng có thể bắt nạt.’ Lúc ấy tôi cảm thấy bản thân thật may mắn. Một người bên cạnh đều là kẻ thù như tôi lại có anh Đậu đối xử với tôi tốt như thế. Kê gia, ông nói xem tôi may mắn biết bao. Bây giờ có rất nhiều người muốn hại tôi, nếu anh Đậu thật sự giúp tôi, chẳng phải cơ hội thắng của tôi càng lớn sao? Cho nên tôi âm thầm thề nhất định phải kết bạn được với anh Đậu.”

Kê gia lạnh lùng nói: “Nó coi cậu như anh em, cậu lại muốn lợi dụng nó, kéo nó xuống nước, đúng là không biết xấu hổ.”
Nhìn thấy Kê gia tức giận, trái tim tôi đập liên hồi, nhưng đây chính là điều mà tôi muốn. Cố áp chế sợ hãi trong lòng, tôi nói: “Đúng vậy, tôi nịnh nọt anh ấy như thế, Kê gia, ông nói tôi muốn lợi dụng anh ấy, sao còn phải hãm hại anh ấy. Hơn nữa, sau lưng anh ấy còn có ông chống đỡ, sao tôi dám làm bừa.”

Nghe thấy những lời này, Kê gia hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn tôi có chút thay đổi. Đúng lúc này, em gái anh Đậu liền đi qua ôm lấy cánh tay Kê gia, thở hổn hển nói: “Cha nuôi, cha đừng nghe hắn nói lời ngon ngọt. Tối qua hắn suýt chút nữa bị anh con đánh chết, muốn trả thù anh ấy cũng bình thường, hơn nữa ai mà ngờ được là do hắn làm?”

Đang nói, cô ấy bỗng nhiên bật khóc nói chỉ cần nghĩ đến anh Đậu bây giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh thì khó chịu đến mất ăn mất ngủ.
Xem ra Kê gia rất yêu thương cô ấy, vỗ nhẹ lưng cô ấy ôn nhu nói: “Tiểu Huyên đừng khóc, cha nuôi nhất định sẽ làm chủ cho con.”

Em gái anh Đậu cũng chính là Dương Tiểu Huyên nói: “Đều tại con, nếu không phải hắn đối với con nảy sinh ý xấu, anh trai muốn giúp con đòi lại công bằng sẽ không gặp phải chuyện này.”

Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, Kê gia đột nhiên biến sắc quát lên: “Con nói cái gì, hắn muốn động đến con.”

Có lẽ Dương Tiểu Huyên không ngờ Kê gia đột nhiên lại tức giận như vậy, lập tức ngẩn người sau đó cắn răng thừa nhận. Cô ấy còn nói cuối cùng tôi được người khác cứu đi, sau đó lại vu oan cho cô ấy, khiến anh Đậu không tin cô ấy. Tối hôm đó cô ấy tức giận không thèm để ý đến anh ấy.

Nói tới đây, cô ấy lau nước mắt tủi thân khóc, tôi vội nói: “Không phải, là cô cùng với Hùng Tử bày kế hãm hại tôi, còn lừa gạt anh Đậu.”
Dương Tiểu Huyên không thèm nhìn tôi, chỉ uất ức nói: “Cha nuôi, anh trai từ nhỏ đến lớn yêu thương con như thế, con còn có thể lừa anh ấy sao?”

Tôi còn muốn giải thích, Kê gia lạnh lùng cắt ngang: “Câm miệng!”

Lúc đó, ánh mắt của Kê gia nhìn tôi còn lạnh hơn lúc đầu tôi vừa mới bị đưa vào. Tôi nhìn Dương Tiểu Huyên, đột nhiên hiểu ra, cô ấy ỷ vào sự yêu thương, tin tưởng của Kê gia đối với cô ấy. Do đó tôi trăm phương ngàn kế nghĩ cách để giải oan cũng hoàn toàn vô dụng.

Kê gia phẫn nộ nói: “Tôi suýt chút nữa cũng bị cậu lừa. Dám làm hại Tiểu Huyên, còn làm Tiểu Siêu bị thương. Xong chuyện còn dám ba hoa ngụy biện. Nhóc con, tôi cũng bội phục dũng khí của cậu.” Ông ta nói tiếp: “Người đâu, mang lu lên đây.”

Không khí trong phòng như đông cứng lại, tôi còn muốn giải thích, Dương Liễu đã lao qua đấm một quyền lên mặt tôi. Đầu óc tôi nhất thời choáng váng, nói không lên lời.
Rất nhanh liền có mấy người khiêng một cái lu tới, dù không biết họ muốn làm gì nhưng trực giác mách bảo tôi không phải chuyện gì tốt, chắc chắn là Kê gia muốn tra tấn tôi.

Tôi hoảng sợ, lòng bàn tay đều là mồ hôi, muốn mở miệng nói chuyện nhưng Kê gia hoàn toàn không để ý đến tôi. Nhìn dáng vẻ ấy là thật sự muốn tôi phải chết. Sao ông ta bỗng trở nên táo bạo như vậy? Tôi vừa sợ vừa hận, muốn giãy giụa mà vô ích.

Có người nói đốt lửa rồi, Kê gia gật đầu ra hiệu mấy người đó ném tôi vào chiếc lu, tôi vùng vẫy không muốn, cuối cùng bị bọn chúng trói lại ném vào trong.

Bên trong trống rỗng, tôi bị ném vào chỉ có đầu là thò ra bên ngoài. Một người đi lên bịt miệng tôi lại, sau đó tôi thấy vài người khiêng siêu nước tới, bên trên còn bốc hơi nghi ngút, tôi liền biết bên trong nhất định là nước sôi. Mấy người đó càng đến gần, tôi càng sợ hãi.

Lúc này Kê gia nói: “Nước sôi này dùng để giội lên người cậu đó. Giội lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cậu trước, sau đó từ từ tưới lên người cậu cho đến khi cái lu đầy nước mới thôi. Lúc đấy nếu cậu còn sống, tôi sẽ tha cho cậu một mạng.”


Toàn thân tôi cứng đờ, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Nếu thật sự làm như vậy, tôi còn có thể sống sao?


Mắt thấy mấy người đó càng ngày càng gần, tôi liên tục lắc đầu, muốn gào thét. Nhưng miệng bị bịt kín, tôi không thể nào phát ra âm thanh. Ngay khi tôi nghĩ hôm nay mình nhất định phải chết, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc: “Ai dám động đến hắn?”


Nghe thấy giọng nói này, đầu tiên tôi vui mừng, sau đó lại kinh ngạc. Tôi thấy Bào Văn dẫn theo mấy người chậm rãi tiến vào, cô ta mặc bộ com lê, tư thế hiên ngang oai hùng, cả người hung hăng vênh váo liếc nhìn tôi một cái rồi quay sang nói với Kê gia: “Người này, tôi muốn!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK