Tôi ngây người, cô ấy nói tôi đã hôn mê nửa tháng trời, từ đầu vì để biến giả thành thật, cô ấy đã đặt con dao găm mà tôi được Đoàn Thanh Hồ tặng lên cái xác giả, lúc bọn họ tìm thấy “tôi”, thì thi thể cũng đã bị thiêu chỉ còn chút tro, chỉ có con dao là còn đó, bọn họ trông thấy thế nên cho rằng tôi đã chết.
Sau đó, Đoàn Thanh Hồ rời Nam Kinh, không rõ tung tích. Tô Nhược Thuỷ cùng Tô Quảng Hạ quay lại nhà họ Tô ở thủ đô, Tam gia trở thành chủ nhân nhà họ Vân, Tôn Nam Bắc và Vương Mộng Như vẫn bảo vệ thế lực của tôi, ngoài ra, Lý Cô Tiếu cướp phần lớn doanh nghiệp còn sót lại của nhà họ Dương và trở thành thế lực lớn của đất Nam Kinh. Hiện tại ông ta và hai bố con Diệp Phong, Diệp Vân Sơn là đồng minh, có được sự trợ giúp của hai bố con họ, ông ta cũng chả lo không vơ vét được gì ở Nam Kinh.
Hiện giờ tôi mới hiểu ra tại sao khi tôi xử lý nhà họ Vân, Diệp Vân Sơn lại không trở mặt với tôi, cứ để mặc tôi quậy phá, vì tôi xử lý là họ Vân thực chất là làm tan rã thế lực của nhà họ Vân, chuyện này có lợi cho ông ta và Lý Cô Tiếu. Đúng là cáo già, không mất sức mà khiến tôi trở thành tay sai của bọn họ, mà tôi thì lại chẳng biết gì. Nói về mưu mô, tôi nhận thua.
Tống Giai Âm nhìn tôi nói: “Nếu cậu muốn cho hai cô ấy biết cậu còn sống, tôi có thể giúp cậu tìm họ, nói với bọn họ, nhưng tôi buộc phải nhắc nhở cậu một câu, một khi thông tin cậu còn sống bị tiết lộ ra ngoài thì Lý Cô Tiếu và cả “đại ca” đứng sau Tô Nhược Thuỷ nhất định sẽ tiếp tục bám riết cậu không buông, thậm chí mượn việc làm hại em gái cậu để đạt được mục đích làm hại cậu. Nếu cậu không muốn giẫm lên vết xe đổ thì tôi khuyên cậu tốt nhất tạm thời giấu thân phận, đợi khi cậu đủ mạnh tôi cùng cậu quay lại Nam Kinh.”
Trong đầu tôi không ngừng hiện lên những câu nói của ông Nhĩ với tôi ngày trước: “Ngày trước ông Nhĩ cũng nói với tôi rồi, không ngờ sau ba tháng tôi lại nghe thấy câu nói này, hi vọng đây là lần cuối cùng tôi phải nghe câu nói này. Tôi thực sự rất muốn quay về, muốn lớn mạnh, muốn cố gắng bảo vệ người nhà, người tôi yêu, anh em của tôi, tôi cũng muốn giải quyết những mối thù mà tôi chưa báo.”
Tống Giai Âm cười nói: “Đây chắc chắn là lần cuối cùng cậu nghe thấy câu này vì từ nay về sau bên cạnh cậu còn có Tống Giai Âm.”
Nghe thấy câu này, trong lòng tôi vô cùng cảm động, cô ấy giơ tay ấn vào mũi tôi nói: “Đừng cảm động vội, giờ tôi phải nói với cậu một chuyện rất quan trọng.”
Tôi lập tức bày ra bộ dạng học sinh ham học ngoan ngoãn nghe giảng.
Tống Giai Âm nói: “ Cậu có lẽ rất tò mò, từ trước đến nay người luôn bảo vệ đứng sau cậu là ai phải không?”
