Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi nhà Bào Văn, những lời cô ta nói vẫn như cơn ác mộng cứ bao trùm lấy tim tôi, dù thế nào cũng không xua đi được.

Tôi mang tâm sự nặng nề trở về quán bar, đến văn phòng, phát hiện anh Đậu đã không còn ở đây nữa, trên bàn có một tờ giấy, tôi cầm lên nhìn, chỉ thấy trên đó viết: "Em không còn, sao anh có thể bình an cả đời?"

Tôi nắm chặt tờ giấy, trong lòng vô cùng khó chịu. Tôi biết, anh Đậu chắc chắn sẽ không trở lại cuộc sống của người bình thường như Dương Tiểu Huyên mong muốn.

Đang nghĩ thì có người mở cửa, tôi xoay người nhìn, thế mà lại là Tam gia. Tôi đặt tờ giấy xuống, lễ phép gọi một tiếng "Tam gia", hỏi anh ấy sao lại có thời gian đến đây?

Tam gia đi qua ngồi xuống sô pha, tôi định rót trà, anh ấy cầm tờ giấy lên, thản nhiên nói: "Không bận nữa, tôi đến gặp cậu là có việc muốn nói với cậu."

Tôi ngồi ngay ngắn, Tam gia nhìn tờ giấy, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt, hình như không có việc gì có thể khiến mặt anh ấy thay đổi. Anh ấy không lên tiếng, tôi cũng không hỏi nhiều, ở trước mặt anh ấy, tôi vẫn luôn có cảm giác tự ti từ tận đáy lòng của một con người nhỏ bé.

Tam gia ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt không có cảm xúc đột nhiên mang theo vài phần ý cười, nói: "Vẫn sợ tôi thế à?"

Tôi xấu hổ, xem ra sự gò bò bất an của tôi đã bị anh ấy nhìn thấu. Vừa định nói gì đó thì đột nhiên Tam gia hỏi: "Các cậu định trả thù thế nào?"

Lòng tôi đánh "thịch" một tiếng, tôi nhìn Tam gia, không chắc anh ấy muốn giúp tôi hay lo tôi sẽ làm ảnh hưởng đến quán bar Bản Sắc và anh ấy, trong chốc lát không biết nên mở lời thế nào.

Tam gia không chút bận tâm gõ mặt bàn, thàn nhiên nói: "Đừng sợ, cứ nói thật với tôi là được."

Tôi hít sâu một hơi, thành thật nói: "Với thực lực của tôi và anh Đậu hiện tại, muốn đấu quang minh chính đại với Kê gia, Bào Văn là việc khó hơn lên trời, nhưng dùng những cách không quy củ cũng không được, không nói đến việc phạm tội vi phạm pháp luật, mà còn chưa chắc đã thành công, mất nhiều hơn được. Nên tôi định giải quyết từng người một, chậm mà chắc."

Mặt Tam gia vẫn không có cảm xúc gì, gật đầu, ra hiệu tôi nói tiếp, tôi nói: "Bào Văn tạm thời là một cục xương cứng, tôi không gặm nổi, việc này là vì tôi không rõ về thế lực trong tay cô ta, không hiểu gì về cô ta cả, nhưng Kê gia thì khác. Tiểu Huyên có nhắc đến trong thư, Kê gia dính vào ma túy, hơn nữa còn để anh Đậu phụ trách. Giờ Kê gia đối xử biếи ŧɦái như vậy với anh em họ, anh Đậu chắc chắn sẽ phản đòn. Về mảng ma túy này, chúng ta hoàn toàn có thể xử lý được."


Nói đến đây, tôi nhìn Tam gia, thấp thỏm thêm một câu: "Đây là thù oán của tôi, tôi sẽ không làm liên lụy đến anh và các anh em."

Tam gia lạnh nhạt nói: "Nghe Triệu Côn Bằng nói, em gái cậu bị người của Bào Văn canh chừng rồi?"