Tôi gật đầu, cô ấy nói: “Thực ra tôi cũng rất tò mò nên chúng ta bắt tay tìm cho ra người đó nhé. Nhưng trước khi làm việc này, tôi buộc cậu phải bỏ đi tất cả những chuyện linh tinh, tập trung huấn luyện với tâm thái bình ổn nhất.”
“Huấn luyện?” Tôi có chút khó hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi hỏi cô ấy: “Giờ tôi đang ở đâu?”
Tống Giai Âm điềm tĩnh nói: “Nơi tập kết của bộ đội đặc nhiệm thủ đô, cậu thuộc đơn vị đồn trú tinh nhuệ trong đó, có tên là ‘Phi Ưng’.”
Nghe vậy tôi có chút ngạc nhiên, cô ấy nói: “Bộ đội đặc nhiệm không lấy người bên ngoài, tôi tận dụng những mối quan hệ chị em bạn dì mới đưa cậu vào nên cậu nhất định sẽ bị những người trong đó không vừa mắt. Tôi chỉ nói với cậu một từ, chính là phải “nhẫn”. Ở đây thực lực là cái quan trọng nhất, phẫn nộ vớ vẩn không hề có bất cứ ý nghĩa gì cả.”
Nói xong, Tống Giai Âm nói cho tôi biết tình trạng sức khoẻ của tôi, còn nói về thực lực của bộ đội đặc nhiệm.
Tôi biết thời gian mà mình hồi phục hoàn toàn là ba đến bốn tháng, Tống Giai Âm sẽ tận dụng khoảng thời gian này để bổ túc cho tôi, cô ấy muốn tôi học Hậu Hắc Học, muốn tôi đọc sách về quyền pháp, muốn tôi học quản trị kinh doanh v.v… tóm lại yêu cầu của cô ấy đối với tôi vô cùng nghiêm khắc nhưng tôi không hề thấy khổ, thậm chí còn mong chờ, vì cô ấy dạy tôi nghĩa là cô ấy sẽ bên cạnh tôi hàng ngày, điều này đối với tôi mà nói là chuyện vui vô cùng.
Ngoài ra, Tống Giai Âm còn nói với tôi, bộ đội đặc nhiệm là bộ đội ưu tú nhất của thủ đô, thực lực vốn dĩ kém hơn đội của Tô Quảng Hạ một chút nhưng năm nay đổi sĩ quan huấn luyện mới lợi hại hơn rất nhiều, dưới sự dẫn dắt của anh ta, Phi Ưng rất có khả năng sẽ vượt qua đội của Tô Quảng Hạ. Cô ấy còn nói đội quân mà Tô Quảng Hạ dẫn dắt là bộ đội đặc nhiệm vùng Đông Bắc, tên là bộ đội đặc nhiệm Lượng Kiếm, là đội quân năm nào cũng giành giải nhất trong các trận đấu của bộ đội đặc nhiệm.
Nghe xong những lời này, tôi không kiềm chế được nói: “Giai Âm, chuyện cô muốn tôi mạnh lên, tôi rất hiểu. Dù sao ai cũng ‘mong chồng hóa rồng’, nhưng tại sao cô nhất định phải để tôi vào quân đội?”
Tống Giai Âm nheo mắt nhìn tôi hỏi: “Cậu vừa nói gì?”
Tôi vốn dĩ to gan trêu đùa cô ấy nhưng sau khi bị cô ấy nhìn chằm chằm như vậy trong chốc lát tôi thấy sợ hãi, mặt nóng lên, tôi nói nhỏ: “Còn ngại không dám thừa nhận nữa.”
Tống Giai Âm liếc tôi một cái, tỏ vẻ không thèm so đo với tôi rồi nói: “Vì tôi muốn cậu lấy được giải nhất của cuộc thi bộ đội đặc nhiệm trong năm tới, còn về nguyên nhân, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết có liên quan tới con người thần bí đó.”
Khi nói câu này, Tống Giai Âm vô cùng nghiêm túc, mặc dù tôi không hiểu cô ấy đang ám chỉ điều gì nhưng tôi hiểu cô ấy không tự nhiên mà ra lệnh cho tôi, còn tôi thì hoàn toàn tin tưởng cô ấy nên tôi chỉ cần làm tốt những việc cô ấy giao cho tôi.
Nhưng tôi thực sự có thể trở thành quán quân của cuộc thi bộ đội đặc nhiệm sao? Mặc dù hiện giờ tôi đã được Đoàn Thanh Hồ và Tô Nhược Thuỷ rèn luyện cho cũng được coi là tốt nhưng nếu đánh với bọn họ tôi vẫn chỉ có thể bị gϊếŧ trong nháy mắt. Với tình trạng của tôi hiện giờ, đừng nói quán quân của cuộc thi bộ đội đặc nhiệm, có tư cách tham gia hay không e rằng còn là cả vấn đề.
Mặc dù trong lòng tôi không có hi vọng nhưng đứng trước một Tống Giai Âm “mong chồng hóa rồng”, tôi sao dám nói ra? Nên tôi lặng lẽ tự cổ vũ, tôi nghĩ mình nhất định phải tập luyện chăm chỉ hơn người khác gấp mười lần.
Tống Giai Âm thấy tôi không nói gì, nên hỏi: “Không tự tin với bản thân?”
Không thể phủ nhận, trước mặt người con gái này tôi cảm giác mình như không mặc quần áo, tôi nói: “Cô có cần thông minh như vậy không?”
Tống Giai Âm cười mỉm chi: “Xin lỗi, cái thứ như IQ này, sinh ra đã có rồi, tôi không thay đổi được.”
Tôi không nhịn được bật cười nói: “Rõ ràng có thể dựa vào cái mặt này mà kiếm cơm nhưng nữ thần Giai Âm của chúng ta lại dựa vào trí thông minh để kiếm cơm, tại hạ bái phục.”
Tống Giai Âm bị tôi chọc cho bật cười “ha ha”.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, cánh cửa lập tức bị ai đó đẩy ra, Tống Giai Âm cũng thu lại nụ cười, khi nhìn thấy người đó đôi mắt cô ấy trông xa cách hơn rất nhiều, trên mặt vẫn là nụ cười điềm tĩnh, cô ấy nói: “Sĩ quan Tô, có việc gì sao?”
Tôi nhìn người đàn ông được gọi là sĩ quan Tô, anh ta cao tầm tôi, trông rất rắn rỏi, làn da nâu trông thật sự khoẻ khoắn. Anh ta mặc bộ đồ quân phục siêu ngầu, khi bước vào từng bước đi hừng hực khí thế, ánh mắt nhìn tôi bình thường, không hề có chút ác ý thậm chí còn có vài phần thân thiết. Không thể phủ nhận đây là một người đàn ông khiến người khác khó mà ghét nổi.
Sĩ quan Tô cười tươi tắn, anh ta nhìn tôi nói: “Tôi đến thăm người anh em này, dù sao thì cậu ấy cũng là cấp dưới của tôi. Nghe nói cậu ấy tỉnh lại, tôi nên tới thăm cậu ấy mới phải đạo.”
Tôi là cấp dưới của anh ta? Lẽ nào anh ta là đội trưởng?
Hình như biết tôi đang nghĩ gì, Tống Giai Âm điềm tĩnh nói: “Trần Danh, anh ấy là đội trưởng của bộ đội đặc nhiệm Phi Ưng, sau này cậu sẽ do anh ấy phụ trách.”
Tôi nhanh chóng hô lên: “Xin chào đội trưởng.”
Sĩ quan Tô nheo mắt nói: “Chào cậu, tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Tô Cảnh Hoa.”
Anh ta cũng họ Tô? Anh ta liệu có liên quan gì tới Tô Nhược Thuỷ không?