Tôi hơi kinh ngạc, không ngờ Triệu Côn Bằng lại nói việc này với Tam gia, càng không hiểu sao Tam gia đột nhiên lại nhắc việc này, chỉ có thể cho rằng nhân vật máu mặt như anh ấy, suy nghĩ luôn khác người, thỉnh thoảng không cùng tần sóng với người bình thường như chúng tôi cũng bình thường.

Tam gia nghịch cái nhẫn ngọc ở ngón cái, nói: "Tôi đã cử người đến chỗ em gái cậu rồi, hơn nữa đã liên hệ được với bệnh viện ở thủ đô, đợi em gái cậu nghỉ, thì cậu có thể dẫn cô ấy đến kiểm tra sức khỏe, tiền của cậu tôi luôn giữ cho cậu, đến lúc đó nếu không đủ, thì chỗ tiền còn lại tôi sẽ bù giúp cậu."
Tôi không thể tin được nhìn Tam gia, cảm giác như mình đang nằm mơ, véo mạnh đùi một cái, cơn đau ập đến, tôi ngay lập tức ý thức được mình không phải đang nằm mơ, đột nhiên mừng như điên nói: "Tam gia, thực sự rất cảm ơn anh, thật đó!" Nói xong, tôi xoa xoa tay, hơi ngượng ngùng nói: "Tiền, sau này tôi chắc chắn sẽ trả anh."

Tam gia bỗng bật cười, mặc dù ngoại hình anh ấy thiên về nữ tính, nhưng lúc cười lại không hề giống phụ nữ chút nào, mà lại toát lên vài phần hào sảng. Anh ấy nói: "Cậu không trả tôi cũng sẽ bảo cậu trả."

Tôi gật đầu, càng kính trọng người đại ca trọng tình trọng nghĩa này hơn.

Lúc này Tam gia lại nói: "Biết tại sao đột nhiên tôi chuyển đề tài lên người em gái cậu không?"

Tôi sửng sốt, ngoan ngoãn lắc đầu nói không biết, anh ấy lạnh nhạt nói: "Tôi không thể giao cho cậu toàn bộ sức mạnh của tôi, nhưng tôi sẽ giúp cậu tiến về phía trước mà không phải lo lắng gì cả, những anh em ở quán bar Bản Sắc, họ đều vui lòng mạo hiểm cùng cậu, việc này tôi không ngăn được."
Nghe được lời này, lòng tôi kinh ngạc, nhìn Tam gia vô cùng cảm kích. Tôi biết không có sự cho phép của anh ấy, bọn Triệu Côn Bằng sẽ không điên cuồng cùng tôi, nhưng câu này của anh ấy chính là nói với tôi, anh ấy đã cho phép họ giúp tôi, từ giờ về sau, tôi không còn chiến đấu một mình nữa.

Chỉ có điều, người ngoài không biết việc này, nếu xảy ra chuyện thật, Tam gia cũng sẽ nói anh ấy không biết việc này, giũ bỏ trách nhiệm một cách sạch sẽ.

Tôi gật mạnh đầu, nắm chặt tay nói: "Tam gia, tôi sẽ không khiến anh thất vọng."

Tam gia bình thản nói: "Không thấy tôi quá lạnh lùng à?"

Tôi lắc đầu, nói: "Tôi biết Tam gia giấu tài lâu như vậy, chắc chắn là có mưu đồ riêng, có kế hoạch của riêng anh, tôi có tư cách gì mà làm loạn kế hoạch của anh chứ? Anh giúp tôi đến thế này đã là hết tình hết nghĩa rồi, tôi sẽ không vô ơn đến mức trách anh không dốc toàn lực, tôi cũng không có tư cách đó."
Trên đời này, tất cả những người giúp đỡ người khác đều đáng được biết ơn, dù không giúp được bạn cái gì nhưng người ta cũng không nợ bạn, đưa tay giúp đỡ đã là một ân huệ rồi, không phải sao?

Tam gia nhếch mày, nhìn tôi nói: "Lời thật lòng?"

Tôi nói còn thật hơn cả cơ thể của tôi.

Tam gia lại cười, lần này là cười to sảng khoái, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc. Hiếm khi anh ấy vui vẻ thế này, tôi cũng cười theo, anh ấy đứng dậy, quay lưng vào tôi, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, dùng giọng nói không rõ ràng nói: "Trần Danh, đừng khiến tôi thất vọng, cũng đừng khiến cô ấy thất vọng."

Tôi khó hiểu hỏi Tam gia cô ấy là ai? Anh ấy quay mặt qua, sắc mặt lạnh lùng nói: "Cái gì?"

Tôi tưởng tôi nghe nhầm nên lắc đầu nói không có gì.

...

Sau khi Tam gia rời đi, tôi gọi Triệu Côn Bằng đến, bảo anh ấy đến nhà tang lễ với tôi một chuyến.
Mười giờ đêm, chúng tôi đến nhà tang lễ, điều khiến tôi bất ngờ là, Kê gia cũng có mặt, hơn nữa lúc này anh Đậu còn đứng phía sau Kê gia. Trong sảnh chỉ có hai người họ, tôi nhìn thấy anh Đậu từ từ giơ tay lên, dự cảm không tốt, vội vàng xông đến, ngay khoảnh khắc anh Đậu sắp đâm Kê gia, tôi túm tay anh ấy.

Cùng lúc đó, Kê gia đột nhiên xoay người, vì tôi đã che hơn nửa người anh Đậu, nên Kê gia không thấy con dao găm trong tay anh Đậu, nhưng trong mắt vẫn lộ vẻ nghi ngờ.

Tôi nắm chặt tay anh Đậu nói: "Kê gia, lại gặp rồi."

Kê gia hừ lạnh một tiếng, hỏi tôi đến làm gì? Tôi nói tôi và Dương Tiểu Huyên là bạn tốt, theo lý đương nhiên nên đến gặp cô ấy lần cuối. Kê gia nhìn tôi, rồi lại nhìn anh Đậu, xoay người rời đi. Sau khi ông ta đi, anh Đậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao lại ngăn tôi?"
Tôi ấn vai anh ấy, nói: "Bình tĩnh! Anh Đậu, anh chưa từng nghĩ, sau khi gϊếŧ ông ta thì anh phải làm thế nào à?"

Anh Đậu lạnh mặt nói: "Gϊếŧ ông ta rồi, tôi sẽ đi tìm Bào Văn ngay, gϊếŧ con đàn bà đó, chỉ cần trả được mối thù này, thì có bị xử bắn tôi cũng không sợ."

Tôi cười gượng nói: "Anh có tin anh gϊếŧ Kê gia rồi thì đến cả chỗ này cũng không ra được không?"

Anh Đậu nhìn quan tài một cái, đỏ mắt nói gϊếŧ được một đứa thì là một đứa, dù sao tôi cũng sẽ tìm bọn Bào Văn trả thù cho con bé. Tôi phẫn nộ nói: "Nhưng mà tôi không muốn mất đi anh, người anh em này! Tôi không muốn anh chết!"

Anh Đậu giật mình, nhìn tôi, tôi nói: "Dù anh không làm được như Tiểu Huyên nói, sống cuộc sống của người bình thường, thì ít nhất cũng phải tiếp tục sống! Hơn nữa, Kê gia và Bào Văn bức điên Tiểu Huyên, lúc sống cô ấy đã chịu bao nhiêu sự dày vò chứ? Một dao kết thúc bọn họ, quá hời cho họ rồi."
Tôi nói xong, quan sát kĩ nét mặt anh Đậu, sự chán ghét trong mắt anh ấy dần tiêu tan, tôi vỗ vai anh ấy, đột nhiên anh ấy quỳ xuống khóc lớn. Tôi ngồi xuống, vỗ từng nhịp từng nhịp lên lưng anh ấy.