Mặc dù rất tò mò nhưng tôi không dám hỏi nhiều, chỉ sợ để lộ ra điều gì. Mặc dù Tống Giai Âm từng nói tư liệu về tất cả quân nhân đều là cơ mật, không được phép truyền ra ngoài nhưng tôi nghĩ vẫn nên cẩn thận chút, do vậy tôi nén sự tò mò lại nói: “Chào anh, tôi là Trần Danh.”
Sĩ quan Tô gật đầu nhìn về Tống Giai Âm cười lịch sự: “Giai Âm, hiệu trưởng bảo cô tới đó.”
Tống Giai Âm hơi chau mày, hình như không yên tâm khi để tôi và Tô Cảnh Hoa ở lại cùng nhau, tôi nháy chớp mắt với cô ấy, ra hiệu tôi không sao, cô ấy nói: “Cậu chú ý giữ gìn sức khoẻ, tôi đi một lát là quay lại ngay. Đúng rồi, có lẽ cậu cũng đói rồi, muốn ăn gì, lúc quay về tôi tiện đường tới nhà bếp nấu cho cậu.”
Nhìn Tống Giai Âm quan tâm, tôi cảm thấy trái tim mình như được ngâm trong rượu ấm nóng, vừa ấm vừa say. Tôi nhớ lại những ngày tháng khổ sở ở Nam Kinh, tôi nói: “Tôi ăn chút cháo là được, cô đi sớm rồi về sớm, tôi đợi cô.”
Tống Giai Âm cười đáp “được”, sau đó quay người rời đi. Từ đầu đến cuối cô ấy không nhìn Tô Cảnh Hoa lấy một lần, còn người đàn ông nhìn nho nhã lịch sự lại đột nhiên lộ nguyên hình sau khi Tống Giai Âm rời đi, để lộ ra cái răng nanh sắc nhọn. Nhưng tôi không thấy ngạc nhiên vì tôi sớm phát hiện ánh mắt anh ta nhìn Tống Giai Âm rất nóng bỏng, nói thẳng ra là anh ta thích Tống Giai Âm, là tình địch của tôi.
Không ngờ ngày đầu tiên tỉnh lại thì gặp luôn tình địch mạnh thế này. Tiêu rồi, tình địch này của tôi lại là lãnh đạo trực tiếp của tôi, thế này thì sau này ngày nào anh ta cũng chơi khăm tôi mất.
Tô Cảnh Hoa đứng trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt kiêu căng nói: “Trần Danh, Tống Giai Âm vốn là vợ sắp cưới của tôi.”
Tôi ngạc nhiên, vốn cho rằng tôi gặp kẻ địch bình thường nhưng không ngờ lại là một kẻ đáng thương bị Tống Giai Âm từ hôn, trông bộ dạng anh ta chắc chắn biết Tống Giai Âm từ hôn với anh ta là vì tôi, đột nhiên tôi không biết phải nói gì.
Tôi đang nghĩ xem nên mở miệng nói thế nào cho hợp lý thì anh ta nói với giọng ngạo mạn: “Trần Danh, con người nên tự biết lượng sức, câu chuyện của cậu tôi đã nghe rồi, tôi rất khâm phục vì cậu đương đầu với số phận, không ngừng nỗ lực đi lên nhưng có một số thứ không phải cứ cố gắng nỗ lực là có thể có được. Ví dụ như gia thế. Nhà họ Tống không thể tiếp nhận cậu nên tôi hi vọng cậu có thể tự bỏ cuộc, đừng làm khó Tống Giai Âm, càng không nên tự ép mình tới con đường cùng.”
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Tô Cảnh Hoa, tôi cười khẩy nói: “Đội trưởng Tô, vậy phải làm sao?”
Tô Cảnh Hoa chau mày đáp: “Phải làm sao cái gì?”
Tôi nói: “Mặc dù tôi không có gia thế gì nhưng lại khiến cho phụ nữ thích, ai muốn cướp với tôi chỉ có thể tự chuốc lấy nhục thôi.”