Sau khi anh Đậu giải tỏa xong, thì vuốt mặt một cái, hỏi tôi có kế hoạch gì? Tôi hỏi anh ấy có nắm được chứng cứ Kê gia buôn ma túy không? Anh Đậu lắc đầu, nói mặc dù anh ấy là người phụ trách, nhưng thực ra chỉ là bảo kê thôi, phụ trách giao dịch là người khác, hơn nữa anh ấy chưa bao giờ biết thời gian giao dịch, vì người đó thường xuyên đến, gọi bạn bè đến tìm vui, anh ấy cũng không chắc chắn hôm nào là thời gian giao dịch.

Tôi lạnh lùng nói Kê gia dùng anh ấy như kẻ ngốc, một khi có chuyện, anh ấy là người quản lý chắc chắn sẽ trở thành con tốt thí. Mắt anh Đậu ngập tràn đau xót nói sao anh ấy không biết chứ? Chỉ có điều cam tâm tình nguyện bị lợi dụng thôi.
Tôi hỏi anh ấy người phụ trách là ai? Anh ấy nói là một người tên Thành Vũ, tôi nói tôi sẽ cử người canh chừng hắn hai tư trên hai tư, một khi phát hiện chuyện gì thì sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó anh ấy đóng vai vì đại nghĩa diệt thân, trong ngoài kết hợp với tôi, xác nhận bằng chứng phạm tội buôn ma túy của Kê gia.

Nói đến đây, tôi nhìn anh Đậu nói: "Anh Đậu, vì kế hoạch này, dù phải tủi nhục thế nào, phải ăn nói khép nép ra sao, anh cũng phải nghĩ cách ở lại bên cạnh Kê gia."

Còn nữa, chúng tôi thời gian này không gặp nhau, còn phải tỏ vẻ quan hệ rạn nứt với bên ngoài, như vậy, Bào Văn mới sẽ cho phép anh tiếp tục ở cạnh Kê gia, nếu không Kê gia chắc chắn sẽ vứt bỏ anh vì lấy lòng Bào Văn.

Anh Đậu gật đầu, nói anh ấy biết phải làm thế nào.

Vì vậy, hai chúng tôi cãi nhau một trận, đợi đến lúc Kê gia quay lại, tôi và anh Đậu thậm chí còn đấm đá nhau, đến tận khi Triệu Côn Bằng kéo hai chúng tôi ra, tôi mới hừ hừ mắng: "Dương Siêu, coi như tôi không có người anh em như anh! Côn Bằng, chúng ta đi!"

Tôi và Triệu Côn Bằng tức giận bỏ đi, anh Đậu thì ở sau tôi nhổ nước miếng, nói: "Đồ rác rưởi châm ngòi ly gián, cha nuôi đối xử với tao tốt như vậy, nếu tin mày, phản bội ông ấy, tao chính là thằng ngu!"


Tôi xoay người hung dữ trừng anh ấy, anh ấy không thèm nhìn tôi, mà quỳ thẳng trước mặt Kê gia, nói: "Cha nuôi, nó nói cha sẽ đuổi con đi, cha sẽ không làm thế đúng không? Giờ Tiểu Huyên mất rồi, Tiểu Siêu chỉ còn cha thôi."


Cái quỳ này, khiến viền mắt tôi nóng lên, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh Đậu, tôi nói nhỏ: "Người anh em, tôi sẽ khiến khiến anh quỳ vô ích."


Kê gia dường như rất thích cảm giác anh Đậu phục tùng ông ta, hoặc có lẽ là do ở trước mặt tôi, không muốn làm tiểu nhân, nên trịnh trọng nói: "Con yên tâm, cha nuôi sẽ không bỏ rơi con, lúc cha nuôi nhận con đã nói, con sẽ là con ruột của cha, cả đời là vậy."

Tôi cười khẩy, Kê gia này, đúng là diễn dịch hết ý nghĩa của tám chữ "ra vẻ đạo mạo, lá mặt lá trái".



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK